Ngoại truyện: Hào Môn, cô bé lọ lem - Chương 117: Cứ như vậy .... bị ăn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe bus người đôngchật cứng như nêm, Jeon Hyo Jin vóc người gầy nhỏ cảm thấy dường như trong lỗ mũitoàn là mùi da thịt người. Rốt cuộc cũng thấy được trạm dừng, cô chen xuốngkhỏi xe bus giống như vừa được giải phóng vậy, đứng ở ven đường, dùng hết sứchít lấy không khí trong lành. Cậu nhóc hôm nay cô làm gia sư rất bướng bỉnh, vìdạy cho cậu ta, cô mệt mỏi gần chết.

Một mình trở lại căn phòng trọ nho nhỏ, cô úpcho mình một tô mì. Cuộc sống túng quẫn đến mức ngay cả ăn mì với cô cũng đãkhông đơn giản rồi.

Cô đã khất nợ chủ cho thuê nhà nửa tháng tiềnmướn phòng, nhưng cho tới bây giờ cũng vẫn chưa gom đủ. Xem ra cô phải tìm thêmviệc làm thêm rồi. Cô ngồi ở bên cạnh bàn, vừa ăn mì, vừa cầm lọ thủy tinh đựngtiền lẻ đổ ra đếm, đếm từng đồng từng đồng một.

Còn chưa đủ. Jeon Hyo Jin bi ai thở dài.

Cùng với giá phòng tăng cao đột biến, tiềnmướn phòng cũng tăng cao muốn chết. căn phòng cô thuê chỉ là một trong ba cănphòng nhỏ được ngăn ra phía bên trên phần mái bằng của căn hộ nhỏ một tầng,trong phòng chỉ có một cái giường cùng một cái bệ nho nhỏ, ngay cái phòng vệsinh cũng không có, muốn đi toilet phải chạy ra ngoài cách đó 100 mét dùng nhàvệ sinh công cộng. Mặc dù điều kiện kém như vậy, tiền mướn phòng vẫn đắt đếnmức cô thở không nổi. Cô vừa mới lên đại học, mặc dù cô có thành tích học tậpưu tú được hưởng học bổng, không cần lo lắng chuyện học phí, nhưng cô cũng cầnphải sống, tiền mướn phòng, điện nước, củi gạo, dầu muối đều cần đến tiền. Thậtmay là cô còn có thể tìm được công việc gia sư, nếu không cô sẽ phải ngày ngàyhít không khí mà sống rồi.

Cô lật tờ báo, bắt đầu lật xem mục tuyển dụng(tìm việc), tìm xem có công việc làm thêm phù hợp với bản thân hay không.

Đúng lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoàimột cước đá tung ra

"Chú Kal . . . . ." Thấy chủ cho thuê nhà khí thế hunghăng xông tới, Hyo Jin sợ hết hồn. Cô cho làđối phương đến đòi tiền mướn phòng, lập tức xin lỗi nói: "Chú Kal, tiền phòng ba ngày nữacháu nhất định gửi đủ. Ngài thư thả cho cháu thêm hai ngày, chỉ cần hai ngàythôi ạ."

"Tiền phòng của cô tôi không cầnnữa." Lão Kal trợn trừng đôi mắt ti hí lên, bất mãn nói,"Phòng này tôi đã cho người khác mướn, cô bây giờ lập tức dọn đi chotôi!"

"Dọn đi?" Hyo Jin khỏ xử nhìn lão Kal. Hiện tại cũng đã hơn 9giờ tối rồi, cô có thể đi đâu vào cái giờ này chứ? "Chú Kal, xin ngài thương xót,chỉ cần chưa tới hai ngày cháu sẽ gom đủ tiền mướn phòng trả cho chú. Xin đừngđuổi cháu đi."

"Tôi không phải nhà từ thiện! Phòng nàytôi đã cho người khác mướn rồi, người ta trả một lúc nửa năm tiền phòng trước,so với cô coi trọng chữ tín hơn." Lão Kal hất tay Hyo Jin ra, đi tới bên giường, túm lấy cái túi du lịch duynhất của Hyo Jin lấy toàn bộ đồ đạc cô cónhét hết vào đó, sau đó liền rống lên với Jeon Hyo Jin, đẩy cô ra khỏi phòng, "Cút!"

"Chú Kal, tiền mướn phòng cháu nhất định sẽ trả cho ngài,lúc này xin đừng đuổi cháu đi." Hyo Jin gấp đến độ muốn khóc.

Đã gần nửa đêm, cô biết đi đâu bây giờ?

"Nếu như lúc nào cũng gặp phải khách trọgiống như cô, tôi hít gió mà sống sao? Mau cút!" Lão Kal không kiên nhẫn quát Hyo Jin.

Thấy không còn khả năng cứu vãn, Hyo Jin bất đắc dĩ khoác túi dulịch lên, đi về phía bóng đêm nhập nhoạng. Cô đi dọc theo đường cái không biếtđã bao lâu, cho đến khi mệt mỏi không nhúc nhích nổi nữa, cô mới thả túi dulịch xuống, ngẩn người ngồi lại bên vệ đường.

Toàn bộ số tiền còn lại của cô đều ở trong cănphòng trọ kia, một đồng cũng không mang theo, đừng nói là ở quán trọ, ngay cảtiền xe bus cũng không có mà trả.

Sự cô độc kèm với uất ước khiến nước mắt côkhông kiềm được chảy dài. Đèn nê-on ở góc đường không ngừng chớp lóe, chiếu vàotrên mặt của cô, càng làm nổi bật sự cô đơn tĩnh mịch cùng thê lương trên đó.

"Đứng lên! Đừng có làm vướng đườngtao!"

Đột nhiên một cái chân mang giày cao gót hunghăng đá vào cái mông Hyo Jin, khiến cô đau đến ngẩng gương mặt mang theo nướcmắt lên, vậy mà người trước mặt lại là cô gái KangJi Min giàu có học cùng thời phổ thông, đi cạnh bên cô tacòn có một chàng trai cao lớn tà mị.

"Đường cái rất rộng, tôi cũng không cócản trở bất luận kẻ nào." Bởi vì bị đá đau, tính khí Hyo Jin có chút bướng bỉnh. Côbất mãn nhìn chằm chằm Kang Ji Min một thân xa hoa.

"Mày còn dám mạnh miệng? !" Kang Ji Min túm lấy cổ áo của Hyo Jin, giáng cho cô một bạt tai. Rất lâu không có gặp quaJeon Hyo Jin, không ngờ cô ta trở nênxinh đẹp hơn. Kang Ji Min đố kị đến thật muốn xé nát gương mặt của Jeon Hyo Jin.

"Tôi đã không phải Jeon Hyo Jin năm đó, mời hãy tôntrọng một chút!" Hyo Jin trở tay đánh trả, hung hăng giáng lên mặt Kang Ji Min. 3 năm ở trường cấp 3, không hiểu sao Kang Ji Min luôn coi cô như cái đinh trong mắt, lúc nào cũngmượn cớ tìm cơ hội vũ nhục, đánh chửi. Thời điểm đó cô không muốn gây chuyện,luôn nhịn cô ta. Nhưng con người bị bức nhiều cũng có lúc không nhịn được.

"Được lắm! Mày dám đánh tao? Mày có biếttao là ai không? Tao là thiên kim của Kang thị!" Kang Ji Min một cước đá vào bụng Hyo Jin, đá cô té xuống giữa đường cái.

"JiMin, không nên quá đángquá!" Han Tae Woo mị hoặc liếc nhìn Hyo Jin té trên đất, cũng khôngcó tiến lên kéo cô một cái. Anh chỉ đẩy mạnh KangJi Min vào bên trong chiếc BMW,sau đó ném cho Hyo Jin một tờ chi phiếu,"Cầm đi bác sĩ khám chút đi."

Hyo Jin nhét lại chi phiếu vàotrong tay Han Tae Woo, lạnh lùng nói:"Tôi không cần tiền của anh!"

Nói xong, cô nhặt túi du lịch trên đất lên,quật cường xoay người rời đi. Coi như trên người cô không có một một đồng, cũngsẽ không nhận chi phiếu từ tay bạn của KangJi Min.

Trên bụng truyền tới đau đớn khiến cho cô bướcđi có chút tập tễnh, cô kéo lê bước chân mệt mỏi dần đi xa. Han Tae Woo huýt sáo, dùng một loạivẻ mặt phức tạp nhìn bóng lưng có chút nặng nề của cô.

"Anh Tae Woo, còn không mau lên xe!" KangJi Min ghen tỵ nhìn theo ánhmắt Han Tae Woo đang hướng về phía Jeon Hyo Jin ở nơi xa. Chẳng lẽ anhsinh ra hứng thú đối với Jeon Hyo Jin?
**************

Hyo Jin bất tri bất giác đã đitới một con phố tương đối tối tăm. Thân thể của cô đột nhiên bị người ta va vàomột cái, túi du lịch trong tay lại bị đối phương giật mất. Vài thứ đồ đạc duynhất còn lại của cô rốt cuộc cũng bị đối phương cướp đi nốt. Cô không cam lònggào to: "Đứng lại! Mau trả đồ lại cho tôi!"

Đối phương chạy trốn rất nhanh, chỉ chốc látsau liền biến mất ở khúc quanh của con phố. Jeon Hyo Jin đứng ở ngã tư đường,không biết nên đi đâu. Cô đột nhiên đứng ở giữa đường cái, ủy khuất khóc lớn.

Cô làm sao lại xui xẻo như vậy? Giống như mọithứ bất hạnh đều đổ hết lên đầu cô vậy. Nhà ở không có, túi du lịch không có,trên người cô ngay một đồng lẻ cũng tìm không ra. Tối hôm nay cô nên làm cáigì?

Cô ngẩng đầu ngước nhìn màn đêm đang bao phủ,cảm thấy vô cùng cô độc.

Ở sau lưng cô, chỗ không xa, trong bóng tối cómột người đàn bà đứng như quỷ mị, vài tia sáng đèn đường chiếu rọi lên gươngmặt ả, lộ ra gương mặt đẹp đẽ của —— Jeon Ji Hyun.

"Dám đánh con gái tao, nha đầu chết tiệtkia, tao sẽ khiến mày đẹp mặt!" Jeon Ji Hyun âm độc nhìn chằm chằm Hyo Jin.

Từ sau khi vượt ngục, ả vừa tránh né sự truynã của cảnh sát, vừa tìm kiếm cô. Không ngờ nha đầu chết tiệt kia trưởng thànhlại xinh đẹp như vậy. Hừ! Vừa đúng có thể bán với giá cao!

"Cô nói là cô nhóc đó?" Một tronghai người đàn ông thô bỉ chỉ về phía Hyo Jin ở chỗ xa xa, hỏi.

"Chính là nó. Tiền đâu?" Jeon Ji Hyun giơ tay về phía hai tênđàn ông.

"Cô nhóc thật sự là con gái của cô? Côcũng đừng nghĩ lừa gạt chúng tôi."

"Tôi dám lừa người của Bang KwonRaen sao? Tôi còn chưa có muốn chết." Jeon Ji Hyun lập tức đảm bảo với đốiphương, "Không tin, các người cứ gọi thử tên nó xem. Con bé theo họ tôitên Jeon Hyo Jin."

Một người đàn ông lau khóe miệng, cười tà nói:"Tin rằng cô cũng không dám. Đây, cả một vạn."

Hai người đàn ông này đưa tiền cho Jeon Ji Hyun, đi về phía Hyo Jin đang khóc thút thít.

" Jeon Hyo Jin!" Một người độtnhiên gọi một tiếng.

Hyo Jin nghe được có người gọimình, như một đứa nhóc đang buồn bực ngẩng đầu lên. Cô còn chưa kịp nhìn rõ aigọi mình, liền bị một cái khăn tay che miệng lại.

Hai người đàn ông dùng khăn tay tẩm thuốc mêkhiến Hyo Jin hôn mê xong, kéo cô vềhướng một chiếc xe đang dừng ở nơi xa.

"Con nhóc này thật đẹp, mày nói xem haichúng ta có nên..." Một người đàn ông hau háu nhìn vào gương mặt xinh đẹpcủa Hyo Jin, cười tà hỏi tên cònlại.

"Mày muốn tự đâm đầu vào chỗ chết? Lãođại còn đang đợi chúng ta. Mau lái xe! Nếu là làm chậm trễ chính sự của lãođại, chúng ta cũng không kham nổi." Tên kia hung tợn trừng mắt nhìn đốiphương, dùng giọng điệu dạy dỗ.
*************

Jang Young Kwang và Tổng giám đốc củacông ty LNK bàn chuyện hợp tác tới rất khuya, sau khi chia tay, anh trở lạikhách sạn mà tổng giám đốc công ty LNK đã sắp xếp sẵn.

Anh có chút mệt mỏi cởi áo khoác, đi vào phòngtắm, tắm nước nóng một hồi.

Mặc dù đã bốn mươi hai tuổi, nhưng vóc ngườicủa anh vẫn bền chắc như một chàng trai ba mươi, có lẽ là bởi vì lúc tuổi còntrẻ đi theo bên cạnh Kang Gary,trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên trên người không có một chút thịt dưnào.

Anh quấn một cái khăn tắm bước ra khỏi phòngtắm, cơ ngực nở nang lộ ra ngoài không khí, nhìn cực kỳ hấp dẫn. Anh lau khôtóc xong liền với tay tắt bỏ đèn, vén chăn lên chui vào.

"Ừm. . . . . ."

Bởi vì Jang Young Kwang lên giường, chiếc giường lún xuống, có một cô gáimang theo hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ trượt vào trong ngực Jang Young Kwang. Anh nhăn mày lại, muốnđẩy cô gái kia xuống giường.

"Nóng quá." Cô bé kề gương mặt nonnớt lên tấm ngực trần phía trên tấm khăn quấn của anh, hình như rất là hưởngthụ sự tươi mát anh mang lại.

" Goo Yong kêu cô tới hả?"Nghĩ đến có thể là tổng giám đốc công ty LHK sắp xếp tiết mục này cho mình, Jang Young Kwang nắm lấy cằm của đốiphương, trong bóng tối, anh chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay trênđó có một đôi mắt to đen trong như hai trái nho.

Hyo Jin chỉ cảm thấy người nóngquá, ở trước mặt cô hình như có một khối băng lạnh ngàn năm, chỉ cần dán lên,cô liền cảm giác thấy toàn thân mát lạnh. Cô duỗi hai tay ra, ôm chặt lấy khốibăng ngàn năm kia, thoải mái thở dài một cái: "Thật mát."

Gương mặt nóng bỏng của cô không tự giác cọ cọvào khối văng ngàn năm kia, hưởng thụ cảm giác thư thái thích thú.

Cô vô ý trêu chọc khiến gương mặt tuấn tú của Jang Young Kwang khẽ biến, hô hấp của anhtrở nên nóng bỏng. Vào lúc đôi môi của Hyo Jin lơ đãng phất qua ngực của anh thì anh bỗng chốcnâng mặt của cô lên, cắn nuốt lấy cánh môi nhỏ nhắn mềm mại của cô.

Hyo Jin cảm thấy một loại cảmgiác lạ lẫm đánh úp lại, không hiểu sao thân thể của mình lại dấy lên từng trậnsóng, khiến cho cô khó nhịn mà giãy dụa. Một hồi đau nhức kịch liệt ập đến, Hyo Jin đau đến toàn thân cứngđờ. Giống như có một cây côn gỗ hung hăng đâm vào trong thân thể của cô, cáiloại cảm giác đau đớn như bị xé rách đó khiến cho thân thể cô không ngừng corúc lại.

"Đau quá... Cây gậy... Đi ra ngoài..."

"Em là trinh nữ?" Jang Young Kwang kinh ngạc vì bị trởngại, im lìm bất động dừng ở bên trong.

Không ngờ Goo Yong vậy mà lại chuẩn bị cho anh một cô bé còn tinhkhiết.

"A... Không cần... Chọc tôi..." Hyo Jin đau đến cắn chặt lấy bứctường thịt trước mặt cô, cô rống lên với cái thứ đang thương tổn cô kia.

Tại sao lại đau như vậy?

Mới vừa rồi rõ ràng vẫn còn rất thoải mái, cảmgiác mát lạnh giống như giữa trời mùa hè gặp được một khối băng lạnh, sảngkhoái đến khiến cô say mê, không ngờ còn chưa được mấy giây, liền bắt đầu đauđớn hành hạ đến không phải người như vậy.

"Còn có hơi sức cắn người?" Jang Young Kwang đột nhiên dùng sức đẩythật mạnh vào sâu bên trong cánh hoa kia, sử dụng vật khổng lồ của anh tận tìnhbơi lặn ở bên trong. . . . . .

Nếu là Goo Yong đem quà đến để làm vui lòng anh, anh nên hưởng thụcho thật tốt.

Jang Young Kwang sử dụng vật to lớn cườngtráng mà người thường không thể bằng được của anh hung hăng đụng chạm nơi yếuớt của Hyo Jin, khiến cho cô vừa đauđớn vừa cảm nhận được một loại càm giác xa lạ, ngất đi trong cực lạc không cáchnào tả nổi.

Jang Young Kwang cũng không có dừng lạiluật động, anh nâng hông của cô lên, tiếp tục vọt vào, cho đến khi bộc phát ởtrong cơ thể cô, anh mới hài lòng nhếch cánh môi trái tim lên, nằm ở trên ngườicô.

Cô bé này tư vị rất tuyệt, khiến cho một ngườivốn luôn kìm chế rất tốt như anh hoàn toàn mất khống chế. Jang Young Kwang có loại kích động muốnKim Ốc Tàng Kiều.

Ngày mai anh sẽ bàn lại cùng Goo Yong. Cô bé này anh bao.

Jang Young Kwang luyến tiếc không muốnrút ra khỏi hoa huyệt ngọt ngào của cô bé, vẫn cứ giữ phân thân của mình chônsâu ở bên trong hoa huyệt kia. Anh dùng tứ chi khóa chặt thân thể nho nhỏ bêndưới, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Ngày mai, anh muốn nhìn thật kĩ cô nhóc khiếnanh lưu luyến không buông này rốt cuộc hình dáng ra sao.

Hyo Jin vừa mở ra mắt, liền nhìnthấy trước mắt là một bức tường thịt, bắp thịt cường tráng này khiến cho cô sợhết hồn. Phía dưới truyền đến một loại cảm giác đau tức bị xé rách, cô cúi đầu,thấy thân thể hai người dán chặt chung với nhau thì sắc mặt bị sợ đến trắngbệch.

Cô ngày hôm qua lại bị một người xa lạ ăn! Côthật muốn giết đối phương. Cô không cam lòng ngẩng đầu, nhìn gương mặt đang ngủrất yên bình trên gối. Một ông chú anh tuấn! Người đàn ông này đẹptrai quá mức như vậy làm cái gì chứ? Hại cô nghĩ bóp chết anh lại có điểm khôngnỡ. Thôi, coi như tự mình xui xẻo, gặp phải kẻ điên.

Hyo Jin lặng lẽ lấy bàn tay đangvòng qua hông của mình ra, còn chưa nâng thân dậy, cả người đã đau đớn chua xótkháng nghị với cô. Cảm nhận được vật to lớn phía dưới, cô thật hận không đượcmột cước đạp đối phương xuống đất.

Jang Young Kwang đột nhiên lật người, mắtnhìn thấy bắp đùi của anh sắp áp xuống trên người Hyo Jin, cô vội vàng vừa vặn trốn ra được.

Cô giống như chạy nạn nhảy xuống đất, nhặtquần áo rơi vương vãi trên đất lên vội vã mặc vào. Cô lần nữa liếc mắt nhìnngười đàn ông hại cô mất đi tấm thân trong sạch, tức giận cắn răng rời đi.

Hôm nay thật đúng là một ngày xui xẻo nhấttrong cuộc đời cô, dạng chuyện gì cũng đổ hết lên người cô. Ngay cả thứ quý báunhất của người con gái cũng mất luôn.

Hyo Jin vừa chạy ra khỏi kháchsạn, vành mắt ủy khuất hồng lên. Cô quật cường không để cho mình rơi lệ, mặc kệnhư thế nào, cuộc sống còn phải tiếp tục, cô không thể chịu thua số phận được.

Đứng ở trong biển người mênh mông, Hyo Jin không biết mình nên điđâu. Cô hiện tại ngay cả một bữa no cũng không thể có được. Ngửi thấy mùi sữađậu nành thơm phức bay đến từ quán ăn sáng bên cạnh, cô thèm thuồng liếm liếmđôi môi.

Ai bảo cô trên người một xu cũng không có? Côđi tới ngồi xuống chiếc ghế bên lề đường, chống cằm ngẩn người.

Thời điểm chiếc BMW của Jang Young Kwang đi ngang qua bên ngườicô, không biết vì nguyên nhân gì, tầm mắt của anh lại bị cô nhóc đang ngồi trênghế băng ven đường ngẩn người kia hấp dẫn, không tự chủ được dừng lại thêm mấygiây.

Khi xe hơi lướt qua bên cạnh cô gái nhỏ kiathì anh hình như có thể cảm nhận được từ trên người đối phương truyền tới mộtloại bi ai. Khi ánh mắt của anh xẹt qua mặt của cô thì nhịp tim thiếu chút nữacũng ngừng đập.

Đôi mắt đẹp giống như ngôi sao sáng rỡ, khuônmặt nhỏ nhắn trắng muốt, cánh môi mềm mại... Tất cả nhìn đều cảm thấy quenthuộc đến thế, giống như đã gặp qua ở đâu đó.

Lòng của Jang Young Kwang không hiểu sao lại đau đớn. Giống như một thứ quýbáu anh đã đánh mất rồi lại đột nhiên xuất hiện trước mắt anh. Jang Young Kwang lắc lắc đầu, nắm chặtquả đấm lái chiếc BMW vút đi.

Đã trải qua nhiều năm như vậy, không phải tronglòng anh cũng đã sớm thoải mái rồi sao? Tại sao khi nhìn thấy cô gái nhỏ nàylại sinh ra cảm giác đau lòng?

Hyo Jin đi tới trung tâm giớithiệu việc làm, không ngừng tìm kiếm tin tức tuyển người giúp việc, hy vọng cóthể tìm được một công việc làm thêm thích hợp.

Liên tục tìm nhiều công việc làm thêm khácnhau, không phải người ta không đáp ứng được cô mà là cô không đáp ứng đượcngười ta.

"Tiểu thư muốn tìm việc làm?" Độtnhiên một giọng đàn ông trầm thấp đầy nam tính phát ra từ phía sau cô.

Hyo Jin phòng bị xoay người,nhìn đối phương: "Ông muốn gì?"

Hiện tại người xấu quá nhiều, có một vài đốitượng bán hàng đa cấp thường lợi dụng để lừa gạt người, cô có một bạn học bịlừa, nộp ba ngàn đồng tiền mới thoát ra được.

"Chúng tôi có một công việc, không biếttiểu thư có muốn làm hay không."

"Làm việc gì?" Nghe được lời của đốiphương, Hyo Jin tâm phòng bị càng caomột bậc.

"Đây là danh thiếp của tôi. Tổng giám đốccủa chúng tôi mới từ Mĩ trở về, quản gia Jang một mình không kiêm đượchết việc, cần tìm một trợ thủ." Đối phương móc danh thiếp ra đưa cho Hyo Jin.

" Park Dong thư ký của Chủ tịch tậpđoàn TaeSu? Không phải gạt tôi đóchứ?" Hyo Jin cầm danh thiếp, ánh mắtcó chút hoài nghi nhìn Park Dong.

"Tập đoàn chúng tôi là tập đoàn đa quốcgia kế ngay dưới Mye tập đoàn, tôi không cầnthiết lừa cô. Tổng giám đốc... Ừ... Quản gia Jang kêu tôi tìm một cô gáigiúp việc nhìn đáng yêu một chút, tôi cảm thấy cô rất thích hợp."

"Trợ thủ của quản gia? Cần làm những côngviệc gì?" Hyo Jin nhìn ánh mắt của đối phương, cảm nhận được anh tachân thành, mới thả lỏng tâm trạng đề phòng hỏi anh ta.

"Giúp quản gia làm chút việc nhà, sẽkhông ảnh hưởng tới việc tới trường của cô." Park Dong thành thật nói.

"Làm sao anh biết tôi còn đang đihọc?" Hyo Jin đột nhiên cảnh giác trừng mắt nhìn Park Dong. Bọn họ mới vừa vặn gặpmặt, anh ta làm sao biết tình huống của cô?

Park Dong bật cười nói: "Lúc mới rồi khi cô nộp đơn ởquanh đây tôi đã nghe được"

Hyo Jin nghe xong, có chút xấuhổ, việc xấu hổ như vậy của mình lại bị đối phương thấy được.

"Các anh... Ừm..." Hyo Jin có chút ngượng ngùngnhìn Park Dong, "Có thể có chỗ choở lại không?"

Đây chính là nguyên nhân chính cô nộp đơn xinviệc không thành. Những công ty mướn người kia không những lương thấp, hơn nữalại không có chỗ ở. Nhu cầu cấp bách nhất lúc này của cô chính là tìm một chỗan toàn để ở.

"Ăn ở trọn gói, lương tháng 50.000won." Park Dong sáng tỏ nhìn Hyo Jin.

"Ăn ở trọn gói, lương tháng 50.000won?" Hyo Jin kinh ngạc há to mồm, cô chớp chớp hàng mi dài congvút, không thể tin nỗi những gì mình vừa nghe thấy. Cô đưa tờ báo, ngày ngàyhơn 4h sáng rời giường, làm việc một mạch tới bẩy giờ tối, một tháng cũng chỉcó hơn tám trăm, chi tiêu tằn tiện mỗi tháng đều không còn lại bao nhiêu, chonên mỗi lần đóng tiền nhà cô đều gom góp không đủ.

"Tổng giám đốc của chúng tôi đối đãi vớingười làm luôn luôn rất hào phóng."

"Anh ta sẽ không gây khó khăn cho tôichứ?" Hyo Jin vẫn có chút lo lắng. Tiền lương cao như vậy chỉ đểtìm một nữ giúp việc, tiền lương cao này cũng quá là bất hợp lý đi?

"Con người tổng giám đốc rất tốt, khôngkén ăn, chỉ cần cô nấu ăn không cần giống thức ăn cho heo, căn bản anh ta đềucó thể ăn được." Park Dong nửa đùa nửa thật nói.

"Thức ăn cho heo?" Hyo Jin bị Park Dong chọc cười, "Đượcrồi, tôi tin tưởng anh."

"Đây là địa chỉ, công ty tôi còn có việc,cô tự mình tới đó đi, tôi đã gọi điện cho quản gia Jang rồi." Park Dong ghi địa chỉ ra một tờgiấy, sau đó đưa cho Hyo Jin, "Quản gia Jang thoạt nhìn rất nghiêmnghị, nhưng thật ra là người rất tốt, cô đừng để vẻ mặt của ông ấy dọasợ."

"Ừm, cám ơn anh." Hyo Jin thành khẩn nói cảm ơnvới Park Dong.

Vốn cô cho rằng ngày hôm qua là khởi đầu chovận rủi của cô, không ngờ mới qua một đêm, may mắn liền giáng xuống trên đầucô.

Lương tháng 50.000 won, đây chính là tiềnlương cao nhất chỉ có những thành phần tri thức cao cấp mới có thể mơ tới đấy.Vì khoản tiền lương này, cô nhất định làm việc hết sức.

"Đừng khách khí. tiểu thư Jeon, cố gắnglên!" Park Dong cầm tay Hyo Jin, trịnh trọng nói.

"Làm sao anh biết tôi họ Tưởng?" Hyo Jin lại một lần nữa bồnchồn. Cô chưa hề tiết lộ một chút gì về bản thân mình với Park Dong, thế nhưng anh ta lạigiống như đã hiểu rõ về cô vậy.

"Là lúc cô nộp đơn tôi có ngheđược." ánh mắt của Park Dong có một chút lóe lên, rất nhanh liền khôi phục bìnhthường.

"Phải ha." Hyo Jin không nghi ngờ gì nhữnglời của Park Dong.

Park Dong nhìn đồng hồ đeo tay mộtcái, hình như thực sự rất vội vỗ vỗ bả vai Hyo Jin, nói với cô: "Tôi đi trước một bước nhé."

"Hẹn gặp lại." Hyo Jin cười khoát tay với Park Dong.

Park Dong một thân tây trang thẳngthớm chính là tiêu chuẩn của thành phần tri thức, phong cách trầm ổn khiến chocô tin tưởng những lời anh ta nói.

Park Dong ngồi vào xe hơi xong thìgọi điện thoại, anh cung kính nói: "Tổng giám đốc, chuyện ngài giao tôi đãlàm xong. Được, tôi sẽ về công ty."
*********

Cô đi tới trước một căn biệt thự, so sánh địachỉ trong mảnh giấy trên tay và địa chỉ ghi bên ngoài cánh cổng một lượt, sauđó hài lòng cười lên: "Đúng là chỗ này rồi."

Cô nhấn chuông cửa, qua nửa ngày mới có ngườinói chuyện: "Nơi này là nhà họ Jang, xin hỏi cô tìmai?"

Jeon Hyo Jin cười trả lời đối phương:"Tôi là Jeon Hyo Jin, ngày hôm nay có nhậnlời tới phỏng vấn xin việc."

"Vào đi." Giọng nói của đối phươngrất lạnh nhạt.

Jeon Hyo Jin cẩn thận đi vào bêntrỏng ngội biệt thự sang trọng. Nơi này là khu nhà của tầng lớp giàu có nhất SungRong, có thể mua được biệt thự ở chỗ này không giàu sangcũng phú quý, ở giữa khu giàu sang này, căn biệt thự cũng chiếm vị trí rất lớn.Jeon Hyo Jin thật tò mò rốt cuộc làngười có tiền tới cỡ nào, mới có thể ở trong một khu nhà như vậy.

Một quản gia hình như cũng chính là người mởcổng cho cô, đón cô đi vào.

"Ngài khỏe chứ!" Jeon Hyo Jin lễ phép cúi người chàođối phương.

"Cô chính là người giúp việc tới thử việcsao?" Đôi mắt quản gia giống như đèn pha liếc qua Jeon Hyo Jin có tới mấy lần, ánh mắtsắc bén mà sáng rỡ của ông nhìn cô có chút lay động.

"Vâng" Jeon Hyo Jin cười khom người tớithiếu nước chết luôn.

"Thời gian làm việc là từ 5 tới 7 giờsáng, trước khi tiên sinh rời giường, cô phải làm xong đồ điểm tâm, dọn dẹpsạch sẽ phòng khách, chuẩn bị xong báo mà tiên sinh thích đọc. Buổi tối tiênsinh về nhà rất khuya, trên căn bản không có việc gì phải làm. Cô có thể dậyvào lúc 5 giờ chứ?" quản gia Jang có chút nhức đầu vuốtcái trán. Đây không biết đã là lần thứ mấy đổi người làm nữ, người làm nữ lúctrước nếu không phải hầu như tất cả thời gian đều giành vào việc quyến rũ tiênsinh, thì chính là 8 giờ sáng mới bò dậy. Hiện tại, những cô gái chịu khó thậthiếm hoi.

"Không thành vấn đề, cháu thường ngày 4giờ rưỡi đã rời giường." Jeon Hyo Jin lập tức hướng quản gia bảo đảm. Công việc làm thêmlúc trước là đưa báo, cô mỗi ngày hơn bốn giờ liền rời giường, sau đó đưa tớitừng nhà. Chờ giao xong báo vừa vặn tới giờ đi học. Thế nhưng ngay cả công việcđó cũng bị người khác giành mất.

"Ngày mai dọn đồ chuyển tới đâyluôn." Quản gia Jang hài lòng gật đầu mộtcái.

"Ông Jang, cháu. . ưm. . .cháu" Hyo Jin có chút ngượng ngùngnhìn quản gia Jang, cô gãi gãi cái ót, dưới cái nhìn sắc bén của quảngia Jang cười cười ái ngại, "Cháu không có đồ đạc gì đểmang theo. Ông Jang, hiện tại cháu có thể bắt đầu công việc luônkhông?"

Phòng đã bị chủ cho thuê đòi lại, cô hiện tạikhông có chỗ nào để đi, đến tiền mua một cái bánh bao cũng không có. Nếu nhưngày mai mới bắt đầu làm việc, ba bữa cơm ngày hôm nay của cô thật cũng khôngbiết giải quyết thế nào.

"Lầu hai rẽ trái, căn phòng thứ ba là củacô." Quản gia Jang chỉ chỉ lầu hai, nói vớiHyo Jin, "Trong phòng bếpcòn có chút bánh bao cùng chân giò hun khói, cô có thể ăn một bữa. Hôm nay tiênsinh sẽ về rất muộn, cô không cần đợi cửa ngài ấy."

"Dạ, cám ơn ông Jang." Hyo Jin hưng phấn gật đầu một cái.

Cô rốt cuộc tìm được một công việc bao ăn baoở, cô nhất định phải cẩn thận làm việc, ngàn vạn đừng để bị chủ nhà này đuổi rakhỏi cửa.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro