Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                                            

Khi yêu con người ta có thể vì người mình yêu mà làm tất cả, có thể vì người ấy mà đánh đổi mọi thứ, có thể vì người ấy mà hy sinh mọi thứ của bản thân mình. Tất cả phải chăng chỉ đổi lại một nụ cười hạnh phúc của người ấy? Tựa như cô vậy, vì yêu anh cô có thể làm mọi thứ, bất cứ điều gì anh muốn, bản thân cô tổn thương cũng được, bản thân cô thiệt thòi cũng không sao, miễn là anh cười vui vẻ, anh có được hạnh phúc thì cô cũng vui, vì hạnh phúc của anh cũng chính là hạnh phúc của cô.

Mùa đông không có anh thật lạnh lẽo, cô đã trải qua gần ba mùa đông như thế, hay nói đúng hơn khi anh không có ở bên cạnh đối với cô lúc nào cũng lạnh lẽo cả. Trời dạo gần đây lạnh quá, anh có mặc đủ ấm không? Anh có ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng không? Anh có đứng dưới lan can ngắm tuyết với người mình yêu như trước đây anh đã từng không? Giờ đây khi cô đang đứng ngoài lan can, dưới cái lạnh tê buốt của trời tuyết, cô cứ đứng đấy đưa tay ra hứng từng bông tuyết rơi, bông tuyết trắng muốt và mềm mại rơi xuống lòng bàn tay bé nhỏ của cô rồi tan ra khiến bàn tay đó lạnh buốt, ửng đỏ lên nhưng dường như sự lạnh lẽo mà anh mang lại đã khiến cho cô cảm thấy tê liệt, cô không còn biết lạnh nữa, cô chỉ đứng đó – nơi anh và cô thường đứng ngắm tuyết mỗi khi đông về và trao cho nhau những ánh mắt yêu thương, dành cho nhau những nụ cười thân mật hay là những nụ hôn nồng cháy. Cô đưa những ngón tay sớm đã lạnh cóng đưa lên chạm vào môi mình, nơi này đã lâu không cảm nhận được vị ngọt từ đầu lưỡi anh rồi, thật trống trải.

"Jimin, tuyết hôm nay rơi nhiều lắm, anh có đang ngắm tuyết giống em không? Chắc chắn là có rồi, anh thích nhất là ngắm tuyết cơ mà. Cô ấy có cùng anh ngắm tuyết không? Anh rất vui khi được ngắm tuyết với người mình yêu phải không? Em cũng vui lắm..."

Cô thì thầm và ngước đôi mắt sâu chứa đầy tâm tư thẳng lên bầu trời đêm sáng lấp lánh bởi những chòm sao phía xa xăm "Nếu được làm ngôi sao kia thì tốt biết mấy..." Cô mỉm cười, vô hồn...

Chìm đắm mãi vào quá khứ tươi đẹp ngập tràn màu trắng tinh khiết của tuyết và màu hồng của tình yêu, cô không nhận ra có tiếng bước chân đang đi lại gần, cô cứ thả hồn theo nỗi nhớ như thế, mãi cho đến khi một chiếc áo lông khoác lên bờ vai gầy gò của cô. Cô cười rạng rỡ và quay đầu lại nhưng sự hiện diện của người trước mắt lại khiến đôi môi đang cười đó cứng lại, đuôi mắt mừng rỡ cũng trùng xuống theo, bình ổn lại tâm trạng cô nhẹ mỉm cười  "Chị Kyu Young, anh Jimin cần gì ạ?"

Sở dĩ cô hỏi như thế vì dạo gần đây mỗi khi anh cần gì thì đều nhờ Kyu Young đến lấy chứ không còn tự mình về như trước nữa. Trước kia anh chỉ nhờ Kyu Young về lấy tài liệu thôi nhưng giờ đến cả vật dụng cá nhân anh cũng nhờ vả. Anh...muốn cách xa cô đến thế sao? Đã bao lâu rồi cô chưa được nhìn thấy anh? Dường như là gần nửa năm rồi, anh đã không bước vào căn nhà này được nửa năm rồi. Lần cuối cùng cô gặp anh cũng chính là lần gặp nhau ở nhà hàng lúc đi ăn cùng Kyu Young, thời gian trôi thật nhanh quá, mới đây cô còn phải đấu tranh nội tâm để không bộc lộ cảm xúc trước ba người họ vậy mà nửa năm đã trôi qua...

"Ừ, chị đến lấy quần áo cho cậu ấy." Kyu Young đau xót nhìn cô, cô càng ngày càng gầy đến thương tâm. Đôi mắt to ngây thơ ấy giờ sâu lắng đến khó đoán, dường như chẳng ai có thể đọc được cảm xúc của cô qua ánh mắt phức tạp ấy. Cả người cô trông thật nhỏ bé, như tưởng rằng chỉ cần một cơn gió thôi cũng có thể thổi bay cô đi mất. Kyu Young đưa tay lên xoa xoa hai bầu má cô, chị ấy nhận ra làn da cô đã lạnh ngắt "Em ăn nhiều vào, nhìn em xem đã gầy tới mức nào rồi!"

"Em vẫn ăn uống đầy đủ mà." Cô lại cười, một nụ cười để người khác yên tâm.

"Đừng ăn mặc mỏng manh rồi đứng đây như vậy. Trời đang rất lạnh đó, em sẽ ốm mất."

"Em không sao. Chị mau vào nhà lấy đồ cho anh ấy đi, đừng để anh ấy đợi lâu." Cô đi đến cửa rồi mở khóa cho anh.

Kyu Young chần chừ nhìn cô, đôi chân cứ đứng đó mà không muốn vào, dường như chị ấy muốn nói gì với cô nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu hay phải mở lời thế nào, nhưng cuối cùng Kyu Young cũng quyết định nói ra "Jeong Ha à, không phải Jimin không quan tâm đến em mà không về nhà đâu."

Cô quay lưng lại, tiếp tục nhìn lên bầu trời "Ừ." Chỉ vậy thôi, cô không nói gì nữa.

"Dạo này công ty có một hợp đồng lớn với đối tác nước ngoài nên cậu ấy không có thời gian...để về." Kyu Young cũng quay lại, nhìn tấm lưng cô đơn đó.

"Em hiểu."

Kyu Young im lặng một lúc rồi nhìn chăm chăm vào bầu trời, giống cô "Vả lại gần đây cậu ấy thực sự không có tâm trạng tốt, cậu ấy..." Kyu Young nói rồi lại bỏ dở giống như vẫn còn đang đắn đo.

"Có chuyện gì với anh ấy sao?" Cô quay người lại, đôi mắt vốn không có cảm xúc kia lóe lên một tia lo lắng, nhìn qua giọng điệu cũng như sắc mặt của Kyu Young, cô đoán chắc đã có chuyện gì xảy ra.

Kyu Young cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt cô, quả nhiên chỉ cần là chuyện liên quan đến Jimin thì cô luôn dồn mọi sự chú ý và tình cảm của mình vào. Dưới cái nhìn nghiêm túc của Kyu Young, tim cô cũng đập nhanh liên hồi vì lo lắng, anh đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

"Kyu Young, chị ..." Cô nóng ruột lên tiếng hối thúc nhưng cũng lúc đó Kyu Young cũng bắt đầu trả lời khiến cô bỏ dở câu nói của mình

"Cách đây không lâu Hana đã gặp tai nạn." Kyu Young khó khăn mở miệng.

Cô mở to đôi mắt mình, Hana gặp tai nạn? Cô ấy có sao không? Anh...có ổn không?

"Cô ấy...có sao không?" Khi hỏi câu này, cô cảm thấy có gì đó bất an.

Kyu Young lại im lặng rồi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào cô "Tính mạng cô ấy thì không sao rồi, nhưng...do những mảnh kính xe rơi xuống đâm vào mắt cô ấy nên...cô ấy không thể nhìn thấy được nữa, cô ấy...bị hỏng giác mạc." Kyu Young thở dài rồi cúi đầu xuống, bạn thân của mình bị như thế đương nhiên Kyu Young cũng chẳng vui nổi, thậm chí còn có quầng thâm quanh mắt chị ấy cho thấy vụ tai nạn của Hana cũng khiến chị ấy đau lòng lắm.

Cô sững người, Hana bị hỏng giác mạc rồi, cô ấy không thể nhìn thế giới được nữa, cuộc sống của cô ấy sau này sẽ ra sao? Anh sẽ ra sao? Cô không dám tưởng tượng, tim cô chợt thắt lại, đau lòng quá! Chuyện xảy ra như vậy thật khiến cô không thể chịu đựng được huống hồ chi là người bạn thân như Kyu Young và người yêu của cô ấy như Jimin?

"Không còn cách nào để chữa sao? Chắc chắn phải có cách..." giọng cô run run hỏi lại, cô hy vọng Kyu Young sẽ trả lời là có, sẽ có cách để chữa đôi mắt cho cô ấy mà phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro