Chap 207

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Momo lập tức chào đón: " Ánh Hân, hội học sinh vui chơi giải trí vừa rồi tới tìm cậu, hỏi cậu trang phục biểu diễn khi đó chuẩn bị thế nào rồi."

Mấy thứ trang phục này là kém nhất, cô chỉ cần trở về cùng Viên Thanh Thanh nói một chút, bà chắc chắn lập tức có thể giúp cô chuẩn bị tốt. " Chuẩn bị gần tốt rồi."

Ánh Hân gãi gãi đầu: " Hôm nay trở về có phần hơi trễ, vậy cậu muốn đi vui chơi giải trí bọn họ không?"

"Không cần." Momo lắc đầu: " Nói là nếu không có chuẩn bị tốt, tốt nhất cuối tuần này chuẩn bị tốt, bởi vì đêm thứ hai sẽ lên sân khấu biểu diễn rồi. Nhưng, Ánh Hân cậu về nhà có thể đem quần áo chụp cho tôi xem không? Thật muốn biết cậu mặc quần áo gì?"

Cô căn bản là không có chuẩn bị qua, đành phải nói mấy câu cho qua loa. Trở lại vị trí ngồi xuống, cô chỉ cảm thấy bờ vai mình bị người vỗ một cái, liền quay đầu lại, Mã Cách mặt mỉm cười đưa vào ánh mắt:

" Ánh Hân, cô đàn là bài gì vậy? Tiết mục đơn đều không có viết, có thể lộ ra một chút không?"

Mã Cách tươi cười cực kỳ vô hại, nhưng Ánh Hân trong lòng bỗng nhiên còn có chút hoài nghi người kia đã thay cô đi đăng ký là Mã Cách. Nhưng không có chứng cứ nói cái gì đều là không tốt, cô đè nén trong lòng nghĩ cách, một hồi mỉm cười một cái rồi nói

"Bí mật." " Cái này có cái gì giữ bí mật được a." Mã Cách nữa mất hứng nữa chờ mong nói: "Được rồi, giữ bí mật thì giữ bí mật. Đến lúc đó thì xem cô đem vẻ vang về cho lớp chúng ta!"

Lời vừa nói ra, chung quanh mấy đứa bạn học cũng lập tức nhất trí. Ánh Hân không nói nhiều nữa, xoay người nằm sấp úp ở trên bàn học nhắm mắt ngủ, nhưng không biết như thế nào chính là ngủ không được.

Thay cô đăng ký muốn xem cô xấu mặt người đó chính là ai? Là Mã Cách sao? Nếu quả thật là Mã Cách, vậy tại sao đối với cô như vậy? Nếu là vì Đỗ Hoàng Dương, vậy hoàn toàn không cần phải....

Nhưng giác quan thứ 6 lại nói cho cô, người này, rất có thể là Mã Cách! Đương nhiên, vẫn không ngoại trừ là một người. Đỗ Giản Nhiên!

Một buổi chiều đã trôi qua, ngoại trừ bộ phận vui chơi giải trí tới thông báo buổi tối chủ nhật trở về trường tập thật cũng không có phát sinh chuyện gì khác.

Manh Tiểu Nam là biết cô muốn đến chỗ Hoàng Dương học đàn, cô không có cách nào giúp đỡ được, đành phải nói cố lên một chút, hai người cùng nhau đi tới cửa trường học.

"Nói thật, nếu thực không được, đến lúc đó thì dùng âm thanh giả đi?" Mạnh Tiểu Nam đề nghị nói: " Thì cũng có một vài ca sĩ lên sân khấu không phải vẫn giả giọng hay sao?"

"Vậy chuyện này bị người ta biết không phải mất mặt lắm hay sao?" Ánh Hân nói xong tay vỗ Mạnh Tiểu Nam một cái nói: " Cậu nha, cũng đừng lo lắng cho tôi, không phải nói hôm nay là sinh nhật của ba cậu hay sao, nhanh về nhà đi, tôi ở chỗ này tự chờ là được rồi."

Cô vốn nghĩ tự mình gọi taxi đi đến nhà Hoàng Dương, đỡ phải khiến cho người khác chú ý, nhưng Đại Hổ lại nói ngồi xe bọn họ không có sao.

Tình hình như thế không thể từ chối được, cô đành phải đáp ứng ngồi. Tiền nhuận bút của cô không có nhiều, ngồi xe taxi qua lại mấy lần mà nói, cô cũng là có cố hết sức.

Chung qui thật sự không thể dùng xe của Hồ Tuấn Khải cho cô. Đợi một hồi, Hoàng Dương, Đại Hổ, Mã Cách ba người liền lập tức dàn hàng đi tới. Lúc này, trong trường học thì học sinh không nhiều lắm, Đại Hổ thấy cô liền lập tức chạy tới nhiệt tình nói:

"Ánh Hân, cô chờ rất lâu rồi phải không? Đều là Mã Cách lúc đó nói đau bụng, chúng tôi lại đưa cô ra đi đến phòng y tế rồi mới quay lại được."

Nghe nói, Ánh Hân quay đầu nhìn về phía Mã Cách, hơi thân thiết hỏi han: "Đau bụng như thế nào? Hiện tại khá hơn chút nào chưa?"

Mã Cách mỉm cười, sắc mặt cực kỳ không tốt, nhưng vẫn lại cười nói: "Tốt hơn nhiều." "Cô ta chính là làm cản trở." Đại Hổ liếc mắt Mã Cách một cái, quay đầu nói với cô: "Đi thôi, tôi vẫn lo lắng bây giờ trời sẽ mưa, vừa lúc hết mưa rồi."

"Đi?" Mã Cách tại thời điểm này mới ý thức trở lại muốn cùng bọn họ đi, cô vội vàng hỏi: " Ánh Hân, cô muốn đi đâu?" Cô vẫn còn chưa nói, Đại Hổ liền thay cô trả lời: "Trong nhà á."

"Nhà của chúng ta?" Mã Cách mở to hai mắt nhìn: " Ta không biết như thế nào?" "A, Ánh Hân đi vào trong nhà còn muốn báo cáo với cô hay sao?"

Đại Hổ miệng đầy thuốc súng, ngay cả bọn ta đều nhìn ra được đến Đại Hổ cũng không thích Mã Cách.Hoàng Dương đúng lúc mở miệng ngăn lại: "Tất cả đừng nói nữa, đi thôi."

Hoàng Dương vừa nói, Đại Hổ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, sau cùng lại vẫn trừng mắt Mã Cách một cái mới chịu bỏ qua. Lúc sau, đó là cậu đi tuốt đằng trước, Đại Hổ đi theo bên cạnh Ánh Hân, mà cô òn lại là thử cùng Mã Cách tán gẫu.

Cô nói với Mã Cách: "Hai người các ngươi thường xuyên cãi nhau ầm ĩ lại vẫn có ý, phải không?"

Mã Cách cười nhếch môi cười nhỏ nhẹ, lộ ra hàm răng ngay ngắn: " Đúng vậy, Đại Hổ ca đó là nói năng chua chát đậu hủ tâm."

Rốt cục đi vào nơi dừng xe, Mã Cách rất tự nhiên lên chỗ người phụ lái xe ngồi, nhưng Đại Hổ có phần không vui, hạ giọng bên tai Ánh Hân nói: "Nơi đó vốn là vị trí của cô, cô ta là tu hú chiếm chỗ chim khách!"

Hiếm thấy Đại Hổ dùng thành ngữ chính xác, Ánh Hân xấu hổ nói: "Đại Hổ, anh không thể là bộ dạng như thế này, Mã Cách là người rất tốt, anh nên thử tiếp nhận nàng."

Tuy rằng cô vừa rồi cố ý nói Đại Hổ với Mã Cách là cãi nhau ầm ĩ, kỳ thật trong lòng cô rất rõ ràng. Đại Hổ thật sự không thích Mã Cách, rất không thích, người Đại Hổ này, lòng tham thấu triệt, thích là thích, ghét sẽ đọng lại ở ngoài miệng.

Đại Hổ nghiêng đầu đi, ngậm miệng không nói lời nào. Dọc theo đường đi 4 người đều không nói chuyện, Hoàng Dương lái xe rất vững, sẽ không giống Thanh Tùng một dạng, dường như lái xe cùng với sự liều mạng.

Lúc này thời gian vẫn không tối, chờ đi đến nhà Hoàng Dương không quá 15 phút. "Cô đau bụng trở về phòng nghỉ ngơi đi, giờ ăn cơm người hầu sẽ đến gọi cô."

Xuống xe, đem chìa khóa ném cho bảo vệ gác cổng Hoàng Dương nói với Mã Cách như vậy. Mã Cách nhu thuận gật đầu: " Tôi hiện tại cũng không đau, tôi đưa Ánh Hân đến phòng tôi chơi nhé."

"Không cần." Hoàng Dương giọng nói nhạt nhẻo: "Tôi cùng Ánh Hân...."

Hoàng Dương đang nói chuyện, hai con chó to đột nhiên không biết từ nơi nào nhảy ra. Cái đầu con chó này với Phách Thiên gần giống nhau, nhưng vừa thấy thì so với Phách Thiên hung hăng hơn nhiều, cắn răng phát ra tiếng sủa thấp nhìn Ánh hân, dường như cảnh cáo cô không nên xông loạn nhà người khác.

Ánh Hân bị hoảng sợ, Hoàng Dương đứng ở bên cô, phản ứng đầu tiên của cô là trốn phía sau anh ta.

"Là khách mời." Hoàng Dương nói với hai con chó to, hai nó dường như hiểu tiếng người lắm, lập tức liền đi tới chỗ Ánh Hân bước chân ngửi tới ngửi lui, nhưng không có sủa như lúc nãy.

" Ánh Hân đừng sợ, hai tiểu bảo bối này có thể phân biệt tốt xấu." Đại Hổ nói xong, sờ sờ đầu một con chó, Đại cẩu vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu xuống, miệng cáp khí. Cô gật gật đầu: "Ừ, ta không sợ."

Tuy nhiên nói xong dù không sợ, nhưng hai tay vẫn nắm chặt ở tư thế phòng thủ, thử nghĩ bất kì là ai, đột nhiên hai chú chó lớn vậy xuất hiện đương nhiên hoàn toàn không thể đương đầu, đều có tâm lý run sợ.

Mang theo một cái bao tay màu trắng nhanh chân chạy ra, nhìn từ đằng sau, Gia Huy vội vàng đứng lại:"Lão Đại, nguyên nhân là do người trở lại, khó trách vừa rồi Đại Bảo cùng Tiểu Bảo đột nhiên liền không nghe lời, ra sức chạy ra ngưỡng cửa."

"Là ra ngoài nghênh đón ngươi a." Ánh Hân nhếch khóe miệng cười, nhưng nụ cười này có chút cứng nhắc.

Bởi vì trong đó không chỉ có Đại Bảo là đang sủa mà còn Tiểu Bảo đang liếm mắt cá chân của cô!

Điều này làm cho toàn thân cô càng ngày càng trở nên cứng ngắc.

Vì cái gì mà muốn liếm cô, chả nhẽ xương cô có mùi hương đặc biệt a! Cô hò hét trong lòng.

Hoàng Dương vô cùng yêu thích hai chú chó này, hỏi một chút về hành động của hai chú chó này ngày hôm nay, anh ta kể hết tất cả mọi chuyện liên quan đến chúng, tiện thể vỗ vỗ Tiểu Bảo nói:"Đem Tiểu Bảo và Đại Bảo ra ngoài đi."

"Vâng ạ." Người hầu cung kính đáp, kéo vòng trên cổ hai chú chó, huýt một tiếng, hai chú chó vâng lời đi theo

"Không cần sợ rồi." Hoàng Dương thu hồi tầm mắt, bàn tay vỗ vỗ vào vai Ánh Hân: "Đi thôi."

Ánh Hân gật đầu, bước nhanh theo con riêng của Hoàng Dương.

Mã Cách cũng định đi theo sau, nhưng bị Đại Hổ mập mạp ngăn cản: "Không được tiến lên."

"Đại Hổ ca." Mã Cách trong ánh mắt xuất hiện tia khiếp đảm:"Ngươi ngăn ta làm gì?"

"Không cho cô theo sau a." Đại Hổ bày ra bộ dạng như đó là điều hiển nhiên:"Bọn họ là có chính sự muốn làm, cô đi theo để rước thêm phiền toái à."

Mã Cách trầm mặc vài giây, tiện thể dò hỏi:"Bọn họ đi để làm gì?"

"Mắc mớ gì đến cô?" Đại Hổ trợn trừng mắt: "Ta có việc cần đi bây giờ, cô đừng đi qua đó làm phiền bọn họ, trở lại phòng của cô đi."

Đại Hổ tỏ thái độ không hài lòng, Mã Cách cúi đầu lên tiếng, nhìn bộ dáng là hèn mọn. gốc là: bộ dáng là như thế hèn mọn

Nhìn bộ dạng này của Mã Cách, Đại Hổ khinh thường "Hừ" một tiếng, xoay người trở đi

Chán ghét Mã Cách, cũng không phải không có lí đo gì. Người bình thường khi gặp được kẻ có thái độ ác liệt như vậy, đều đã nổi giận. Nhưng Mã Cách mặc kệ Đại Hổ khiêu khích, đều không tỏ thái độ nổi giận.

Điều này xem ra là có tính tình rất tốt, nhưng Đại Hổ tuy nhiên là người ngây thơ trong sáng, nhưng hắn rất chu đáo. Trên cái thế giới này cũng không có người nào như thế, chó ngoan khi bị chủ nhân giẫm lên đuôi vẫn còn kêu một tiếng a, huống chi là người?

Này không thể nói Mã Cách là có tính tình tốt, chỉ có thể nói là....cô có khả năng chịu đựng tốt.

Quá mức có thế chịu đựng, thường thường cực kì đáng sợ.

Vị trí của Mã Cách đã được thu hồi vào trong tầm mắt của Đại Hổ, cô một bên hướng vào trong biệt thự, một bên từ từ rút lui mặt kia thì tươi cười ôn hòa.

Bụng thì đang đau liên tục do có bà dì đến thăm hàng tháng, vừa rồi toàn bộ dáng vẻ ung dung bình tĩnh đều là đo cô gắng gượng, thuốc giảm đau mặc dù phát huy tác dụng tốt, nhưng là thuốc ít nhất phải sau 30 phút mới có tác dụng.

Ai biết Hoàng Dương lắc đầu nói:"Không phải, không phải như thế."

Thần sắc của hắn dần trở nên nghiêm túc, Ánh Hân cũng nghiêm túc nghe.

"Bởi vì những kẻ có tiền rất khó tìm được người bạn thật lòng với mình mà không vì tiền bạc, cho nên bọn họ liền nuôi chó, bởi vì chó bất kể giàu nghèo, đối với chủ nhân là tuyệt đổi trung thành." Nói xong, nụ cười trên môi Hoàng Dương dần biến mất.

Ánh Hân thấy sắc mặt thay đổi, liền nhanh chóng đổi để tài:"Chúng ta nhanh đến thôi?"

"Ừ." Hoàng Dương gật đầu, tay chỉ vào ngôi nhà cách khu biệt thự không xa mấy:"Là ở chỗ này, đặc biệt yên tĩnh."

Hoàng Dương nói yên tĩnh, đó thật sự nơi yên tĩnh. Nơi này cách biệt thự chỉ có 300m, chỉ có một tầng, toàn bộ được làm bằng thủy tinh.

Có vệ sĩ nhưng không có khoá Hoàng Dương thay vệ sĩ đấy của ra cho cô, tiến vào theo sau cô

Chùm đèn thủy tinh trong phòng đột nhiên sáng lên, Ánh Hân lúc này mới nhìn rõ nơi này nhìn giống như là một phòng tập vũ đạo. Bởi vì tứ phía đều là gương, lại còn thêm mấy thanh inox chuyên dùng trong luyện múa. Một chiếc đàn Piano nhìn đã thấy là đồ xa xỉ, quay mặt ra phía đông, đối diện cửa sổ, có thể nhìn như một mảnh cảnh sắc vô cùng tuyệt đẹp.

Thật là đáng tiếc, hiện tại đang là mùa thu, bên ngoài cảnh sắc có vẻ buồn.

Trừ bỏ mấy thanh inox cùng chiếc Piano, còn có hai chiếc ghế dài phía ngoài, nơi này không còn những thứ khác."Nơi này...Như này là nơi tập vũ đạo a." Ánh Hân chần chờ nói.

Đây là vì ai mà phải thiết kê một toàn nhà chuyên dùng cho khiêu vũ a? Vì Mã Cách? Cô không có nghe hội khiêu vũ qua Mã Cách a.

Nhìn thấy cô có vẻ nghi hoặc, Hoàng Dương cực kì bình tĩnh nói: "Uh, là chỗ khiêu vũ."

"Đúng là..." Ánh Hân hồ nghi hỏi han:"Cho ai khiêu vũ a?"

Hoàng Dương gãi gãi đầu, hắn nhìn trước sau đều có vẻ cao lãnh, lúc này lại có chút thẹn thùng:"Cho bản thân tôi nhảy, kỳ thật, tôi cực kì thích khiêu vũ."

Sét đánh giữa trời quang!

Hoàng Dương là người có ngoại hình rắn rỏi, vậy mà thích khiêu vũ!

Tuy nhiên cô không muốn mình có dáng vẻ quá kinh ngạc, tuy nhiên vẫn là nhịn không được nói một câu:"OMG!"

"Nên nói như thế nào a..." Hoàng Dương vẫn như cũ cực kì bình tĩnh:"Mỗi người đều có hình mẫu lí tưởng mà mình hướng đến, tôi đã từng một lần nghĩ mình muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm hoặc là một thầy dạy nhảy, nếu không tốt, thì tôi trở thành người đệm đàn cho người khác hoặc là nhảy nền cũng được."

Chỉ là, rất nhiều khi, mộng tưởng đã bị hiện thực làm cho biến mất. Cho nên những mộng tưởng như thế này, chỉ có thể trở thành một sở thích.

Nhìn ra được sắc mặt Hoàng Dương có vẻ ảm đạm, Ánh Hân cười để lộ hàm răng trắng, giọng nói ấm áp:" Trình độ của anh, so với những nghệ sĩ dương cầm hoặc thầy dạy vũ đạo thì lợi hại hơn nhiều, cho nên hà tất phải để ý đến cái hư danh a, đúng không?"

Hoàng Dương gật đầu, chỉ chỉ Piano nói:"Chúng ta bắt đầu đi, trước tiên tôi sẽ dạy cô các nốt, chờ cô thuần thục một chút, chúng ta sẽ bắt đầu chọn bài để học."

Tuy nhiên Ánh Hân do dự một chút nói:" Có thể chúng ta chỉ có thời gian là hai ngày."

Trái với sự lo lắng của Ánh Hân, Hoàng Dương lại cực kì bình tĩnh:" Thanh Tùng cũng sẽ cho cô đi thỉnh danh sư? Tôi sẽ cấp tốc tìm lại một số các phương pháp để dạy cô, tránh để cho cô nói cái danh sư là cường hóa, chỉ là học một bài nhạc đơn giản, không đến mức hai ngày mà không đủ để học kịp."

Hoàng Dương chắc chắn không nghi ngờ khả năng của cô, ánh mắt Ánh Hân tràn đầy lòng kiên định:"Uh!"

Cô tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng Hoàng Dương!

Cô nhất định có thể! Bọn họ không biết, ở ngay ngoài cửa, sắc mặt Mã Cách tối sầm lại. Nếu nhìn trong bóng đêm thì gương mặt cô ta có chút dọa người.

"Nguyên nhân là tới học đàn." Mã Cách thu hồi tầm mắt, xoay người đi:"Được được, Nguyễn Ánh Hân, tôi đây liền muốn xem cô trong hai ngày học thì có thể làm ra cái trò gì."

Ánh Hân sửng sốt, cô không nghĩ tới Hoàng Dương vậy mà biết trong lòng cô đang cực kỳ áp lực.

Đúng vậy, cô cực kỳ áp lực.

Tuy nhiên ngoài mặt xem ra hai người ở chung cực kỳ là hòa hợp, đúng là cô nhịn không được liền đối với Hoàng Dương bắt đầu khách khí, hai người vốn chỉ quen biết nhau một khi đã khách khí, chính là không biết bắt đầu như thế nào.

Cô nén lại sự căng thẳng, nặng nề mà gật đâu: " Được rồi, tôi hẳn đã không còn cảm thấy áp lực nữa rồi."

" Không cần lại nói lời cảm ơn với tôi." Hoàng Dương nói xong, dẫn đầu nhấc chân đi về phía trước: " Tôi đưa cô về, nếu đi taxi cô còn phải đợi một lúc nữa."

" Được." Ánh Hân gật đầu, bước nhanh đi theo.

Vì không muốn cho Thanh Tùng biết cô tìm đến Hoàng Dương học đàn, cô cố ý để điện thoại ở trong phòng học. Để tránh tên gia hỏa Hồ Lê Thanh Tùng kia lại dùng phần mềm định vị trong điện thoại của cô lập tức liền biết cô đang ở đâu.

Biệt thự của Hoàng Dương cũng có một bãi cỏ rất lớn, cũng là dùng để đánh Cao Nhĩ Phu, nhưng là đây là mùa thu, mặt cỏ biến thành một mảng kim sắc, tuy nhiên phân sinh cơ đã ít đi, nhưng là cũng vẫn rất đẹp.

"Ánh Hân, cô phải đi sao?" Mã Cách từ nơi không xa chạy tới, thân hậu đi theo Đại Bảo cùng tiểu bảo.

Cô cùng những người sống ở đây cũng không thân thiết, đặc biệt là hai con chó đang ở trước mặt

 "Đúng vậy, thời gian không còn sớm rồi." Giác quan thứ sáu của con gái luôn cực kì chuẩn, cô hiện đã doán ra vì sao Mã Cách đối với cô có một loại địch ý, bởi vì cô, Mã Cách mới không thể chiếm được một vị trí trong lòng Hoàng Dương. 

" Tôi tiễn cô, cô đang muốn gọi taxi sao?" Mã Cách sắc mặt tốt lên rất nhiều, xem ra bao tử đã không còn đau, cực kì nhiệt tình.

" Không cần, tôi đưa cô ấy về." Hoàng Dương trong giọng nói nghe không ra cảm xúc, nhưng Mã Cách vẫn lại là từ bên trong ngửi được một tia không kiên nhẫn.

Mã Cách cực kỳ thông minh ngậm miệng, Hoàng Dương liền về phía gara, Ánh Hân đứng đây chờ.

" Ánh Hân." Mã Cách đột nhiên nói: " Cô cùng Thanh Tùng thiếu gia quan hệ đã tốt rồi sao?"

Ánh Hân trong lòng suy tư một phen, chậm rãi hồi đáp: " Phải, tôi rất yêu anh ấy."

Ngữ tốc độ tuy nhiên chậm, nhưng lời nói lại mang theo tình cảm chân thành. Nơi này không có người khác, cô cũng không phải thẹn thùng. Trái lại Mã Cách có chút kinh khi cô nói như vậy.

Một lát sau, Mã Cách gật đầu: " Tôi cũng giống cô, rất yêu Hoàng Dương."

 " Tôi biết." Ánh Hân nhìn Hoàng Dương đang lái xe tiến về phía này, liền đối với Mã Cách khoát tay: "Ngày mai gặp, tôi đi trước."

Trở lại học viện Thất Đế Tứ lấy điện thoại di động, Thanh Tùng vẫn chưa xong trận bóng, Ánh Hân chờ ngay cửa sân bóng rổ, đã rất muộn rồi nên cô cũng không có ý định vào trong.

Ước chừng quá chừng mười phút đồng hồ, tiếng bước chân ồn ào vang lên, một đám nữa sinh phấn son đần độn dũng mãnh tiến ra. Ngay sau đó cô trước mắt cô là cảnh đoàn người vây quanh Hoàng Phúc.

. "Cảm ơn, cám ơn." Hoàng Phúc hướng phía cô gái đã tặng cho hắn một lãng hoa thả ra một nụ "hôn gió", lập tức tạo nên hiệu ứng, tiếng thét chói tai vang lên cả một góc sân bóng rổ.

Đứng một góc, Ánh Hân nhịn không được nhíu nhíu mày, cô hiện tại rốt cuộc biết vì cái gì ngay từ đầu Manh Tiểu Nam cực kỳ thích đi xem bọn hắn đấu bóng, hiện tại lại càng ngày càng không thích xem nguyên nhân rồi.

"Nguyễn Lâm Hoàng Phúc" Ánh Hân hạ quyết tâm, ra sức chen vào đám người thân thủ, túm lấy tay áo của cậu.

Tựa hồ không đoán được là cô, Hoàng Phúc sửng sốt một phen, tiện đà đối với cô cười nhẹ một tiếng, lộ ra cái răng nanh trăng muốt, chỉnh tề nói: " Ánh Hân, là cô à? Thanh Tùng vẫn đang tắm, trận đâu hôm nay kết thúc muộn."

 "Tôi biết." Cô sớm đã nhận được tin nhắn của Thanh Tùng, bảo cô đứng chờ ở cửa, cô ngừng lại một chút, trung khí mười phần nói: "Tôi là muốn tìm anh."

Hoàng Phúc trên mặt kinh ngạc càng sâu, cậu gật gật đầu, hiểu quay qua nói với đám nữ sinh: " Các cô gái xinh đẹp, tôi cùng Ánh Hân có việc muốn nói."

Các nữ sinh thổn thức vài tiếng, nhao nhao tán đi. Rất nhanh, cô cùng Hoàng Phúc đến một nơi yên tĩnh.

"Nói đi, chuyện gì." Hoàng Phúc rốt cuộc không biết Ánh Hân muốn nói gì, cực kì thả lỏng hỏi han, ánh mắt có phần cực kỳ bằng phẳng, An Sơ Hạ do dự một chút, hạ quyết tâm mới lên tiếng:

 "Tôi cảm thấy, anh cùng nữ sinh quá khác như vậy là thân mật rồi."Nguyên bản Hoàng Phúc ánh mắt cực kì thả lỏng, hiện tại đột nhiên liền khẩn căng một phen, hắn vội vã dò hỏi: "Là Tiểu Nam bảo cô tìm tôi nói chuyện này?"

Ánh Hân nhìn chằm chằm ánh mắt hắn, lắc lắc đầu: " Cậu ấy không là người hẹp hòi như vậy, khả cho dù là như vậy, anh cũng không thể cứ gặp người khác lại kêu là mỹ nữ, anh đừng quên bản thân mình là người đã có bạn gái."

Từ sâu thẳm, Ánh Hân đều đã nhìn ra hắn đối với Manh Tiểu Nam là thật lòng, đúng là những thứ này là thòi quen khó bỏ, nhưng nếu không thật sự thay đổi, một ngày nào đó Manh Tiểu Nam chứng kiến cảnh này sẽ mất đi sự tin tưởng vào hắn.

Nghe cô nói như vậy, Hoàng Phúc thần sắc lại trầm tĩnh lại: "Tôi biết, Tiểu Nam không những không ghen, mà còn..."

Ánh Hân chờ hắn nói tiếp, lời nói kế tiếp tựa hồ rất khó mở miệng, nhưng Hoàng Phúc sau cùng vẫn lại là nói: "Rất nhiều khi, tôi cảm thấy cô ấy không coi trọng tôi như trong tưởng tượng."

"Hoàng Phúc, anh biết không?" Ánh Hân thần sắc nghiêm túc nói: "Anh là mối tình đầu của cậu ấy, cậu ấy trước kia cũng đã từng thân thiết cùng với nam sinh khác, nhưng cũng đều chỉ là bạn bè thân thiết thời tuổi thơ. Nhưng là, cậu ấy thật sự rất thích anh, rất nhiều chuyện cậu ấy không biết là anh đang muốn dạy cậu ấy, cậu ấy không hiểu ghen là gì, anh cũng không cần cảm thấy là cậu ấy không cần anh. Hoặc là, khả năng chỉ là anh đang cảm thấy cậu ấy không biết ghen."

Hoàng Phúc đột nhiên "Phốc xuy" một tiếng vui vẻ: " Ánh Hân, tôi cảm thấy chúng ta nếu tiếp tục tán ngẫu, Thanh Tùng chắc chắn sẽ cầm dao chém chết tôi."

Nói xong, hắn nháy mắt ra hiệu cô nhìn về phía sau, Ánh Hân lúc này mới xoay người sang chỗ khác, phát giác Thanh Tùng đang đứng cách họ chỉ mười bước chân, nhìn về phía này.

"Tôi đi đây, anh nhất định phải nhớ lời nói của tôi." Khi cô nói chuyện, Thanh Tùng đã tiến tới đây.

Anh nhíu đôi lông mày đẹp, hỏi: "Cô bảo cậu ấy nhớ lời cô nói để làm gì?"

"Nói hưu nói vượn cái gì a!" Ánh Hân  trừng mắt nhìn anh, quay đầu nhìn Hoàng Phúc nói: "Thiên vạn nếu muốn."

...

Trở lại Hồ gia, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, Thanh Tùng sau khi đã hỏi rõ cô cùng cậu nói gì đó, trầm mặc một lúc nói: "Là cô suy nghĩ nhiều, Hoàng Phúc hiện tại đã không tái hát hoa ngắt cỏ rồi. cậu ta là mối tình đầu của Giang Nam mối tình đầu không sai, nhưng theo một góc độ khác mà nói, Giang Nam cũng là mối tình đầu của hắn. Chuyện tình cảm của họ cô đừng có mù quáng mà quan tâm."

"Tôi nào có mù quáng quan tâm." Ánh Hân có chút mất hứng, nháy mắt tiếp theo, cổ tay cô đã bị Thanh Tùng bắt được.

Cô bị ép nhìn vào ánh mắt Thanh Tùng, anh cổ tay dùng lực, trực tiếp liền đem não đại án của cô đến trước ngực mình: " Nguyễn Ánh Hân, cô là nên dành nhiều sự quan tâm đến chuyện của chúng ta hơn, không phải sao? "

 "Chuyện của chúng ta thì có gì đáng quan tâm?" Ánh Hân ngẩng đầu, rầu rĩ nhìn anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro