Chương 3 : Oan gia gặp nhau (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

.

.

.

.

  Đang chìm đắm vào suy nghĩ đó thì tiểu nhị đã mang thức ăn để trên bàn. Làm cho Tử Du từ mơ cũng phải tỉnh dậy. Khi Tử Du vừa đặt đũa vào thì một đôi đũa khác chặn lại. Giương mắt ra nhìn xem ai là kẻ phá đám, thì ra là cục nước đá màu hồng.

- Trước khi ăn chúng ta nên chia đồ ăn ra, của ai thì người đó ăn. Ta không dư tiền để trả chung với một người lạ mặt như ngươi.

- "Ai cần ngươi trả cho ta, chia thì chia, bộ ta không có tiền chắc " , nói cho mạnh miệng vậy thôi chứ thật ra chả có đồng xu nào. Nếu kế hoạch thất bại chắc phải ở đây dài hạn để rửa chén bù mà còn không có tiền lương nữa. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã sợ, nên nhất quyết không để kế hoạch thất bại được.

Nhã Nghiên đưa ánh mắt lên nhìn Tử Du rồi nhìn qua nơi khác với nụ cười nửa miệng. Tuy là nụ cười khinh bỉ nhưng cũng khiến Tử Du nhìn không muốn quay đi.

- " Ngươi nhìn xong chưa" - Giọng nói khác vang lên làm Tử Du bừng tỉnh, thì ra người đó là nô tì tên là Tiểu Đào ( Con Chân Giò :v )

- Ta xin lỗi, ta không cố ý. - Nói xong Tử Du quay qua Nhã Nghiên - "Ngươi biết không, lúc ngươi cười trông rất đẹp" .

Lời nói trong vô thức vừa phát ra làm Nhã Nghiên ngạc nhiên phải nheo mắt lại nhìn Tử Du.

- " Trời ơi mình nói gì thế này. Tại sao mình lại khen cô ta như thế. Sao tim không thể thôi không đập nữa, mình với cô ta là nữ nhân mà, không thể nào đâu.. " . Tử Du vừa suy nghĩ vừa trấn an mình.

Tử Du xấu hổ vì câu nói lúc nãy nên nhìn sang chỗ khác để không ai thấy khuôn mặt mình đỏ dần..

Lúc sau tiểu nhị trở lại với thức ăn trong tay. Tử Du cầm chén cơm ăn với tốc độ nhanh. Đặt chén cơm xuống bàn xoay qua bước đến tiểu nhị hỏi nhà xí ở đâu. Tiểu nhị chẳng nghi ngờ gì liền đáp lại bằng hành động lấy tay chỉ vào phía sau tửu quán. Tử Du nhanh chân về phía sau hậu viên, thừa lúc không có ai leo lên tường chạy trốn ra khỏi.

- Kế hoạch thành công, tạm biệt nhé tiểu mỹ nhân, sau này khỏi phải gặp lại càng tốt.

-------------------------------------------------

- "Công...à tiểu thư, cái tên kia đi nãy giờ rất lâu rồi thì phải." . Tiểu Đào lên tiếng hỏi

- Hắn đi đâu mặc kệ hắn, nhìn hắn là biết loại người lãng tử rồi - Nhã Nghiên thản nhiên đáp lại và gọi tiểu nhị tới tính tiền.

- Nhưng mà tiểu thư, hắn đi lâu như vậy theo em nghĩ chỉ e là...

Chưa kịp nói xong tiếng tiểu nhị lên tiếng " dạ, tất cả là 5 lượng " - Nhã Nghiên nheo mắt lên nhìn rồi đáp

- 5 lượng, tất cả chổ này chỉ với 2 lượng mà thôi. Ngươi thừa cơ lên giá à.

- "Dạ không , tiểu thư nhìn xem. Vị công tử khi nãy gọi toàn món ăn đắc tiền. 5 lượng là rẻ rồi." . Tiểu nhị sợ sệt với cặp mắt hung dữ của Nhã Nghiên.

- Ta với cái tên kia không quen không biết ngươi tính hắn vào làm gì. Cho dù ta dư tiền cũng không trả cho cái tên lưu manh như hắn - Lúc này Nhã Nghiên mới phát hiện mình bị lừa nên tức muốn đầu bốc khói.

- Nếu hai người không trả tiền thì đừng mong bước ra ngoài.

Nhã Nghiên càng lúc càng giận như muốn xì khói. Đành phải trả luôn phần của gã Tử Du đáng ghét kia. Giận dữ bước ra khỏi tửu lầu.

- Hừ. Ta mà biết ngươi là ai, ta sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi vì tội dám gạt bổn công chúa này. Cái tên vô lại như ngươi đừng để ta gặp nếu không ta băm băm ngươi ra thành trăm mảnh.

Nhã Nghiên vừa ngồi vừa rủa ở trong kiệu làm cho Tiểu Đào và bốn tên khiêng kiệu cũng sợ, không ai dám thắc mắc vì sao.

------------------------------

Ở một nơi nào đó, Tử Du không ngừng hắc - xì . Không biết ở phía sau mình ai đang rủa đây.

Tử Du tiếp tục lên đường tiến đến kinh thành mà không biết mục đích là gì. Trên đường đi cứ không ngừng lặp lại trò ăn chực và bao lần bị phát hiện, cứ dồn hết sức mà chạy . Đó là lí do khi từ thôn Thiên Bình đến Kinh Thành chỉ với hai ngày đường thay vì ba ngày  của ả.

.

.

.

.

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro