Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây  là phần tiếp theo của chương một. Mọi người đọc vui vẻ ha, thanh you ^^

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

  "Chào cậu, tôi là Thất Hiểu Mộ". Cậu ta chìa tay về phía tiểu Jell.

Thì ra cậu ta là Thất Hiểu Mộ, không biết có Lục Hiểu Mộ, Ngũ Hiểu Mộ không? Tôi đang nghĩ lung tung thì nghe Jellal vừa lịch sự giới thiệu vừa nhìn tôi nghi hoặc.

Tôi nhăn mặt trêu đùa rồi nhún vai kéo cậu ấy về phía ký túc.

"Sao cậu lại bỏ mặc người ta như thế?". Jellal ngoảnh lại nhìn Natsu vẫn đứng im chỗ đó.

"Chẳng phải chỉ là người đẫn đường thôi sao, có cần thiết quan thân không?".

"Nếu là dẫn đường thì càng nên cảm ơn người ta chứ. Sao nói đi là đi luôn như thế. Ít nhất cũng phải nói lời cảm ơn. Cậu ấy à, càng lớn càng...".

"Sao cậu lắm lời thế hả?". Tôi dừng lại, giận dữ hét lên.

Tiểu Jell suýt đâm sầm vào tôi, vội vàng lùi lại một bước, bình tĩnh nhìn tôi.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Đáng ghét". Trong đầu tôi bỗng hiện lên gương mặt của cậu nam sinh kia, làn da nâu bóng mịn cùng nụ cười toả nắng khiến má tôi thoáng ửng đỏ.

"Được rồi, tớ biết cậu đang đói, đói đến mức phát cáu. Xem chỗ ở xong thì chúng ta đi ăn cơm được không?".

Tiểu Jell đúng là Tiểu Jell, lúc nào cũng dịu dàng như ngọc.

Đúng, Jellal giống như viên ngọc hiền hoà, còn Natsu lại tựa như tia nắng ban mai.

Mình bị sao thế này? Sao cú lôi Tiểu Jell ra so sánh với tên kia chứ?

Vì mới vào năm học nên khu ký túc khá náo nhiệt, người quan người lại đông như mắc cửi. Để người ta nhìn thấy bộ dạng hám trai của tôi thì thật không hay. Nghĩ thế tôi vội cúi đầu lủi vào ký túc.

"Lucy… lâu lắm không gặp". Một giọng nói dịu dàng ngọt ngào truyền đến tai, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cô gái ôm chầm lấy.

Mùi hương quen thuộc, tôi nhận ra đó là bà chị họ của tôi - Juvia Lockser, một nữ sinh ham ăn, nhiều lời, thích đọc truyện cổ tích.

Tôi cố thoát ra khỏi vòng tay đó, thở hổn hển nói: "Chị thân yêu của em, chị đến lúc nào thế? Chị ở chỗ nào, khi nào thu dọn xong em sẽ qua thăm chị".

" Con bé này, lúc nào cũng đãng trí vậy hả? Chị đã bảo muốn học cùng trường với mọi người còn gì". Juvia vẻ mặt ngượng ngùng nhìn về phía tiểu Jell đang đứng ngoài cửa.

Tôi chợt nhớ chị ấy từng hỏi nguyện vọng của tôi, rồi nói là muốn học cùng trường với tôi, không ngờ thành hiện thực rồi.

Thấy hai mắt chị ấy sáng trưng, cứ dính chặt về phía sau, tôi tò mò quay lại nhìn, phát hiện ở cửa có thêm một người nữa - Natsu Dragneel, cậu ta đang nói chuyện vui vẻ với Jellal.

Cậu ta theo đến tận đây tìm mình sao? Tôi nhìn Natsu vẻ khó hiểu, rồi lại nhìn bà chị họ, chị ấy mặt đỏ lựng lên, gương mặt bầu bĩnh lộ ra đôi lúm đồng tiền xinh xắn.

Tôi đang định trêu mấy câu thì thấy mặt chị ấy đỏ gay, lấy hết dũng khí vẫy vẫy tay với hai người kia: "Hi, chào các cậu. Tớ là Juvia Lockser, chị họ của Lucy, giờ là bạn cùng phòng, bạn học trong tương lai".

"Cái gì? Bạn cùng phòng? Chị nói là chị sẽ sống cùng em trong ký túc?". Tôi tái mặt. Không phải chị được mẹ phái đến giám sát tôi đấy chứ? Từ nhỏ mẹ đã bắt Jellal giám sát tôi. Nhưng may bổn tiểu thư đây đã thu phục được cậu ấy, thỉnh thoảng nếu có phạm lỗi thì uy hiếp không cho cậu ấy nói với mẹ. Còn bà chị họ thì khác, đã nói nhiều thì chớ lại chẳng giữ được điều gì trong lòng. Huhu, sau này tôi thảm rồi.

Hôm sau, chúng tôi chính thức vào học.

Bạn cùng bàn tôi là một cậu nam sinh nhỏ con, cậu ta giới thiệu tên là Tiểu Cường, vì cậu ta sợ nhất gián nên mọi người đều gọi cậu ta như thế.

"Em biết gì không?". Buổi chiều, tôi đang ủ rũ nằm bò ra bàn thì chị họ xán lại gần.

"Gì thế?". Tôi chán nản uể oải dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên mặt bàn.

"Trong ngọn tháp kia có thiên thần, thiên thần đấy. Em nói liệu nó có cánh không? Đoán xem nó có bay được không? Mắt có phải màu lam không?". Chị ấy hoa chân múa tay, mặt đỏ phừng phừng vì phấn khích.

Tôi biết nhất định chị ấy sẽ có bộ mặt khoa trương như thế mà, bởi đầu giường chị ấy có cả đống truyện cổ tích, lại cả bộ truyện Harry Potter chị ấy thích nhất nữa.

"Sao em chẳng hào hứng gì thế hả?". Phấn khích một lúc lâu, không thấy tôi có phản ứng gì, chị ấy nhìn tôi kì quái.

"Em cũng hứng thú lắm. Nhưng đáng tiếc đó lại là cấm địa. Hơn nữa trí tưởng tượng của chị cũng thật khiến người ta khâm phục". Lại còn mắt màu lam nữa chứ, tôi không khỏi bật cười.

"Nhưng mọi người đang bàn đến chuyện này… Hơn nữa nghe nói nếu cầu nghuyện trên đỉnh tháp sẽ thành hiện thực đấy. Em không thấy tò mò sao?".

" Tại sao em phải tò mò? Nếu cầu nguyện mà thành hiện thực thì đi học làm gì? Thi cử làm gì? Đi cầu cho mình thành người thông minh nhất, giàu có nhất, hạnh phúc nhất là xong. Có phải chị đọc nhiều truyện cổ tích quá nên đầu óc có vấn đề rồi không?", tôi phản bác.

Chị ấy nhìn tôi với ánh mắt kì lạ cứ như không quen biết vậy: "Hình như đây không phải phong cách của em".

" vậy em nên thế nào? Điều này có nghĩa là em đã lớn rồi nhưng chị vẫn còn rất ấu trĩ. Dù sao lúc này em cũng không hứng thú". Tôi bực mình nhìn chị ấy rồi ngâm nga bài "Vẽ nhà lao", tiếp tục vẽ vòng tròn trên bàn.

" Chị ấu trĩ? Em… Thôi được rồi, ai bảo chị là chị họ của em chứ". Chị ấy chọc chọc người tôi rồi đổi chủ đề, "Đúng rồi, em biết không? Thì ra Thất công tử học lớp 11A đấy". Nói rồi chị nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi.

Thất công tử? Có phải ý nói trong trường có bảy chàng tuấn mã không? Tôi nghĩ giây lát rồi thản nhiên nói: "Liên quan gì đến em?".

"Em không biết Thất công tử của trường Bạch Tháp sao?". Juvia chớp chớp đôi mắt to thô lố của mình, nhìn tôi như nhìn quái vật vậy.

"Không biết".

"Cậu... Đó là Thất công tử đẹp trai nhất, toả sáng nhất trường ta đấy". Mấy bạn xung quanh nghe thấy ba chữ Thất công tử liền nhao nhao bàn tán.

"Tại sao tớ phải biết? Các cậu thật vô vị". Tôi giở sách ra úp lên mặt mình. Mấy người này cả ngày không phải nói cậu này đẹp trai thì sẽ bảo cậu kia phong cách, nếu không sẽ là bạn gái này với bạn trai kia có vấn đề gì đó, rồi chỉ mong ngóng ngày đêm có được thật nhiều tin tức để thoả mãn tính hóng hớt của họ.

Mà Thất công tử kia có tốt thế nào cũng không thể bằng Tiểu Jell được. Tù hồi học cấp hai cậu ấy nhận được rất nhiều thư tình. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ trả lời, cậu ấy chỉ có mình tôi thôi.

Tiểu Jell đúng là thiên thần hộ mệnh của tôi. Ha ha... Tôi đắc ý nghĩ.

"Bốp". Juvia đập sách lên đầu tôi, "Sao em có thể không hoà đồng với mọi người thế hả? Em như thế là không theo kịp thời đại, lạc hậu đấy...".

"Chị đừng có lải nhải nữa đi...". Tôi không nhịn được nhảy dựng lên, "Em là em, sao lại phải giống người khác?".

"Được em muốn khác người chứ gì? Thế nới mọi người không dám đến em có dám không?". Juvia bị chọc tức, đắt quyển sách đánh "bốp" xuống mặt bàn.

Các bạn xung quanh bị tiếng động đó là cho giật mình, quay lại nhìn chúng tôi.

Juvia không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý liền ghé sát tai tôi, hạ giọng nói: "Đảm bảo em có hứng thú".

"Em ... không hứng thú". Theo những gì tôi biết về chị ấy, ngoài ham ăn, nhiều lời và hóng hớt ra, tôi chẳng thấy chị ấy có hứng thú với việc gì khác.

"Đồ nhát gan. Em có dám vào ngọn tháp kia không?". Juvia nói xong, lặng lẽ ung dung nhìn tôi.

Lẽ nào chị ấy muốn vào toà Bạch Tháp sao?

Đương nhiên là tôi rất hứng thú với Bạch Tháp, nhưng tôi không thể để lộ điều đó trước mặt chị ấy được.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương 1 dài quá, nên mình sẽ tách ra nhé. Lâu rồi không quay lại nên xin lỗi các bạn nhiều. Vì mình bị con bạn thân lấy mất truyện nên phải tranh cãi một thời gian nó mới trả. Mìn sẽ cố gắng để có thời gian ra chap mới nhé. Thank you nhiều nhiều 😍😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro