Chap 234

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, thư ký Hứa mới từ trong cơn chấn động mà lấy lại tinh thần, sững sờ quay đầu nhìn cô nói: "Chủ tịch nói, chỉ cần công ty không phá sản thì chuyện gì cũng không được đến phiền ngài."

"Này...công ty chúng ta làm sao có thể dễ dàng phá sản như vậy?" Thư kí Hứa liếc cô một cái: "Ý là không cần phiền ngài, hẳn là xảy ra đại sự gì, chúng ta trước tiên đem tất cả từ từ để lại sau."

Rất nhanh, nơi này đã khôi phục lại bình thường.

Hồ Tuấn Khải tự mình lái xe trực tiếp trở về nhà họ Hồ, lên lầu sau đó vào phòng ngủ, vài người giúp việc cùng gia đình và bác sĩ đang ngồi bên giường của Viên Thanh Thanh, bà vẫn còn nhắm mắt vẫn không nhúc nhích, trên tay vẫn dán chặt kim tiêm, chính là đang truyền dịch dinh dưỡng.

Nhìn thấy Hồ Tuấn Khải tiến vào, người giúp việc cùng bác sĩ đều cực kỳ kinh ngạc. "Tại sao ngài lại trở lại? Lúc này không phải ngài nên ở công ty sao?" Bác sĩ có chút kinh ngạc hỏi han.

Hồ Tuấn Khải không có trả lời, chỉ nhìn Viên Thanh Thanh hỏi: "Bao lâu nữa mới tỉnh?" Bác sĩ vội vàng trả lời: "Nếu như không sai thì nên tỉnh dậy, chúng tôi cũng đang chuẩn bị tiêm thuốc an thần..."

"Không cần, các người ra ngoài đi." Hồ Tuấn Khải nhìn bọn họ một cái, đôi mắt có vài tia máu đỏ ngập tràn vẻ mỏi mệt. "Vâng..." Vài người đáp, liền vội vàng lui lại ra ngoài, khép cửa.

"Thanh Thanh, xin lỗi bà..." Hồ Tuấn Khải ngồi tại mép giường, nắm chặt cánh tay của Viên Thanh Thanh trên người, trong ánh mắt mang theo tia hối hận. Ông hối hận vì sai người tiêm thuốc cho Viên Thanh Thanh, mặc dù tâm trạng kích động , ông cũng không nên dụng loại này phương pháp khiến bà bình tĩnh lại.

Nhưng mà, ông thật sự là không còn cách nào, ông không hy vọng Viên Thanh Thanh lo lắng đến mức không tỉnh táo.

Tuy nhiên, may mắn thay Ánh Hân rút cuộc cũng có tin tức rồi. Ông hiện tại thậm chí có chút hối hận lúc trước đã ra quyết định, chuyện trên thương trường không có đúng và sai, chỉ có thắng thua. Nhưng sự việc nếu đã bắt đầu thực hiện, không có chỗ cho sự hối tiếc, cái gọi là tên đã bắn ra không thể quay đầu, chính là đạo lý này.

"Lại đến tối rồi sao?" Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói mệt mỏi của Viên Thanh Thanh. Từ tối hôm đó bắt đầu, bà liền bị tiêm thuốc an thần, chỉ cần tỉnh lại bác sĩ sẽ tiếp tục tiêm cho bà. Quá trình như vậy diễn ra rất nhiều lần, bà cũng không còn muốn phản kháng nữa.

"Còn chưa đến, giờ chỉ mới buổi chiều." Hồ Tuấn Khải nói xong, nắm chặt tay bà: "Bà cảm thấy như thế nào? Muốn tôi gọi cho người giúp việc mang thức ăn lên không?"

"Ăn?" Viên Thanh Thanh nhìn thoáng qua bình nước treo trên đỉnh đầu, cười lạnh một tiếng: "Ông đã cho người tiêm rồi truyền dịch dinh dưỡng vào cho tôi thì cần ăn cái gì nữa?"

Viên Thanh Thanh hiện tại xem Hồ Tuấn Khải như người xa lạ.

Viên Thanh Thanh nhìn xung quanh, cũng không thấy Hồ Tuấn Khải mời bác sĩ vào, lại cười lạnh một tiếng, nói: "Như thế nào? Ông không tính tiêm thuốc cho tôi nữa à?"

"Thật  xin lỗi Thanh Thanh, tôi là sợ bà kích động..." Hồ Tuấn Khải lau một bên mặt, trầm thấp nói: "Thanh Tùng đã có tin tức của Ánh Hân, bà nên yên tâm rồi."

"Cái... Cái gì?" Viên Thanh Thanh đang ảm đạm lập tức mở to đôi mắt và nói: "Ông nói có tin tức rồi hả? Ông hẳn là không dối gạt tôi chứ? Thật sự có tin tức rồi hả? Con bé ở nơi nào? Có sao không?"

Hồ Tuấn Khải lắc đầu: "Chưa nói cụ thể, nhưng hiện tại bọn họ đã đi tới nơi đó, rất nhanh sẽ tìm được Ánh Hân. Con bé dường như là được người khác cứu."

Viên Thanh Thanh ngồi bật dậy, nhưng bởi vì nằm quá lâu lắm nên có chút thiếu máu, trước mắt đột nhiên tối sầm, lại ngã xuống.

"Bà không sao chứ?" Hồ Tuấn Khải vội vàng đứng lên, thân mật hỏi han.

"Tôi không sao, chỉ là có chút bị thiếu máu." Viên Thanh Thanh nói xong, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt: " Tuấn Khải, tôi biết ông như vậy là muốn tốt cho tôi, sợ tôi kích động, sợ tôi nghĩ không thông. Nhưng mà trong lòng tôi đã sớm xem Ánh Hân là con gái của mình, xin ông đừng làm như vậy nữa?"

Bà nhìn Hồ Tuấn Khải, đôi mắt đẫm lệ.

Hồ Tuấn Khải im lặng thật lâu, sau đó nặng nề mà gật đầu: "Được..."

"Thật sao?" Viên Thanh Thanh có chút không dám tin, giọng nói run run hỏi: "Ông không nói dối tôi, đúng không?"

"Bà xã đã lên tiếng, làm sao còn có thể không chấp nhận được?" Hồ Tuấn Khải cong lên môi, dùng tay lau nước mắt cho Viên Thanh Thanh, dịu dàng nói: "Bà quá tốt bụng, tốt bụng đến mức khiến ánh mắt tôi chỉ nhìn Kim Khả dần dần chuyển đến trên người bà."

"Nói thế nào cũng không nên nhắc đến cô ấy." Viên Thanh Thanh bắt đầu bật cười thất thanh: "Ông đấy, mở miệng ra là nói năng ngọt xớt! Đỡ tôi dậy, tôi muốn đi chuẩn bị đồ ăn cho Ánh Hân, con bé nhất định đã chịu không ít khổ cực, nghĩ như vậy trái tim của tôi mà bắt đầu đau nhói rồi."

"Được." Hồ Tuấn Khải đồng ý đỡ bà ngồi dậy.

Nhà họ Trần.

Trần phu nhân để điện thoại di động xuống, lập tức từ trên ghế sô pha đứng dậy, lại không cẩn thận lôi theo khăn rải bàn trên bàn trà, trà ướp hoa lập tức đều đổ xuống quần áo của bà.

"Phu nhân, người không sao chứ? Có nóng không?" Đan tẩu vội vàng rút khăn tay chạy lên lau giúp bà.

Trần phu nhân không chút để ý lắc đầu: "Không có việc gì, mau, nhanh đi lên nhà chính." Đan tẩu xấu hổ nói: "Thế nhưng lão gia không phải không cho người đi à?"

"Bây giờ không có việc gì rồi!" Hứa phu nhân bước nhanh đi ra ngoài, mang dáng vẻ vui mừng một mạch đi tới nhà chính.

Nhà chính nhận được tin tức, cũng không có ngăn cản bà, bà mở cửa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Niệm Niệm cũng không quay đầu lại, nói: "Mẹ, con nói không có tin tức của Nguyễn Ánh Hân, con sẽ không ra ngoài, mẹ không cần làm phiền."

"Có tin tức rồi!" Trần phu nhân bước đến vài bước đến bên người Trần Niệm Niệm, ngồi xổm người xuống nói với cô: "Con mau dậy đi, lời cầu nguyện có hiệu quả rồi! Bọn họ có tin tức của Ánh Hân rồi, bây giờ chính là đang đi tới nơi đó!"

"Mẹ nói là sự thật chứ?" Trần Niệm Niệm mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau khi kinh ngạc vui sướng phù lên gò má, cô được mẹ cấp khí lực để đứng dậy, hơi chút kích động ôm lấy mẹ mình, kích động hô lên: "Thật tốt quá! Thật tốt quá! Ánh Hân không có việc gì, không có việc gì là tốt..."

"Không không có việc gì, chỉ là nghe được tin tức, người như thế nào, tình huống cụ thể cũng không biết. Thế nhưng..." Trần phu nhân đẩy Trần Niệm Niệm đang ôm chặt mình ra, nghiêm túc hỏi: "Niệm niệm, con là thật tâm lo lắng vì cô ấy à? Mẹ thấy trước kia con cũng không thích cô ấy."

Trần Niệm Niệm xấu hổ lau lau khóe mắt bởi vì một vài giọt nước mắ kích động vừa trào ra, tự mình bình ổn cảm xúc một chút mới nói: "Trước kia con chán ghét, vì tưởng cô ấy luôn giả vờ nhân từ giống như bồ tát. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, đã khiến con hiểu rõ, cô ấy không phải giả vờ lương thiện. Nếu cô ấy bằng lòng, con thật sự hy vọng có thể làm bạn với cô ấy. Thôi, con nói mẹ cũng không hiểu, con muốn tiếp tục vì cô ấy mà cầu nguyện, hi vọng cô ấy bình an địa trở về."

"Lại vẫn cầu nguyện?!" Trần phu nhân dường như lo lắng gần như suy sụp: "Con gái bảo bối của mẹ, mẹ mỗi ngày điều năn nỉ con đừng quỳ. Con đã quỳ ở đây ba ngày rồi không ra ngoài, mẹ thấy con quỳ bản thân mẹ cũng đau lòng."

"Ai dà! Mẹ cũng đừng quản con nữa!" Trần Niệm Niệm không khỏi phân trần thêm lần nữa, quỳ gối trước bài vị liệt tổ liệt tông, hai tay chấp lạy khẩn vái. Trần phu nhân phát hiện bản thân mình không khuyên được con gái nên đành phải bất đắc dĩ đứng ở một bên.

Trưởng cấp hai Thiên hộ, lớp thứ tư của năm ba.

"Bài học hôm nay đến đây thôi, bài tập về nhà hôm nay chính là..."

Giáo viên dạy toán đứng trên bục giảng, đang nói được một nửa đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi vào sau cùng một vị trí.

"Vân Vân..." Tiểu Nhuỵ, bạn cùng bàn vội vàng đẩy khuỷu tay vào cô một chút.

Gia Vân lúc này mới từ trong giấc mộng tỉnh lại, vừa tỉnh lại liền nhìn thấy giáo viên mang theo một ánh mắt lạnh băng xuyên thấu qua cặp kính bắn tới cô, làm cho mọi ngưởi không nhịn được toàn thân đều cảm thấy lạnh lẽo. Cô vội vã lau nước miếng trên miệng, ngồi thẳng người làm bộ dạng đang nghe giảng bài.

Nhưng thầy dạy toán, không hề tính toán cứ như vậy buông tha cô, ông thong thả bước đến, cúi đầu nhìn thoáng qua Gia Vân cười lạnh một tiếng nói: "Em thật đúng là có bản lĩnh, tiết số học lại mở sách tiếng Anh, như vậy có thể hiểu tôi nói cái gì?"

Gia Vân chỉ cảm thấy mặt nóng lên, đôi má lập tức đỏ bừng. Buổi chiều, tiết đầu tiên là tiết tiếng Anh, hiện tại đã đến tiết ba, trên bàn cô lại vẫn còn mở sách tiếng Anh.

"Sau khi tan học, viết một bản kiểm điểm một ngàn chữ cho tôi, không làm không được về nhà." Giáo viên dạy Toán nghiêm mặt, xoay người sang chỗ khác: "Hôm nay tôi phải làm việc thay mặt lớp toán, do đó, tôi sẽ ra một bài kiểm tra, ngày mai tất cả đều phải làm tốt trước khi vào học, tôi sẽ kiểm tra. Tan học!"

Gia Vân lập tức đứng dậy, đi về phía giáo viên Toán, yếu ớt nói: "Thưa thầy..."

"Chuyện gì?" Giáo viên dạy toán dừng bước lại, nghiêm túc nhìn cô.

Gia Vân nhất thời càng trở nên lo lắng nhưng vẫn nắm chặt tay thành nắm đấm, nổi lên dũng khí nói: "Cái kia... Em có thể nộp cho thầy vào ngày mai được không ạ? Sau đây em còn một tiết thể dục, em..."

"Nộp bản kiểm điểm còn có thể mặc cả hay sao?" Thầy giáo liếc xéo cô một cái: "Em ngủ cả một buổi chiều, chuyện này nếu nói cho chủ nhiệm lớp em, em cảm thấy bản kiểm điểm một ngàn chữ là đủ sao?"

Khuôn mặt Gia Vân biến sắc, để cho "Diệt Tuyệt sư thái" biết được cô ngủ cả một buổi chiều, không phải cô chỉ có thể trực tiếp cuốn gói rời đi à?

Cô dường như lập tức liền giơ tay phải lên, một mực thề thốt: "Nhất định em sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Mãi cho đến giáo viên dạy Toán rời khỏi, Từ Duyệt vẫn còn giơ tay, bạn học khác phải gọi hồn cô trở về.

"Tỉnh tỉnh rồi! Linh hồn nhỏ bé của cậu bị thầy giáo rút mất à?" Người nói chuyện chính là bạn ngồi cũng bàn của Gia Vân, thậm chí những bạn học khác trong lớp đều bị những lời này làm cho tức cười. Phải biết rằng, thầy giáo dạy Toán này đã là sắp về hưu rồi.

"Linh hồn của cậu mới bị rút mất thì có!"

Gia Vân hung hăng lườm cô bạn một cái, sau đó ngay cà cô bạn ngồi cùng bàn cũng không phản ứng kịp thời. Tất cả mọi người đều nhao nhao tiến lên hỗ trợ, đột nhiên vài người tập trung lại thành một nhóm.

"Đều nhanh đi học, tại sao các em vẫn còn chưa đến lớp thể dục?" Một giọng nói lạnh lùng như ra lệnh vang lên, một vài người nhất thời giống như bị điểm huyệt dừng động tác trên tay lại.

Gia Vân vẫn phản ứng nhanh nhất, buông tay xuống, quay sang nói với chủ nhiệm lớp vừa xuất hiện một câu: "Chúng em lập tức đi ngay!"

Cô kéo vài người khác, tất cả bọn họ lúc này mới phục hồi lại tinh thần từ sự kinh ngạc và sợ hãi, nhao nhao chạy về hướng sân thể dục.

Đầu năm nay, sân thể dục đã thực hiện tốt việc rải nhựa trên đường chạy, đi bộ trên sân thể dục, khi mặt trời chiếu vào có thể ngửi thấy mùi nhựa đường thoang thoảng tản ra. Tiêu chuẩn đường chạy là bốn trăm mét. Ban đầu phần lớn các lớp thể dục chuẩn bị vì buổi chung khảo thể dục sắp tới.

Hầu hết học sinh ở trường cấp hai Thiên Hộ đều có kỹ năng bơi lội khá tốt, nhưng ngoại trừ một người.

Gia Vân.

Gia Vân đang chạy bộ vòng quanh sân thể dục, bởi vì cô học không tốt môn bơi lội, đành đổi bài kiểm chung khảo từ bơi lội thành chạy đường dài. Chạy đường dài so với bơi lội cần nhiều sức lực hơn rất nhiều, đổ nhiều mồ hôi hơn, mỗi tiết thể dục, cô nhất định phải chạy xong một nghìn năm trăm mét mới có thể nghỉ ngơi.

"Các người nói Gia Vân vì cái gì mà không học bơi lội? Chúng ta học bao nhiêu tiết cũng chỉ thấy cậu ấy chọn hạng mục chạy đường dài." Một học sinh nữ đứng ở trên khán đài sân thể dục, nghi hoặc hỏi.

Bạn ngồi cùng bàn Gia Vân mở miệng nói: "Cái này Gia Vân trái lại đã nói với tớ, khi còn nhỏ ở nhà trẻ một mình chạy đến bờ sông, không cẩn thận đã bị rơi xuống nước. Nếu không có người đi qua, nói không chừng...."

Câu nói kế tiếp cô cũng chưa nói hết, nhưng mọi người đã hiểu tại sao.

Hoá ra là vì chuyện xảy ra khi còn bé nên chắc cậu ấy bị ám ảnh tâm lí, khó trách hiện tại lại lựa chọn chạy đường dài, sống chết cũng không đi học bơi lội.

Một nghìn mét cuối cùng cũng chạy xong, khuôn mặt Gia Vân trở nên đỏ rực, cô bạn ngồi cùng bàn tốt bụng chạy xuống khán đài, cầm một chai nước khoáng đi về phía Gia Vân. Gia Vân miệng lưỡi tuy hiểm độc, nhưng là một cô gái cực kỳ hoạt bát, trái lại cũng không thiếu bạn bè.

"Cho tớ nước!"

Một chai nước khoáng chuyển đến trước mặt cô, Gia Vân bên cạnh thở hổn hển, mỉm cười một cái: "Cảm ơn cậu Tiểu Nhụy, cũng là cậu quan tâm tớ nhất! Không hổ danh là bạn tốt, cậu vừa tốt bụng vừa đáng yêu như vậy, về sau nhất định có thể thực hiện ước mơ của mình, trở thành thiếu phu nhân an nhàn!"

"Cậu lại ba hoa! Tớ chưa từng thấy ai chạy xong một nghìn năm trăm mét vẫn nói chuyện nhiều như cậu!" Tiểu Nhụy liếc cô một cái, rồi nghiêng đầu, đột nhiên kinh ngạc há to miệng ra, đôi má trở nên ửng hồng giống Gia Vân, dường như là bị cái gì đó làm cho kích động.

"Cậu đang nhìn cái gì?" Gia Vân nghi hoặc theo ánh mắt Tiểu Nhụy xoay người qua, ngước mắt nhìn lên bầu trời.

Chỉ thấy hình như là ba chiếc máy bay trực thăng đang ở hướng bên này hạ xuống.

"Trời ạ, máy bay trực thăng!" Tiểu Nhụy rút cuộc kích động nói ra: "Đi máy bay trực thăng đều là cường hào. Trời ơi! tớ thật sự muốn được ngồi trên đó một lần a..."

Hai mắt Tiểu Nhụy sáng lên mà nhìn chiếc máy bay trực thăng kia, trong mắt xuất hiện sự ngưỡng mộ muốn che dấu cũng che dấu không được.

"Cậu nha, lại mang bộ dạng đức hạnh này! Buổi sáng cậu còn nói cũng muốn có một chiếc điện thoại như tớ, bậy giờ đã thích may bay trực thăng rồi hả? Cô bé, ước mơ của cậu sẽ trở thành sự thật rất nhanh thôi! Yên tâm, tới khi cậu làm thiếu phu nhân an nhàn thì sẽ có, phải không? Dù là phi thuyền cũng không cần phải ước mơ! Tuy nhiên, điều kiện trước tiên là cậu hãy đến Hàn Quốc chỉnh lại nhan sắc. Ôi chao ôi, bất quá... Tớ nghe nói chỉnh sửa toàn bộ cực kỳ đắt tiền, cậu lấy ra tiền ở đâu mà phẫu thuật thẩm mỹ?"

Gia Vân nói liên tiếp y như như súng máy liên thanh, đem phá nát nội tâm của Tiểu Nhụy, tựa như tổ ong vò vẽ, rất nhanh bị vỡ thành hai mảng.

Tiểu Nhụy hung hăng trợn trừng mắt: "Gia Vân, miệng cậu một ngày không làm tổn thương tớ cậu sẽ chết à?!"

"Bất quá!" Gia Vân cong khóe miệng lên cười nói, nhân tiện ánh mắt lại nhìn lên không trung, khuôn mặt nghi hoặc hỏi: "Tiểu Nhụy, cậu xem ba chiếc trực thăng kia hình như là đang hướng tới chúng ta?"

"Hướng tới chúng ta?" Tiểu Nhụy đang muốn lắc đầu nói không có khả năng, đột nhiên lại quay đầu cười tít mắt nhìn Gia Vân, mở miệng nói: "Đúng vậy, ba chiếc máy bay trực thăng kia, không chỉ có là hướng tới chúng ta, tớ đoán, vẫn là hướng tới cậu, còn nữa, bên trong phi cơ trực thăng còn có một đại soái ca, muốn dẫn cậu về nhà làm thiếu phu nhân của anh ta!"

Khuôn mặt Gia Vân biểu tình cứng đờ, lập tức cảm thấy Tiểu Nhụy đây là cố ý đùa cô, lập tức hung hăng trợn trừng mắt, giơ tay liền bóp cổ của cậu ta.

"Tớ nhận sai, tớ nhận sai!" Tiểu Nhụy lập tức bỏ vũ khí đầu hàng.

"Vân Vân, Tiểu Nhụy, các cậu có cảm thấy không, ba chiếc máy bay trực thăng kia đang hướng tới trường học chúng ta?" Mấy học sinh nữ khác cũng theo khán đài chạy xuống dò hỏi.

Tiểu Nhụy biểu tình cứng đờ: "Trời ạ, các cậu như thế nào lại giống Gia Vân mơ mộng hảo huyền rồi hả? Chúng ta là nơi hoang vu hẻo lánh, muốn làm đường chạy bằng nhựa cũng phải báo cáo nhiều năm trường học mới có tiền làm, làm sao có thể có máy bay trực thăng tới? Các cậu đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi!"

Mấy học sinh nữ chạy đến bên trong, trong đó một đám nhỏ chỉ tay lên bầu trời nói: "Nhưng mà như này không phải là hướng tới trường học chúng ta sao?"

Nữ sinh kia nói xong, Tiểu Nhụy cũng nhịn không được, lúc này cô mới thật sự nhìn cẩn thận mấy chiếc trực thăng đang đến kia.

Góc độ cùng phương hướng kia, dường như thật đúng là hướng tới trường học của bọn họ, phải không?

Không lâu sau, càng nhiều người chú ý tới ba chiếc máy bay trực thăng trên trời, rối rít chạy tới đường chạy hướng lên trên bầu trời chỉ trỏ.

"Giống như... dừng lại trên đầu chúng ta?" Tiểu Nhụy không dám xác định nói.

Nhưng trên thực tế, cô nói đúng.

Ba chiếc máy bay trực thăng, không chỉ lơ lửng trên sân chạy bộ, mà còn bắt đầu chậm rãi hạ xuống. Tiếng gầm rú cực lớn khiến đám đông dường như không nhịn được liền bịt kín lỗ tai, nhưng đôi mắt của mỗi người đều ngập tràn sự hứng thú.

Ba chiếc máy bay trực thăng này lại từ từ hạ xuống đây.

"Trời ạ... Thật sự là đáp xuống đến sân thể dục chúng ta kìa!" Tiểu Nhụy kinh ngạc hô to, nhưng âm thanh giọng nói của cô cơ hồ lập tức bị chôn vùi bởi tiếng ồn ào cực lớn của máy bay trực thăng.

Khuôn mặt mọi người ai nấy đều biểu hiện vừa ngạc nhiên lại vừa thích thú.

Đây là lần đầu tiên trong đời, bọn họ nhìn thấy máy bay trực thăng không phải từ ti vi mà là ngoài đời thực, lại còn tận ba chiếc!

Dù sao sân thể dục cũng quá nhỏ, chỉ hai chiếc máy bay trực thăng hạ xuống, còn chiếc thứ ba vẫn lơ lửng rồi bay vài vòng xung quanh, dường như là nghe được mệnh lệnh gì đó thì lái trở về rồi.

Chắc chắn rồi, từng chiếc máy bay trực thăng cuối cùng cũng đáp xuống đường chạy, sân thể dục càng ngày càng náo nhiệt, những học sinh khác vẫn học trong lớp cũng nhao nhao chạy ra, ngay cả các giáo viên cũng kinh ngạc đi tới sân thể dục.

Tiếng ồn ào càng ngày càng nhỏ, rất nhanh, cánh quạt của máy bay trực thăng không chuyển động nữa, tiếng ồn ào hoàn toàn biến mất.

"Người trong kia là là ai? Là lãnh đạo tới giám sát sao?" Tiểu Nhụy nghi hoặc hỏi.Người bên cạnh lắc đầu, trái lại Gia Vân không thay đổi mồm miệng ác độc nói: "Có ai gặp qua người lãnh đạo nào lái phi cơ trực thăng nào tới trường học giám sát? Việc này không phải là tự mình đào hố tham nhũng để mình nhảy xuống sao? Hiện tại còn cực kỳ nghiêm ngặt, nếu thật sự là lãnh đạo tới giám sát, vậy thì làm lãnh đạo cũng không cần nhiều chỉ số thông minh lắm, đúng không?"

Sau khi Gia Vân nói xong, cánh cửa máy bay trực thăng kia mở ra.

"Là ai đây?"

Trong lòng mọi người đầy nghi hoặc.

Một cặp chân dài xuất hiện, ngay sau đó là làn váy, Manh Tiểu Nam thăm dò độ cao một chút, liền nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi máy bay trực thăng.

Ngồi trên máy bay trực thăng cảm giác cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng, ngay từ đầu còn cảm thấy thích thú, về sau cô liền cảm thấy toàn thân mình đều không ổn. Ban đầu, đeo tai nghe chống ồn cũng không giảm được sự ù tai, về sau liền bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người choáng váng đầu óc hỗn loạn.

Không dễ dàng cũng đến nơi, cô không nhịn được liền hít một hơi thật sâu.

"A - - sống sót rồi!" Manh Tiểu Nam mỉm cười và nói.

"Trời ạ, dáng vẻ xinh đẹp quá, phải không?" Không biết là ai vừa nói một câu như vậy, ngay sau đó tất cả sân thể dục nhân cơ hội này đều bắt đầu thán phục.

Chỉ riêng một người, trợn mắt rất lớn, so với Hoa Phi trong Chân Hoàn truyện chỉ có hơn chứ không kém.

"Cắt - -" Gia Vân quay sang khinh khỉnh nói: "Bộ dạng không tồi, nhưng nếu so với Nguyễn Ánh còn kém một khoảng lớn!"

Cô nói xong, lập tức liền ý thức được chính bản thân mình tự nhiên lại khen ngợi Nguyễn Ánh, cô vội vã che miệng nhìn xung quanh, nhưng hiện tại căn bản không có người nào chú ý đến cô, tất cả mọi người đang nhìn cô gái đứng trước phi cơ trực thăng kia.

Sau khi cô gái bước xuống, chẳng bao lâu sau, một chàng trai tinh thần phấn chấn cũng đang chuẩn bị xuống khỏi máy bay trực thăng.

"Két!" Một cánh cửa máy bay trực thăng khác cũng được mở ra, Thanh Tùng động tác nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên đó.

"Ôi trời ơi! Người này là ai?! Mẹ nó, thật sự quá đẹp trai rồi!"

"A! Tôi muốn điên mất! Rất đẹp trai, quả thực giống như bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng của tôi!"

"Trời ạ... Tôi muốn xỉu! Mau đỡ tôi!" Một bàn tay Tiểu Nhuỵ đặt trên ngực mình, bàn tay khác nắm lấy tay Gia Vân, động tác phóng đại, bộ dạng như sắp bị trai đẹp làm cho mê mệt.

Biểu tình trên khuôn mặt Gia Vân so với những người khác trái lại bình tĩnh hơn rất nhiều, dù sao, trong tâm trí của cô đã có Thiên Bảo. Chàng trai vừa xuống khỏi máy trực thăng, khuôn mặt và dáng người dường như hoàn hảo. Mặc dù cô cũng cảm thấy người đó thật sự rất đẹp trai, nhưng dù sao cảm giác thấy khoảng cách quá lớn, cô còn nhỏ không nên mơ mộng hão huyền.

"Bình tĩnh chút đi, ngươi ta cũng không thuộc về cậu." Gia Vân có chút miễn cưỡng lắc đầu, bộ dạng thật sự khiến người ta buồn cười.

Ở phía bên kia, Manh Tiểu Nam cũng chú ý tới những người xung quanh sân thể dục này, nhất thời liền cảm thấy bản thân mình giống như chú khỉ trong sở thú. Cô căng thẳng đầu óc, đi tới bên người anh, thấp giọng nói: "Thanh Tùng thiếu gia, bọn họ nhìn chúng ta như vậy, tôi cảm giác như mình là động vật quý hiếm. Nơi này là trường học, anh xác định là Ánh Hân ở đây sao?"

Thanh Tùng không trả lời, chỉ lấy điện thoại từ trong túi áo ra, mở phần mềm "Định vị", nhìn một hồi lâu, anh mới vô cùng kiên quyết nói: "Là ở đây."

"Ba trăm mét?" Manh Tiểu Nam chăm chú nhìn hình tam giác nhỏ ở trên màn hình điện thoại, màn hình hiển thị người bị theo dõi cách bọn họ ba trăm mét về phía Bắc.

Manh Tiểu Nam dựa theo phần mềm kia, nhìn về phía Bắc, trước mặt là rất đông học sinh đang tụm năm tụm bảy xem náo nhiệt.

Cho dù là cứu người bị thương, cũng không thể ở trong trường học. Có khả năng Ánh Hân được người ta cứu, vì thể hiện lòng biết ơn, liền đi theo người kia đến trường này? Chuyện này đúng là không thể tin được.

Trong lòng cô, từ từ dâng lên một cảm giác bất an.

Loại cảm giác bất an này, xuất phát từ giác quan thứ sáu.

Thanh Tùng giờ phút này sắc mặt cũng ảm đạm, dường như trong lòng anh cũng bất an giống như Manh Tiểu Nam. Khi đó kích động, đến bây giờ, toàn bộ chuyển thành lo lắng sâu sắc.

Anh không nói gì thêm nữa, một bên nhìn điện thoại, trong điện thoại hiển thị phương hướng đi bộ.

"Trời ạ... Tại sao tớ lại cảm thấy rằng, anh ấy đang đi về phía chúng ta?" Tiểu Nhụy dùng tay phải đặt lên ngực trái của chính mình cảm nhận trái tim đang đập thình thịch, vẻ mặt đầy khát khao: "Không phải là anh ấy, tới tìm tớ chứ?"

Lúc này Thanh Tùng chỉ cách bọn họ tầm ba mét.

Gia Vân liếc xéo Tiểu Nhụy một cái: "Bạn học, mẹ cậu không nói với cậu, làm đóa hoa của quê hương, nên đọc nhiều sách hơn đọc báo, ăn ít đồ ăn vặt, đừng mộng tưởng hão huyền sao?"

Gia Vân nói xong, lôi kéo cánh tay Tiểu Nhụy, nói: "Đi thôi, về lớp học giúp tớ ngẫm lại xem nên viết bản kiểm điểm như thế nào!"

Cô nói xong, liền không quên kéo tay Tiểu Nhụy rời sân thể dục hướng đến cầu thang.

"Đợi một chút thôi! Xem xem anh ấy tìm ai!" Tiểu Nhụy vùng vẫy không chịu đi, nhưng sức lực không thể sánh bằng Gia Vân, bị Vân kéo đi.

"Đợi một chút!" Âm thanh giọng nói nam tính lạnh lẽo vang lên, bởi vì hiện trường lặng ngắt như tờ, cộng thêm giọng nói này có sức xuyên thấu, dường như bước chân Gia Vân bộ lập tức dừng lại.

Là gọi các cô sao?

Cô cùng Tiểu Nhụy đồng loạt xoay người một cách máy móc, thấy rằng, xuống từ máy bay trực thăng, một nam sinh đẹp trai nhưng hơi lộn xộn, ánh mắt chính trực nhìn thẳng về phía các cô. Mà bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp nhìn họ bằng ánh mắt kỳ quái.

Trong ánh mắt kia, hình như có nghi vấn.

Tiểu Nhụy lộ ra vẻ mặt vui sướng, chỉ vào mũi của mình, kích động nhìn Thanh Tùng hỏi: "Anh đang...gọi tôi phải không?"

Cô cảm nhận được người trên sân thể dục đều chú ý đến Thanh Tùng ánh mắt đã lạc trên người cô, có thể là cô chưa bao giờ hấp dẫn như vậy, khuôn mặt Tiểu Nhụy nhanh chóng hồng như một cái mông khỉ.

Thanh Tùng không quan tâm đến cô, cúi đầu nhìn vào điện thoại, tiện đà khuôn mặt không chút thay đổi bước từng bước một đi tới.

"Trời ạ... Vân Vân, tớ nên làm gì bây giờ?" Toàn bộ thân thể hai người đều có chút run rẩy.

Gia Vân vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới chàng chai này cư nhiên là tới tìm Tiểu Nhụy, thiệt thòi cô vừa còn nói Tiểu Nhụy đừng mơ mộng hão huyền, hiện tại ngẫm lại những lời này, thật sự là bẽ mặt a!

"Bình tĩnh, bình tĩnh..." Cô nhỏ giọng khuyên.

Lần nữa ngẩng đầu, Thanh Tùng đã đi tới trước mặt, Manh Tiểu Nam cũng theo sát phía sau.

"Cô..." Giọng nói trong veo mà lạnh lùng lại vang lên, Gia Vân không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện, ánh mắt Thanh Tùng không phải rơi vào Tiểu Nhụy bên cạnh, mà là rơi trên thân người cô, xấu hổ đỏ mặt. Cô lập tức có chút sững sờ, chỉ chỉ mũi mình hỏi: "Tôi?"

Thanh Tùng lại cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, lúc này mới xác định gật đầu: "Ừ."

Tiểu Nhụy nhất thời liền ngây người, ngốc nghếch nhìn nhỏ. Vừa rồi cô lại kích động như thế, không nghĩ tới thực ra là tìm Gia Vân! Cô hiện tại thật muốn trực tiếp tìm một cái lỗ để chui vào!

"Anh tìm tôi, có chuyện gì sao?" Giọng Gia Vân hơi run rẩy, có thể cảm thấy hiện tại cô rất lo lắng.

Vừa rồi bởi vì vẫn nghĩ rằng chàng trai kia đính thị là tìm Tiểu Nhụy, cho nên ngoài sự ngạc nhiên cô thật sự không nghĩ gì về nó, nhưng hiện tại đối phương xác định là tìm chính cô, cô cũng không nhịn được bắt đầu căng thẳng.

Đùa à, một mỹ nam từ trên trực thăng bước xuống nói muốn tìm mình, ai không căng thẳng?

Gia Vân nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng đè nén cảm giác căng thẳng xuống. Nhưng làm như thế này cũng không có tác dụng gì, cô vẫn cực kỳ căng thẳng.

Lúc này Manh Tiểu Nam ở bên cạnh vội vàng hành động trước Thanh Tùng một bước, hỏi ra miệng: "Bạn học, cậu có biết Nguyễn Ánh Hân không?"

"Nguyễn Ánh... Hân?" Gia Vân nhíu mày lại, bỗng nhiên cảm giác cái tên này có phần quen tai, nhưng trong chốc lát nghĩ không ra tên này đã nghe qua ở đâu.

Thấy cô dường đang nhớ lại, Manh Tiểu Nam lại bổ sung một câu: "Trên người cô có mang theo một chiếc điện thoại không? Nó cùng một loại với điện thoại của Hồ Lê Thanh Tùng." Manh Tiểu Nam nói xong, trực tiếp giật lấy điện thoại trên tay anh, đưa đến trước mặt Gia Vân.

Chiếc điện thoại Apple iphone màu vàng liền xuất hiện trước mặt Gia Vân.

Cái này... Nhìn quen rất quen thuộc và chói mắt.

"Tôi có..." Gia Vân sững sờ trong giây lát, lấy từ trong túi áo đồng phục ra một chiếc điện thoại giống như đúc của Thanh Tùng.

"Này..." Manh Tiểu Nam giơ tay lấy di động, rồi đến trước mặt anh hỏi: "Thanh Tùng thiếu gia, đây là di động của Ánh Hân phải không?"

Điện thoại đều là cùng một dòng máy, Ánh Hân lại không thói quen dùng ốp, cho nên anh nhất thời cũng không kết luận đây có phải điện thoại di động của cô hay không. Tuy nhiên, phần mềm trên máy của anh, biểu hiện chính xác, điện thoại này chính anh đã cài một phần mềm "Định vị" vào. Phần mềm này cực kỳ bí ẩn, cho dù là sau khi cài đặt lại vẫn sẽ tồn tại ở trên điện thoại di động, trừ phi người cài vào chủ động gỡ bỏ nó, nếu không phần mềm sẽ luôn luôn tổn tại.

"Điện thoại này, là của cô sao?" Thanh Tùng giơ tay đang cầm điện thoại, nhìn Gia Vân hỏi.

Gia Vân gật đầu, cô vừa muốn trả lời là của mình, đột nhiên lại lắc đầu, nói: "Đây là người khác tặng cho tôi."

"Người khác?" Cặp chân mày đẹp như tranh vẽ của Thanh Tùng khẽ nhíu lại, trên sân thể dục cả đám nữ sinh đều say mê nhìn anh.

"Là người nào tặng cho cô?" Manh Tiểu Nam truy vấn. Tuy trong lòng Gia Vân cảm thấy kì quái, nhưng vẫn thật thà trả lời: "Là vợ của tên vô lại, Nguyễn Ánh tặng cho tôi."

"Nguyễn Ánh..." Manh Tiểu Nam hung hăng nuốt nước miếng, Nguyễn Ánh là cái quỷ gì? Tên vô lại, cũng là cái quỷ gì?

"Cô ấy trông như thế nào?" Thanh Tùng sắc mặt càng thay đổi, đi lên phía trước vài bước, trực tiếp đến trước mặt Gia Vân.

"Dáng vẻ... Rất trắng, mũi rất đẹp, lông mi rất dài... Nhưng, các người hỏi cái này làm gì?" Gia Vân nhíu mày, nhìn về phía Thanh Tùng và Manh Tiểu Nam: "Các người, đừng nói các ngươi chính là người nhà thật sự của Nguyễn Ánh a?"

Hồ quản gia đứng một bên theo thật lâu đột nhiên đi lên phía trước, khom người cúi chào Thanh Tùng, hơi chút cung kính nói: "Thiếu gia, để tôi trao đổi cùng cô ấy một lúc đi."

Thanh Tùng gật đầu một cái, trả lời: "Được."

Được sự cho phép của Thanh Tùng, Hồ quản gia mới đi lên phía trước, đi tới trước mặt Gia Vân, tươi cười lấy điện thoại di động trong túi của mình ra, là một chiếc iPhone màu bạc. Không đợi Gia Vân nghi hoặc bọn họ tới cùng là ai, Hồ quản gia đã mở một tấm hình ra, giơ lên trước mặt Vân.

Ông cười hỏi: "Tiểu cô nương, cô có nhận ra thiếu phu nhân không?" Gia Vân và Tiểu Nhụy theo bản năng đều nhìn về phía bức ảnh trên di động, trên ảnh chụp là một cô gái giống búp bê, đang ngồi xổm chơi đùa cùng một chú chó khổng lồ. Mà dáng vẻ của cô gái này xuất hiện, khiến Vân nhất thời sợ hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

"Người này...người này không phải Nguyễn Ánh sao?"

Cô kinh ngạc nhìn về phía Thanh Tùng, chỉ một giây sau, cổ áo của cô đã bị anh gắt gao túm được. Không ai nhìn thấy khi nào thì anh vọt tới trước mặt túm lấy cổ áo của cô, tốc độ này, quả thực không dám nghĩ.

"Nói! Cô ấy ở đâu?!" Thanh Tùng dường như gào thét khi nói những lời này.

Gia Vân đã hoàn toàn sửng sốt, Tiểu Nhuỵ nội tâm có vẻ yếu ớt hơn lập tức bị dọa đến phát khóc.

Sự giận dữ, thật sự là đáng sợ khủng khiếp!

"Cô ấy ở...tại nhà tên Nhị Lại Tử." Gia Vân thân thể run rẩy trả lời.

Manh Tiểu Nam ở bên cạnh liền bước lên phía trước kéo anh lại, khuyên nhủ: "Thanh Tùng thiếu gia, bình tĩnh một chút, cô ấy vẫn còn phải giúp chúng ta dẫn đường a, anh đừng làm cô ấy sợ. Mau buông tay ra đi, Thanh Tùng thiếu gia..."

Nghe Manh Tiểu Nam như vậy khuyên, Thanh Tùng mới xem như bình tĩnh trở lại, buông tay ra, tỏ vẻ xin lỗi đối với Gia Vân nói: "Thật có lỗi, tôi chỉ là, quá lo lắng cô ấy rồi."

Thanh Tùng nói xin lỗi, Gia Vân mới cố gắng kìm chế thân thể không run rẩy, cố gắng hít sâu một hơi, mới xem như bình tĩnh lại.

"Thế nhưng, bây giờ tôi còn chưa có tan học, không thể đưa mọi người đi gặp Nguyễn Ánh." Gia Vân nói xong, nhìn mắt Tiểu Nhụy, nói: "Còn nữa, tôi còn phải viết bản kiểm điểm."

Thanh Tùng chỉ do dự một giây, quay đầu nhìn về phía Hồ quản gia: "Hồ quản gia, phiền ông rồi."

Hồ quản gia vội vàng hiểu ý gật đầu, ông là người quan sát Thanh Tùng từ nhỏ đến lớn lên, anh nghĩ gì, chỉ cần một ánh mắt, ông có thể lập tức nhận ra. Hồ quản gia gật đầu, sau đó tiện tay bấm một số điện thoại: "Cục trưởng Trần, có chuyện phải phiền đến ông một chút, tôi đang ở trường cấp hai Thiên Hộ, phiền ông liên hệ, để Hiệu trưởng đến sân thể dục một chuyến."

Gia Vân cùng Tiểu Nhụy liếc nhau một cái, đầu óc trống rỗng. Sự hiện diện của nhưng người ở đây bắt đầu khiến cô bồn chồn một lần nữa.

Cục trưởng Trần... Không phải là Cục trưởng bộ giáo dục thành phố A sao? Những người này, tới cùng là ai?

Hồ quản gia ngắt điện thoại, sau đó lại đi sang một bên tiếp tục gọi một cuộc điện thoại khác.

"Hồ thiếu gia!" Một giọng nói khá quen thuộc đối với Gia Vân cùng Tiểu Nhụy vang lên từ đầu cầu thang, đúng là Hiệu trưởng trường cấp hai Thiên hộ, theo sau là vài vị lãnh đạo của ngôi trường.

Hiệu trưởng trường Thiên hộ vẻ mặt nịnh nọt tươi cười: "Hàn thiếu gia, tại sao người đột nhiên đến đây? Người tới nơi này của chúng tôi, tại sao không thông báo trước, để chúng tôi có thể tiếp đón chu đáo?"

Mấy vị lãnh đạo phía sau cũng tươi cười đối đãi, đặc biệt sau khi nhìn thấy hai máy bay trực thăng hạ cách trên sân thể dục, sắc mặt thay đổi, đôi mắt nhìn Thanh Tùng dường như phát sáng.

"Hồ thiếu gia? Hẳn không là... Hẳn không là người đó, người thừa kế của tập đoàn Hồ thị?" Tiểu Nhụy mở to hai mắt nhìn, dường như muốn hôn mê ngất lịm đi.

"Đó là... người đó là ai?" Gia Vân nghi hoặc hỏi Tiểu Nhụy.

Tiểu Nhụy thở hổn hển: "Tớ nhất thời không giải thích rõ ràng được, nếu muốn hình dung về gia đình bọn họ mà nói, tớ có thể dùng một câu thành ngữ."

"Thành ngữ gì?" Gia Vân vội hỏi. "Phú khả địch quốc." Tiểu Nhụy nói xong, tự hận không thể tặng cho bản thân mình một bạt tai, cô cư nhiên cho rằng vị Hồ thiếu gia nổi tiếng vang danh tới tìm cô. Quả thực là mất mặt, quá mất mặt rồi!

(* Phú khả địch quốc là thành ngữ bốn chữ , thường dùng để miêu tả những gia đình vô cùng giàu có, giàu có bậc nhất, nổi danh trong nước.)

"Phú khả địch quốc..."  Gia Vân mặc niệm ở trong lòng, cô cảm thấy được chân mình gần như mềm nhũn ra.

Người như vậy, tìm đến Nguyễn Ánh? Đúng rồi, vừa rồi người quản gia kia gọi Nguyễn Ánh là thiếu phu nhân của ông, nói cách khác, Nguyễn Ánh là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hồ phú khả địch quốc? Mà cô lúc ấy cư nhiên đối xử với Nguyễn Ánh như vậy, lại còn cho rằng Nguyễn Ánh là vợ ba trong một gia đình giàu có nào đó.

Cô nhịn không được hít một hơi thật sâu xuống.

Nhưng đồng thời, cô cũng vui mừng rằng, dù sao bản thân mình đối xử với Nguyễn Ánh coi như khá tốt, nhưng... Tên Nhị Lại Tử kia, mua được Nguyễn Ánh. Cô nhớ tới vừa rồi Thanh Tùng túm cổ áo cô, thời điểm đó ánh mắt kia quả thực giống với ác ma dưới địa ngục vậy.

Thật không biết vị Hồ thiếu gia này lúc nhìn thấy Ánh Hân ở cùng tên Nhị Lại Tử, sẽ có phản ứng gì.

Quả thực cô cũng không dám tưởng tượng.

"Mấy vị, không cần khách sáo." Đối mặt với mấy vị lãnh đạo và Hiệu trưởng lời nói xu nịnh, Thanh Tùng không nể mặt, trực tiếp nói: "Tôi tới nơi này tìm người, bạn học này sẽ giúp tôi đi tìm người, cho nên, tôi muốn xin cho cô ấy nghỉ trước."

Hiệu trưởng sửng sốt một lúc, thế nhưng cũng không nghĩ đến vị thiếu gia này lại không nể mặt như vậy, là Cục trưởng Trần đích thân gọi điện thoại, không muốn chống đối đối phương, ông ta liền nhẫn nhịn, vẫn mỉm cười, gật đầu liếc mắt nhìn Gia Vân, đồng ý: "Có thể, đương nhiên có thể."

"Hiện tại, có thể đi được chưa?" Thanh Tùng quay đầu, ánh mắt rơi xuống mặt Gia Vân.

Khuôn mặt Gia Vân nóng lên, liền vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng!"

Nhân vật lớn như vậy, làm sao cô dám không đi?

Sau khi gật đầu, phía dưới tiếng xe nổ máy vang lên ồn ào, Gia Vân quay đầu nhìn lại, ba chiếc xe màu trắng bỗng nhiên xuất hiện ngay ngắn ở phía dưới. Loại xe này đương nhiên cô không biết, nhưng nhìn thấy một người da đen đeo kính râm mặc âu phục bước ra từ một trong ba chiếc xe, đã thấy thật phong cách.

Đương nhiên, trong đám người xem xung quanh cũng có người hiểu biết về xe nhận ra, kêu lên thành tiếng: "Papide! Ba chiếc cũng phải hơn mười tỷ!"

Gia Vân cảm thấy cả người đều nhẹ bẫng, chân đạp trên mặt đất, giống như đạp trên mây.

Cô len lén véo nhẹ vào mình một cái, đau, đây không phải là đang nằm mơ!

"Đi thôi." Thanh Tùng liếc nhìn cô một cái: "Cô ngồi xe trước mặt, dẫn đường cho chúng tôi."

Thanh Tùng nói, tự mình dẫn đầu đi xuống cầu thang, Manh Tiểu Nam đi tới trước mặt cô, tự mình tặng cho cô một cái ôm lớn: "Cám ơn cô! Thoáng chốc mang nhiều phiền phức cho cô rồi! Tôi muốn nhanh chóng tìm được Ánh Hân lão đại rồi!"

"Thôi nào, mau đi đi..." Tiểu Nhụy nước mắt vui mừng: "Trở về nói cho tớ biết cảm giác ngồi xe mấy triệu thế nào."

Gia Vân vẻ mặt tối sầm lại: "Tiểu Nhụy, cậu có thể mỗi phút mỗi giây đừng để chúng ta mất mặt như vậy được không?"

Hồ quản gia đi tới, tự tay ở trước mặt cô cung kính làm hành động "Mời". Nét mặt Gia Vân sửng sốt, đột nhiên cô cũng rất muốn khóc!

Thoáng cái sau khi lên xe, người vệ sĩ da đen cùng Hồ quản gia đổi vị trí, Gia Vân tiếng Anh cũng không tốt. Thanh Tùng ngồi chiếc xe thứ hai, Manh Tiểu Nam ngồi chiếc xe còn lại. Tâm tình của cô bị kích động.

Khi nghe tin tức Ánh Hân rơi xuống nước, có trời mới biết nội tâm của cô tan vỡ bao nhiêu?

Tặng cho Hoàng Phúc một đấm vẫn còn nhẹ, đợi nhỏ trở về, nhỏ còn phải xử đẹp cậu, xem về sau cậu còn dám gạt nhỏ hay không.

Gia Vân vội vã thu hồi ánh mắt quan sát chiếc xe này, hướng về phía Hồ quản gia gật đầu. Nhất định cô không biết, chiếc xe khiến cho cô mở to mắt này - Papide gần bốn tỷ, dường như là những chiếc xe tiện nghi sang trọng bậc nhất trong biệt thự nhà họ Hồ.

Hồ quản gia vốn muốn tăng tốc độ đi tới mục tiêu, nhưng không bao lâu ông liền bỏ đi ý nghĩ này.

Đường thật sự quá gồ ghề, căn bản không có biện pháp tăng tốc độ lên.

Sau cùng, ông bình tĩnh chầm chậm lái xe, an toàn là số một.

"Được rồi." Hồ quản gia đột nhiên mở miệng nói: "Lúc cô ở đây, tên Nhị Lại Tử kia nói những gì? Là người đó, đã cứu Thiếu phu nhân của chúng tôi sao?"

Gia Vân biến sắc, gương mặt trong nháy mắt trở nên trắng xanh.

Đúng là vẫn phải nói đến vấn đề này.

"Làm sao vậy?" Hồ quản gia nhìn qua kính chiếu hậu thấy được sắc mặt Gia Vân có chút biến đổi, nghi ngờ hỏi.

"Cứu Nguyễn Ánh, không phải..."

"Nguyễn Ánh?" Hồ quản gia cắt đứt lời Gia Vân, mỉm cười nói: "Các người đại khái là đoán sai tên rồi, Thiếu phu nhân của chúng tôi tên là Nguyễn Ánh Hân. Ánh Hân, Ánh Hân, có phải tên rất dễ nghe hay không?"

Lúc này Gia Vân mới hiểu Ánh Hân chứ không phải Nguyễn Ánh, còn một chữ bọn họ nghe không rõ, đó chính là "Hân".

Cô ấy gọi là Ánh Hân.

"Tôi cũng không biết nên nói như thế nào, cứu Nguyễn Ánh, không phải, Nguyễn Ánh Hân là chúng tôi, nói cách khác là gia đình tôi. Nhưng sau đó tên Nhị Lại Tử kia đến, nói là Ánh Hân là cô dâu hắn đã mua được, hơn mười triệu. Còn đưa ra một bằng chứng, cho nên, chúng tôi đã tin."

Gia Vân đang muốn nói tiếp, đột nhiên xe thắng gấp, cô ngồi ở đằng sau, thiếu chút nữa thì đụng vào ghế đệm trước mặt.

Hồ quản gia sắc mặt biến đổi, xoay đầu lại nhìn Gia Vân, rất nghiêm túc hỏi: "Nhờ cô đem sự việc từ đầu đến cuối lặp lại lần nữa!"

Gia Vân bị Hồ quản gia hù dọa, dọc đường đến giờ, Hồ quản gia dáng vẻ vẫn luôn rất hiền hòa, nhưng bây giờ thần sắc ông vô cùng nghiêm trọng. Tuy nhiên, tỉ mỉ nghĩ lại, người nào nghe cô nói Thiếu phu nhân của mình bị một tên khốn nạn bắt trở thành vợ, thì cũng sẽ nóng nảy.

Gia Vân không vội vàng kể lại sự việc từ đầu đến cuối một lần nữa.

"Không được... Phải mau nhanh đến chỗ đó, cô nói tên Nhị Lại Tử kia là một tên khốn nạn?" Hồ quản gia một bên nổ máy, một bên dùng tiếng Anh nói gì đó với bảo vệ kia, bảo vệ kia lập tức bấm một số điện thoại, chắc là đang cùng thiếu gia trên xe phía sau nói chuyện này.

"Vâng!" Gia Vân gật đầu: "Thế nhưng, tuy là hắn khốn nạn, nhưng cũng chưa làm quá chuyện gì. Chúng tôi ở chỗ này, mua một cô dâu từ trong tay bọn buôn người là chuyện bình thường, hắn còn lấy ra bằng chứng, chúng tôi nghĩ hắn cũng không có lá gan lừa gạt chuyện đó, liền tin tưởng hắn. Chỉ là không nghĩ tới, hắn thực sự đang lừa người! Tôi nhất định phải nói chuyện này cho bà nội biết!"

Gia Vân lúc này cũng đã nhìn ra, Ánh Hân tuyệt đối không phải là bị bọn buôn người bán tới đây. Kẻ buôn người nào dám bán cô ấy? Chỉ cần bắt cóc cô ấy, có thể cầm chắc mười triệu!

Cho nên, lời giải thích chỉ có thể là, tên Nhị Lại Tử đang nói dối! Thực sự to gan!

"Nhưng..." Hồ quản gia vừa lái xe, vừa nói ra niềm nghi hoặc trong nội tâm của chính mình: "Thiếu phu nhân của chúng tôi không giải thích gì sao? Cứ nhận...như vậy sao? Không nói với các người, cô ấy không phải là bị bọn buôn người bán tới đây sao?"

Gia Vân lúng túng gãi đầu một cái: "Nguyễn Ánh... à! Là Ánh Hân , Ánh Hân cô ấy sau khi được chúng tôi cứu từ dưới nước lên, liền bị sốt cao, khiến họng bị nhiễm trùng, giọng khàn khàn không thể nói chuyện. Cho nên, chúng tôi căn bản..."

"Thật là đáng chết!" Huyệt thái dương của Hồ quản gia nhảy "thình thịch", ông sống nửa đời, thực sự chưa mở miệng nói lời thô tục, nhưng lúc này đây, ông phá lệ.

Chiếc xe dần đẩy nhanh tốc độ lên, Hồ quản gia trong lòng sốt ruột. Phía sau Thanh Tùng biết chuyện này, trong lòng càng sốt ruột hơn, không ngừng lệnh cho tài xế bấm còi, làm cho xe của Hồ quản gia phía trước tăng nhanh tốc độ hơn.Đường càng ngày càng khó đi, Gia Vân do dự một chút mở miệng nói: "Hồ quản gia, ông có thể lái chậm một chút không..."

"Xin lỗi, Gia tiểu thư, chúng tôi thật sự không chờ được rồi. Cô ngồi đó, tôi sẽ không để cho cô xảy ra chuyện." Hồ quản gia nói một câu như vậy, tiếp tục tăng tốc độ xe.

"Chị!" Gia Vân đột nhiên ngẩn ra, cửa sổ xe kéo lên, cô lập tức đưa đầu ra ngoài kêu.

"Là chị của cô?" Hồ quản gia nghi ngờ, dừng xe lại.

Tuy sốt ruột, phải đưa người tới cứu Thiếu phu nhân. Nhưng dù sao, nếu như không phải là bọn họ, đừng nói tên Nhị Lại Tử, chỉ sợ là người cũng mất rồi.

Xe phía sau không ngừng bấm còi, Gia Ngọc đang nghi ngờ, liền mở miệng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Trong tiềm thức cô ta đã cảm thấy ba chiếc xe sang trọng này hẳn là có quan hệ với Nguyễn Ánh.

Đầu tiên Gia Vân bảo Hồ quản gia quẹo vào bên kia, ngay sau đó giải thích với Gia Ngọc: "Chị! Xảy ra chuyện lớn! Cô ấy không phải tên là Nguyễn Ánh, mà là Nguyễn Ánh Hân, là Hồ thị... Ai dà! Dù sao, Ánh Hân không phải bị bọn buôn người đưa tới đây!"

Hồ quản gia bổ sung một câu: "Thiếu phu nhân của chúng tôi vì cứu người, nên đã rơi xuống Lệ Giang."

Gia Ngọc sửng sốt một chút, nhưng không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Từ khi nhìn đôi mắt Ánh Hân cô liền nhận ra được, Nguyễn Ánh Hân nhất định là một cô gái hiền lành. Cho nên trong tiềm thức cô mới có thể thích nàng như vậy.

"Đây chẳng phải là..." Tròng mắt Gia Ngọc đảo một vòng, phẫn nộ dâng lên trong lòng: "Tên Nhị Lại Tử đang nói dối!"

"Đúng!" Gia Vân cuộn chặt nắm tay, tức giận nói: "Còn tưởng rằng tên Nhị Lại Tử kia thỉnh thoảng trộm gà, không nghĩ tới bây giờ làm càn đáng sợ như vậy! Đơn giản là vô pháp vô thiên!"

Trong mắt Gia Ngọc ngập đầy phẫn nộ, nhưng cô chỉ nắm chặt túi sách, cũng không quá bốc đồng như Gia Vân.

"Được, nói chuyện này cho bà biết ngay." Gia Ngọc nói, liền hướng nhìn ra ngoài xe: "Vân Vân, đợi lát nữa đi ngang qua cửa nhà, chị liền trực tiếp xuống xe, đi tìm bà nói chuyện này, em đưa bọn họ đi tìm Nguyễn Ánh, không phải, đi tìm Ánh Hân. Nhớ kỹ, nhất định đừng để cho tên Nhị Lại Tử trốn thoát!"

Lần này, cô không tha cho tên khốn kiếp đó!

"Dạ!" Gia Vân nặng nề gật đầu.

Ngôn ngữ chất phác cùng mọi hành động của hai nữ sinh đều rơi vào mắt Hồ quản gia, ông cảm thấy Thiếu phu nhân có chút may mắn khi gặp được gia đình này.

"Ông, nhà của cháu đến rồi, phiền dừng xe một chút." Gia Ngọc mở miệng nói.

Hồ quản gia từ trong lời của các cô cũng nghe được về "Bà", dường như là một người đức cao vọng trọng, lúc này liền dừng xe, sau khi Gia Ngọc xuống xe, lại tiếp tục xe khởi động.

"Ở chỗ rẽ thứ hai quẹo phía bên trái là đến nhà tên Nhị Lại Tử." Gia Vân nói, đã chuẩn bị sẵn sàng để nhảy xuống xe đánh người.

Bên kia.

"Vợ, em còn chưa hết sốt, có muốn anh dẫn em đi thị trấn khám xem?" Tên Nhị Lại Tử xoa xoa đôi bàn tay, cười híp mắt nói: "Anh có xe, tuy chỉ là xe đạp... Thế nhưng! Cũng là có thể chở em!"

Từ buổi sáng tâm trạng của hắn rất tốt, bởi vì Ánh Hân chịu ăn ít cơm, thuốc cũng uống. Vậy đại khái có thể lý giải rằng, cô đã chấp nhận.

Hắn đã hỏi qua Cửu gia rồi, Cửu gia cũng mua vợ. Cửu gia nói, chỉ cần đối phương chấp nhận, nói chung sẽ không chạy thoát. Lúc này quan trọng chính là nhanh chóng đem gạo nấu thành cơm, đối phương liền không thể chạy.

Ánh Hân chán ghét quay đầu đi.

Tên Nhị Lại Tử cười híp mắt, trong ánh mắt đầy ắp ý nghĩa không sạch sẽ, nhận thức được điều này, khiến Ánh Hân càng chán ghét và sợ hãi.

Bởi vì lá thư của Thiên Bảo, Ánh Hân mới một lần nữa dấy lên hy vọng sống. Nhưng sau lá thư này, Thiên Bảo cũng không xuất hiện nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro