Chap 229

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại bị chú ý tới rồi.

Ánh Hân lại vẫn không kịp hối hận chính mình không thể làm Trần Niệm Niệm lơ là chú ý, Trần Niệm Niệm bên kia đã hét lên một tiếng, vừa rồi tay cô ta dùng lực quá mạnh, thân thể lập tức không khống chế được cân bằng, ngã về phía trước.

​"A - -" bờ biển vang lên không ít tiếng thét chói tai, cùng với đèn flash sáng ngời.

​"Trần Niệm Niệm!" Ánh Hân chạy nhanh lên tiến đến, may là cô đã đi được đủ gần, nghìn cân treo sợi tóc, cô vẫn có thể nắm được tay của Hứa Niệm Niệm.

​Ngay khi chân phải của cô ta rời khỏi cầu trong nháy mắt, Ánh Hân bắt được tay cô ta.

​"Nắm chặt!" Ánh Hân khẽ cắn môi, một tay bám vào lan can hình thoi một tay nắm chặt tay Trần Niệm Niệm, cô dùng lực một cái, kéo Hứa Niệm Niệm lại.

​Nhưng mà... Lòng bàn chân của cô không cẩn thận giẫm lên chỗ giày của Trần Niệm Niệm để ở trên cầu, chân bị thương của cô vừa lúc dẫm phải trang sức thủy tinh lời ra trên giày. Góc cạnh thủy tinh giống như là dao găm bén nhọn, lập tức đâm sau vào da thịt bị thương.

​"Hí - -" cô hung hăng hít vào một hơi khí lạnh, đau đớn kịch liệt nháy mắt truyền khắp toàn thân, chân cô không tự chủ được bước lùi ra sau.

​Nhưng mà...

​Không! Phía sau cư nhiên là không!

​Chờ khi ý thức của cô quay lại, thân thể chính mình đã ngã về phía sau. Sau người là một cái hình thoi lớn, vừa lúc không có bất cứ cái gì cách trở.

​Đại não cô trống rỗng, chỉ nghe tiếng gió "Vù vù" bên tai truyền đến tiếng điên cuồng gào thét, như là đang cười cô không cẩn thận.

​Làm sao có thể... Như vậy?

​Nhưng ngay tại thời điểm cô cho rằng chính mình sẽ ngã xuống như vậy, cô lại nghe được tiếng Thanh Tùng! Ngay sau đó tay cô đã được người nào đó gắt gao ôm lấy!

​"Ánh Hân!" Tiếng nói này tuyệt đối không dễ nghe, quả thực là khàn cả giọng, hơn nữa là từ nơi xa xôi truyền tới.

​Từ từ, tiếng nói này sao xa vậy, người nắm lấy cô là ai?!

​Cô cố gắng ngẩng đầu lên, đã thấy Trần Niệm Niệm cắn chặt hàm răng, một tay nắm chặt lan can hình thoi, một tay gắt gao nắm lấy tay cô! Người nắm lấy tay cô quả nhiên chính là Trần Niệm Niệm, điểm này cô đúng là thật không ngờ.

​"Nguyễn Ánh Hân, em cố gắng chịu đựng!" Thanh Tùng còn đang ở bờ sông, một bên hô một bên chạy vội chạy tới, tốc độ kia, quả thực giống như phi tới.

​"Cô phải nắm chặt!" Trần Niệm Niệm từ trong miệng nói ra mấy chữ như vậy, ánh mắt cô ta cũng không tự chủ được nước mắt chảy xuống, chính cô ta cũng không biết hiện tại vì cái gì muốn chảy nước mắt.

Trần Niệm Niệm muốn kéo cô lên, nhưng mà hai tay cô ta phát run, nhìn khí lực của cô ta, cơ hồ không thể lôi kéo cô lên.

​Tiếng còi cảnh sát từ xa lại gần vội vàng vang lên, Trần Niệm Niệm mồ hôi trên trán nhỏ xuống tay Ánh Hân, Trần Niệm Niệm tay bám lấy lan can cũng nắm chặt cổ tay cô, giờ phút này, hai người toàn bộ dựa vào chân Trần Niệm Niệm vẫn còn bám ở trên cầu.

​Nhưng mà, Trần Niệm Niệm sức lực có hạn, sức lực này luôn luôn hữu dụng cho tới khi nào chứ? Cô ta cắn chặt môi đến chảy ra tia tia máu tươi. Vốn là cô ta cả người đều đã ở trên cầu, nhưng tay bám lấy lan can cũng nắm chặt tay Ánh Hân, nửa người cô ta đều bị lôi ra phía ngoài thành cầu.

​"Cô mau buông tay đi!" Ánh Hân kiên quyết nói: "Bằng không, cả hai chúng ta đều ngã xuống!"

​"Tôi không buông, tôi không buông tay!" Trần Niệm Niệm hô lên như vậy, chính cô đều bị dọa, cô ta sao có thể nói như vậy.

​Nhưng ngoài miệng là nói như vậy, hiện thực là có lòng nhưng không đủ lực, tay Ánh Hân dần dần tuột xuống, mà chính cô ta cả người cũng đang bị kéo ra ngoài.

​"Anh đến đây!" Thanh Tùng một cái bay vọt, trực tiếp nhảy vọt qua chướng ngại vật kia cao đến một thước.

​"Kiên trì thêm một chút, một chút nữa..." Trần Niệm Niệm thì thào nói, không biết là để Ánh Hân tin tưởng hay lại là cho chính mình tin tưởng.

​"Cô mau buông tay đi..." Ánh Hân khóe mắt rơi lệ, Trần Niệm Niệm đã nửa người ở bên ngoài, nhưng vẫn không buông tay, hai người đều như muốn ngã xuống rồi.

Chỉ thiếu chút nữa, chỉ một bước! Thanh Tùng cắn chặt răng tiến lên, không dừng bước lại, chỉ nghe thấy "A - -" một tiếng, anh vội vã bổ nhào tới, rốt cục tóm được người!

​"Ngã xuống rồi... Cô ấy... Hu hu hu, đều là vì tôi, cô ấy vì cứu tôi... Hu hu hu." Trần Niệm Niệm khóc thất thanh, trên mặt đều là nước mắt, so với lúc muốn nhảy sông khóc còn thảm hại hơn.

​Cô ta nghe được câu cuối cùng Ánh Hân nói với cô ta.

​"Nếu tôi còn sống, mấy người chúng ta sẽ giải hòa, nếu tôi chết, có thể không hận Giang Nam không?"

​Đến cuối cùng, đứa ngốc Ánh Hân này vẫn còn suy nghĩ cho Giang Nam, cô ta thật sự là có chút hâm mộ Giang Nam, có thể có được người bạn như vậy.

Thanh Tùng nhẹ nhàng liền kéo lại hơn nửa thân thể sắp rơi xuống của Trần Niệm Niệm, nhưng mà chính anh hồn bay phách lạc đi tới ven thành cầu, thân thể đứng thẳng tắp, miệng lẩm bẩm: "Nếu tôi có thể nhanh một chút... Nếu tôi có thể chạy nhanh hơn một chút..."

​"Thiếu gia!" Hồ quản gia chạy tới, hai chân quỳ trên mặt đất ôm lấy chân Thanh Tùng, khàn cả giọng hô: "Cậu không cần như vậy!"

​Mà Ánh Hân, sau khi theo tay cô ta dần dần rơi xuống, đại não của cô liền trống rỗng. Rơi xuống là loại cảm giác vô lực trước nay chưa từng có, nhưng cực kỳ tự do, cảm giác toàn bộ đều không còn gì quan trọng.

​Giữa mơ hồ, cô giống như nhìn thấy mẹ rồi.

​"Mẹ..." Cô nhẹ giọng hô ra miệng, Ngay sau đó nước trào mắt, lỗ mũi các nơi chảy ngược vào, cảm giác bị sặc nhất thời đánh úp lại.

​"Khụ khụ khụ!" Cô ho khan vài tiếng, cảm giác được bờ sông có ánh sáng mạnh chiếu tới, để cho cô nhất thời không thể mở to mắt.

​Còn sống! Muốn sống sót!

​Ý thức sinh tồn đột nhiên vô cùng mãnh liệt, ngay thời điểm rơi xuống vừa rồi, cô xuất hiện ảo giác mẹ cười với cô cười, ảo giác này khiến cho cô lập tức đánh mất ý thức muốn sống. Điều này quả thực thật là đáng sợ!

​Cô biết bơi! Đây hiện tại là chuyện duy nhất đáng vui mừng.

​Sau khi vui mừng, chờ cô tỉnh táo lại, mới cảm giác nước sông rét thấu xương, lạnh đến chính cô cảm giác được môi đã bắt đầu run lên, cô hiện tại xem như hiểu itanic những người bên trong lúc ấy có bao nhiêu thống khổ rồi.

​Loại này rét lạnh là xâm nhập vào xương cốt tủy sống, căn bản không có biện pháp dùng ý chí trấn áp nó. Cô cảm giác mỗi một lỗ chân lông đều đã co rút nhanh, lại vẫn không thể ngăn cản những cái rét thấu xương lạnh lẽo. Đáng sợ hơn là, khi cô có ý muốn bắt đầu bơi, cô phát hiện tay chân động tác đều như là bị chậm mất một nhịp.

​Cho dù cô nghĩ nhiều nhanh hơn tốc độ tay chân, đều là phí công, tay chân đã gần như tê cứng rồi! Cô bơi, hoàn toàn là chim gãy cánh, như thế nào đều là uổng phí sức lực.​Nước sông chảy cũng rất nhanh so với tưởng tượng của cô, cô cảm thấy được chính mình hướng lên trên mặt nước, nhưng nhìn cảnh vật hai bờ sông, cô không ngờ đã bị nước sông đưa ra rất xa mười thước! Mà khoảng cách đội cứu hộ với cô cũng là càng ngày càng xa, những người đó còn đang tại hướng lòng sông, mà cô đã sớm cách vị trí ban đầu rất xa rồi!

​"Cứu mạng!" Cô một bên chỉ có khả năng hô to, một bên tận lực dùng phương thức lặn để đầu cô ở trên mặt nước.

​Bởi vì nghĩ muốn dựa vào khả năng bơi lội bảo trì thân thể cân bằng cùng hô hấp đã là không có khả năng, làm như vậy hao phí thể lực lại tốn công vô ích, cô đành dựa vào cố gắng bơi rất xa, nước sông chỉ biết theo phương hướng đẩy cô xa hơn.

​Chẳng bằng giữ sức.

​Nhưng là như thế này không thể hô to, nếu không sẽ lập tức chìm xuống.

​"Cứu mạng! Tôi ở đây này!" Cô hít sâu một hơi hô một tiếng, cô thề, đời này cho tới bây giờ không hô to như vậy, đúng là thanh âm vừa ra khỏi miệng, lại bị mặt sông rộng lớn cho "Pha loãng" thành âm thanh rất nhẹ, mà còn sót lại cũng bị tiếng ầm ĩ hai bờ sông, tiếng còi cảnh sát cùng tiếng ca-nô nháy mắt nuốt hết.

​Cô ở trên mặt sông lạnh thấu xương, lại một lần nữa cảm giác được cái chết đến gần.

​Nước sông không lưu tình chút nào càng không ngừng đẩy cô đi xa, ca-nô, tiếng ồn ào, ngọn đèn chói mắt cũng đã càng ngày càng xa, cô cảm giác trước mắt đều đã bắt đầu từ từ trở nên mơ hồ. Bên tai tất cả âm thanh cũng dần dần nhỏ đi.

​"Thật xin lỗi Hồ Lê Thanh Tùng, đời này không thể gả cho anh rồi."

​"Thật xin lỗi mẹ, không thể hoàn thành giấc mơ vào đại học của mẹ rồi."

​"Thật xin lỗi Giang Nam, không thể tiếp tục ở bên cậu rồi."

​"Thật xin lỗi mẹ, có thể lại làm cho mẹ buồn rồi."

​"Thật xin lỗi Trấn Minh, còn không có đợi đến ngày anh về nước."

​"Thật xin lỗi, thật xin lỗi rồi... Em không kiên trì nổi rồi..."

​Ánh mắt, thong thả mà lại trầm trọng đóng lại, bóng tối bao trùm ý thức, toàn bộ lại trở về bình tĩnh.

​Cùng lúc đó ở trên cầu, Hồquản gia quỳ trên mặt đất gắt gao ôm chân Thanh Tùng, sợ anh cũng nhảy xuống theo. Nhưng anh đứng thẳng ngay tại chỗ thật lâu sau, ánh mắt anh là trống rỗng, trước mắt nhiều người như vậy, anh lại cảm thấy được một mảnh trống không.

​"qu~qu~qu~" tiếng cười chói tai vang lên, có người dùng loa phóng thanh hô: "Nhất Hào, Nhị Hào qua bên kia, sáu bảy người tiếp tục ở đây tìm, những người khác theo tôi đi xuống phía dưới tìm!"

​Đó là đội trưởng thuyền cứu hộ, trong thanh âm là lo lắng, khuôn mặt so với người bình thường cũng giữ được bình thản hơn.

Thanh Tùng ánh mắt đột nhiên mở ra, hướng tới phía dưới hô: "Người có ở đấy không?!"

​Vừa rồi, anh thật giống như đầu óc không thể suy nghĩ, ngay Hồ quản gia đến đây lúc nào, khi nào thì ôm chân của anh, anh cũng không biết. Là tiếng còi chói tai kia thức tỉnh anh, nếu không phải tiếng còi kia, khả năng anh hiện tại vẫn cứ đứng ngây ra.

​Người của đội cứu hộ ngửa đầu nhìn thoáng qua, liền lập tức biết ai, vội vàng không dám thất lễ cầm loa phóng thanh hồi đáp: "Ở bên này tìm khắp không thấy ai, dòng nước xiết như thế, có thể là bị đẩy xuống dưới rồi, cho nên chúng tôi chuẩn bị đi xuống dưới tìm."

​"Lại vẫn thất thần làm gì? Còn không mau đi!" Thanh Tùng đè nặng cổ họng hô như vậy một câu, anh hiện tại ý nghĩ muốn giết người đều có rồi!

​Nếu Nguyễn Ánh Hân... Anh là nói nếu, anh nên làm cái gì bây giờ?

​Anh căn bản không dám nghĩ tới.

​Tựa như là Thanh Tùng bình tĩnh lại một chút, Hồ quản gia lúc này mới buông tay, từ trên mặt đất đứng lên, trên mặt lại vẫn đều là nước mắt. Ông chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ vừa rồi của anh, đó là một loại cái biểu hiện ông không miêu tả được, nhưng ông còn tưởng rằng anh sẽ tan vỡ mất.

​Không tồi...

Thanh Tùng cả người đột nhiên cứng đờ, Ngay sau đó từ trong túi áo lấy ra điện thoại di động.

​Định vị! Anh là có hệ thống định vị trên di động của Ánh Hân!

​"Sao lại thế này..." sắc mặt Thanh Tùng cứng đờ.

​Một bên Hồ quản gia vội vàng đi lên phía trước hỏi: "Làm sao vậy? Thiếu gia?"

​Thanh Tùng nhìn màn hình nói: "Trước tôi cài một phần mềm định vị trên điện thoại của cô ấy, cho dù là tắt điện thoại cũng có thể kiểm tra xác định đúng vị trí, nhưng hiện tại, không có biểu hiện cô ấy ở nơi nào."

​Hồ quản gia thở dài nói: "Điện thoại đi động vào nước, khẳng định đã bị hỏng. Nhưng mà thiếu gia cậu đừng lo lắng, tôi đã báo với lão gia chuyện này, hơn nữa thông báo cho Từ gia, gọi thêm người đến hỗ trợ tìm kiếm! Nhất định có thể tìm được thiếu phu nhân!"

​Hồ quản gia nói lời thề son sắt, nhưng kỳ thật trong lòng ông cũng là không dám nắm chắc. Tìm được người cũng không khó, nhưng là tìm đến thời điểm người có còn sống hay không thì thật khó nói rồi. Thương cho An Sơ Hạ vì cứu người, cuối cùng chính mình rơi xuống.

​"Tôi, tôi cũng có thể giúp!" Trần Niệm Niệm từ trên mặt đất đứng lên, thở phì phò nói: "Chỉ cần tôi có thể hỗ trợ, tôi nhất định..."

​"Cô câm miệng cho tôi!" Thanh Tùng ánh mắt giống như lửa thiêu nhìn chằm chằm cô ta, như là muốn nuốt sống cô ta: "Hiện tại, lập tức, lập tức cút cho tôi!"

​"Thật xin lỗi, tôi chỉ là..." Câu nói kế tiếp còn không kịp nói ra miệng, Trần Niệm Niệm hô hấp căng thẳng, Thanh Tùng đã xông lên, một bàn tay gắt gao bóp cổ cô ta, dưỡng khí nháy mắt không đủ, mặt cô ta máu dồn lên đỏ bừng.

​Hồ quản gia bị hoảng sợ, vội vàng chạy lên khuyên bảo: "Thiếu gia, cậu mau buông tay! Xin cậu giữ bình tĩnh!"

​"Tôi cực kỳ bình tĩnh!" Đôi mắt Thanh Tùng mang theo màu máu rực rỡ, nhìn chằm chằm cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải cô, nếu không cô ấy làm sao có thể ngã xuống! Tôi nói cho cô biết! Nếu Ánh Hân có xảy ra chuyện gì không hay, tôi sẽ không để cho cô được sống tử tế, tôi sẽ cho cô... Sống không bằng chết!"

Trần Niệm Niệm toàn thân phát run, môi không thể khống chế phát run.

​"Thiếu gia, cậu mau buông tay..." Hồ quản gia vội vàng khuyên bảo.

Thanh Tùng hừ lạnh một tiếng, rốt cục thả tay, đè nặng cổ họng quát: "Cút!"

Trần Niệm Niệm khóc từ trên mặt đất đứng lên, Hồ quản gia hảo tâm tiến lên đỡ, lại chỉ nghe "Oành" một tiếng, có tiếng vật nặng gì đó rơi xuống nước. Hồ quản gia tay run lên, vội vàng buông tay đỡ Trần Niệm Niệm, nhìn ngó chung quanh, Thanh Tùng đã không thấy đâu rồi!

Người vừa rồi ngã xuống... Là Hồ Lê Thanh Tùng!

​"Thiếu gia!" Hồ quản gia như là phát điên chạy đến bên cầu, trên mặt nước không có ai, thuyền viên đội cứu hộ muốn đi xuống bơi ra cứu người nghi hoặc quay đầu lại.

​"Nhanh! Nhanh cứu thiếu gia, cứu thiếu gia chúng tôi!" Hồ quản gia lớn tiếng hô, những thuyền viên này mới ý thức được tiếng động vừa rồi là lại có người rơi xuống nước, vội vàng chạy trở về, mà ngay vào lúc này, từ trên mặt nước xuất hiện một người.

​Hồ Lê Thanh Tùng! Anh chỉ lộ ra nửa người, lại gần thuyền cứu hộ, tránh đi tay những người đó, tự mình nhanh chóng lên thuyền.

​"Tôi và các người cùng đi tìm!" Tiếng Thanh Tùng trầm thấp nói như vậy một câu, thủy thủ đoàn đưa mắt nhìn nhau, khi nhận được nhiệm vụ bọn họ liền biết người cần tìm là một nhân vật rất quan trọng, cuối cùng có nên đồng ý hay không? Đó là một vấn đề khó có thể trả lời.

​"Có thể!" Người nói chuyện chính là một người đứng phía trước thuyền, anh ta xoay người lại, là đội trưởng đội cứu hộ sông Lệ Giang, anh ta giương tay lên, ném một tấm khăn lông khô đến, nói với Thanh Tùng: "Trước lau người đi, thời tiết như vậy, cẩn thận không sẽ chết rét rồi!"

​Thủy thủ đoàn giúp Thanh Tùng nhặt lên khăn mặt đưa tới, anh đến ngó cũng không thèm ngó một cái nói: "Cô ấy có thể chịu được rét lạnh, tôi vì cái gì có thể không chịu được?"

​Anh nghĩ muốn cùng Ánh Hân cùng chịu lạnh, cùng bị chết rét, cảm thụ cái rét cô chịu đựng, như vậy, nội tâm anh mới có thể dễ chịu một chút.

​Chuyện nhảy sông như vậy, người nhà kỳ quái, muốn đồng cam cộng khổ giống như thế anh ta cũng thấy rất nhiều, chỉ chưa thấy người thân phận tôn quý như vậy lại vẫn nặng tình. Nếu trước đây anh ta sẽ mặc kệ người nhà như thến này, nhưng mà hôm nay anh ta lại nhịn không được nói: "Tôi hiểu tâm tình của cậu, đồng cam cộng khổ. Nhưng cậu đã nghĩ qua chưa, vẫn chưa tìm được người chính cậu ngã bệnh trước, chẳng lẽ còn muốn mang bệnh tìm người? Người trên thuyền của chúng tôi còn phải chăm sóc cậu!"

Thanh Tùng nâng mắt, thâm sâu nhìn đội trưởng kia liếc mắt một cái, tiện đà lấy khăn mặt thuyền viên kia đưa qua.

​"Tốt! Vậy là được rồi! Trên đời này liền không có không nghĩ ra, chưa từng gặp chuyện này!" Đội trưởng nói một câu như vậy, xoay người cầm loa phóng thanh bắt đầu tiến hành bố trí cứu người.

​Trên cầu Hồ quản gia lúc này mới nhẹ nhõm đôi chút.

​"Niệm Niệm!" Bà Trần khóc chạy tới, hai mẹ con vừa chạm mặt, lập tức ôm lấy nhau thất thanh khóc rống: "Con sao lại ngu ngốc như vậy! Con có biết hay không cha mẹ đều muốn phát điên rồi? Cha con chỉ tại nhất thời nổi nóng nói nặng lời, con như thế nào có thể cho là thật? Nếu là không có con, con để cho ta với cha con sống như thế nào!"

Trần Niệm Niệm nức nở khóc lóc, thì ra Ánh Hân nói thật, cha mẹ cho rằng cô là sỉ nhục hận không thể không sinh ra cô ta những lời này đều là nói nhảm. Rồi sau đó Ánh Hân nói để cho cô ta muốn suy nghĩ gì thì tha hồ nói, chỉ là vì muốn chuyển sự chú ý của cô, mượn thời cơ này lại gần cô, cứu cô mà thôi.

​Mà Chủ tịch Trần vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt Hồ quản gia: "Sự tình tôi đã nghe nói, thật sự là xin lỗi! Tôi đã phân phó mọi người chuẩn bị gia nhập nghĩ cách cứu viện. Có cái gì cần Trần gia chúng tôi hỗ trợ, mong đừng khách khí!"

​"Tâm ý của Chủ tịch Trần chúng tôi nhận, nếu có cái gì cần hỗ trợ tôi sẽ cho biết, lại vẫn mong ngài không cần quá tự trách. Thiếu phu nhân của chúng tôi có tấm lòng thiện lương, cứu người là cô ấy tự nguyện, tôi tin tưởng ông trời nhất định hẳn không để cho thiếu phu nhân của chúng tôi cứ như vậy mà đi." Hồ quản gia khách khí nói, nhanh theo Thanh Tùng đi cùng đội cứu hộ, nếu không nghe được tiếng chủ tịch Trần tiếp tục nói xin lỗi ông sẽ tức giận mất.

​Loại chuyện này, một vạn lời, một triệu lời thực xin lỗi cũng là phí công.

​"Tôi trước hết đem con gái về, có cái gì cần trực tiếp gọi điện thoại cho tôi." Nói xong, Chủ tịch Trần đi tới trước mặt mẹ con Trần Niệm Niệm nói: "Đi thôi, cầu này sẽ bị phong tỏa, mặc kệ như thế nào, về nhà trước đã."

​"Cha..." Trần Niệm Niệm hai mắt đẫm lệ, lại phát hiện Chủ tịch Trần đã đi về hướng đầu cầu rồi.

​"Về nhà, về nhà nói tiếp." Bà Trần vỗ vỗ lưng con gái mình, đối với Hồ quản gia khẽ gật đầu, đỡ Trần Niệm Niệm đi về hướng đầu cầu.

​Đầu cầu đầy ắp người, nhưng là nhiều tập đoàn nhao nhao phái người tới hỗ trợ, các phóng viên căn bản không thể tiến lên, trong lúc này thật cũng không cần lo lắng bị phóng viên vây quanh. Ba người lên xe thương vụ của nhà mình, dọc theo đường đi chỉ nghe bà Trần cùng Trần Niệm Niệm nhỏ giọng khóc nức nở, Chủ tịch Trần còn lại là không nói được một lời.

​Vừa về tới nhà, bà Trần rất nhanh kêu bác sĩ gia đình đến, sau khi kiểm tra hoàn tất bác sĩ nói cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được.

​Bác sĩ vừa đi, bà Trần thân thiết kéo tay Trần Niệm Niệm, nhỏ giọng hỏi: "Còn có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Bằng không vẫn nên đưa con đi bệnh viện tiến hành kiểm tra tổng thể một lần, mẹ vẫn lo lắng."

​"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không sao rồi." Trần Niệm Niệm nói xong, có chút sợ hãi nhìn về phía Chủ tịch Trần.

​Chủ tịch Trần vừa lúc liếc mắt một cái nhìn đến, ánh mắt lợi hại: "Không có việc gì chứ?"

Trần Niệm Niệm vội vàng gật đầu: "Không, đã không có việc gì rồi."

​"Không có việc gì liền theo cha đi!" Chủ tịch Trần giọng điệu lạnh lẽo, trước kia ông ở nhà cũng cực kỳ nghiêm túc, nhưng thái độ hiện tại hoàn toàn là lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng.

​"Đi nơi nào?" Bà Trần ngăn Chủ tịch Trần lại, cau mày nói: "Ông vừa rồi không có nghe bác sĩ nói à? Con gái còn cần phải nghỉ ngơi thật tốt, trải qua nhiều... chuyện dằn vặt thế này, nếu muốn nói gì cũng để sau khi khỏe hơn đã."

​"Bà ngậm miệng!" Chủ tịch Trần không cho Trần phu nhân chút mặt mũi nào, trực tiếp đẩy bà ra, lạnh như băng nhìn Trần Niệm Niệm nói: "Đều đã là vì nó, Nguyễn tiểu thư bây giờ sống chết còn chưa biết! Nếu xảy ra chuyện gì, mười Trần gia chúng ta cũng không thể bồi thường!"

Trần phu nhân sửng sốt, tiện đà nói: "Nhưng đã phái nhiều người như vậy đi tìm, rất nhanh sẽ tìm được, hiện tại quan trọng nhất là sức khỏe của Niệm Niệm, con bé..."

​"Đều nói cho bà ngậm miệng! Hay là bà nghĩ muốn ly hôn với tôi?" Chủ tịch Trần hung hăng liếc bà Hứa một cái, chính mình dẫn đầu đi ra cửa.

Trần Niệm Niệm cắn cắn môi dưới, vội vàng đi theo.

​"Niệm Niệm..." Bà Trần "Ài" một tiếng, cũng vội vàng đi theo.

​ Chủ tịch Trần trực tiếp đi ra đại sảnh, đi đến mặt sau biệt thự, phía trước là kiến trúc Tây Âu, nhưng mặt sau là một gian nhà cổ kính bằng gỗ. Người hầu vội vàng mở khoá cửa, bên trong một mùi hương nhang chậm rãi nhẹ nhàng bay ra.

​Chủ tịch Trần đi nhanh tiến vào, đây là một nhà bày đặt rất nhiều bài vị, gian phòng được dọn dẹp không nhuốm bụi trần, trước bài vị hoa quả lại vẫn mới vừa thay đi.

​Những cái này đều là bài vị của liệt tổ liệt tông nhà họ Trần, Chủ tịch Trần đứng ở trước bài vị, chỉ vào cái đệm trên mặt đất lạnh lùng nói: "Quỳ xuống!"

​Có thể là tiếng nói quá mức dọa người, Trần Niệm Niệm vội vàng quỳ xuống, sau lưng nghe tiếng bà Trần khóc nói: "Trần Thanh Sơn! Ông làm cái gì vậy?! Con bé là con gái ông sinh ra mà!"

​"Đem phu nhân ra ngoài." Chủ tịch Trần lạnh lùng nói, tiện đà nhìn Trần Niệm Niệm nói: "Trước khi tìm được người, con hãy quỳ ở trong này, trước mặt liệt tổ liệt tông cẩn thận suy nghĩ về sai lầm của mình!"

​"Con biết rõ." Trần Niệm Niệm thấp giọng trả lời, rất nhanh cửa nhà chính bị đóng lại, bên trong cũng chỉ còn lại có một mình cô ta, nhưng cô ta biết, ngoài cửa khẳng định có người hầu trông coi không cho cô ta ra ngoài.

​Nhưng cô ta cũng không có nghĩ muốn ra ngoài, chuyện này, đích thật là cô ta sai lầm rồi.

​Sai lầm liền là sai lầm rồi, sai lầm rồi nên nhận phạt, đừng nói quỳ đến khi tìm được người, cho dù là để cho cô ta đời này đều ngây ngốc ở trong này, cô ta cũng cam tâm.

​"Liệt tổ liệt tông." Trần Niệm Niệm quỳ thẳng thân thể, hai tay tạo thành chữ thập, nhắm mắt lại thành khẩn nói: "Cầu xin người phù hộ Ánh Hân có thể bình an vô sự, cô ấy là vì cứu con mới ngã xuống, cô ấy là người tốt, cầu xin người phù hộ cho cô ấy..."

Trong​ nhà chính, một mảnh hương nhang lượn lờ, chỉ nghe Trần Niệm Niệm cầu nguyện.

​"Các người để cho ta đi vào!" Bà Trần muốn xông vào nhà chính, lại bị người hầu ngăn lại.

​"Thật xin lỗi phu nhân, thật không phải, lão gia ra lệnh, người nào cũng không thể đi vào." Nhóm người hầu vẻ mặt ngượng nghịu nói.

Bà Trần hung hăng dậm chân, giọng đầy quan tâm nói vọng vào bên trong: "Niệm Niệm, con không nên gấp gáp, mẹ đi khuyên nhủ cha con, nha!"

​Bên trong không có tiếng đáp lại, bà Trần lo lắng, lập tức xoay người chạy về đại sảnh. Chủ tịch Trần đang ở trong đại sảnh trước bể cá lớn, một bên Đan tậu đang cho cá ăn.

Bà ​Trần thở hồng hộc chạy tới, trên mặt tràn ngập phẫn nộ: "Con gái mới từ nơi đó trở về, ông không an ủi con không cho con nghỉ ngơi còn chưa tính, ông lại vẫn nhốt con ở trong nhà thờ tổ! Ông không biết con nhát gan sao, từ nhỏ không dám một mình đi vào nhà thờ tổ sao?! Mà chính ông còn hản nhiên còn ở nơi này xem cá! Trần Thanh Sơn, ông muốn ly hôn với tôi đúng không? Được! Hiện tại liền ly hôn đi!"

Đan tẩu vội vàng đặt thức ăn xuống, chạy đến trước mặt bà Trần, nhẹ lời khuyên: "Phu nhân! Người đừng hành động theo cảm tính, lão gia làm việc khẳng định là có nguyên nhân, người trước hết nghe lão gia giải thích!"

​"Giải thích?" Bà Trần hừ lạnh một tiếng: "Được, giải thích, ông giải thích đi! Ông hôm nay không giải thích rõ ràng, chuyện này tôi không để yên!"

​Chủ tịch Trần hơi đau đầu đưa tay nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, lúc này mới xoay người lại nhìn phu nhân nhà mình nói: "Tính cách của tôi bà đã biết, là bà quá cưng chiều Niệm Niệm, con bé mới có thể trở nên tuỳ hứng như muốn làm gì thì làm vậy! Chuyện này xét đến cùng là chính con bé sai, tôi để cho nó quỳ gối ở nhà thờ tổ nhận sai, ghi nhớ thật lâu, điều này có cái gì không tốt? Chuyện này này bà không cần tham gia!"

​"Nó đúng là con gái của tôi, tôi không đau lòng cho nó, thì người nào yêu thương nó? Còn có..." Trần phu nhân hít sâu một hơi, đi vài bước đến trước mặt Chủ tịch Trần nói: "Tại sao chuyện này xét đến cùng đều là Niệm Niệm của chúng ta sai? Ông ngẫm lại xem, Niệm Niệm của chúng ta vì cái gì mà chạy đi tự sát? Còn không phải bởi vì Lâm Lão Thái Gia đột nhiên từ hôn?!"

​"Bà câm miệng cho tôi!" Chủ tịch Trần nhìn thoáng qua chung quanh, mắt sắc dần dần tối lại: "Những lời này nếu truyền ra ngoài, sự tình sẽ lớn hơn nữa! Bà hiện tại còn thấy không đủ loạn sao?!"

​"Tôi có nói sai sao?" Trần phu nhân căm giận nói: "Niệm Niệm tuổi còn nhỏ, tính tình nôn nóng là cực kỳ bình thường, lớn lên về sau tự nhiên sẽ trở nên trưởng thành thôi. Đúng là, Lâm Lão Thái Gia làm sao có thể tuỳ tiện từ hôn như vậy?!"

Chủ tịch Trần  im lặng, thở dài một hơi mới nói: "Tôi tin tưởng Lâm Lão Thái Gia không phải một người tuỳ ý quyết định, trước đó, khẳng định là Niệm Niệm làm chuyện gì không phải."

​Một bên Đan tẩu do dự mà nói: "Lão gia, phu nhân, có chuyện... Tôi không biết có nên nói không."

​"Cô nói đi." Chủ tịch Trần hai tay đặt sau lưng, Đôi mắt nhìn Đan tẩu nói.

​Đan tẩu gật đầu, không do dự: "Lão gia, phu nhân, hai người không chú ý tới nơi mà Lâm Lão Thái Gia cùng Lâm lão thái thái bị tai nạn xe cộ sao?"

​Hai người sửng sốt, cùng lúc nói ra nói: "Tại tiểu khu phụ cận của nhà chúng ta."

​"Vâng!"Đan tẩu gật đầu: "Kỳ thật, trước tai nạn xe cộ, nhị lão đã đến đây. Chẳng qua, sau khi nhị lão đến chỗ đại sảnh, nhưng không đi vào, vẫn đứng ở cửa nghe đại tiểu thư nói chuyện với một bạn học của cô ấy, lúc ấy đại tiểu thư hình như cãi nhau với người bạn học ấy. Tôi vốn muốn đi vào báo cáo, nhưng nhị lão không cho tôi nói, cũng không để cho tôi đứng ở nơi đó. Mà về sau hai người họ cũng không có tiến vào đại sảnh, mà là trực tiếp đi về, mà còn... Mà còn..."

​Đan tẩu trở nên ấp a ấp úng, Chủ tịch Trần khẽ nâng cằm nói: "Cô không cần kiêng kị cái gì, nói đi."

​Đan tẩu lúc này mới có dũng khí nói: "Nhị lão lúc đi, tôi lúc ấy hỏi vì cái gì không đi vào đại sảnh, Lâm lão thái thái liền nói với tôi, người hầu nên có dáng vẻ làm người hầu, chuyện này không cần báo cáo cho các người."

​Chủ tịch Trần thở phào một cái, nhưng nét mặt càng ngày càng dày đặc: "Chuyện này xem ra vẫn lại là do chính Niệm Niệm, Lâm Lão Thái Gia tất nhiên là thấy được dáng vẻ hung hãn ương ngạnh của Niệm Niệm, còn không phải do bà nuông chiều!"

Bà ​Lâm không khỏi lui về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt.

​"Trước khi Nguyễn tiểu thư được tìm thấy, để cho nó ở nơi đó quỳ. Một ngày ba bữa bà có thể đưa qua, nhưng không cho phép thả nó ra!" Chủ tịch Trần càng nhíu chặt mi tâm: " Con bé là con gái của tôi, tôi đương nhiên là cũng yêu thương nó, nhưng, Nguyễn tiểu thư là vì nó mới ngã xuống, mặc kệ có thể hay không cứu trở về, chúng ta nhất định phải biểu thị thành ý nhận lỗi. Nếu là Niệm Niệm mà ở trong phòng thật tốt, lúc này mới làm cho người ngoài bàn tán!"

​Sắc mặt Chủ tịch Trần cũng không tốt, trên mặt chìm trong ngưng trọng, nhưng ông phải gánh vác cả cái gia đình này. ​Trên thế giới chuyện không như ý rất nhiều, đúng là trách nhiệm nhưng là tất phải gánh vác. Bất luận Ánh Hân có hay không có thể bình yên trở về, ông đều nên có sự chuẩn bị.

​Nhìn Trần Thanh Sơn sắc mặt nghiêm trọng, Trần phu nhân trên mặt xuất hiện một chút động lòng, bà đã hiểu vì cái gì ông đối với con gái nghiêm khắc như thế, thì ra kỳ thật đều là vì cái gia đình này, vì không muốn người ta bàn tán.

​"Thanh Sơn..." Trần phu nhân đi lên phía trước, nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết nỗi khổ tâm của ông, tôi còn..."

​"Được rồi, thời gian không còn sớm, bà lên lầu nghỉ ngơi đi." Trần Thanh Sơn tay vỗ xuống vai bà, phân phó Đan tẩu đưa bà lên lầu, còn chính mình mở TV trong đại sảnh lên. Sự tình lớn như vậy, truyền thông khẳng định sẽ đưa tin.

​"Hiện tại có tín tức khẩn cấp, mới đây không lâu trên cầu Lệ Giang có người nhảy sông, theo phóng viên tìm hiểu..."

​Màn hình TV nháy mắt bị tắt đi, Manh Tiểu Nam một bên cắn hạt dưa một bên quay đầu nhìn về phía Lâm Lão Thái Gia, không vui chớp mắt: "Ông à, ông làm gì đột nhiên tắt TV rồi? Có người nhảy sông!"

Lâm Lão Thái Gia nhíu mày, điệu bộ lạnh nhạt nói: "Có người nhảy sông mắc mớ gì đến con? Ta mệt mỏi, tắt đèn đi ngủ."

​"Ông mệt mỏi?" Manh Tiểu Nam tức giận hừ một tiếng: "Được được được, cháu sợ ông, đi ngủ đi ngủ."

Đèn trong​ phòng bệnh rất nhanh bị trợ lý của Lâm Lão Thái Gia tắt đi, trợ lý nhẹ nhàng ra ngoài khép cửa phòng lại, phòng bệnh chìm trong yên lặng. Manh Tiểu Nam đi ngủ thích che chăn, Lâm Lão Thái Gia lấy ra di động đặt trong ngăn tủ, một lần nữa mở ra tin nhắn.

​"Trần Niệm Niệm nhảy sông, Ánh Hân vì cứu cô ta mà chính mình ngã xuống sông, hiện tại đội cứu hộ sông Lệ Giang đang tìm kiếm, chuyện này không cần để Giang Nam biết, cháu sợ cô ấy chịu không nổi đả kích này. Cháu sẽ vận dụng mọi lực lượng có khả năng hỗ trợ cứu người, ông dưỡng bệnh cho tốt, ngủ ngon."

​Người gửi, Hoàng Phúc.

Lâm Lão Thái Gia thở dài một hơi.

​Hôm nay rốt cục là cái ngày gì? Ông xảy ra tai nạn xe cộ, lão thái bà hiện tại sông chết chưa biết, lái xe trọng thương, Trần Niệm Niệm nhảy sông, thì Ánh Hân lại rơi xuống sông Lệ Giang đến bây giờ còn chưa tìm thấy.

​Chỉ hy vọng có thể nhanh tìm thấy người, đó là đứa bé ngoan.

​_Tập đoàn Hồ thị_

​Hồ Tuấn Khải để điện thoại di động xuống, vẻ mặt đầy nghiêm trọng trước nay chưa có. Hồ quản gia đều đã đem chuyện nói cho ông biết, Lệ Giang nước chảy xiết như thế, hiện tại thời tiết lại lạnh như vậy, sợ là...

​Hi vọng có thể nhanh tìm thấy người thì tốt!

​Hồ Tuấn Khải ấn xuống một nút trên bàn công tác.

​"Chủ tịch." Cửa phòng Chủ tịch bị gõ vang, mấy người thư ký mặc đồ công sở đồng loạt đi đến, đã trễ thế này, các cô còn đang tăng ca, nhưng trên mặt không có một chút uể oải, đây là tác phong của nhân viên tập đoàn Hồ thị.

​"Các cô đều đã đến, có mấy chuyện muốn các cô làm." Hồ Tuấn Khải từng cái phân phó, dặn dò xong tất cả mọi chuyện bọ họ lập tức ra ngoài làm, ông muốn vận dụng tất cả lực lượng đi cứu người!

​Lệ Giang này rộng lớn như thế nào? Đem Lệ Giang lật ngược đáy lên trời ông cũng phải tìm được người!

​Nhóm người thư ký đều đã đi ra ngoài, Hồ Tuấn Khải đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức gọi điện thoại Hồ quản gia: "Lão Bùi, ông nghe đây, mặc kệ ông bên kia có bao nhiêu hỗn loạn, lập tức về nhà cho tôi. Tôi đã phái tất cả nhân viên qua hỗ trợ, ông lập tức về nhà!"

​Đầu bên kia điện thoại Hồ quản gia sững sờ một chút, chần chờ hỏi: "Lúc này về nhà sao? Nhưng bên này..."

​"Tôi nói về nhà!" Hồ Tuấn Khải ngữ khí nghiêm túc lạ thường: "Chuyện này phải nói dối Viên Viên, cho nên ông hiện tại phải lập tức về nhà."

Hồ quản gia lúc này mới hiểu được vì cái gì Hồ Tuấn Khải muốn ông về nhà, lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng trao đổi công việc với người bên cạnh một chút liền lên xe, tự mình lái xe hướng về Hồ gia.

​Sau khi cúp điện thoại, Hồ Tuấn Khải cũng dẹp xuống tất cả công việc, trao đổi với thư ký một vài việc quan trọng liền gọi điện thoại cho lái xe chuẩn bị về nhà.

​Hồ quản gia cùng Hồ Tuấn Khải cơ hồ là đồng thời về đến nhà, hai người vừa chạm mặt, trước hết tìm người hầu hỏi tình hình trong nhà.

​"Phu nhân vẫn ở trong phòng làm việc viết bản thảo, đến cơm chiều đều chỉ vội vàng ăn vài miếng." Người hầu nghi hoặc hỏi han:"Xảy ra chuyện gì sao?"

​"Không có việc gì." Hồ quản gia trả lời, vội vàng đuổi theo bước chân Hồ Tuấn Khải.

​Trong đại sảnh ngọn đèn như ban ngày, âm hưởng mở ra, Paganini 《 Nữ Vu múa 》 đang chậm rãi phát ra. Viên Thanh Thanh hai chân ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, đang cúi đầu đan khăn quàng cổ.

​"Lão gia, ông đã về?"

​Nghe được tiếng người hầu, Viên Thanh Thanh chậm rãi xoay đầu, cười chào hỏi: "Ông về nhà rồi? Như thế nào là cùng Hồ quản gia trở về?"

​Hồ quản gia lập tức nói: "Trên đường về nhà vừa lúc gặp lão gia."

​"À! Thì ra là như vậy." Viên Thanh Thanh giống như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó bà lại hỏi: "Đúng rồi Hồ quản gia, ông không phải đi giúp Thanh Tùng cùng Ánh Hân tìm người à? Hai người chúng nó như thế nào không trở về? Chẳng lẽ lại vẫn ở bên ngoài tìm người?"

​Lúc ấy Hồ quản gia nhận được điện thoại của Thanh Tùng, muốn dẫn vài người ra ngoài hỗ trợ tìm Trần Niệm Niệm, đúng là vừa lúc đụng phải Viên Thanh Thanh viết bản thảo đến đau đầu, ra ngoài tản bộ giải tỏa tâm tình. Bà gọi hỏi ông muốn đi đâu, Hồ quản gia đã thành thật trả lời rồi.

​Mà hiện tại...

​Hồ quản gia không biết trả lời như thế nào, ông từ trước đến nay không nói dối trước mặt Viên Thanh Thanh, nhưng bây giờ không thể không nói dối.

​Đang lúc ông sắp sếp lại ngôn ngữ, tiếng Hồ Tuấn Khải trầm thấp hỏi một câu: "Bà đều đã biết rồi?"

​"Như thế nào? Ông đã nhìn ra?" Trên mặt Viên Thanh Thanh nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười kia dần dần càng ngày càng tối lại, như là cười nhạo, nhưng nụ cười kia lại hỗn loạn nồng đậm bi thương: "Ông không phải chuẩn bị lại lừa tôi rồi hả?"

​Hồ quản gia cả người đều đã ngây ngẩn, tình huống này... Là Viên Thanh Thanh đã biết rồi sao? Vậy mà vừa rồi bà bất luận nói lời hay là biểu hiện động tác đều cực kỳ tự nhiên, nếu thật là biết rõ, Hồ Tuấn Khải làm lại sao thấy được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro