CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chanyeol nhìn hắn như thế cũng sốt ruột muốn điên rồi, từ sau lưng cho hắn một đấm: "Rốt cuộc đã làm gì! Làm đàn ông thì thẳng thắn một chút!"

"Chanyeol, em đừng như vậy!" Beakhyun vuốt tay Chanyeol: "Taehyung, anh với Jungkook làm sao vậy? Nó lại phát bệnh hả?"

"Anh, anh vừa rồi, vừa rồi anh. . . . . ." Taehyung thật sự là nói không nên lời, nảy sinh dục vọng với chính đứa con của mình, đây là chuyện tình đáng xấu hổ cỡ nào a, hít sâu một cái, Taehyung nói lí nhí một câu qua kẽ răng: "Anh vừa mới, thiếu chút nữa đối với Jungkook, làm chuyện đó."

"Cái gì cái gì? Làm chuyện gì? Em nói anh có thể nói rõ ràng hơn được không, rốt cuộc là làm chuyện gì?" Chanyeol trong lúc nhất thời chưa hiểu được, tiếp tục truy hỏi.

Beakhyun giống như ngợ ra điều gì, trừng mắt liếc Chanyeol một cái: "Anh nói em có biết cái gì không hả, em sống chết hỏi cái gì!" Sau đó nháy nháy mắt với Chanyeol trong giây lát Chanyeol cũng tựa như hiểu ra .

"Beakhyun, Chanyeol anh phải làm gì bây giờ, anh sao có thể làm ra chuyện vô nhân tính này, súc sinh! Anh đúng là súc sinh!" Taehyung vẻ mặt tang thương, dùng hai tay hung hăng tự đánh vào đầu mình: "Anh cư nhiên đối với chính đứa con của mình lại có cái cảm giác này, không phải rất biến thái sao!"

Chanyeol cùng Beakhyun nhất thời không biết nói thế nào cho phải, chỉ có thể khuyên Taehyung hãy bình tĩnh lại.

Trong nhà Taehyung, Jimin trầm mặc ngồi bên Jungkook, Jungkook gọi điện thoại tìm cậu đến, rồi cái gì cũng không nói.

"Minie, cậu bảo, tớ có phải là người xấu không?" Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Jungkook rốt cục mở miệng.

"Jungkook, sao tự nhiên lại nói thế? Cậu sao có thể là người xấu được, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa."Jimin an ủi cậu.

"Minie, cậu có yêu ba cậu không?" Jungkook cuộn mình trên sô pha, ánh mắt mơ hồ nhìn Jimin.

"Yêu chứ! Ai mà chẳng yêu cha mẹ mình, đây là tình cảm con người mà!" Jimin ánh mắt đen láy vụt sáng: "Sao tự nhiên lại hỏi thế?"

"Vậy, yêu nhiều cỡ nào?"Jungkook không trả lời câu hỏi của Jimin, tiếp tục hỏi cậu.

"Yêu lắm lắm, bởi vì là ba tớ mà!" Jimin càng nói càng thấy Jungkook kì quặc: "Jungkook, cậu rốt cuộc là làm sao?"

"Vậy mẹ thì sao? Bà cũng yêu ba cậu à?" Jungkook ánh mắt vẫn như cũ không có tiêu cự.

"Tất nhiên là yêu rồi, nếu bọn họ không yêu nhau sẽ không có tớ , ha ha." Jimin cười đơn thuần.

"Thế, cậu có ghét mẹ cậu không?"

"Hả?"

"Bà ấy tranh giành tình yêu của ba với cậu. . . . . ." Một giọt nước mắt bỗng rơi khỏi mắt to xinh đẹp của Jungkook, lưu lại một gợn sóng trên mặt.

"Jungkook . . . . ." Jimin trong lúc nhất thời luống cuống tay chân: "Jimin cậu rốt cuộc làm sao vậy? Tớ vừa thấy cổ và trước ngực cậu có vết bầm, ba cậu đánh cậu sao?"

"Minie . . . . ."Jungkook ôm lấy hai gối, vùi đầu xuống, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng, thanh âm rất nhẹ như thể từ một không gian khác truyền tới, tiếng nói như khóc: "Tớ yêu ba, rất rất yêu, yêu đến mức không muốn rời ba dù chỉ một phút. Tớ thích ba ôm tớ, muốn trong mắt ba tất cả đều phải là hình ảnh của tớ, thích hương vị trên thân thể ba, thích ba hôn tớ, buổi tối thích được ngủ trong lồng ngực ba, thích vải áo ngủ của ba ma xát với cơ thể tớ. . . . . .Minie, cậu có giống thế không, có yêu ba cậu như vậy không?"

"Jungkook, cậu. . . . . ." Jimin cau mày, một lát sau thở dài: "Jungkook, thực ra, tớ vẫn cảm thấy cậu và cha cậu nhiều lúc, rất... kì quái. Hai người... Tớ cũng rất yêu ba, ba cũng rất yêu tớ, hồi trước ba thường làm ngựa cho tớ cưỡi, để dỗ tớ ăn, cũng thường chơi bóng đá cùng tớ, đi học cũng là ba đón đưa, bài vở cũng đều là ba kiểm tra. Tớ thấy ba muốn hôn mẹ, cũng muốn được âu yếm. Nhưng mà, dần dần trưởng thành, tớ đã không còn ỷ lại ba như trước đây nữa, ba cũng không thân thiết với tớ như trước, có đôi lúc còn mắng tớ rất nghiêm khắc. Thế nhưng cậu với ba cậu lại có điểm kì quái, ngoài giờ đi học ra hai người đều như hình với bóng, cậu lúc nào cũng trông chừng như sợ ông chạy mất, lúc nào cũng quấn quýt ông, nhưng ông ấy hình như cũng rất thích việc cậu quấn lấy mình. Hơn nữa . . . . ." Jimin trộm liếc Jungkook một cái, hơi nghiêng đầu: "Hai người lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp, mỗi lần nhìn thấy hai người cùng một chỗ, cậu trông cứ như kí sinh bám dính trên người ông ấy, ông ấy lại như...rất hưởng thụ. Còn có điều này. . . . . ."

Jimin lại trộm liếc Jungkook một cái, ấp úng nói: "Hai người luôn...hai người...toàn hôn môi. Tớ thấy thân thiết như tớ và ba tớ cũng chưa bao giờ hôn môi. Nói chung tớ cảm thấy, chỉ có quan hệ kiểu này mới. . . . . . Tớ bắt gặp Han EunMi và Jang JeonHun lớp mình lén hôn môi, nhưng hai bọn họ chẳng phải, là cái kia sao." Jimin càng nói thanh âm càng nhỏ: "Tớ cuối cùng cảm thấy, cậu và ba cậu không giống cha con, giống....... cái kia . . . . ."

Jungkook mơ hồ nhìn Jimin: "Jimin, tớ muốn cùng ba, cùng ba tớ, làm chuyện ấy."

"Hả? Cậu, cậu cậu, sao có thể?" Jimin sợ tới mức nhảy dựng lên khỏi sô pha: "Có lí nào!"

"Thực ghê tởm đúng không? Tớ lại có cảm giác, thật thoải mái. . . . . ." Jungkook nheo nheo mắt, nhớ lại vừa rồi Taehyung ở trên người cậu phát tiết, tư vị kia thật thoải mái.

Hết chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro