Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chờ một lát, một lát nữa là tốt rồi, ngoan"
Hee Gun liếm môi nàng hôn an ủi, sau đó đem đại nhục bổng ướt đẫm rút khỏi thân thể nàng, lật thân thể mềm nhũng của nàng lại, để nàng thành tư thế quỳ, làm cho nàng thoáng thở hổn hển, từ mặt sau tiến nhập, càng thêm hung ác "yêu" nàng.
"Ô ô...Đừng...Thả tôi đi...thật khó chịu...Ư..." Đầu gối Seong Im đặt lên da thú, khí lực nâng người cũng không có, bị hắn va chạm tựa như muốn tan vỡ, nghẹn ngào bắt đầu xin tha.
"Anh sẽ không thả em, em là của anh, vĩnh viễn đều là của anh." Nghe nàng cần xin, lại gợi nên nỗi sợ hãi không cam lòng mất đi nàng của Hee Gun, hàn quang trong đáy mắt chợt loé, nhục bổng dưới thân như liên tục đóng cọc sâu vào người nàng.
"A..." Seong Im rốt cuộc không chịu nỗi sự cuồng dã của hắn, hét lên một tiếng. Trước mắt chợt tối sầm, ngất đi.

"Bảo bối, tỉnh lại, tỉnh lại, nói em sẽ không rời khỏi anh, nói mau, không nói sẽ một lần nữa." Hee Gun uy hiếp cắn vành tai Seong Im.
Seong Im bị hắn đánh thức, mơ mơ màng màng nghe thấy hắn nói lại muốn một lần nữa, hình ảnh bị hắn đặt trên giường hung hăng chà đạp lại bừng lên, sợ tới mức co rúm cổ lại, cổ họng cầu xin nói : "Đừng mà, cầu anh."
"Vậy em phải thề cùng với thần rừng rậm, nói em không rời anh đi." Hee Gun ngẩn đầu nhìn lên nàng, trong mắt tràn đầy bất an bức ép nàng thề.

"Tôi thề sẽ không rời khỏi anh"
Seong Im giờ phút này thân thể cùng tinh thần đều mệt mỏi không chịu nổi, miễn cưỡng mở mắt, hữu khí vô lực thuận theo hắn nói, liền nhắm mắt lại ngủ. Thậm chí nàng nói cái gì, với thần linh rừng rậm gì đó tất cả đều không nằm trong phạm vi kiểm soát của nàng.
Hee Gun được nàng cam đoan, thoáng an tâm, mới nằm xuống bên cạnh người nàng, mỹ mãn hài lòng ôm lấy nàng ngủ thiếp đi.
...
Gary có chút phiền chán, hiển nhiên là bị lời Seong Im muốn cùng Ji Hyo về nhà kích thích.
Y biết nàng khác với giống cái nơi này, hẳn là đến từ một nơi rất xa, nhưng nàng cho tới bây giờ chưa từng nói về gia đình mình, hắn cũng không miệt mài truy hỏi nàng đến từ đâu.

Nhưng hôm nay lại có một đồng tộc tên Seong Im kia tới đây, cả ngày ồn ào đòi về nhà, khó tránh khỏi sẽ gợi lên ý muốn trở về của nàng.
Gary bất an, sợ nàng có điều không hài lòng, thừa dịp mình không chú ý, liền cùng Seong Im kia chạy trốn về nhà. Ai bảo nàng từng có "tiền án" trốn đi một lần rồi.
Ji hyo thấy Gary cả đêm đều nôn nóng bất an, biết y còn để ý chuyện Seong Im muốn kéo nàng cùng nhau về nhà.
Chủ động kề sát bên người y, ôm lấy thắt lưng y thật dịu dàng nói : "Gary, anh bất an điều gì ? Chúng ta đã có cục cưng, em sẽ không rời khỏi anh, tin tưởng em, nha ?".
Gary ôm lấy nàng hít một hơi, hạ quyết tâm rất lớn : "Nếu như em muốn về nhà nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ mang em trở về, tuyệt đối không thể một mình em lén trốn đi". Tuy rằng hiện tại hùng tộc cùng hổ tộc đều rất bất mãn đối với bọn họ, chiến tranh rất có khả năng phát sinh, y thân là tộc trưởng thật sự không nên rời đi, nhưng vì nàng, y nguyện ý mạo hiểm như vậy.
Ji Hyo lắc đầu nói : "Em sẽ không trờ về, nơi đó đã không còn thân nhân, em đã quen với mọi người ở đây, em còn trở về làm gì ?".

Gary thấy nàng nói chân thành, không giống như dỗ dành y, cũng an tâm, cúi đầu hôn.
Ji Hyo phối hợp hé miệng, ngậm đầu lưỡi y ngoan ngoãn đáp lại. Đã bên nhau rất lâu, Ji Hyo thực sự rất biết lấy lòng y.
Đêm nay Gary lại càng biết kéo dài, ghé vào liếm dưới thân nàng để nàng được lên cao trào, nhưng lại không chịu cho nàng thống thoái.
Ji Hyo ở dưới y khó chịu than nhẹ, vặn vẹo, cổ họng lần lược cầu xin y tiến vào, dùng sức "yêu" nàng. Mãi đến khi bị tra tấn bật khóc, Gary mới thẳng lưng xỏ xuyên qua nàng, động tác ôn nhu trước đây chưa từng có, trong lòng tràn đầy nhu tình, không nhịn được muốn yêu thương thân hình nhỏ bé phía dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro