Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn hai năm hôn nhân cùng Cheon Hee Gun, hiện tại nhớ tới đến thật giống như một giấc mộng, tỉnh dậy, anh cũng rời đi. Người nam nhân xuất sắc kia, quả nhiên là không thuộc về cô. Anh đối xử với cô không hề tệ, thậm chí còn được coi là một người chồng tốt. Anh cho cô một gia đình, một cuộc sống không lo ăn lomặc, sẽ tặng quà vào sinh nhật của cô, sẽ cho cô những lời nói ngọt ngào ngẫunhiên khiến cô vui vẻ cả một ngày, có khi vui đến mức cả tối sẽ không ngủ được.

Tuy anh không dành nhiều thời gian cho cô, nhưng cô đã muốn thực thỏa mãn. Hiện tại ngẫm lại, thật ra, cũng đều do cô đã làm một giấc mộng hão huyền. Thời gian anh dành cho cô ít không chỉ vì công việc, mà còn vì một cô gái khác, cô gái anh yêu. Có lẽ với anh, cô cũng chỉ giá trị một chút thời gian như vậy đi? Hiện tại, anh đã không cần cô, mà cô, cũng đã không cần anh. 

"Này, là đứa câm kia phải không?" 

Không biết vào lúc nào, một giọng nói rõ ràng rơi vào tai bọn họ, làm cho Ji Hyo đột nhiên khựng lại. Cô có thể nói, nhưng hiện tại lại nói không nên lời, cho nên không sai, cô là một người câm. Đã biết như vậy, vì sao lại vẫn thấy đau lòng? 

Cô đau khổ nở nụ cười, nhưng giọng nói kia vẫn không hề có ý muốn ngừng lại, tiếp tục truyền ra, bay ra ở trong gió, phá lệ rõ ràng.Cô muốn bỏ qua, lại không cách nào không nghe thấy. 

"Đúng rồi, một người câm, sao nam nhân kia lại có thể thích được nhỉ, chị xem, hình như anh ta là con lai, đẹp trai thật, nhưng đứng cạnh cô ta thì thật không ra làm sao cả!" 

Dường như là rất bất bình, nhưng ghen tị từ bên trong cũng có thể dễ dàng nghe đến. Ví dụ điển hình của câu không ăn được nho thì chê nho xanh. Ji dừng bước, trí lực anh có chút thiếu hụt không có nghĩa anh là thằng ngốc, huống chi câu nói kia nhắm vào bọnhọ rõ ràng như vậy. Ji Hyo cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Ji, cô kéo tay anh một chút, Ji quay lại nhìn cô, ánh mắt ôn nhu hơn rất nhiều. 

"Hyo chỉ không nói thôi, đâu phải bị câm, Ji có thể nghe được giọng nói của Hyo, ở trong này." 

Anh chỉ vào ngực mình, anh có thể nghe được giọng nói của cô, thật sự, cho nên Hyo của anh không phải là người câm. Nhắm lại ánh mắt có chút cay cay, cô ngẩng đầu, muốn gió thổi khô đi làn hơi nước, phải kiên cường! 

Mà sắc mặt Ji ngày càng u ám, mạt trong sáng trong ánh mắt dần dần biết mất. Nếu nơi này có một cái gương, anh có thể nhìn thấy thật ra bản thân bây giờ cùng nam nhân ở trong mộng quả thực giống nhau như đúc, ánh mắt là như vậy cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn. Mà đám người bên cạnh không hề biết chính mình đã làm một nam nhân đơn thuần bắt đầu trở nên lạnh lùng, lãnh khốc. 

Một cái ác ma vốn đâm rễ trong lòng anh bắt đầu trưởng thành, lấy một loại không thể tư nghĩa tốc độ chậm rãi xuất hiện, thay thế người nam nhân tên là Ji. 

"Này, mọi người không biết gì à?" 

Lại là một giọng nói truyền đến, dường như biết chút thông tin gì đó nóng hổi. Sống ở khu này, khi nhàm chán liền thích buôn chuyện. Một cô gái độc thân đột nhiên trong nhà lại xuất hiện nam nhân, vẫn là một người con lai vô cùng tuấn mỹ, chuyện như vậy đương nhiên sẽ khiến người khác phải để ý. 

Thật ra Ji Hyo cũng không biết, cô cùng Ji đã bị người khác quan sát thật lâu. Không biết cái gì? Tất cả lập tức chú ý về phía người vừa mở miệng, thì ra là ông chủ nhiệm nhàn rỗi của khu này. Mọi chuyện ở đây ông ta đều biết hết, hơn nữa rất nhiều chuyện giật gân cũng đều từ ông ta mà ra, có một số việc cực kì kỳ quái, so với xem tivi đến còn thú vị hơn vài phần. 

"Này..." 

Ông ta nhìn Ji Hyo cùng Ji một cái, làm như không thấy ánhmắt lạnh như băng của Ji. Ánh mắt ấy cũng đáng sợ thậtđấy, nhưng ông tin nam nhân này sẽ chẳng dám làm gì mình, tuy anh ta rất cao,thoạt nhìn có vẻ rất khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là một tên... 

"Chuyện gì vậy, ông nói nhanh lên, đừng quanh colòng lòng nữa." Đám người bên cạnh thật sự là không thể chịu được nữa, hồi hộpchờ đợi câu tiếp theo của ông ta.

"Thật ra mọi người không biết đi?" 

Ông ta lắc đầu mộtcái, vẻ mặt càng thêm thần bí. 

"Cô gái kia là một người câm, còn nam nhân? Cómột ngày trời mưa, cô ta nhặt được một tên ăn mày ở vệ đường, tôi tận mắt nhìnđến, tôi còn đứng ngay sau bọn họ, nhìn bọn họ cùng nhau đi về nhà cơ mà! Mộtngười câm, một tên ăn mày, thật đúng là đẹp đôi." 

Những lời này của ông ta như một quả bom vừa nổmạnh, làm tất cả mọi người ngốc lăng nửa giây. Không phải đâu, tuy cô gái kiakhông phải là tiên nữ giáng trần, nhưng cũng có thể coi là xinh đẹp, vì chưatừng thấy cô nói gì nên bọn họ mới đoán cô bị câm, thật không ngờ sẽ là thậtsự. Mà nam nhân kia lại càng không cần phải nói, khuôn mặt gần như hoàn mỹ,khiến người ta có cảm giác gặp một lần cũng không thể quên, làm sao có thể làmột người ăn mày được. Thật khó tin. 

"Đây còn không phải là toàn bộ." 

Người kia lại bắtđầu nói, ông có thể cam đoan, mấy lời nói kế tiếp sẽ khiến Ji phải đẹp mặt: "Tôi nói ấy người biết, nam nhân kiachẳng những là ăn mày, mà còn là một tên ngốc nữa cơ." 

"A..." Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Ji, trong ánh mắt ít nhiều bắt đầu có thay đổi, từ hâmmộ biến thành đồng tình. Mặc kệ anh ta đẹp trai đến đâu, nhưng nếu không phảilà một người bình thường thì cũng chẳng có cái gì dùng. Không ai nguyện ý sinhhoạt cùng một tên ngốc cả, nhưng nếu có một người làm được, thì phải là Ji Hyo. Ji Hyo độtnhiên xoay người, nhìn này tam cô lục bà, những người đó vẫn mang theo ánh mắtsắc bén nhìn bọn họ, cho tới bây giờ cô vẫn tức giận chưa từng như vậy. 

Bọn họcó thể nhục nhã cô, nói cô thế nào cũng được, nhưng là, không thể nói Ji như vậy, Ji không phải làtên ngốc, không phải. Nhưng cô lại chỉ có thể dùng sức nắm chặt tay mình,ngay cả một câu biện bạch cũng không có. Cô chưa từng ao ước có lại giọng nóicủa mình đến vậy, nhưng khuôn miệng hé mở vài lần, vẫn là không thể nói ra. Bọn họ không trộm, không cướp, bọn họ dùng đôi taycủa chính mình làm nên tất cả, như vậy thì có tội tình gì? 

Tất cả mọi người bắt đầu im lặng, bởi vì trong ánhmắt cô gái kia có gì đó khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ. Một người câm lại nhặtđược một kẻ ăn mày, nhưng quần áo trên người anh ta lại đều là loại tốt. Ở nơinày không ai là kẻ có tiền, chính cô cũng vậy, nhưng cô lại nuôi thêm một ngườinam nhân không bình thường, cho anh ta ăn, cho anh ta mặc, cho anh ta một cuộcsống tốt, đây không phải điều mà ai cũng có thể làm được. Cô là quá thiện lương, vẫn là quá ngu xuẩn? Có lẽchỉ mình cô là biết câu trả lời. 

"Vốn chính là một đứa câm mà thôi, mấy người nhìn rõchưa, chúng ta nói đến như vậy cô ta cũng không phản ứng gì, ai biết cô ta cónhững gì trong đầu cơ chứ! Hay là cô đơn lâu quá, ngay cả một thằng ngốc cũngkhông muốn buông tha?" 

Vẫn là có người cảm thấy không phục.  

Đó là một cô gáidáng vẻ lưu manh, nhuộm một đầu tóc vàng, vừa nhìn đã biết không phải ngườilương thiện. Cô không thích Ji Hyo, vừanhìn đã thấy không thích. Cô gái này luôn khiến người ta cảm thấy quá mức sạchsẽ, sạch sẽ từ trong ra ngoài, rõ mồn một là kiểu người cô chán ghét. Nhất lànam nhân kia, đẹp trai như vậy lại đi theo cô ta, thật không công bằng, chonên, cô thật sự là ghen tị đã chết. Lời vừa nói ra, một bóng người đã xẹt qua rất nhanh,thậm chí mọi người còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra thì đã nghe đến mộttiếng thét chói tai thê thảm. Sau đó, tất cả đều trừng lớn hai mắt, không thểtin được mình đang nhìn thấy gì. Nam nhân vừa rồi còn bị bọn họ nói là tên ngốc, lúcnày đã dùng một bàn tay gắt gao bóp cổ cô gái tóc vàng, dường như có thể nhìnthấy các đốt ngón tay của anh đang không ngừng ra sức. Cô gái chỉ có thể dùnghai tay không ngừng đánh đấm chống cự, nam nhân vẫn bất động như cũ, hai mắtcủa anh lạnh lùng không độ ấm, đâu phải là thứ một tên ngốc có thể có được?Ngược lại, nam nhân này giống như Satan thị huyết đến từ địa ngục, dường nhưmạng người ở trong mắt anh là không đáng giá nhắc tới. Sắc mặt cô gái từ trắng biến hồng, cuối cùng dần dầnchuyển thành tím tái. 

'Ji ...' Ji Hyo nhìn trong tay trống trơn, cô căn bản là chưa kịphiểu xảy ra chuyện gì, Ji đã muốn giãy ra tay cô, chạy đilên. 'Không thể, Ji!' Cô vội vàngchạy tới gần, hai tay đặt ở cổ tay của anh, ngưỡng lên, nhìn thấy khuôn mặt Ji gần như là băng tuyết lạnh lùng, Ji như vậy là cô chưa từng gặp qua. 'Bỏ ra, được không?' Ánh mắt của cô thỉnh cầu anh,từ đầu đến cuối đều không hề khóc, lúc này nước mắt lại cứ trào ra, dừng ở trêntay anh. Toàn thân Ji căng cứng có thể thấy được hiệntại anh có bao nhiêu phẫn nộ, anh không phải là người bình thường, cảm tình anhbiểu hiện ra ngoài vẫn thực trực tiếp, anh thật sự sẽ bóp chết cô gái này.

 Ji Hyo hơi dùng sức cầm lấy cánhtay anh, nếu không thả ra, cô gái này sẽ bị anh giết chết. Một giọt lệ trong suốtdừng ở trên tay khiến Ji bắt đầu bình tĩnh lại, lạnh như băng trong mắt dần biến mất, anh nhìnthấy Ji Hyo không đồng tình. Anh chọc Hyo tức giận, có phải haykhông?    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro