Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Min YoonGi là một đại nam tử Hán hông hề nói hai lời, hắn đúng giờ tan học đứng trước cổng trường chờ cậu.

JiMin xách cặp đi ra, len lỏi vào đám đông mới biết hắn vừa đến được một lúc đã có một đống người hâm mộ.

Tiếng xầm xì to nhỏ bàn tán, những cô nữ sinh mắt chữ A miệng chữ O nhìn hắn, mỹ nam trước mặt này có phải hay không hoa tinh tu luyện thành người.

JiMin chen mãi mới vào được chỗ hắn đang đứng "Tiên sinh!" Cậu đưa tay lên vẫy vẫy với hắn.

YoonGi liếc mắt một cái ý bảo cậu lên xe rồi nói tiếp, cậu hôm nay cũng rất nhanh nhạy nhìn sơ biểu tình của hắn đã hiểu ý lon ton chạy vòng qua ghế lái phụ mở cửa ra ngồi vào.

"Cậu đã suy nghĩ kỹ rồi đúng không ?" Hắn híp mắt lại trông vô cùng nguy hiểm khiến cậu chỉ dám gật đầu chứ không dám lên tiếng.

Sau đó là một hồi trầm mặc. Hôm nay hắn cũng không phải đi làm, YoonGi lái xe thẳng về nhà. Căn nhà cách thành phố không xa nhưng đủ để cảm nhận được chính là hai không gian hoàn toàn khác biệt. Nơi đây trong lành yên tĩnh, không như thành phố đông đúc náo nhiệt.

JiMin lúc đi còn chưa nói với ba mẹ chuyện này, cậu không biết nên mở lời thế nào nên đã gọi cho SeoHyun nhờ giúp đỡ. Cô bên kia điện thoại nghe cậu trình bày xong suýt làm rơi điện thoại. Cha mẹ làm sao có thể tha thứ chuyện này còn nữa, sếp lớn của cô sao lại có thể thích cậu...

Căn nhà rộng 3.600 m2 cậu đi lòng vòng một chút đã thấy chân mỏi nhừ, thật khâm phục Trương quản gia.

Phòng của cậu được bố trí cạnh phòng hắn tất cả vật dụng đều màu vàng nhạt cùng màu trắng tinh tế. Cậu cực thích căn phòng mới này.

Hắn không hề quan tâm cảm nhận của cậu, chỉ qua loa sắp xếp một chút rồi tới thư phòng làm việc, chỉ có mình cậu thật buồn chán。

JiMin tính cách hiếu động, chạy lòng vòng trong nhà một chút nói chuyện với các vị giúp việc tỷ tỷ liền quen biết, cậu nói luyên thuyên cả buổi không ngừng, Lee quản gia bị cậu nháo đến phải bật cười.

Lúc đầu người trong nhà ai cũng nhìn cậu bằng cặp mắt kỳ lạ, thường ngày YoonGi có đem tình nhân về nhưng toàn là nữ hôm nay lại đưa nam nhân về ? Còn sắp xếp cho cậu một căn phòng ở cạnh phòng hắn.

Nhưng bất quá cậu cũng không đáng ghét như họ nghĩ, gương mặt đáng yêu, thích làm nũng còn có rất lễ phép nữa, không như giọng điệu của mấy nữ nhân kia, vừa đanh đá và tự cao.

Hoa mẫu thân chờ mãi ở nhà nhưng không thấy cậu đi học về, bà dự định lại sẽ cho cậu một trận vừa lúc bà định sẽ tìm đến trường thì điện thoại reo.

"Alo!"

"Mẹ! Là con, SeoHyun đây. Minie lúc nãy gọi con, nó nhờ con báo lại với mẹ là tạm thời nó sẽ đến nhà bạn ở một thời gian, mẹ đừng lo! Con đã xác thực và đảm bảo nó an toàn!"

Mẹ cậu càng nghe mắt trợn càng to, nộ khí bốc lên cao qua khỏi đầu "Tại sao nó lại không tự báo cho mẹ ?Con bảo tiểu tử đó về đây ngay!"

SeoHyun khó xử trầm mặc một hồi mới tiếp tục nói "Minie nó không dám gọi cho mẹ, nhưng mà mẹ à! Nó thực sự không sao, bây giờ bảo nó về mẹ nghĩ nó sẽ nghe theo sao ?"

"Aiz! Cái đứa trẻ bướng bỉnh này! SeoHyun! Khi nào con về đem mẹ đi gặp nó!"

"Chuyện này...!"

"Vậy đi, mẹ cúp máy đây!" Bà quả thực không hề chừa cho cô đường lui.

JiMin đang ngồi nói chuyện phiếm với toán người giúp việc tỷ tỷ. Bỗng hắt xì liên tục "a~ kỳ quái, tự dưng lại bị cảm !!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonmin