CHƯƠNG 32 (Cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Alo, ai vậy?” Sáng sớm Jimin bị tiếng chuông di động đánh thức, vò tung mái tóc rối như tổ quạ, mắt nhắm mắt mở, dùng giọng cực độ khó chịu bắt máy.

“Min.” Từ đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm yếu ớt của Jungkook.

Jimin tỉnh táo lại không ít, xoay người ngồi dậy: "Kookie? Cậu, cậu làm sao vậy?”

Trầm mặc một lát, bên trong truyền đến thanh âm nức nở của Jungkook: “Min! Kim Taehyung, ba không cần tớ nữa.”

“Hả?” Jimin đã hoàn toàn tỉnh táo: “Rốt cục là chuyện gì?”

“Jungkook ăn một chút gì đi.” Bữa sáng Taehyung bưng một bát cháo loãng đi vào phòng ngủ.

Sau chuyện quan hệ hôm đó Jungkook bị sốt cao, Taehyung không thể không gác lại chuyện liên hệ với Eun Hye. Hai ngày nay hắn vẫn không dám đối mặt với Jungkook, cả ngày thất thần, nhắm mắt lại liền thấy dáng vẻ Jungkook uyển chuyển vặn vẹo dưới thân, bên tai dường như có thể nghe thấy thanh âm rên rỉ mị hoặc trên giường của cậu. Mỗi lúc như vậy hắn lại đánh thật mạnh vào đầu mình, không ngừng tự trách chuyện mình đã xâm phạm cậu. Nhưng không muốn cũng phải đối mặt, Jungkook ốm thì không thể không quản, sau đó lại sợ cậu có ý định dại dột, tuy tránh mặt nhưng lại âm thầm theo dõi, qua vài ngày ngắn ngủi, hắn đã gầy đi trông thấy.

“Gối ngoan, bảo bối kể cho cậu nghe chuyện xưa.” Taehyung vừa vào cửa, liền thấy Jungkook ôm gối đầu ngây ngô cười: “Ngày xưa, có một đứa bé, từ hồi nó còn bé xíu, mẹ nó đã không cần nó.”

“Jungkook...con..... con làm gì vậy?” Taehyung đặt khay cháo xuống bàn: “Nào, ăn chút gì đi.”

“Sau đó nha, nó được một người tốt nhặt được.” Jungkook như không phát hiện Taehyung bên cạnh, tiếp tục ôm gối đầu kể chuyện. “Người tốt đó đối với đứa bé vô cùng vô cùng tốt, quý trọng nó như sinh mệnh, nhưng mà, đứa bé đó rất xấu.”

“Jungkook? Jungkook à?! Con làm sao vậy?” Taehyung vươn tay huơ lộn xộn trước mặt cậu, nhưng cậu vẫn không có phản ứng.

“Đứa trẻ này rất xấu, nó không cho người tốt kia kết hôn, phá hoại hạnh phúc của người ấy, cậu nói xem nó có phải là xấu lắm không? Kim Taehyung …haha, ba thật là một người đàn ông quá tốt.”Jungkook ôm gối đầu, đưa tay xấu hổ che miệng nở nụ cười.

“Jungkook à, con làm sao thế? Ngoan? Nhìn ba này, Jungkook à!” Taehyung sợ đến lạc giọng, lay vai cậu, mà cậu vẫn như cũ dịu dàng cười nói với chiếc gối trong lòng: “Sau đó, đứa bé phá hoại ấy, làm những chuyện rất rất xấu, vô cùng hèn hạ, làm cho người tốt kia bị vấy bẩn, haha, nó đã không còn là mình nữa rồi.” Jungkook giương đôi mắt trống rỗng lên mỉm cười, một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống…

“Jungkook à, nghe ba nói, Jungkook ngoan, bé ngoan, nhìn ba này!” Hắn ôm lấy cậu, ghé vào bên tai dỗ dành.

“Đứa bé đó rất xấu đúng không? Ha ha, thật sự không biết tốt xấu. Nói cho cậu một bí mật nhé.” Jungkook đem miệng áp lên gối đầu, nhỏ giọng nói: “Tớ rất yêu rất yêu Kim Taehyung, là tình yêu đấy. Này! Không được nói cho người khác, sẽ bị chê cười đấy.” Jungkook xấu hổ cười: “Lúc ba hôn môi tớ, còn vói lưỡi vào miệng tớ cơ. Haha, Kim Taehyung ba của tớ, là người đàn ông tốt nhất. Haha, phải giữ bí mật nhé! Gối ngoan…”

“Jungkook, con làm sao thế! Đừng làm ba sợ, đừng dọa ba mà! Thằng nhóc này, nhìn ba đi!" Taehyung hai má đẫm nước mắt loạng choạng đỡ lấy Jungkook.

“Ba không cần tớ, tớ đã làm bẩn ba mất rồi. Ha ha, tình yêu của tớ, thật bẩn có phải không…” Cậu thì thào nói xong, lại như trước mỉm cười.

“Không phải Jungkook à, không phải!Tình yêu của Jungkook rất đẹp, rất sạch sẽ! Jungkook là bảo bối của ba, một chút cũng không bẩn! Jungkook, ba xin con, xin con, nói chuyện với ba đi!” Taehyung nhào vào lòng cậu đau đớn khóc. Hắn lúc này hận bản thân thấu xương: “Mình rốt cuộc đang làm cái gì thế này! Khốn nạn!” Rõ ràng đối với Jungkook có cảm giác hơn cả tình thân, vì sao lại yếu đuối không dám thừa nhận! Một bên hận mình nhát gan như rùa rụt cổ, một bên lại tham lam hưởng thụ hạnh phúc có Jungkook bên cạnh. Hiện tại cả thân thể cậu cũng đã thuộc về mình, lại vô trách nhiệm đẩy cậu đi để trốn tránh. Đạo đức luân thường quái quỷ gì, hắn bây giờ đã hại cậu thành cái dạng này, đạo đức kia có thể chữa khỏi cậu được sao! Bản thân luôn tâm tâm niệm niệm nói yêu cậu, vì cậu mà trăn trở, mà suy nghĩ, kết quả lại hại cậu thành một kẻ điên dại thế này. Jungkook của hắn, bảo bối của hắn, hóa ra yêu hắn đến thế, mà bản thân lại hết lần này đến lần khác tổn thương cậu…..

“Bảo bối! Con ngoan, ba sai rồi, ba đáng chết!” Taehyung hôn lên môi Jungkook, ánh mắt cậu vẫn đang thất thần. “Ba yêu con! Là tình yêu! Ba đối với Jungkook của ba, là tình yêu! Ba không bao giờ… rời khỏi con nữa, vĩnh viễn không bao giờ buông con ra nữa đâu…!”

“Ba.....còn muốn Jungkook không?” Jungkook chậm rãi đem ánh mắt quét lên người hắn: “Sẽ không buông tay nữa sao?”

“Sẽ không! Chết cũng không!” Taehyung vùi đầu thật sâu vào ngực Jungkook, dùng sức hít lấy hương vị của riêng cậu.

“Jungkook còn có thể được ba yêu không? Được ba ôm, được ba hôn không?” Jungkook si ngốc hỏi.

“Nhất định rồi, ba mỗi ngày đều ôm bảo bối, hôn bảo bối. Chúng ta sẽ còn làm rất nhiều thứ, rất nhiều chuyện yêu đương. Được không? Ngoắc tay nào!” Taehyung vội vàng đồng ý, chỉ cần Jungkook của hắn có thể khỏe mạnh trở lại, bắt hắn phải chết cũng cam lòng.

“Là thật sao? Tình yêu của con, không bẩn sao?” Nước mắt trong veo lăn dài trên khóe mi, cậu cúi đầu.

“Không bẩn, Jungkook của ba là thiên sứ, tình yêu của con rất đẹp.” Taehyung hôn lên nước mắt ở hai bên má cậu.

“Thế, bây giờ chúng ta đã có thể ân ái sao?” Jungkook khẽ vuốt lên mặt Taehyung: “Jungkook đối với ba, là tình yêu.”

“Bảo bối, chúng ta sẽ phải làm cả đời.” Taehyung hôn lên làn môi ngọt ngào, chậm rãi áp đảo bao phủ lên bảo bối ở trên giường…

________________

“Tôi nói, Pak pak kia, anh là thầy bói đấy à? Ừ mà cũng không sao, nhưng đừng để bị thần linh phạt tội!” Jimin trù ẻo, hút nước cam rồn rột.

“Đương nhiên! Còn không nhìn xem tôi là ai! Anh đây biệt danh nhất chiêu tiên! Tôi cũng không tin Kim Taehyung kia không có ý kia với Jungkook. Nếu không, tôi sẽ bị sét đánh!” Bogum nhe nanh trợn mắt xoa chỗ gò má bị đấm đã chuyển từ xanh sang tím: “Ôi, cái mặt của tôi sao lại bị đau thế này! Cậu không nhận ra hắn ta hôm đó ăn cả một thùng dấm chua sao! Hơn nữa, hắn ta nếu không yêu Jungkook thì tôi sẽ có thể…… Cậu lấy cái gì ra đấy? Này này…”

“Ừ, nói có lý! Tôi bấm điện thoại hỏi một chút, xem có đúng không.” Jimin vừa nói vừa lôi điện thoại ra.

“Cậu cứ nghỉ ngơi đi!”Bogum vội vàng giật lấy điện thoại: “Cậu làm vậy người ta sẽ không biết ơn đâu, còn làm hỏng chuyện nữa à! Tôi nói cho cậu biết, sau này nên chuyện, cậu phải nghĩ cách làm cho ba của Jungkook đồng ý cho tôi nghiên cứu đấy!”

“Ai ya! Biết rồi!Buông ra!”

_____❄❄❄❄❄❄❄❄❄_______

Trên giường ngủ nhà Taehyung.

“Ưm ~ Taehyungie~, chỗ đó, đúng……” Jungkook bất mãn vặn vẹo cái eo thon nhỏ.

“Gọi ba đi nào…. ” Taehyung cố ý dùng hạ thân cọ xát cửa vào tiểu huyệt phấn hồng của Jungkook.

“Ưm ~ không gọi, ưm ~” Jungkook khó nhịn nâng cánh mông lên chạm vào đỉnh dục vọng của Taehyung.

“Không gọi sẽ không cho!” Taehyung xấu xa cười.

“Ưm ~ papa ~ bảo bối muốn, ưm ~” Jungkook nũng nịu như hồi còn bé.

“Tiểu yêu tinh này!!” Taehyung chậm rãi tiến nhập thân thể cậu. “Jungkook  à, ba yêu con.”

“Ưm ~ a —— ưm ~ Taehyungie~! Ba..... con yêu ba!”

Hết chương 32

__Hết__

.





.














-Mỏi tay quớ! j sai sót thông cảm nhé💦🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro