Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con mèo nhỏ, vốn là muốn mời em ăn một bữa tiệc hải sản lớn chân chính, em chung quy lại nghĩ thay tôi tiết kiệm tiền. Hiện tại chỉ có thể ăn nhẹ chút gì đó, bữa tiệc hải sản lớn này không có cơ hội ăn rồi." Zu Cuella vừa thổi muỗng cháo, vừa bất đắc dĩ than thở.

"Chờ tôi... Ưmh... Hết... Lại hung hăng.... anh!" Ji Hyo dùng giọng khàn khàn có chút suy yếu nói, mặc dù ngã bệnh, nhưng không mất đi vẻ kiều diễm, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngược lại tăng thêm một loại vẻ đẹp đặc biệt.

"Tôi sẽ chờ. Ngoan, há mồm." Zu Cuella bưng cháo đến trước mặt Ji Hyo, chớp chớp mắt màu xanh dương mị hoặc, sử dụng sức quyến rũ vô địch phái nam của anh mê hoặc Ji Hyo.

"Ánh mắt anh . . . . . Rút gân sao? Ghê tởm!" Ji Hyo bị nét mặt của anh chọc cười, cố ý nói chuyện giận dỗi với anh. Thật là một người tự đại cuồng, giờ nào khắc nào cũng hướng cô biểu diễn sức quyến rũ của anh. Mặc dù ở trong lòng Ji Hyo thừa nhận anh thật sự đẹp trai, nhưng ngoài miệng chính là không chịu thừa nhận. Cô mới không để cho anh cao ngạo, cho là cô coi trọng anh. Coi như anh là hoàng tử, coi như anh đẹp trai hơn nữa, cũng không có đẹp trai bằng Gary của cô.

Vừa nghĩ tới Gary, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại bị mây đen bao phủ. Cô là thật thương anh, thế nhưng anh lại tổn thương cô như vậy, để cho cô đau đến ngay cả đi bộ cũng có chút phải cố gắng hết sức. Cô bây giờ, yếu ớt giống như một đóa cúc tàn bị mưa đá đánh nát, vừa nhẹ nhàng chạm vào, sẽ khô héo.

Nhìn ra cô trầm xuống, Zu Cuella vội vàng trêu chọc cô. Anh tức giận trợn to hai mắt, căm tức gầm nhẹ: "Con mèo nhỏ! Chí có em là luôn thích đả kích tôi! Cái người này há mồm liền ói không ra răng ngà !"

"Là anh lớn lên xấu xí, sao lại trách tôi!" Ji Hyo nâng eo chen vào, không phục đánh trả, "Heo sắc lang, anh tính để đói chết tôi hả? Nhanh lên một chút đút cho tôi!"

Zu Cuella vừa đút Ji Hyo, vừa nhỏ giọng oán trách: "Lúc nào thì thị lực của em mới có thể khôi phục? Một đại suất ca như tôi đây bày ra trước mặt em, thế mà lại không thấy được."

"Tự cao tự đại!" Ji Hyo rốt cuộc bị biểu tình ai oán trên gương mặt của anh chọc cười.

Con Heo sắc lang này luôn có thể khiến cho tâm tình buồn bực của cô vơi đi, đi cùng với anh, cô giống như luôn có thể thay đổi đề tài đủ thứ chuyện. Chỉ thời gian nửa ngày, cô liền từ trong sự đau đớn do bị Gary cưỡng bức mà thoát ra, từ từ trở nên không hề ưu thương nữa. Nghĩ như vậy, con Heo sắc lang này còn có chút ưu điểm.

Nhìn cô ăn hết gần nửa chén cháo, Zu Cuella mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Hai tay đầy khí chất quý tộc, ưu nhã vuốt ve lưng Ji Hyo, tựa như một nghệ sĩ dương cầm đang khảy một khúc nhạc động lòng người, môi mỏng khêu gợi có chút nhếch lên.

"Zu. . . . . ." Ji Hyo nằm ở trong ngực Zu Cuella, có chút vô lực kêu tên của anh.

"Hả?" Đối với cô đột nhiên chính thức gọi tên mình như vậy, Zu Cuella cảm thấy có chút kinh ngạc, bàn tay anh vuốt lưng Ji Hyo dừng lại, chờ đợi cô nói tiếp.

"Tôi rất xấu xí sao?" Ji Hyo không tự tin hỏi. Nếu như dung mạo của cô đủ đẹp, là có thể đánh bại Jeon Ji Hyun khêu gợi, đoạt được chú ý của ba, cũng có thể đánh bại sự tuyệt mỹ của Lee Young Ae, khiến ba chỉ cưng chiều một mình cô. Nhất định là cô không đủ đẹp, cho nên anh mới tổn thương cô như vậy. Cô chính là một con vịt xấu xí.

"Xấu xí! Xấu xí đến nỗi ngay cả Rim Da Yuu nhìn thấy em cũng xấu hổ phải trốn." Zu Cuella cười tà, nắm mũi dọc dừa của Ji Hyo, "Tôi thật sự chưa từng thấy qua mỹ nhân nào xấu xí như cái người này."

"Heo sắc lang! Lỗ mũi của tôi nếu mà xẹp, liền vặn lỗ mũi của anh xuống đổi... Ưmh... Đau... Ưmh..." Ji Hyo lời còn chưa nói hết, cái miệng nhỏ nhắn liền bị Zu Cuella che lại.

"Thật ngọt!" Hôn trộm một cái, Zu Cuella vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi mỏng, cặp mắt màu xanh dương tĩnh mịch kia lóe ra ánh sáng nóng bỏng.

"Ngọt cái đầu anh!" Ji Hyo tức giận đấm đầu của anh, nhưng bởi vì bị bệnh, cô một chút hơi sức cũng không có, Zu Cuella một chút tức giận cũng không có, ngược lại cười tà đến gần cô, ép cô liên tục lùi về phía sau.

"Thật rất ngọt, tôi không lừa em. Có muốn thử lại lần nữa hay không?" môi Zu Cuella cách Ji Hyo chỉ có một millimet, đôi mắt màu xanh dương mê người kia nhìn chằm chằm cánh môi mềm mại của cô, rất có khí thế chuẩn bị cho một lần nữa, bá đạo nắm hông của Ji Hyo.

Ji Hyo cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bị người đàn ông đẹp trai như vậy hấp dẫn cô vẫn là lần đầu tiên, không biết nên phản ứng ra sao. Cùng Gary ở chung một chỗ thì anh tựa như cục nước đá, chưa từng đáp lại tỉnh cảm của cô.

Đang lúc Zu Cuella chuẩn bị lập tức hôn cô thì cô đột nhiên giơ chân lên đá vào hạ bộ của anh, kéo chăn ra trốn vào bên trong: "Heo sắc lang! Trêu chọc tôi nữa, tôi liền đem ảnh nude của anh tung lên mạng đấy!"

"Ha ha ha!" Zu Cuella bị lời của cô chọc cho cười cuồng dã, cười đủ rồi anh mới cúi đầu, cách tấm chăn nói với cô gái nhỏ bên trong, "Vậy em trước hết phải có ảnh nude của tôi đã. Con mèo nhỏ, tôi không ngại để cho em thưởng thức."

"Đừng! Anh đi ra ngoài!" Ji Hyo sau khi đá hạ bộ của Zu Cuella, mắc cỡ căm tức rống to. Người này thật không biết xấu hổ, nào có người xin người khác nhìn thân thể của mình?

"Không được! Hôm nay em nhất định phải chụp được ảnh nude của tôi mới được!" Zu Cuella một nhát vén chăn lên, chui vào ngăn chận Ji Hyo.

thân thể người đàn ông đột nhiên gần sát khiến thân thể Ji Hyo căng thẳng, một lòng bùm bùm nhảy lên. Cô sắp không thể chống đỡ được nhiệt tình của anh rồi. Cô mới mười lăm tuổi, sao có thể là đối thủ của cao thủ tình trường Vương tử Zu, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, mắt đảo quanh, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh.

"Ai muốn chụp ảnh nude của anh? ! Không biết xấu hổ!" Ji Hyo mắc cỡ đẩy người đàn ông vẫn hướng trong ngực cô chui vào kia, nhưng hơi sức của cô sao có thể đẩy được Zu Cuella, chẳng những đẩy không ra, ngược lại để cho anh dựa đến gần hơn, gần đến cô có thể nghe được tiếng tim anh đập, mũi ngửi được hơi thở nhàn nhạt mùi nước hoa nam tính của anh.

"Em thật không muốn? Đây chính là phúc lợi mà những phụ nữ khác cầu xin đều cầu không thể có được." Zu Cuella mị hoặc mà cười nói, dính vào bên tai Ji Hyo trầm giọng nói. Ji Hyo thẹn thùng hấp dẫn chắc tầm mắt của anh, để cho tầm mắt của anh không cách nào rời đi

"Có quỷ mới muốn phúc lợi như vậy!" Ji Hyo tức hếch khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Cô cũng không phải là sắc nữ, làm sao sẽ thích nhìn người đàn ông trần truồng?

"Nhưng tôi muốn cho em...em nói phải làm sao bây giờ mới phải đây?" Zu Cuella ác ý cười nói, cặp mắt màu xanh dương kia chứa đầy mê hoặc.

Đang lúc mập mờ như vậy, đột nhiên một hồi chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên. Ji Hyo hoảng hốt đưa tay ra.

Zu Cuella có chút ảo não thở dài một tiếng, vò vò mái tóc ngắn mất hồn kia. Bàn tay anh chụp tới, liền lấy chiếc điện thoại di động nơi xa kia tới, thả vào trên tay Ji Hyo.

Thấy dãy số quen thuộc kia, lòng của Ji Hyo căng thẳng, tay nghe điện thoại thậm chí có chút run rẩy.

"Trở về!" Gary chỉ nói hai chữ, lạnh lẽo mà vô tình. Anh tựa như một ác ma, cường thế mà hạ lệnh cho Ji Hyo nhỏ yếu.

Trở về?

Ji Hyo vừa nghĩ tới đêm qua, liền quật cường lắc đầu: "Không!"

"Cô dám không trở lại thì vĩnh viễn đừng trở về nhà nữa!" Giọng nói của Gary cảm giác có chút cắn răng nghiến lợi, tựa hồ đang đè nén lửa giận khổng lồ, lớn tiếng hầm hừ, không hề lạnh lẽo nữa, quả thật giống như một kho thuốc nổ sắp bị dẫn đốt.

"Tôi không trở về! Tôi cũng sẽ không trở về nữa! Anh tới tìm Jeon Ji Hyun, tới tìm Min Ah của anh đi!" Khóc nói ra chuyện ghen tỵ nhất trong đáy lòng, Ji Hyo lập tức tắt điện thoại.

Anh đối với cô dữ như vậy, một chút cảm giác thương yêu cưng chiều cũng không có. Cô không thể về để tiếp tục chịu bị anh tổn thương. Cô thà rằng không yêu, cũng không cần đê tiện trở thành công cụ ấm giường của anh.

Sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, đôi tay không ngừng run rẩy.

Cô hiện tại không muốn gặp anh, nghĩ đến cả đêm vô tình mà tàn khốc hành hạ kia, thân thể của cô liền bắt đầu phát run. Loại đau đớn này cô không muốn lại phải tiếp nhận một lần nữa. Tại sao tình yêu của người khác đều là ngọt ngào và tốt đẹp, mà cô lại khốn khổ không thể chịu đựng như vậy? Nước mắt không nhịn được len lén chảy quanh hốc mắt, ở trên mặt của cô tùy ý mà thi nhau tí tách.

Hốt hoảng của cô Zu Cuella đều xem ở trong mắt, đau lòng ôm cô vào lòng an ủi: "Móng vuốt của con mèo nhỏ đâu rồi?" Ji Hyo bất lực như vậy làm cho người ta nhìn mà lòng chua xót. Kiêu ngạo của cô bị tình yêu với Gary làm tổn thương thật sâu, anh thật hận không được cắt Gary ra thành tám khúc, nhìn xem hắn ta còn làm thế nào để tổn thương Ji Hyo.

"Bị anh cắt sạch rồi." Ji Hyo nén lệ, khổ sở nói. Lấy đâu ra móng vuốt? Sự quật cường của cô tất cả đều là giả vờ, nội tâm cô so với ai khác cũng yếu ớt vậy thôi, cũng dễ dàng bị tổn thương. Nhất là vừa gặp phải Gary, cô liền thay đổi không còn một chút sức chống cự. Yêu càng sâu, tổn thương càng nặng. Cô đã không biết nên làm thế nào đối mặt với anh.

Người đầu điện thoại bên kia cũng không hề từ bỏ, vẫn cố chấp gọi điện thoại, tiếng chuông giống như đòi mạng khiến Ji Hyo khó chịu bịt lấy lỗ tai. Cô cảm thấy ngực thật buồn bực, đầu óc sắp hỏng mất.

Zu Cuella đoạt lấy điện thoại di động, trực tiếp tắt nguồn, sau đó ném điện thoại di động ra xa, không muốn lại phá hư tâm tình của Ji Hyo.

"An tâm ngủ đi, tôi sẽ không cho phép người rỗi hơi nào tới quấy rầy em." Giọng nói của Zu Cuella đầy dịu dàng, nhưng đôi mắt màu xanh dương lại âm lãnh không hề có nhiệt độ.

Ji Hyo khóc mệt, mới đem theo nước mắt ngủ thiếp đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như chuối tây bị mưa rơi ướt, vừa thấy đã thương.

Gary ngồi ở thư phòng sau khi nghe tiếng báo máy ở đầu kia đã tắt, tức giận ném điện thoại xuống đất. Theo âm thanh điện thoại di động vỡ vụn, mấy viên thủy tinh lần nữa đứt rời, tán loạn trên đất.

Gary đột nhiên nhảy dựng lên, đi thu thập những hạt thủy tinh tán lạc trên đất. Nhặt lên viên thủy tinh khắc ba chữ "KGR", anh đi trở về bên cạnh bàn, từ trong ngăn kéo lấy kim chỉ ra, nghiêm túc lần nữa xâu chúng lại với nhau.

Anh làm những động tác này trước sau vô cùng thuần thục, giống như đã làm việc này không biết bao nhiêu lần.

Mỗi một lần tức giận, anh chỉ có thể cầm điện thoại trút giận, nhưng vừa nhớ đến thời điểm Ji Hyo đưa món đồ gắn điện thoại di động của anh lại không hiểu vì sao cảm thấy hối hận. Anh giữ món đồ này giống như giữ gìn bảo bối vậy, bởi vì đó là quà tặng chứa đầy dụng tâm của Ji Hyo, dùng tiền cũng mua không được.

Anh tức giận vì cô đem đêm đầu tiên của mình cho người đàn ông khác, anh không giải thích được vì sao ăn dấm, lại không giải thích được vì sao căm tức. Con Rối anh nuôi chín năm lại bị người khác đụng vào, điều này làm cho anh có loại cảm giác bị người đoạt đi vật yêu quý, loại cảm giác đau khổ này đã rất nhiều năm không từng nếm trải qua, giống như năm đó khi Min Ah bỏ trốn đi theo Ji Won vậy.

Anh nhất định sẽ tóm được tên đàn ông khốn kiếp kia, dám đụng bé con của anh, anh sẽ chỉnh cho hắn sống không bằng chết.

"Thiếu gia, đã chuẩn bị xong." Jang Young Kwang đột nhiên gõ cửa thư phòng, cung kính nói với Gary.

Gary bỏ di động giống như bảo bối vào túi, lạnh lùng phân phó: "Lên đường!"

Jang Young Kwang đi theo phía sau anh, đi ra khỏi lâu đài WuiSong. Bên ngoài đã có vài cái xe màu đen đợi sẵn, chờ hai người bọn anh lên xe, một đội xe đồng thời liền vọt ra khỏi lâu đài, như là mũi tên biến mất ở trong bóng tối.

Đêm không sao vô cùng tĩnh mịch, giữa tầng mây mỏng le lói ra chút ánh trăng phủ xuống, bắn vào bên trong nhà, chiếu vào trên người cô gái nhỏ yếu đuối trên giường.

Bên trong nhà chỉ để một ngọn đèn ngủ le lói trên tường, ga phủ giường công chúa lớn như muốn nuốt chửng lấy Ji Hyo, bề mặt mềm mại lõm xuống, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn của Ji Hyo. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô đầy mồ hôi, hai gò má hiện ra đỏ ửng không bình thường.

Mắt màu xanh dương tinh xảo ủa Zu Cuella thoáng qua lo âu, anh lấy khăn tay ra, lau mồ hôi lạnh trên trán của Ji Hyo.

Quản gia đi tới, cúi đầu rỉ tai anh: "Zu Điện hạ, điện thoại của hoàng hậu Moon Chae Won."

"Tôi đi thư phòng nhận." Zu Cuella cầm khăn tay ném cho quản gia, trước khi đi ra không quên dặn dò đối phương: "Jun Ju, đi gọi bác sĩ tới xem một chút, vật nhỏ này sốt thật lợi hại."

"Dạ! Tôi sẽ đi." Beak Jun Ju cung kính cúi người, như vẻ thành kính của người ở thế kỷ 19 vậy.

Zu Cuella không yên tâm cúi đầu, ở trên đôi môi tái nhợt của Ji Hyo ấn một nụ hôn: "Vật nhỏ, một lát tôi sẽ trở lại."

"Ừ. . . . . ." Ji Hyo bởi vì sốt cao mà mê sảng, trong mơ mơ màng màng không hề nghe được lời Zu Cuella nói, nhưng Zu Cuella lại bởi vì cô nói mê mà cười hài lòng rời đi.

Anh cùng với Beak Jun Ju rời khỏi, đem một phòng vắng lạnh để lại cho Ji Hyo. Một phòng tĩnh mịch, liền hô hấp cũng trở nên rõ ràng khác thường. Đồng hồ treo tường cổ điển châu Âu phát ra tiếng va chạm thanh thúy, tiếng kim giây tách tách tách tách không ngừng chuyển động.

Giữa sự tĩnh mịch của căn phòng, một bóng đen đột nhiên nhảy vào ban công, giống như quỷ mị chui vào phòng ngủ của Ji Hyo, anh nhìn thấy Ji Hyo tái nhợt trên giường thì mày rậm không khỏi nhăn lại một chỗ.

Anh nắm chặt quả đấm đi tới bên giường, dưới ánh trăng nhàn nhạt, gương mặt lãnh khốc kia mang theo khí lạnh giống như tới từ địa ngục, dường như muốn bóp chết người trên giường.

Anh đột nhiên nhảy lên giường, che môi Ji Hyo, từ trong hàm răng chui ra mấy chữ: "Em thật vui đến quên cả trời đất, ngay cả nhà cũng không muốn trở về!"

"Ưmh... Ưmh..." thời điểm Ji Hyo thấy Gary, sợ hết hồn. Cô nhìn hai bên một chút, mình quả thật vẫn còn ở biệt thự LanHai, cũng không trở về nhà, thế nào Gary sẽ nằm ở trên người mình.

Cô vô lực phản kháng, tuy nhiên cảm giác không còn chút hơi sức nào. Thế nào ngủ một giấc, cô càng thêm yếu đuối? Gary nặng nề đè ở trên người cô, giống như một khối đá lớn, để cho cô không thở nổi, như muốn hít thở không thông.

"Cùng tôi về nhà!" tròng mắt đen bén nhọn của Gary vô tình nhìn Ji Hyo, giọng nói có chút bá đạo khiến Ji Hyo không còn có lựa chọn nào khác.

"Không!" Ji Hyo cắn lòng bàn tay của anh, quật cường nhìn anh.

Nếu như Gary có thể có một nửa sự dịu dàng của Zu Cuella, dù là chỉ dỗ dành cô một câu, cô cũng sẽ ngoan ngoãn cùng anh rời đi. Nhưng anh cố tình một nửa câu ngọt cũng không có, chỉ biết bá đạo ra lệnh cho cô. Cô không phải một con chó để mặc người mắng chửi, cô là một con người có tỉnh cảm.

"Bé con!" Gary không vui nhìn chằm chằm Ji Hyo, hận không thể bóp chết cô. Nhưng anh căn bản không có cơ hội động thủ, bởi vì cô gái nhỏ phía dưới đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hơi thở dồn dập giống như thiếu dưỡng khí nghiêm trọng.

Anh còn chưa kịp làm rõ ràng chuyện gì xảy ra, Ji Hyo đã hôn mê ở trong lòng anh.

Thấy Ji Hyo một đầu mồ hôi lạnh, anh có chút bối rối. Nhanh chóng đắp chăn cho Ji Hyo, anh ôm cả người và chăn vào trong ngực, theo một sợi dây treo ngược ở ban công trượt xuống.

Vừa rơi xuống đất, lập tức có mấy người đi lên nghênh đón.

Bọn họ thừa dịp bóng đêm lập tức biến mất khỏi biệt thự LanHai, cũng giống như lúc tới lặng yên không một tiếng động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro