CHƯƠNG 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều thứ sáu hôm đó Taehyung không đến quán bar, mà đến trường sớm đón Jungkook tan học trở về. Trên đường về, tâm tình Taehyung rất tốt, còn mua một đống lớn đồ ăn ngon, và cả một chai rượu vang nữa.

Trước bàn cơm, Taehyung liên tục gắp đồ ăn cho Jungkook, bắt cậu ăn nhiều một chút, rót cho cậu một ly rượu vang. Jungkook vẫn trầm mặc nhìn, trong nhà đã bao lâu rồi không có không khí thoải mái như vậy? Nhưng tại sao lại khiến người ta mơ hồ cảm thấy bất an? "Bảo bối, học hành có mệt không? Ăn bào ngư đi này, cục cưng của ba mệt mỏi đến độ gầy hẳn đi rồi." Taehyung vội vàng gắp thêm đồ ăn cho Jungkook.

"Ngon lắm." Vẫn là nụ cười mỉm dịu dàng như vậy, thế nhưng mắt Taehyung lại nhoi nhói.

"Bảo bối, ba...... Có chuyện này muốn nói với con." Taehyung hít một hơi thật sâu, rốt cuộc lấy được dũng khí: "Ba hy vọng, con có thể quay về, với mẹ ruột của con."

Xoảng một tiếng giòn tan, ly rượu trong tay Jungkook vỡ nát tựa như tim hai người lúc này. Cậu nhìn Taehyung trân trân, tầm mắt chậm rãi trở nên mơ hồ.

"Bảo bối, mẹ con, bà ấy nói không sai. Con về cùng với bà ấy, sẽ có tương lai, tiền đồ cũng sáng lạn, so với ở với cha tốt hơn rất nhiều." Taehyung nói được vài câu thì im lặng, cố nuốt nước mắt vào trong, cố gắng làm ra vẻ mặt thật bình tĩnh.

"Ba không cần con nữa?" Jungkook cất lên thanh âm run rẩy: "Không phải đã nói, cả đời chỉ cần Kookie sao? Giờ quên rồi?"

"Jungkook, ba là vì muốn tốt cho con." Taehyung cúi đầu, không thể đối mặt  với ánh mắt của Jungkook.

"Ha ha, lại bị bỏ rơi rồi." Jungkook nở nụ cười thật đẹp: "Trước đây đã bị bỏ rơi một lần rồi, giờ lại bị ném đi nữa. Haha, con muốn nói cho Jimin biết, đây thật là một tin tốt, Kookie lại bị ném đi rồi, phải ăn mừng mới được."

"Bảo bối, đừng như vậy, từ từ nghe ba nói đã." Taehyung ôm chặt Jungkook như hồi nhỏ.

"Bảo bối ngoan nhất, nghe lời nhất, ba nói bỏ rơi liền bỏ rơi." Jungkook vẫn mỉm cười như cũ, trong mắt không hề có nước mắt, thậm chí ngay cả một tia tuyệt vọng cũng không có. Chỉ thấy một khoảng trống rỗng trong cặp mắt to xinh đẹp.

"Bảo bối, Bảo bối!" Taehyung loay hoay đỡ Jungkook: "Đừng cười, bảo bối, không cần cười như vậy!"

Đột nhiên tiếng kêu từ di động của Taehyung vang lên cắt ngang, bắt máy thì nghe được thanh âm lo lắng của Chanyeol: "Taehyung, Beakhyun sắp sinh rồi, mau đến giúp chúng em!"

Ca phẫu thuật của Beakhyun diễn ra thuận lợi, bác sĩ thành công lấy ra tử cung được cấy trong bụng y cùng với một bé trai khỏe mạnh, cha mẹ Chanyeol cũng đến, thấy cháu đích tôn thì vô cùng vui mừng, như thể chuyện họ phản đối Chanyeol và Beakhyun chưa từng xảy ra. Taehyung nhìn thấy đứa bé, chợt nhớ tới Jungkook ngày xưa. Lúc mình mới nhặt được cậu cũng bé xíu như thế, luôn ngậm ngón tay ngây ngô cười với mình. Không biết từ lúc nào nụ cười trong sáng ngây ngô lại biến thành nụ cười chứa đựng thống khổ... Bỗng nhiên nhớ tới bộ dạng của Jungkook lúc mình rời đi, Taehyung vội vàng từ biệt Chanyeol rồi chạy về nhà.

Trong phòng một mảnh im lặng đến đáng sợ, cửa phòng ngủ khép hờ, Jimin không ở đó, không biết đã đi đâu. Trong nháy mắt đẩy cửa phòng ra, chân Taehyung mềm nhũn ngã quỳ trên mặt đất: trên giường phòng ngủ, Jungkook nằm im lìm, máu đỏ sẫm theo vết cắt trên cổ tay cậu không ngừng tuôn chảy, đọng thành một vũng lớn trên ga giường. Jungkook vẫn mỉm cười như vậy, như thể đang chìm trong mộng đẹp.

"JUNGKOOK!" Taehyung hét gào đến tê tâm liệt phế quỳ lết đến bên giường: "Jungkook! Jungkook, con làm sao vậy, mau tỉnh lại, ba đã quay về rồi, Jungkook!" Jimin vào đến cửa thấy một màn như vậy, đánh rơi túi đào vừa mua văng tung tóe lên sàn: "Chú Kim, Jungkook, Jungkook cậu ấy......"

"Cậu đã đi đâu? Vì sao lại không trông chừng nó!" Đôi mắt Taehyung đỏ ngầu tiến lại giữ chặt hai vai Jimin, như phát điên, làm Jimin sợ đến phát khóc: "Jungkook, muốn, muốn ăn đào, nhất định, một mực bắt con đi mua......"

"Jungkook, Jungkook!" Taehyung quay lại bổ nhào cả người lên giường: "Jungkook, Ba ở đây, Jungkook à!"

Nhưng Jungkook của hắn vẫn không nhúc nhích, chắc là mệt lắm rồi, buồn ngủ rồi......

"Thế này là thế nào? Jungkook!" Eun Hye đến thăm Jungkook, vào cửa thấy một màn như vậy cũng vội chạy đến. May mắn sao cô vẫn bình tĩnh hơn hai người kia, nhanh tay lấy khăn mặt cột chặt lấy miệng vết thương của Jungkook, rồi gọi cấp cứu..

Trong phòng cấp cứu một ngày một đêm, cơ thể Jungkook được mẹ đẻ truyền máu cho, chậm rãi tỉnh lại. Taehyung bị Eun Hye đuổi ra khỏi cửa phòng bệnh, không cho đến gần Jungkook: "Anh Kim, anh yêu Jungkook như thế đấy à? Anh nuôi lớn nó kiểu gì vậy? Tại sao thằng bé ở với anh lại đi tự sát! Xem ra tôi phải đem Jungkook đi khỏi đây, nó ở bên anh, ngay cả bảo đảm an toàn cho tính mệnh cũng không thể, anh hoàn toàn không xem trọng việc tâm lý của thằng bé có khỏe mạnh hay không! Tôi thấy anh không đủ tư cách tiếp tục làm cha mẹ Jungkook thêm nữa!"

Hết Chương 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro