Chap 251

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Ánh Hân hỏi lại.

Thanh Tùng  hơi nhíu tròng mắt đen láy của mình, ánh mắt vẫn như cũ, chăm chú nhìn phía trước, lãnh đạm nói: "Ông già kia cũng không nói sẽ chấp nhận Kim Khả, chỉ nói rằng, để cho người trẻ tuổi chúng ta tự mình giải quyết."

Mặc dù là có quan hệ máu mủ ruột già, nhưng tình cảm của anh đối với Viên Thập Tam tất cả đều đã biến mất.

Ánh Hân xoa xoa huyệt thái dương: "Em không hiểu ý của anh lắm. Để cho chính chúng ta giải quyết, không phải nghĩa là đồng ý sao?"

"Đồng ý cái rắm." Thanh Tùng nắm chặt tay lái: "Em thực sự nghĩ lão hồ ly đó sống đến bằng này tuổi không nắm được tình hình lúc đó. Lời ông già đó nói để chú còn chút mặt mũi, cũng nhằm che đậy việc nhà họ Lam gia huỷ hôn với Viên gia, tránh ảnh hưởng dư luận trái chiều. Nhưng thật sự, câu nói kia căn bản là hiểu theo cách nào cũng được. Chờ đến lúc ông điều tra rõ ràng thân phận của Kim Khả, lúc ấy chắc sẽ là đổi ý. Đại khái có thể nói, ông ta lúc ấy vẫn chưa trực tiếp đồng ý."

Hoá ra thật sự là như vậy.

Ánh Hân đôi mắt tối sầm: "Số phận của chị Kim Khả với số phận của em,đúng là rất giống nhau."

"Kítttttt"

Chiếc xe đột ngột phanh lại, theo quán tính cả người Ánh Hân đổ mạnh về phía trước.

Nêu cô không thắt dây an toàn, có thể sẽ xảy ra chuyện không may rồi.

"Anh làm gì vậy?" Ánh Hân không giận nhưng trừng mắt liếc nhìn Thanh Tùng  một cái.

Sau khi trừng mắt nhìn, cô mới phát hiện đôi mắt Thanh Tùng  trở nên hơi đỏ lên. Anh như vậy, khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh.

Thanh Tùng  cắn chặt răng nói: "Cho em ba giây, rút lại lời vừa nói ngaylập tức."

Rút lại?

Ánh Hân bối rối chớp đôi mắt: "À"

Thanh Tùng  không giải thích, trực tiếp bắt đầu đếm ngược: "Ba."

"Bíp bíp bíp" âm thanh tiếng còi vang lên bên ngoài, Ánh Hân nhìn vào gương chiếu hậu, là xe của Hoàng Phúc.

"Rút lại cái gì ạ?" Cô có chút nóng nảy.

"Hai."

Ánh Hân nắm chặt lòng bàn tay, nhanh chóng tìm kiếm trong não bộ của mình.

"Một."

Trước khi tiếng "Không" được nói ra miệng, Ánh Hân bất chấp bản thân mình vừa rồi nói gì, nói luôn: "Em rút lại, em rút lại."

Biểu hiện của Thanh Tùng  đáng sợ như vậy, nếu cô không rút lại lời nói vừa rồi, có ma mới biết anh sẽ làm ra chuyện gì.

Thanh Tùng  lúc này mới "Hừ" một tiếng, một lần nữa khởi động lại động cơ xe.

"Anh mặc kệ số phận của Kim Khả sẽ như thế nào, số phận của em chỉ có thể là một." Ánh mắt Thanh Tùng  vẫn nhìn chăm chú về phía trước: "Đó chính là kết hôn với anh."

Mỗi một chữ, đều giống tiếng chuông ngân lên.

Ánh Hân ngẩn người, cuối cùng cũng phản ứng kịp thời, lời mà Thanh Tùng muốn cô rút lại chính là lời nói đó.

Số phận của cô giống với chị Kim Khả.

Ánh Hân nắm chặt dây an toàn, khóe miệng không tự chủ được nở ra một nụ cười tươi rói.

Thật tốt.

"Cảm ơn anh, Thanh Tùng ." Cô nghiêng mặt sang, nhìn về phía anh. Nét mặt anh lúc này vẫn còn căng thẳng, xem ra tâm trạng không lốt lắm.

Phóng xe trên cầu, Thanh Tùng  biểu hiện vẫn như cũ không tốt hơn chút nào.Dường như là còn chưa tha thứ cho cô nói câu vừa rồi.

Nhưng câu nói kia rõ ràng cũng không có gì không đúng, nhiều nhất cũng chỉ là lỡ miệng thôi. Có thể Kim Khả cũng không nhất thiết phải gả cho Viên Quốc Lập.

Thật sự là....

Mãi cho đến khi xe chạy đến cửa lớn KTV Thịnh Thế, sắc mặt Thanh Tùng  vẫn không có nửa phần dịu đi.

"Ánh Hân."

Cô vừa xuống xe, Manh Tiểu Nam liền chạy tới, vội vàng hỏi: "Vừa rồi các cậu làm gì mà đột nhiên dừng xe, hại xe chúng tớ thiếu chút nữa tông vào đuôi xe các cậu rồi."

Ánh Hân xấu hổ cười cười: "Cái đó, Hồ Lê Thanh Tùng  muốn lau nước mũi, nên dừng xe lại một chút."

"Hoá ra là như vậy à." Manh Tiểu Nam đã hiểu tại sao.

Vừa lúc Thanh Tùng đem chìa khóa xe giao cho bảo vệ Thịnh Thế KTV, đã đi tới.

Manh Tiểu Nam cười khanh khách đi qua, lấy ra một gói khăn giấy từ trong tay đưa tới: "Đây, cho cậu, giữ lại dự phòng."

Vẻ mặt Thanh Tùng  ngơ ngác không rõ, đang yên đang lành tự nhiên đưa cho anh gói khăn giấy để làm gì?

Thấy kỳ lạ nhưng anh vẫn cầm lấy, lại nghe Manh Tiểu Nam bổ sung một câu:"Không thể ngừng uống thuốc."

Khuôn mặt Thanh Tùng  tràn đầy vẻ ảm đạm, đang muốn đặt câu hỏi, Manh Tiểu Nam đã kéo Ánh Hân đi vào Thịnh Thế.

Hoàng Phúc đỗ xe xong đi đến, nghi ngờ hỏi: "Thanh Tùng , tại sao không vào trong đứng ngây ra đó làm gì?"

Thanh Tùng  liếc mắt nhìn anh: "Giang Nam đột nhiên nói với tớ, không thể ngừng uống thuốc. Cậu nói xem, lời này có ý nghĩa gì vậy?"

Nghe lời này, Hoàng Phúc nán lại một chút, đầu óc Giang Nam so với người bình thường không giống nhau. Khẳng định không phải có ý nguyền rủa người ta bị bệnh tâm thần. Vậy nó có nghĩa là gì nhỉ?

Thuốc, là thuốc gì?

Đột nhiên, Hoàng Phúc mắt sáng rực lên, xấu tính dùng khuỷu tay chọc Thanh Tùng  một cái, cười hì hì nói: "Nghĩa là gì tớ có thể nói cho cậu biết, hẳn đó là thuốc tránh thai, thuốc này ấy à, tuyệt đối không thể ngừng sử dụng, tốt xấu gì cũng phải chờ đến khi hai cậu tốt nghiệp Đại học, phải không? Nếu không,thế giới của hai người cũng không dễ chịu gì."

Hoá ra nghĩa là như vậy.

Khoé miệng Thanh Tùng  hơi nhếch lên, ánh mắt tươi cười muốn chia sẻ khó khăn trong chuyện đó của mình cho người khác.

Nhưng anh lại hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Tớ với cô ấy vẫn chưa chính thức kết hôn, tuyệt đối sẽ không động chân động tay đến cô ấy."

"Ai dà, tự kiêu như vậy?" Hoàng Phúc tươi cười: "Chính thức kết hôn không phải là..... "

Thanh Tùng  ánh mắt lạnh lùng quét qua: "Câm miệng."

"Ok! Ok!" Hoàng Phúc đánh một cử chỉ ok: "Đi, chúng ta vào đi."

Thanh Tùng  lại hừ một tiếng, lúc này mới nhấc chân bước đi vào Thịnh Thế, bộ dạng kiêu ngạo không ai sánh bằng.

Hồ Lê Thanh Tùng  như vậy, mới đúng là Hồ Lê Thanh Tùng !.

Tại Viên gia , Hồ Lê Thanh Tùng chỉ là một xác chết di động.

Dường như bên ngoài Viên gia, toàn bộ không khí đều trong lành hơn.

Thịnh Thế đã được Thanh Tùng  bao trọn gói, sớm quen thuộc với không khí nơi này, ngoại trừ nhân viên phục vụ, nhìn cũng không thấy một nửa người không liên quan.

"Chúng tôi một người giống như mùa Hè, một người giống như mùa Đông..."

Thanh Tùng  bước vào, quản lí Thịnh Thế vội vàng đẩy cánh cửa phòng hát lớn nhất ra, bên trong truyền ra giọng hát hợp xướng của Ánh Hân cùng Manh Tiểu Nam.

Điều chỉnh chạy giai điệu, quản lí không nhịn được khoé miệng run rẩy.

Thanh Tùng  bước chân dừng lại trước cửa hộp, tiện đà hơi nhắm mắt lại, cảm nhận nói: "Dễ nghe."

Người phụ nữ của anh, đương nhiên làm gì cũng đều tốt nhất.

Đôi môi của người quản lý kia run rẩy mạnh hơn, nhưng rất nhanh chóng phụ họa nói: "Quả thực là âm thanh nhẹ nhàng."

"Vớ vẩn!"

Thanh Tùng  nhíu mày, tâm trạng rất tốt và đi vào bên trong.

Hoàng Phúc lắc đầu: "Hỏng rồi hỏng rồi, thậm chí gu thẩm mỹ âm nhạc cũng có vấn để rồi."

Quản lí "Ha ha", nở nụ cười lần thứ hai, ghé sát bên tai Hoàng Phúc thì thầm vài tiếng.

Khuôn mặt Hoàng Phúc hội tụ một nụ cười, nghiêm túc nói: "Tuyệt đối không thể có sai sót, nếu không tôi đập tan KTV của anh.

"Vâng vâng vâng" quản lí vội vàng gật đầu, lúc này Hoàng Phúc mới nở nụ cười một lần nữa, lững thững bước vào trong.

Cảnh cửa phòng hát đóng lại, hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài, chìm trong âm nhạc.Người quản lí lau mồ hôi lạnh trên trán, vì quá căng thẳng mà toát cả mồ hôi.Sau đó vẫy vẫy tay, dẫn theo hai người phục vụ đi về phía khác.

Hát xong một ca khúc, Manh Tiểu Nam vui tươi hớn hở chạy đến bên cạnh Hoàng Phúc ngồi xuống: "Này anh trai, vừa rồi em hát như thế nào?"

Hoàng Phúc dựng thẳng một ngón tay cái lên: "Bò rống" =))))))

Phá vỡ âm thanh nhiều lần còn không tính, ngoại trừ đoạn điệp khúc, dường như tất cả đều phải điều chỉnh, không phải bò rống thì có thể là gì?

Ánh Hân có chút xấu hổ, bước đến bên cạnh Thanh Tùng , từ từ ngồi xuống.

Bởi vì quá hưng phấn, cô nhiều đoạn bị lạc giọng, thật sự cảm thấy xấu hổ khi Manh Tiểu Nam hỏi như vậy.

Cô mới vừa ngồi xuống, Thanh Tùng lại đột nhiên mở miệng nói: "Hát hay,không tồi."

Đôi mắt Ánh Hân đen láy, nhìn về phía khuôn mặt Thanh Tùng .

Thấy anh nghiêm túc, không giống như là đang trêu chọc cô.

Anh không thật sự cảm thấy cô hát hay, phải không?

"Hồ Lê Thanh Tùng ." Cô kéo tay áo anh: "Có phải anh chưa từng nghe bản gốc của bài hát này đúng không?"

"Buổi biểu diễn cuối cùng của ca sĩ này, mẹ lôi kéo anh đi nghe. Làm sao vậy? Em muốn nghe cô ấy hát? Anh có thể gọi điện thoại cho người đại điện của cô ấy." Thanh Tùng  liếc mắt nhìn cô.

"Không không không, không cần." Ánh Hân vội vàng xua tay.

Cô còn tưởng rằng Thanh Tùng  chưa từng nghe qua bản gốc mới cảm thấy cô hát dễ nghe, hiện tại xem ra, không phải như vậy rồi.

Đại khái chính là vì cô hát, cho nên mới cảm thấy dễ nghe thôi.

"Không cần phải khách khí với anh." Thanh Tùng  mở di động ra:"Một cuộc điện thoại mà thôi."

"Thực sự không cần." Ánh Hân thần tốc cướp lấy di động trong tay anh: "Em chỉ tùy tiện hỏi thôi mà."

Nghe lời này, Thanh Tùng  nâng cằm cẩn thận nhìn chăm chú vào mắt cô, thấy cô quả thật không phải vì khách khí mới từ bỏ.

Hoàng Phúc đứng dậy ra tay chọn một ca khúc, Manh Tiểu Nam ở phía dưới cổ vũ thật nhiệt tình.

Ánh Hân vươn ngón tay chọc chọc vào bả vai Thanh Tùng, mang theo một chút cẩn trọng hỏi: "Anh không tức giận nữa nhé?"

Cặp mắt đen của Thanh Tùng  hơi khép lại: "Anh là người keo kiệt như vậy sao?"

Không phải sao?

Trong lòng cô hỏi vậy, nhưng ngoài miệng lại mỉm cười nói: "Không phải,đương nhiên không phải. Anh rộng lượng, anh là người rộng lượng nhất rồi."

Chóp mũi Thanh Tùng phát ra một tiếng hừ lạnh: "Nguyễn Ánh Hân, trên mặt em viết hai chữ trái với lương tâm."

Bị nhìn thấu sao?

Ánh Hân bĩu môi: "Hồ Lê Thanh Tùng , anh nhất định phải giận em sao?"

"Anh nói, anh không keo kiệt như vậy." Sắc mặt Thanh Tùng  lại tối đi một chút, chỉ kèm theo năm từ "Tôi cực kỳ khó chịu" treo ở trên mặt.

Hôm nay là ngày gặp lại Manh Tiểu Nam, còn cả Hoàng Phúc, vẫn không nên gây rắc rối khó chịu.

Ánh Hân nghiêng đầu suy nghĩ, đề nghị: "Em hát tặng anh một bài hát, anh không được tức giận nữa."

"Anh nói rồi, anh không giận." Giọng nói Thanh Tùng  im bặt dừng lại,hai mắt chăm chú nhìn cô: "Vậy em hát bài Chuột yêu gạo, anh sẽ không tức giận nữa."

Mặt Ánh Hân đen lại: "Đây là bài hát từ rất nhiều năm trước rồi....."

"Anh thích."Thanh Tùng  vắt chéo chân, bộ dạng giống như"ngoại trừ bài hát này ra còn lại không thương lượng".

Hoàng Phúc kết thúc bài hát của mình, Manh Tiểu Nam vỗ tay:"Hát hay hát hay, nam thần Obama".

Vẻ mặt Hoàng Phúc có chút xấu hổ, quay mặt sang, nhìn lại bên này, lập tức đưa đến một chiếc micro: "Thanh Tùng , tới lượt cậu ra tay. "

Thanh Tùng buông hai chân đang vắt chéo, lấy micro. Một giây sau, đưa tới micro tới trước mặt Ánh Hân.

"Đi thôi."

Chuột yêu gạo........

Tình yêu của em!

Cô đang muốn đổi ý, Thanh Tùng  dường như đoán được trước được điều này,trực tiếp đem micro nhét vào trong tay cô: "Nguyễn Ánh Hân, là chính em nói muốn hát cho anh nghe."

Chính mình đề xuất ra, không thể hối tiếc.

Ánh Hân khóc không ra nước mắt, đành phải cầm micro đứng lên.

"Chúng ta đi nhà vệ sinh." Hoàng Phúc cười cười, kéo Manh Tiểu Nam đứng lên.

Anh đi vệ sinh kéo em đi làm gì, thôi, em muốn nghe Ánh Hân hát mà." Manh Tiểu Nam tỏ ra cực kỳ khó chịu muốn rút tay về.

Hoàng Phúc cũng không có ý buông tay ra, vừa lôi vừa kéo Manh Tiểu Nam ra ngoài.

Cửa phòng hát lần thứ hai đóng lại.

Không biết Hoàng Phúc kéo Manh Tiểu Nam cùng đi vệ sinh là trùng hợp, hay là nghe được đoạn đối thoại của cô và Thanh Tùng , tóm lại, trong lòng cô bởi vậy mới thả lỏng được một chút.

Với Thanh Tùng  có một người đã là mất mặt, so với hiện tại có ba người trước mắt lại càng mất mặt hơn.

"Vẫn còn thất thần làm gì hát đi thôi." Thanh Tùng vẫn ung dung dựa vào sô pha nhìn cô.

Âm nhạc từ từ vang lên.

"Khi em nghe thấy giọng nói của anh, có một cảm giác rất đặc biệt."

Ánh mắt Ánh Hân nhìn lời bài hát trên màn hình, không chú ý đến thời điểm Thanh Tùng  nghe thấy câu đầu tiên, niềm xúc động đã hiện lên trong đôi mắt.

"Khiến cho em không ngừng suy nghĩ, không thể quên anh một lần nữa."

Cô cho rằng hát ca khúc này sẽ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng thật sự hát ra miệng, một chút buồn cười cũng không dấy lên, thay vào đó trong lòng lại cảm thấy nặng trịch. Cô nhớ lại những ngày bản thân ở thôn Thiên hộ, thời gian ở nhà kẻ vô lại kia.

Khoảng thời gian đó, không một giây phút nào cô ngừng nghĩ về anh.

Thanh Tùng  nắm thật chặt lòng bàn tay, quả thật anh đã từng quên Ánh Hân một lần, nhưng về sau, mãi cho đến hết cuộc đời này, anh cũng sẽ không quên, cũng không dám quên nữa.

"Em nhớ rằng một người mãi mãi ở trong trái tim em."

Giọng hát trong vắt, không sai một nốt nhạc, từng câu từng chữ, giống như đều là tiếng lòng cô.

Đương nhiên, đó cũng là của anh.

"Em yêu anh, mãi yêu anh, giống như chuột yêu gạo.

Cho dù bao mưa gió nhọc nhằn, em vẫn luôn luôn ở bên anh."

Ánh Hân phát âm từng chữ rõ ràng, ngân từng tiếng, tất cả bài hát đều đã chạm tời trái tim Thanh Tùng.

"Chỉ cần có thể làm cho anh vui vẻ, thì điều gì em cũng chấp nhận. Sẽ mãi yêu anh như vậy."

Cuối cùng bài hát cũng kết thúc, cô chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt, từ từ xoay người lại.

Lúc này tất cả các ngọn đèn chiếu sáng, trong nháy mắt đều vụt tắt chỉ còn bóng tối.

Trong lòng Thanh Tùng  thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng lau giọt lệ nơi khoé mắt. Lúc này đột ngột mất điện quả thật không tồi, nếu không, cô sẽ nhìn thấy bản thân anh bị bài hát này làm cho cảm động đến vậy.

Chỉ đơn giản một bài Chuột yêu gạo, cũng có thể khiến anh khóc.

"Tại sao mất điện Hồ Lê Thanh Tùng ?" Ánh Hân theo bản năng dừng bước lần tìm điện thoại di động trong túi áo, thế nhưng điện thoại di động biến mất, không thấy đâu.

"Không có gì đâu." Thanh Tùng  đứng lên: "Di động của anh không biết để ở đâu, anh ra bên ngoài xem xem, có thể là bị nhảy công tắc nguồn."

Nói xong, anh dựa vào trí nhớ  xác định vị trị, đi đến trước mặt Ánh Hân, kéo cô lại để cô ngồi ở trên ghế sô pha, dặn dò: "Em ngồi ở chỗ này đừng động đậy, anh đi ra xem."

"Em đi cùng với anh." Ánh Hân túm chặt góc áo Thanh Tùng.

Thanh Tùng  trầm mặc vài giây, nhỏ giọng nói: "Em ở trong này đừng động đậy, nghe lời. Hiện tại đều không nhìn thấy cái gì, như vậy không chừng sẽ đụng vào đâu đó."

"Vâng, được ạ, anh đi nhanh về nhanh." Cô buông tay ra, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: "Anh cẩn thận một chút."

"Anh biết."

Để lại một câu như vậy, Thanh Tùng  lần mò đi ra ngoài, bên ngoài cũng chìm trong bóng tối. Sau khi cửa phòng hát đóng lại, không khí cũng giống như ngưng chuyển động.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ánh Hân thử lần mò tìm điện thoại di động, kết quả lại đụng vào góc bàn. Cô hít một hơi thật sau, khéo léo quay lại chỗ ngồi, chờ Thanh Tùng trở về.

Khí lạnh thổi ra từ điều hoà dần dần tản hết, trên trán từng giọt mồ hôi từ từ xuất hiện.

Thật sự là quá nóng.

Cô cởi nút áo đầu tiên trên trang phục của mình, vẫn không thể nào cảm thấy mát mẻ thêm một chút.

"Hồ Lê Thanh Tùng !"

Ánh Hân cuối cùng nhịn không được hét lên, đáp lại của cô là sự yên lặng vô biên.

Đã qua lâu như vậy, vì sao anh còn chưa trở về, chắc không xảy ra chuyện gì rồi chứ.

Cô lại thử gọi vài tiếng, vẫn như cũ không bất cứ âm thanh gì đáp lại cô.

Cửa phòng hát là cách âm, sau khi cô ý thức được điều này bèn đứng lên, lần mò theo bờ tường đi tới cửa.

Cửa vừa mở ra, khí lạnh bên ngoài nhất thời ùa vào.

Cô không nhịn được rùng mình một cái, trước mắt là một mảng tối đen. Cô không tin là trên đời có ma, nhưng thật sự khi đứng giữa bóng tối đen như mực, trong đầu hiện ra một chút gì đó đáng sợ. Vẫn lại khiến cô cảm thấy có một cơn ớn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân.

"Hồ Lê Thanh Tùng ?" Cô hắng giọng gọi một tiếng.

Đáp lại tiếng gọi của cô, là...

"Anh ở đây."

Giọng nói Thanh Tùng dường như ở ngay trước mặt cô.

Cô nán lại một chút, theo bản năng liền muốn lùi lại phía sau. Vừa đúng lúc này, trước mắt đột nhiên sáng trưng, tất cả đèn vào thời điểm này đều bật lên, ánh sáng chói loá khiến cô nhịn không được đưa tay che mắt.

Khi mở to mắt ra, khuôn mặt Thanh Tùng  tươi cười xuất hiện trước mắt cô, trong tay cầm thứ gì đó, hoá ra là bó hoa cưới ở hôn lễ Lam Thấm.

Sau lưng Thanh Tùng , còn có một đám người.

Tất cả đều là những người cô quen biết, thậm chí bạn học năm thứ nhất cũng được mời tới. Manh Tiểu Nam đứng giữa, đang hướng về phía cô nháy mắt một cái.

Đương nhiên, Viên Thanh Thanh cùng Hồ Tuấn Khải không có ở đó, ước chừng đang bận rộn lo chuyện của Viên Quốc Lập.

"Chuyện này" Cô há miệng thở dốc, bao nhiêu kinh ngạc bộc lộ hết ra.

Thời điểm này Thanh Tùng  đang quỳ một bên gối, một tay cầm bó hoa, một tay lấy ra một chiếc hộp: "Ánh Hân, gả cho anh nhé?"

Ánh sáng chớp lên, Ánh Hân lúc này mới chú ý tới, có rất nhiều phương tiện truyền thông xuất hiện ở đây.

"Ánh Hân, đồng ý đi." "Đồng ý!" "Đồng ý đi!"

Đám đông bắt đầu la ó.

Cô cuối cùng hiểu rõ, vì điều gì khi ở hội trường tổ chức hôn lễ, Thanh Tùng  nói cô không cần lo lắng. Cũng hiểu rõ vì sao Thịnh Thế KTV nổi danh lại xảy ra sự cố mất điện như vậy. Hoá ra, đều do anh sớm đã sắp xếp chuẩn bị tất cả.

Thậm chí, tất cả mọi người đều biết, chỉ riêng mình cô không biết.

"Đây là năm thứ năm chúng ta quen nhau. Năm năm qua, chúng ta đã có được rất nhiều, khi hạnh phúc, khi không vừa lòng. Anh làm cho em buồn, hay thậm chí khiến em thất vọng. Nhưng anh thật sự đã không nói với em, bất cứ khi nào em buồn, anh còn cảm thấy buồn hơn em. Anh muốn ở bên em cả cuộc đời này, vì thế em sẽ không bao giờ phải buồn nữa. Cưới anh nhé, được không?"

Khuôn mặt Thanh Tùng  chỉ có thể miêu tả bằng một từ dịu dàng.

Cô đã từng đọc rất nhiều cảnh cầu hôn, dường như mỗi người phụ nữ khi được cầu hôn đều đã rơi nước mắt. Khi đó cô cảm thấy thật là giả tạo, đến khi thật sự xảy ra với bản thân mình, nước mắt cô tại sao không thể ngừng rơi.

"Vâng." Giọng nói mạnh mẽ của cô đều đã vỡ oà nức nở như tiếng khóc.

Từ khoé mắt Thanh Tùng  tràn ra một nụ cười rạng rỡ, như thế nào cũng không phân tán hết.

Anh mời rất nhiều phương tiện truyền thông như vậy, Từ lão thái gia cũng sẽ giúp anh, bây giờ, anh chắn chắn có thể kết hôn với Ánh Hân.

Thanh Tùng  dĩ nhiên dang nở nụ cười tươi, nhóm quay phim, chụp ảnh vội vàng phóng ống kính gần hơn.

"Hôn nhau đi!" Manh Tiểu Nam dẫn đầu la lên.

Mọi người liền nhao nhao phụ họa, đến ngay cả Từ lão thái gia đều đã ngẩng cổ mỉm cười híp mắt nói: "Tuổi trẻ hiện nay thật sự biết cách hưởng thụ."

Thanh Tùng  đứng lên, bước đến phía trước kéo tay Ánh Hân.

Ánh Hân xấu hổ chặn lại một chút, thấp giọng nói: "Có phóng viên kìa."

"Phóng viên thì sợ cái gì." Thanh Tùng  mỉm cười một cách ma mãnh, nhìn về phía các phóng viên: "Tất cả các người chụp đẹp một chút cho tôi."

Nói xong, anh đặt tay lên vai Ánh Hân, đặt xuống môi cô một nụ hôn dịu dàng.

Như vậy tiêu đề tin tức nóng nhất ngày mai, chắc chắn đều thuộc về Viên gia cùng Hồ gia.

Hiện tại, chỉ cần chờ xem ngày mai Viên Thập Tam sẽ phản ứng như thế nào.

Quản lí Thịnh Thế đẩy xe để một chiếc bánh kem lớn đến: "Hồ thiếu gia, Nguyễn tiểu thư, nên cắt bánh kem rồi."

Ánh Hân lúc này mới chú ý, ban đầu cái gì cũng không có trong đại sảnh, nhưng giờ lại bài trí thành một bữa yến tiệc.

Ngay lúc cô ngồi chờ Thanh Tùng trong phòng hát, chỉ tròn mười phút đồng hồ, KTV đã biến thành một cái hội trường.

Cô thật sự không thể không cảm thấy câu này có lý: Có tiền mua tiên cũng được.

Vị khách mời cuối cùng ra về, Ánh Hân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô ngồi trên ghế sô pha của đại sảnh, cởi giày cao gót, vẻ mặt mệt mỏi xoa mắt cá chân. Tiệc tùng này tổ chức xong, thực sự trời đã tối, một ngày thật dài.

Cũng không biết Viên gia thế nào? Kim Khả bây giờ có đang ở bên cạnh Viên Quốc Lập không?

Tâm trí cô đang nhớ lại mọi chuyện lộn xộn xảy ra, một đôi bàn tay lớn đã phủ lên tay cô. Cô nhấc mắt, nhìn thấy Thanh Tùng  đang ngồi xổm trước mặt mình, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân giúp cô. Ánh mắt tập trung, không giống như xoa bóp chân, mà giống như đang nâng niu lau một món báu vật quý giá.

"Để em tự làm." Cô xấu hổ rụt chân lại.

"Đừng động đậy." Thanh Tùng  nhíu mày: "Em đừng động tay động chân, vẫn là để anh."

Cô làm sao động tay chân?

"Em....."

Một chữ vừa mới nói ra miệng, Thanh Tùng  liền trừng mắt nhìn lại. Cô đành phải ngoan ngoãn im miệng, thuận theo Thanh Tùng  để cho anh xoa bóp chân.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay Thanh Tùng  truyền tới mắt cá chân của cô, thật ấm áp.

"Hồ thiếu gia." Quản lí Thịnh Thế KTV đi lên phía trước, lấy lòng nói: "Đối diện là một tiệm mát xa, hoặc không tôi bây giờ lập tức đi mời thợ mát xa chuyên nghiệp xoa bóp cho Nguyễn tiểu thư."

Thanh Tùng giống như không quan tâm.

Quản lí Thịnh Thế cho rằng Thanh Tùng  không nghe thấy, ngừng lại một chút, sau đó lại lặp lại: "Hồ thiếu gia, đối diện chính là..."

"Biến!" Thanh Tùng  hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: "Tôi có thể để cho người đàn ông khác đụng chạm vào chân bà xã của tôi sao?"

Quản lí Thịnh Thế sửng sốt rất lâu sau mới kịp phản ứng: "Cũng có cả thợ mát xa là phụ nữ."

"Phụ nữ cũng không được." Thanh Tùng cau mày: "Ai biết được có bị bẻ cong hay không!"

Khuôn mặt quản lí Thịnh Thế tối lại, mỉm cười xấu hổ, đến từ nơi nào trở về nơi đó.

Ánh Hân càng thêm xấu hổ, thân thể đang ngồi cứng lại.

Một lúc sau, Thanh Tùng  mới dừng động tác lại, nhẹ nhàng xỏ giày vào chân giúp cô: "Về sau không cho phép đi gìay cao như vậy."

"Không cao à, chỉ có sáu phân."

"Về sau tối đa chỉ có thể đi ba phân." Thanh Tùng  cưỡng chế nói.

"..."

"Đi thôi." Thanh Tùng  vượt lên dẫn trước, vừa rồi vẫn dịu dàng với cô như thế, hiện tại lập tức có thể cau có, tính cách này thật sự khó nắm bắt.

Cô bĩu môi, bước nhanh theo sau.

"Chúng ta đi đâu vậy, về Viên gia sao?"

Trong tiềm thức, cô là không muốn về Viên gia.

"Tất nhiên, vẫn phải quay trở về đó, chỉ là trước khi trở về, còn phải đi đến một chỗ." Thanh Tùng  dừng bước chờ cô.

Kế tiếp, mặc kệ cô hỏi han như thế nào, Thanh Tùng  cũng không nói sẽ đi đâu.

Mãi cho đến khi xe dừng lại trước cửa toà nhà.

Cô trợn mắt nhìn chằm chằm vào ba chữ "Cục dân chính" to đùng mạ vàng kia.

Ôi trời ơi!

"Hồ Lê Thanh Tùng , anh sẽ không..."

"Ừ ha" Thanh Tùng  nhíu mày: "Đi thôi, mẹ anh đã tìm người tính qua, ngày hôm nay cực kỳ may mắn, là một ngày tốt lành để đăng ký kết hôn."

Trọng điểm không phải chuyện ngày tốt lành hay ngày xấu, được không?

Ánh Hân hung hăng nuốt khan một cái: "Hồ Lê Thanh Tùng, chúng mình sẽ đi.........đăng ký luôn như vậy sao?

"Nếu không thì là gì?" Thanh Tùng nhìn về phía cô: "Em muốn lại có phóng viên đến chụp ảnh sao, Anh bây giờ liền gọi họ quay lại?"

Để cho phóng viên lại đây, quả thật là ý kiến hay.

Thanh Tùng  giả vờ cầm điện thoại ra tay.

Ánh Hân không một chút do dự, vội vàng kiễng chân lên chộp lấy điện thoại di động.

Thanh Tùng  nhanh tay nhanh mắt liền giơ cao điện thoại lên, khiến cô hụt tay.

"Em đang làm gì vậy?" Thanh Tùng  không thoải mái nhìn về phía cô.

"Anh đừng gọi điện thoại." Ánh Hân vội vàng nói: "Không phải em muốn phóng viên đến đây. Chỉ là em cảm thấy, cảm thấy là chuyện này quá đột ngột!"

Một chút tâm lý cô vẫn chưa chuẩn bị!

"Đột ngột?" Thanh Tùng  nhướn mày, một lúc lâu mới nghiêm túc nói: "Không đột ngột gì cả. Cầu hôn cũng đã cầu rồi, đính hôn...chúng mình đã sớm đã định trước. Chuyện này chẳng lẽ lại cực kỳ đột ngột sao?"

Nha đầu này chắc không phải mắc bệnh sợ hãi trước khi kết hôn chứ?

Ánh Hân đột nhiên im lặng, nghĩ ngợi về lời Thanh Tùng nói một chút.

Chính xác, đính hôn bọn họ sớm đã định ngày, vừa rồi cũng cầu hôn xong, mà lần này còn không phải lần đầu tiên cầu hôn. Lần đầu tiên là ở Hồ gia. Chuyện này đột ngột sao? Hiển nhiên là không đột ngột gì cả. Nhưng cô cảm thấy là...trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Đây là chuyện gì vậy?

"Nhanh lên đi, anh cố tình để cho bọn họ làm thêm giờ chờ chúng mình đến đây." Thanh Tùng  đưa tay vỗ về vai cô, tiện đà kéo tay cô đi vào Cục dân chính.

Cục dân chính đã có sẵn một nhóm người, tất cả thủ tục sớm đã chuẩn bị xong, chỉ cần chờ hai người bọn họ tới.

Từ Cục dân chính đi ra, toàn thân Ánh Hân đều là hoảng hốt.

Sau khi đã ngồi yên vị trên xe, Thanh Tùng  chú ý tới cô có gì đó sai sai, đưa tay quơ quơ trước mắt cô: "Hoàn hồn!"

"A?" Ánh mắt Ánh Hân có chút đờ đẫn: "Làm sao vậy?"

"Anh không làm sao, trái lại em, giống như mất hết hồn vía vậy." Thanh Tùng nói xong, ném hai cái sổ hồng lên trên đùi cô: "Nhận lấy."

Chiếc xe phóng như bay ra ngoài.

Nhà họ Viên yên tĩnh một cách đáng sợ, đến người giúp việc bình thường hay thao thao bất tuyệt cũng im lặng dị thường.

Vừa vào đến Viên gia, Ánh Hân cũng cảm thấy một hồi áp lực.

Đợi cho Thanh Tùng  đỗ xe xong tiến vào, Ánh Hân vội vàng đi qua hỏi: "Tại sao lại yên tĩnh như vậy?"

"Có thể không yên tĩnh sao?" Biểu hiện của Thanh Tùng như hiểu rõ: "Ông cố ngoại khẳng định giận giữ rất kinh khủng, lúc này ai dám làm ầm ĩ lên? Ai có thể trốn đều sẽ trốn đi, chúng mình cũng nhanh đi về đi."

Mãi cho đến khi trở về phòng nằm xuống, Ánh Hân mới suy nghĩ cẩn thận, vì sao lúc đăng ký kết hôn cô lại cảm thấy đột ngột, trong lòng cũng không thoải mái chút nào.

Là thiếu cái gì!

Thiếu mất cái gì nhỉ?

Hôn lễ!

Hôn lễ của cô cùng Hồ Lê Thanh Tùng .

Nghĩ đến điểm này, trong lòng Ánh Hân ngược lại cảm thấy thư thái một chút.

"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa vang lên.

Ánh Hân theo đó ngồi dậy nói: "Mời vào."

"Tiểu Ánh Hân!" Người gõ cửa đích thị là Viên Thanh Thanh, bà bước nhanh tới, đôi mắt chuyển thành màu đỏ.

"Làm sao vậy? Mẹ?" Ánh Hân có chút kinh ngạc, vội vàng nhảy xuống nghênh tiếp, đỡ lấy Viên Thanh Thanh hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi ạ? Mẹ đừng khóc. Đúng rồi, cha đi đâu rồi ạ? Khi chúng con trở về không thấy người đâu."

Viên Thanh Thanh lau lau khoé mắt ướt át, mới nói tiếp: "Cha con sau khi hôn lễ kết thúc liền bay đi Anh quốc bàn chuyện hợp tác, khi đó mẹ cũng theo Quốc Lập cùng ông cố ngoại của Thanh Tùng  đến thư phòng. Đến lúc bầu trời đã tối đen như mực, ông cố ngoại một câu cũng không nói."

"Vậy bây giờ thế nào ạ? Cậu Quốc Lập...bọn họ quay trở về chưa ạ?" Ánh Hân không dám nhắc đến tên Kim Khả.

"Đã trở về." Viên Thanh Thanh ngồi vào bên cạnh, giữ chặt tay cô nói: "Thế nhưng, trước khi mẹ sang bên này, nghe được ông cố ngoại nói, phái người đi thăm dò thân phận của Kim Khả."

"Thân thế Kim Khả đương nhiên là trong sạch không tì vết, chủ yếu là, cô ấy cùng Hồ Tuấn Khải nảy sinh tình cảm trong một thời gian." Viên Thanh Thanh thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Mẹ có thể buông xuống, buông xuống từ lâu rồi. Tuy nhiên con không biết à, lúc trước là mẹ sống chết cũng phải gả cho Hồ Tuấn Khải, hẳn là cố ngoại không biết người ngày trước ở bên cạnh Hồ Tuấn Khải chính là Kim Khả."

"Mẹ nói là..." Khuôn mặt Ánh Hân kinh ngạc: "Ông còn chưa biết Kim Khả là..."

"Đúng vậy." Viên Thanh Thanh gật gật đầu: "Năm xưa, vì chuyện này, nhà họ Viên cảm thấy bị sỉ nhục vì mẹ, thậm chí muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ. Mẹ cũng ít khi trở về Viên gia. Nếu điều tra ra, khẳng định sẽ biết Kim Khả là mối tình đầu của Hồ Tuấn Khải. Hồ Tuấn Khải vì mẹ mới chia tay người phụ nữ này, đột nhiên cô ấy lại trở thành người mà Quốc Lập yêu. Mẹ thì không nghĩ nhiều, nhưng khó bảo toàn được người khác không suy nghĩ lung tung."

Một khi bị điều tra ra, rất nhiều người khẳng định sẽ suy đoán Kim Khả tới Viên gia vì báo thù.

Không thể trở thành người phụ nữ của Hồ Tuấn Khải, sẽ phá hủy Viên Quốc Lập.

Viên lão, khẳng định sẽ nghĩ như vậy!

Bởi vậy, chuyện tình yêu của Viên Quốc Lập và Kim Khả, dường như là bị bẻ cong rồi.

Trong lòng Viên Thanh Thanh khẳng định rất đau khổ vì em trai của bà, cho nên mới buồn bã như vậy.

Ánh Hân cảm thấy một chút nặng nề, ngẩng đầu, nghĩ tới một người: "Mẹ, mẹ đến nói với Thanh Tùng  một chút đi. Anh ấy có nhiều chủ ý, nói không chừng sẽ có biện pháp nào đó."

"Nó?" Viên Thanh Thanh hừ một tiếng: "Vừa về đến mẹ liền nói chuyện với thằng bé, nhưng tiểu tử đó nói, chuyện này nó mặc kệ."

"Mặc kệ?" Ánh Hân kinh ngạc một phen: "Nhưng tình cảm của anh ấy với cậu Quốc Lập không phải rất tốt sao ạ?"

"Đó là một chuyện khác." Viên Thanh Thanh chu mỏ: "Đại khái Thanh Tùng  không sợ phiền toái vì chuyện đó, nó sợ ông cố ngoại sẽ giận lây sang con. Các con tuy đã đăng ký kết hôn, thế nhưng, nếu ông cố ngoại quá cố chấp... Ôi, mẹ tới nơi này, là muốn cầu xin con một chuyện, con thay mẹ đi khuyên nhủ Thanh Tùng  đi. Để cho nó tốt xấu gì cũng nghĩ ra biện pháp. Hiện tại đã tối rồi, người kia cho dù muốn báo cáo tình hình, cũng phải chờ tới ngày mai."

"Vâng." Ánh Hân đứng dậy: "Hiện tại con sẽ đi ngay. Đúng rồi...làm sao mẹ biết chúng con đã đăng ký kết hôn ạ?"

"Đây là mẹ cùng Thanh Tùng  đã sớm thoả thuận trước, miễn cho đêm dài lắm mộng, đi đăng ký trước. Chuyện hôn lễ, chờ các con tốt nghiệp rồi nói tiếp." Viên Thanh Thanh tỏ vẻ tội nghiệp đáng thương nói: "Cầu xin con, Ánh Hân."

"Được." Ánh Hân gật đầu liên tục, bước nhanh ra khỏi phòng.

Viên Thanh Thanh thở dài một hơi, cũng đứng lên rời khỏi đó.

Cửa phòng Thanh Tùng  khép hờ, Ánh Hân giơ tay gõ gõ cửa, không có tiếng trả lời, cô do dự một chút, mới bước vào.

Trong phòng tối đen như mực, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Cô mò mẫn đến công tắc trên tương, căn phòng lập tức sáng lên. Trong tầm mắt, Thanh Tùng  đang nằm trên giường, phủ trên người một tấm chăn mỏng, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ rất say.

"Hồ Lê Thanh Tùng ." Ánh Hân bước đến gần, Thanh Tùng  không có chút phản ứng gì.

Chắc không phải giả vờ ngủ đi?

Cô cau mày, đẩy người Thanh Tùng : "Đừng giả vờ ngủ nữa! Tỉnh dậy! Em có việc muốn nói với anh."

Dù cô đẩy thế nào, Thanh Tùng  vẫn như cũ, một chút phản ứng cũng không có, đến lông mi đều không hề rung động. Trái tim cô lập tức trở nên căng thẳng. Nghe nói kiểu thời tiết này, khiến người ta cực kỳ dễ bị cảm nắng. Nếu bị cảm nắng một thời gian dài không có ai phát hiện, có khả năng sẽ bị đột tử!

Nghĩ tới đây, trái tim cô "thình thịch" đập dồn dập.

"Hồ Lê Thanh Tùng ! Anh tỉnh dậy!" Bàn tay cô cô run rẩy vươn ra, ngón trỏ từ từ chạm đến mũi của Thanh Tùng , kiểm tra xem anh còn thở hay không.

Một bàn tay đột nhiên nắm chặt cổ tay cô.Cô giật mình hoảng sợ, mắt nhìn vừa hay đối lại ánh mắt đen láy của Thanh Tùng.

Chưa chết!

Hốc mắt Ánh Hân chợt nóng lên, buông tay Thanh Tùng ra, đấm thùm thụp vào ngực anh: "Anh bị thần kinh à! Đang yên lành giả vờ chết làm gì? Anh làm em sợ muốn chết anh biết không?!"

Sau khi trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu, anh mới mở miệng nói chuyện: "Anh chỉ là ngủ một giấc..."

Anh vốn là muốn tức giận, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Ánh Hân, trái tim đột nhiên trở nên mềm yếu.

Làm cái gì vậy, đang ngủ bị đánh thức lại còn mắng chửi người bị đánh thức, vậy là đúng sao? Tình huống này có gì sai sai rồi, phải không?

"Em gọi anh lâu như vậy anh vẫn bất tỉnh nhân sự?!" Ánh Hân định thần lại, chuyển động tròng mắt, ngồi xuống bên giường: "Em mặc kệ, anh làm em sợ, anh phải bồi thường cho em!"

"Anh dọa em điều gì hả?" Thanh Tùng tỏ vẻ oan uổng rồi ngồi xuống.

Trong nháy mắt, anh rốt cục cũng ý thức được Ánh Hân hiểu lầm chuyện gì. Cô cho rằng anh đã chết!

Xin thôi, anh chết dễ dàng như vậy sao?

"Nguyễn Ánh Hân, em chính là đồ óc lợn, nhưng..." Anh mới nói một nửa, thấy đôi mắt Ánh Hân đang nhìn anh chăm chú, toàn bộ lo lắng trong lòng thời trở nên vô nghĩa: "Được rồi, em nói, muốn anh bồi thường em như thế nào. Không bằng... anh lấy thân báo đáp nhé..."

Nói xong, tay anh liền duỗi ra vươn đến chỗ cô.

Ánh Hân vội vàng đứng lên: "Anh tới địa ngục đi! Ai muốn anh lấy thân báo đáp? Anh chỉ cần hứa với em một chuyện!"

Thanh Tùng  không hề để ý nhún nhún vai: "Được, em nói đi, chuyện gì?"

Ánh Hân nán lại một chút, hỏi: "Anh cũng không hỏi em đó là chuyện gì đã đồng ý?"

Thanh Tùng  cau mày, mỉm cười nói: "Trên đời này còn có chuyện gì bản thiếu gia không làm được sao?"

Quá tự cao tự đại!

Cô thầm mắng một câu ở trong lòng.

"Tốt lắm. Vậy anh đồng ý với em, giúp chị Kim Khả."

Nụ cười trên khuôn mặt Thanh Tùng ngưng trệ trong nháy mắt. Ánh mắt anh loé lên một tia bối rối.

"Chuyện này, anh không thể đồng ý."

Cũng không thể hứa được.

"Vì sao?" Ánh Hân có chút lo lắng, Viên Thanh Thanh ít khi cầu xin cô chuyện gì, có thể xem lần này là duy nhất? Cô không thể phá hỏng, nếu không bà sẽ rất đau lòng?

"Không vì sao cả." Bộ dạng Thanh Tùng  giống như không thể thương lượng: "Việc gì anh đều có thể đồng ý với em, chỉ riêng chuyện này không thể. Nghe nói Chanel mới ra bộ sưu tập váy mùa hè, ngày mai anh có thể đưa em đi mua."

"Em không muốn Chanel gì hết." Ánh Hân cau mày: "Em chỉ mong chị Kim Khả có thể ở bên cậu Quốc Lập."

"Ánh Hân." Thanh Tùng  có chút đau đầu xoa nhẹ huyệt thái dương: "Nói thật. Chuyện này, không phải anh không muốn làm, mà là anh thật sự không có đủ khả năng."

"Thế nhưng, chuyện của chúng ta, không phải đều đã giải quyết xong rồi sao? Chị Kim Khả có khả năng hơn so với em, là Chủ tịch của Tử Cấm Thành, vì cái gì chị ấy..."

Thanh Tùng  ngắt lời cô: "Nếu em tìm đến anh, khẳng định là mẹ anh đã nói cái gì đó với em, chắc bà đã nói về chuyện của Kim Khả đúng không? Em nên hiểu là, em với với chị ấy không giống nhau. Ông cố ngoại của anh dù có thể chấp nhận người có thân phận thấp kém, cũng sẽ không đồng ý cho chị ấy bước vào cửa nhà họ Viên."

"..."

"Cho nên, anh bất luận có nghĩ ra được biện pháp gì, đều là vô ích."

"..."

"Còn nữa, tại Đế Đô này, cậu so với anh càng có năng lực hơn. Nếu cậu có biện pháp gì, đã sớm thực hiên. Nhưng tính đến bây giờ, cậu cũng chưa có bất cứ hành động gì, vậy anh có năng lực làm cái gì sao?"

Ánh Hân nhận ra trong giọng nói Thanh Tùng, có một chút bất đắc dĩ.

Là cô chưa suy xét kĩ rồi.

"Thật xin lỗi anh." Cô nắm chặt lòng bàn tay.

Là cô nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi.

Một giây sau, một đôi tay phủ trên mu bàn tay cô, ngay sau đó cả người cô bị kéo vào một vòng tay quen thuộc.

"Không cần nói lời xin lỗi với anh." Giọng nói tinh tế của Thanh Tùng truyền đến: "Toàn bộ đều thuận theo tự nhiên đi."

"Không hay không hay rồi!" Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của người giúp việc.

Ánh Hân vội vàng đẩy Thanh Tùng  ra, đảm bảo một khoảng cách thích hợp, vừa lúc cửa phòng được mở ra, người giúp việc cũng bỏ qua phép tắc, vội vàng nói:"Tiểu thiếu gia, không hay rồi! Ông cố ngất xỉu rồi! Hiện tại đang được đưa đến bệnh viện!"

Ánh Hân thất thần tại chỗ.

"Sao lại như thế?" Thanh Tùng cau mày: "Làm sao có thể đột nhiên ngất xỉu?"

"Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi chỉ biết ông đột nhiên gọi Quốc Lập thiếu gia tới thư phòng, sau đó Quốc Lập thiếu gia liền ôm ông chạy đến,nói chúng tôi gọi xe cứu thương." Người giúp việc nói xong, nghĩ ngợi lại bổ sung một câu: "Phu nhân đã xuất phát đi bệnh viện, người cũng khẩn trương thay quần áo rồi đi xem đi."

"Tôi biết rõ." Thanh Tùng vuốt cằm: "Ánh Hân, em ở lại nhà, có chuyện gì anh sẽ gọi điện thoại cho em."

Ánh Hân lo lắng nói: "Không cần em đi cùng anh sao?"

"Không cần." Thanh Tùng  nói xong không hể kiêng dè cởi bỏ áo ngủ trên người.

Ánh Hân vội vàng xoay người, bước nhanh ra khỏi cửa phòng.

Thời điểm cô vừa đến trước cửa phòng mình, chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa,xoay người lại khi đó, thây đích thị là bóng dáng vội vàng của Thanh Tùng.

Bất luận anh đối Viên Thập Tam có bao nhiêu xa cách, nhưng người đó vẫn là ông cố ngoại của anh, nghe thấy cố ngoại bị đưa đến bệnh viện, anh làm sao có thể không lo lắng?

Đôi mắt cô trở nên âm u một chút, nhìn đến trồng sách vở màu đỏ để ở đầu gường,trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, có một chút cảm giác mất mát.

Dần dần, biểu hiện trên khuôn mặt Ánh Hân trở nên cứng đờ, cô đây là...thấy Thanh Tùng  như vậy liền ghen với ông cố ngoại sao?

Cái quái gì chứ?!

Sáng sớm hôm sau, Ánh Hân bị tiếng đập cửa liên tục đánh thức.

"Là ai vậy?" Cô ngồi dậy tới, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động một cái, mới bảy giờ, không có cuộc gọi, cũng không có tin nhắn nào gửi đến.

Trong lòng cô không khỏi trống rỗng một chút.

"Là tôi, tiểu thiếu phu nhân." Người giúp việc cung kính đứng ở ngoài cửa: "Cô trước đã nói với tôi, hôm nay phải về trường học một chuyến,không biết khi nào thì cô xuất phát?"

Cô vẻ mặt cứng đờ, một giây sau đã nhảy dựng lên: "Tôi ăn sáng xong sẽ đi ngay! Hiện tại tôi sẽ đi rửa mặt."

"Được. Tiểu thiếu phu nhân, tôi đi chuẩn bị cho cô bữa sáng."

Âm thanh bên ngoài yên tĩnh trở lại.

Ánh Hân thần tốc chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng. Cô bỗng nhiên quên hôm nay là ngày khai giảng, phải trở lại ký túc xá dọn dẹp sạch sẽ một chút,thuận tiện gặp gỡ Đinh Mộng Viên cùng bạn học khác một chút. Giao thông Đế Đô thật sự làm người ta phiền lòng, Thanh Tùng không có ở đây, cô không dám xấu mặt dùng xe Viên gia, cho nên khẩn trương tiết kiệm thời gian đi tàu điện ngầm.

Cô chọn một chiếc váy ren trắng thêu hoa, tóc tuỳ ý buộc cao lên, vừa đáng yêu lại vừa đoan trang.

Cầm lấy túi sách, cô nhanh chóng xuống tầng, người giúp việc sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng tươm tất.

"Tiểu thiếu phu nhân, người không đợi thiếu gia cùng đi sao?"

Dường như là nhìn thấy cô ăn nhanh như thế, người giúp việc không nhịn được bèn hỏi một câu.

"Không đợi được rồi. Tôi còn muốn cùng gặp gỡ bạn bè một lúc, đến lúc anh ấy tìm tôi, cô hãy nói buổi tối tôi sẽ trở về." Ánh Hân nhanh chóng uống hết cốc sữa cuối cùng, vội vã đứng lên.

"Cái kia..." người giúp việc muốn nói nhưng lại thôi: "Bởi vì ông đã xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều đến bệnh viện, cho nên trong nhà không có xe rồi."

Nhà họ Viên không giống Thanh Tùng , một người có đến bảy, tám chiếc xe, Viên gia gia phong nghiêm ngặt, đương nhiên mỗi người trong gia đình đều chỉ có một, hai chiếc xe.

"Không sao đâu, tôi có thể đi ngồi tàu điện ngầm." cô bình tĩnh nở nụ cười, dù sao ban đầu cô cũng dự định mình sẽ đi tàu điện ngầm, ngồi xe vẫn dễ dàng bị kẹt xe.

Người giúp việc vừa nghe thấy, có chút lo lắng nói: "Như vậy sao được,ngồi tàu điện ngầm nếu bị người khác chụp ảnh lan truyền trên mạng, mọi người sẽ nghĩ Viên gia bắt nạt cô rồi."

"Thế nhưng, sẽ không có người nhận ra tôi đâu?" Ánh Hân chớp mắt,nếu đây là thành phố A, chắc chắn có nhiều người nhận ra cô. Nhưng đây chính làĐế Đô, làm gì có ai nhận ra một nhân vật nhỏ như cô?

"Tiểu thiếu phu nhân, người xem qua cái này đi." Người giúp việc kia đưa cho cô một tờ báo sáng.Tấm ảnh phóng to trên tờ báo sớm, ước chừng chiếm hết một trang báo, chính là ảnh chụp khuôn mặt cô cùng Thanh Tùng cắt bánh ngọt! Tại Thịnh Thế KTV!

Khó trách người giúp việc lại thận trọng như vậy. Mọi người đi tàu điện ngầm nếu đã đọc báo sáng, khẳng định lập tức nhận ra cô.

"Vậy...hôm nay tôi có phải không có cách nào đi?" Không có xe, lại không thể ngồi phương tiện giao thông công cộng, cô hôm nay dường như nhất định chỉ có thể ở lại Viên gia, một mình.

Người giúp việc do dự nói: "Cũng không phải không có biện pháp..."

Mười phút sau.

Ngồi trên một chiếc xe ba bánh, là một thiếu nữ mặc váy trắng, trên đầu lại đội một chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ.

"Trương thúc, thúc khẳng định rằng thúc có thể đi được?" Ánh Hân không nhịn được hỏi.

"Nhìn thân hình cô, cũng không tới 90 cân, tôi bình thường đều chở mấy trăm cân gạo chạy tới chạy lui! Cô à, cô cầm chắc tay vịn, chờ tôi chở cô antoàn đến đích đi." Trương thúc mái tóc đen đã điểm bạc, biểu hiện nhiệt tình nói.

Nhưng vấn đề là, loại xe máy này, thật sự có thể an toàn đến đích sao?

Một giờ sau.

"Phiền người rồi, Trương thúc." Ánh Hân nhảy xuống từ trên xe ba bánh: "Tôi đưa thúc đi uống chút gì đó nhé."

Để cho người lớn tuổi như vậy đưa cô đến đây, trong lòng cô thật sự băn khoăn.

Trái lại Trương thúc xem ra không mệt, vừa nghe cô nói lời này, liền xua tay từ chối: "Cái này làm sao được, không hợp phép tắc tôn ti trật tự, tiểu thiếu phu nhân, cô cũng đừng khiến tôi khó xử. Tôi phải quay lại ngay, còn phải đến chợ nông sản mua rau tươi trở về."

Thấy vẻ mặt kiên quyết này, Ánh Hân cũng không bắt ép nữa, chỉ nói Trương thúc đứng chờ ở đó một lát.

Trương thúc còn đang nghi ngờ, Ánh Hân đã chạy ra từ một cửa hàng, cầm trong tay một chai nước khoáng lạnh đưa qua: "Trương thúc, cái này cho thúc."

Trương thúc sững sờ một chút, Viên gia gia sản giàu có, trả lương cho người giúp việc cũng không keo kiệt, vậy mà giờ khắc này, đối với chai nước khoáng trước mặt, ông lại cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.

"Cảm ơn cô, tiểu thiếu phu nhân." Ông cảm kích mỉm cười, nhận lấy chai nước khoáng, cưỡi lên xe ba bánh rời đi.

Đoạn đường này thời gian chậm trễ đã đủ lâu, cô không đứng lại nữa, bước nhanh về phía cổng trường Đại học A. Trong phòng ngủ không thấy một bóng người, nhưng chăn đệm của Đinh Mộng Viên đã được gấp ngay ngắn chỉnh tề, hiển nhiên đã tới đây dọn dẹp qua.

Cô mở ngăn tủ ra, lấy chiếc chăn mỏng treo ra phơi ngoài ban công, mới vừa phơi xong, liền nhận được điện thoại của Thanh Tùng .

"Em tại sao lại không đợi anh?" Mới vừa mở miệng hỏi, ngữ khí giống như đang chất vấn phạm nhân.

Ánh Hân cau mày: "Em nghĩ anh không kịp về đến."

"Vậy sao em không gọi điện thoại hỏi anh?" Thanh Tùng ngữ khí càng thêm không tốt, tính tình đại thiếu gia lấn tới.

Ánh Hân vỗ vỗ chăn, một bên vừa vuốt nếp uốn trên chăn, vừa nói: "Em không biết thời điểm nào có thể thích hợp để gọi anh. Đúng rồi, người như thế nào rồi? Đã tỉnh lại sao?"

Bên kia trầm mặc vài giây, dường như là đang tức giận.

"Hồ Lê Thanh Tùng ?" Ánh Hân nghi ngờ tay ngừng động tác, tại sao đột nhiên không có tiếng gì? Chẳng lẽ là Viên Thập Tam...

"Nguyễn Ánh Hân, tại sao lúc này trong lòng em còn bình thản lo lắng cho ông cố ngoại được? Em chẳng lẽ nghe không hiểu anh đang giận sao?" Giọng nói tràn đầy tức giận vang lên.

Hỏng rồi hỏng rồi, bệnh vương tử giai đoạn cuối.

Một mạng người đương nhiên so với việc anh tức giận là không quan trọng bằng!

Đương nhiên, những lời này cô không dám nói ra.

Bất quá Thanh Tùng  nếu nói như vậy, Viên Thập Tam kia khẳng định đã không việc gì rồi.

Đồng thời trong lòng thở ra, cô cười cười: "Đại thiếu gia anh đừng nóng giận, người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của trẻ nhỏ, bây giờ tha cho em đi."

Bên kia nghe nói như vậy dường như càng tức giận: "Nguyễn Ánh Hân, mẹ nó, nói đùa với em! Bản thiếu gia hiện tại rất không vui! Em cư nhiên lừa anh chuồn đi chơi! Vừa mới đăng ký kết hôn em liền coi trời bằng vung đúng không?"

Mặt cô tối sầm lại: "Vậy anh muốn thế nào?"

"Lập tức trở về cho anh!" Giọng nói Thanh Tùng  vô cùng lạnh lùng,mang theo khẩu khí ra lệnh.

Ánh Hân cũng không hề sợ, trong lòng cũng khó chịu: "Em không dễ dàng mới đến được nơi này, còn chưa bắt đâu dọn dẹp cái gì."

"Vậy là em sẽ không trở về đúng không?" Tiếng nói lạnh băng của Thanh Tùng  vang lên một lần nữa.

Cô chỉ giữ im lặng, nhưng im lặng đã nói lên toàn bộ.

"Nếu em không trở về, vậy thì vĩnh viễn không trở về luôn đi!" Dường như câu này của Thanh Tùng  nói ra, chỉ có đồ ngốc nghe mới không hiểu là anh đã tức giận tới cực điểm rồi.

Nhẫn nại cũng có mức độ, tính tình Ánh Hân cũng không chịu nổi, liền hét vào di động: "Không trở lại thì không trở lại! Anh nghĩ rằng em và anh tự nguyện muốn trở về đó?!"

Hét xong, cũng không quan tâm Thanh Tùng bên kia sẽ có phản ứng gì, trực tiếp ngắt cuộc hội thoại.

Cô nằm úp sấp ở trên lan can, sinh viên khoá dưới xuất hiện càng ngày càng nhiều, đều trở về dọn dẹp đồ đạc trước tiên.

"Ngu ngốc!" Rất lâu, cô thấp giọng mắng một tiếng, xoay người trở về phòng dọn dẹp những vật dụng khác.

Kỳ thật cũng không có gì đồ đạc gì cần thu dọn, nhưng cô cố ý tìm nhiều việc để làm, miễn không dừng lại tâm trạng lại buồn phiền.

"Tớ đến rồi! Ánh Hân! Là dì dọn dẹp vệ sinh sao!?"

Chính cô đang cọ vách tường nhà vệ sinh, giọng nói Đinh Mộng Viên từ bên ngoài truyền vào, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

"Không phải dì dọn dẹp nha! Là tớ làm!" Ánh Hân cầm khăn lau một bước, đi ra ngoài: "Cậu mang rác đi đổ, tớ phải làm một chút nữa."

Đinh Mộng Viên ngây ra một lúc: "Là cậu làm à? Tớ còn cho rằng là dì dọndẹp."

Nói xong, cô cầm lấy túi rác trên mặt đất, đi được vài bước, bỗng nhiên lại bước lùi trở về: "Ánh Hân à, có phải xảy ra chuyện gì hay không? Cậu cãi nhau cùng nam thần rồi hả?"

"..."

Thấy cô không nói lời nào, Đinh Mộng Viên cười khúc khích: "Cậu nhìn một chút đi, tất cả đều hiện lên trong gương, cậu cũng đừng lăn qua lăn lại, nói cho tớ nghe một chút đi. Bản đại thần tới giúp cậu!"

Ánh Hân bắt buộc nở một nụ cười gượng: "Cảm ơn cậu nha! Không cần đâu!"

"Thật đúng là bị tớ đoán đúng rồi à?" Đinh Mộng Viên đem rác đi vứt:"Mau nói với tớ, tới cùng xảy ra chuyện gì."

Đinh Mộng Viên người này, mọi tế bào trên người cô bốn phương tám hướng đều đa phần là bạch cầu.

Cô đang đau đầu không biết giải thích như thế nào, chuông điện thoại di động vang lên một tiếng, cô lấy cớ có việc mới tránh được câu hỏi của Đinh Mộng Viên.

Lần này vừa mở điện thoại di động, cô mới nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Hồ Lê Thanh Tùng gọi tới. Tiếng chuông vừa vang lên của điện thoại, cũng là tin nhắn của anh gửi đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro