Chap cuối: Hết 7tháng rồi ,Anh kí đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại, tôi chỉ cảm thấy rất đau vùng bụng dưới. Phải cố gắng lắm tôi mới có thể mở được mắt, nhưng ngay lập tức phải nhắm lại vì ánh sáng quá chói mắt. Cố động đậy ngón tay một lát sau mới thành công đưa lên che bớt tầm mắt lại. Đến lúc này tôi mới dám từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh. Tôi đang nằm trong một căn phòng có màu sắc chủ đạo là trắng tay trái có kim và ống truyền dịch. Vậy chắc là tôi đang trong bệnh viện rồi. Đúng rồi. Tôi vào đây để sinh con mà. Nhưng hình như trước khi mất ý thức tôi có nghe nói là chỉ giữ được một trong hai. Nếu như bây giờ tôi còn sống thì chẳng phải là con tôi đã... Không được. Tôi phải đi tìm người hỏi cho rõ mới được. Chống tay xuống giường để ngồi dậy nhưng dường như cơ thể này như không phải của tôi vậy, chẳng có chút sức lực nào cả. Vừa gượng dậy được một chút đã ngã lại xuống giường, toàn thân đau ê ẩm. Đúng lúc này cánh cửa nhỏ trong phòng mở, anh bê một chậu nước đi ra. Vừa nhìn thấy tôi đã tỉnh anh vui mừng chạy lại để chậu nước cạnh giường rồi đỡ tôi nằm xuống nói:

- Em đã tỉnh lại rồi. Em làm anh lo chết đi được.

Tôi muốn mở miệng hỏi anh về con nhưng lúc này mới phát hiện ra cổ họng mình rất đau. Anh thấy vậy liền đứng dậy rót cho tôi một cốc nước ấm và cắm cái ống hút đưa đến bên miệng tôi nói:

- Em đó! Ngủ liền bốn ngày rồi đấy. Giờ cổ họng chắc khó chịu lắm, uống chút nước đi. Sẽ dễ chịu hơn đó.
Uống nước được một lúc thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều nên thử nói lại lần nữa.

- Taehyung, con.. gái của em đâu? Hôm đó, hình như... em nghe nói là chỉ có thể cứu được một người. Nếu vậy thì con... con của em... - Cổ họng vẫn còn đau rát nhưng tôi cố gắng để nói cho rõ ràng.

- Em yên tâm con chúng ta vẫn ổn. Hôm đó, đúng là em sinh khó nhưng cuối cùng vẫn mẹ tròn con vuông, cả hai cùng bình an. Tuy nhiên con mình khá yếu nên bây giờ vẫn đang nằm trong lồng nuôi, chị Thẩm nói hai ba ngày nữa là có thể ra ngoài.

Nghe vậy, tôi thấy yên tâm hơn nhưng vẫn có chút nghi ngờ nên hỏi lại.

- Anh không gạt em đấy chứ?

- Nếu em không tin có thể hỏi chị Thẩm. À đúng rồi. Để anh đi gọi chị Thẩm đến kiểm tra cho em.

Nói xong anh để lại cốc nước lên bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài. Năm phút sau, anh trở lại theo sau là chị Thẩm và hai người khác có vẻ là y tá và bác sĩ nội trú. Thấy tôi đã tỉnh chị ấy mỉm cười nói:

- Em cảm thấy thế nào rồi?

Tôi chỉ cười gượng nói một câu đã ổn. Chị Thẩm kiểm tra phần bụng của tôi và hỏi một vài câu hỏi rồi gật đầu quay sang anh nói:

- Taehyung! Tình hình của Hee Yoen đã ổn, giờ cậu có thể về nhà tắm rửa nghỉ ngơi được rồi đó.

Đến giờ tôi mới để ý anh nhìn thảm hại quá. Thật chẳng khác gì mấy tháng trước gặp anh ở trong bệnh viện khi tôi gọi báo Joeng-hwa bị động thai cả. Viền mắt anh thâm quầng, trong mắt có nhiều tơ máu hẳn là đã lâu rồi không ngủ yên giấc, râu ria cũng đã lún phún do không được cạo mặt mũi thì hốc hác. Nhìn anh như vậy tôi thấy rất đau lòng nên cau mày nói:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro