Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu sau khi chúng tôi vào chỗ ngồi, Tân Hòa Tử với một số giám đốc điều hành của công ty cũng đến. Căn phòng mà thư ký đặt đủ lớn cho hai mươi người ngồi, nhưng chúng tôi thì chỉ có mười người, bàn lớn đến nỗi mọi người ngồi rất thưa.

Thái Thông Thông dù sao cũng là một quản lý kỳ cựu nên rất giỏi tìm kiếm chủ đề trên bàn rượu, hắn nịnh nọt bàn luận một số tin đồn gần đây với mấy vị giám đốc. Nhờ hắn mà cả bữa cơm không bị tẻ nhạt. Thỉnh thoảng chủ đề lại chuyển sang tôi, hỏi ý kiến hoặc quan điểm của tôi, tôi sẽ trả lời lấy lệ kiểu "đúng", "ừ", "được", thể hiện sự không hứng thú và không muốn tham gia của mình. Nhiều lần như vậy, có lẽ mọi người cũng có thể cảm thấy tôi đang không vui, không còn tìm đến hỏi thăm tôi nữa.

Lư Tuế có mục tiêu rất rõ ràng, chú tâm về phía Tân Hòa Tử, ban đầu còn gọi "giám đốc Tân", nhưng cuối cùng trực tiếp gọi "chị", chỉ một bữa cơm mà Lý Thạc Mẫn đã có thêm mấy ông cậu.

Miễn là không tác oai tác quái trên đầu tôi thì dạng người như Chu Cập Vũ thật sự khiến tôi đánh giá cao. Tham vọng viết rõ ở trên mặt, khắc vào xương, chỉ làm những gì tốt cho mình, không bao giờ lãng phí thời gian cho những người không xứng đáng. Nhìn họ tầm thường, chật vật leo lên, cũng là một thú vui.

Không biết Thôi Thắng Triệt còn đắm chìm trong ký ức về người kia hay là sợ người lạ, ngoại trừ lúc đầu khi tôi giới thiệu sơ qua với đám đông có lên tiếng chào hỏi mọi người ra thì sau đó hắn đều không có cảm giác tồn tại. Không chủ động tham gia trò chuyện, giống như không nghe người khác nói, từ đầu đến cuối đều tập trung vào đồ ăn của mình ở trước mặt, đơn giản như... thật sự là chỉ muốn tới ăn vậy.

Tôi ngồi bên tay trái Thôi Thắng Triệt, Hàn Nhữ ngồi bên tay phải của hắn, tôi ngước mắt lên, thấy Hàn Nhữ cũng đang nhìn Thôi Thắng Triệt. Đôi mắt rực lửa thẳng thắn, như thể trước mặt cô không phải là đàn ông mà là một miếng thịt bò mập mạp, còn cô thì đang ở bên cạnh mài dao chảy nước miếng.

Suýt nữa thì tôi quên mất, Thôi Thắng Triệt rất nổi tiếng. Tuy rằng hồi nhỏ có chút thảm hại, nhưng hiện tại quả thực là vạn người mê.

Đồng nghiệp, khách hàng, khán giả từng xem qua video của hắn, cả những người qua đường như Hàn Nhữ cũng đều rất dễ bị thu hút bởi những đặc điểm đặc biệt trên cơ thể hắn. Ngay cả tật ở tai khiến hắn bị bắt nạt khi còn nhỏ cũng không còn là vấn đề.

Hắn có thiện cảm với tôi cũng chỉ vì tôi đã giúp hắn, tôi đã cho hắn vay ba vạn trong thời điểm khó khăn nhất, nhưng nếu ai đó có khả năng giúp đỡ hắn hơn tôi thì sao? Nếu người yêu cũ thanh mai trúc mã đó quay lại thì sao?Thôi Thắng Triệt nói rằng người kia không còn liên lạc với hắn sau khi ra nước ngoài chứ không phải là họ chưa từng liên lạc lại với nhau. Như vậy có nghĩa là sau ngần ấy năm, hắn vẫn chờ người kia liên lạc với mình.

Ý nghĩ rằng mình chỉ là một sự thay thế, một sự thay thế cho một người đàn ông thậm chí mình còn không biết trông như thế nào khiến hàm răng tôi ngứa ngáy. Đó không phải là tình yêu, đó là sự khiêu khích đối với phẩm giá của tôi.

Chắc chắn tôi sẽ không nhường Thôi Thắng Triệt cho bất cứ ai. Hắn là con mồi của tôi, dù là nam hay nữ, muốn nhúng tay vào thì nên chuẩn bị tâm lý bị tôi xé thành nhiều mảnh.

Có lẽ là cảm nhận được sự thù địch của tôi, Hàn Nhữ đột nhiên nhìn về phía tôi, bắt gặp tầm mắt của tôi, cả người cô sững sờ, vội nói: "A... Tôi, tôi thấy anh đẹp trai này cái gì cũng tốt, tự hỏi không biết có phải là người mẫu của nhà anh hay không, tôi không có ý nghĩa khác."

"Cậu ấy là bạn của tôi, công việc của cậu ấy là bác sĩ thú y, chưa từng đụng đến con đường người mẫu." Tôi chậm rãi nói.

Hàn Nhữ cắn môi, xem ra cũng không quá quan tâm, hỏi Thôi Thắng Triệt: "Không thích đi làm thêm à? Anh thật sự quá hợp với quần áo của tôi, phù hợp hơn tất cả những người mẫu trước đây. Anh là... hình mẫu lý tưởng của tôi. "

Trán tôi co giật hai lần, ghì chặt tay vào chiếc ly đang đựng soda, cố gắng không đập nó xuống trước mặt cả đám đông.

"Xin lỗi, hiện tại tôi chưa cân nhắc đến chuyện đó." Đáng mừng là Thôi Thắng Triệt ít nhiều cũng không bị mê hoặc, biểu cảm của hắn vẫn không thay đổi, từ chối thẳng mà chẳng cần nghĩ nhiều.

Hàn Nhữ thở dài một tiếng: "Vậy thì đáng tiếc quá."

Cuộc trò chuyện này chỉ diễn ra ở một góc nhỏ trên bàn, không thu hút được sự chú ý của người khác, sau đó Hàn Nhữ cũng không nói chuyện với Thôi Thắng Triệt nữa.

Đến tám giờ, cơm đã dùng hết, rượu qua ba tuần, Thái Thông Thông say đến mức mặt đỏ bừng, mấy vị lãnh đạo cao cấp cũng lộ ra vẻ say khướt.

Tôi không uống một ly nào vì lý do kiêng khem, nhưng Thôi Thắng Triệt thì đã được rót hai ly rượu vang. Vì vẫn còn để tâm đến chuyện người yêu cũ của hắn nên tôi chỉ đứng đó nhìn toàn bộ sự việc với ánh mắt lạnh lùng, không thèm ngăn cản. Nhưng lúc hắn uống rượu trông cũng không miễn cưỡng lắm, hẳn là vẫn nằm trong tầm tửu lượng.

Tân Hòa Tử tuyên bố hôm nay tới đây, người trên bàn phần lớn đã ngã trái ngã phải, khách sạn còn đặc biệt cử người đến hỗ trợ một vài vị giám đốc điều hành say rượu ra cửa, thuê tài xế đưa từng người một trở về.

Bị gió ngoài cửa thổi, men rượu của Tân Hòa Tử lại trồi lên, dưới chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống. Lư Tuế lanh tay lẹ mắt bước qua, trực tiếp để đối phương dựa vào người.

"Chị Tân, chị không sao chứ?"

"Ồ, không sao không sao." Tân Hòa Tử hiển nhiên là người có kinh nghiệm, con trai còn lớn tuổi hơn Lư Tuế, nhưng vẫn không kháng lại được sự ân cần lấy lòng của Lư Tuế, mặt vốn đỏ vì rượu lại lập tức đỏ hơn.

Sau đó lấy lý do thuận đường, Lư Tuế trực tiếp lên xe Tân Hòa Tử.

Nhìn chiếc xe kinh doanh màu đen phóng đi, Thái Thông Thông khịt mũi: "Tiện đường à..."

Thuận đường hay không, mỗi người một ý, chỉ hy vọng rằng Lý Thạc Mẫn sẽ không có thêm một người cha vì bữa ăn này.

Trước khi lên xe,Thôi Thắng Triệt bảo tôi đưa hắn đến ga tàu điện ngầm gần nhất là được rồi. Tôi nhìn vào đôi mắt có chút mơ màng của hắn, không nghe lời hắn nói mà trực tiếp lái xe về nhà hắn.

Càng ra ngoại ô, đèn đường càng ít đi, xung quanh cũng im ắng dần. Tôi bật nhạc lên, giữa lúc chờ đèn đỏ nhìn Thôi Thắng Triệt thì phát hiện hắn đang nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, mí mắt hơi sụp xuống một chút so với bình thường, tuy rằng không ồn ào, sắc mặt cũng rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao lại trông giống như... đang say rượu.

Tôi cố gắng nói chuyện với hắn: "Bác sĩ Thôi, cậu thực sự không muốn trở thành người mẫu à? Giống như Lư Tuế đó, cậu ta chụp một bộ ảnh có khi bằng tiền lương mấy tháng của cậu."

Hắn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại lời tôi.

"Vậy ai sẽ... khám cho mấy con vật nhỏ đây?"

"Không có cậu thì còn có những người khác. Nếu cậu không trở thành bác sĩ thú y thì sẽ chẳng có ai khác trở thành bác sĩ thú y hay gì?

"Không giống nhau đâu. Tôi đối xử với chúng nó rất tốt..." Hắn tựa lên cửa kính xe, trên cửa sổ nhanh chóng hiện ra màn sương trắng nhỏ do chênh lệch nhiệt độ: "Tôi rất giỏi chăm sóc động vật nhỏ. " Hắn đưa ngón trỏ ra, vẽ một cái đầu mèo đơn giản trên màn sương trắng.

Nghe đến đây, tôi chắc chắn là hắn đã say thật rồi.

Tên này... không uống được thì sao vẫn mặt không đổi sắt uống hết, ỷ người khác sẽ không nhận ra hắn say hay gì?

"Nếu cậu kiếm được nhiều tiền hơn, cậu sẽ có tiền cấy ghép ốc tai nhân tạo lần thứ hai và chuyển khỏi nơi ở hiện tại, sống trong một ngôi nhà như của tôi, chuyện đó không tốt à?"

Làm người giàu có chỗ nào không tốt à? Tôi đánh giá cao những người có tham vọng rõ ràng, đồng thời, tôi ghét những người nghèo khó nhưng vẫn giả vờ như cao quý lắm.

Thôi Thắng Triệt hồi lâu không trả lời, chỉ ngẩn ngơ nhìn cái đầu mèo. Tôi nghĩ rằng hắn đã say đến mức đầu óc không xài được nữa, cũng không nghe thấy tiếng tôi nữa, vì vậy tôi không nói tiếp. Tầm mắt lùi về phía trước, chờ đèn đỏ để vượt qua.

"Kiếm được nhiều tiền hơn rất tuyệt, nhưng tôi đã hứa rồi..." Hắn ngồi phịch xuống ghế, tiếp tục nói tiếp trong bóng tối: "Cha tôi bị tai nạn trước khi tôi sinh ra và bị liệt từ đó. Từ khi tôi có ý thức tới nay, ông ấy đều nằm trên giường bệnh. Mẹ tôi phải làm việc để nuôi gia đình, mãi cho đến khi bố tôi mất, phần lớn thời gian tôi đều ở bên ông ấy, nấu ăn, lau chùi, nói chuyện phiếm với ông ấy... "

Giọng điệu hắn mang theo chút ý cười mơ hồ: "Ban đầu ước mơ của tôi là làm bác sĩ. Muốn trở thành một bác sĩ giúp mọi người tránh khỏi những bi kịch như của ông ấy và tôi. Lúc đó tôi mới sáu bảy tuổi, thậm chí còn không biết đọc hay nói gì, người khác nghĩ tôi mơ mộng hão huyền, nhưng chỉ có ông ấy là không bao giờ cười nhạo tôi. Ông ấy luôn nói rằng tôi chăm sóc ông ấy rất chu đáo và sẽ là một bác sĩ giỏi trong tương lai. "

"Nhưng sau đó... tôi vẫn không thể chăm sóc tốt cho ông ấy."

Đèn tín hiệu đã chuyển từ màu đỏ sang màu xanh lá cây trên con đường chính vắng vẻ, nhưng tôi vẫn dừng lại tại chỗ mà không có ý định lái xe.

"Vì vậy, trở thành bác sĩ thú y không chỉ vì thích động vật hơn con người mà còn vì cam kết với cha tôi. Tôi đã hứa với ông ấy... rằng tôi sẽ trở thành một bác sĩ giỏi."

Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của Thôi Thắng Triệt đã dần dần trầm xuống, một lúc lâu sau, bên cạnh tôi phát ra tiếng thở đều đều, dường như hắn đã ngủ thiếp đi trong lúc đang nói.

Vì chỉ có một chiếc xe của tôi nên có ngừng mãi cũng không sao, tôi dứt khoát tắt máy, đậu ở giữa đường.

Cửa kính xe hạ xuống một khe rộng bằng ngón tay, tôi rút thuốc lá điện tử ra hút.

Đúng là một giấc mơ tuyệt vời...

Nghĩ thế, tôi không khỏi mỉm cười đứng lên, khi làn khói mát lạnh chạm vào mắt, cảm giác đau nhói trong lòng tăng lên. Tôi chớp mắt nhưng vẫn không thể thoát khỏi cơn đau nhói.

Nửa tiếng sau, tôi đỗ xe ở vị trí cũ, chỗ cửa sổ bị đập vỡ lần trước, tôi vỗ nhẹ vào mặt Thôi Thắng Triệt, gọi hắn dậy.

Hắn sững sờ mở mắt ra, nhìn quanh, thấy mình đã về đến nhà.

"Gặp lại sau..." Sau khi cảm ơn tôi, hắn đẩy cửa xe ra, loạng choạng xuống xe.

Hắn có vẻ say xỉn hơn so với lúc rời khỏi khách sạn. Nếu hắn leo lên cái cầu thang chết tiệt đó hẳn sẽ rất dễ ngã xuống. Mà nếu hắn vì thế mà té gãy cổ thì đó cũng là chuyện tốt với tôi.

Như thể nghe thấy tiếng lòng của tôi, Thôi Thắng Triệt đột nhiên loạng choạng sau khi đi được vài nấc thang rồi đỡ lan can ngồi phịch xuống đất.

"Chậc chậc."

Tắt máy, xuống xe, tôi chạy về hướng hắn. Màn đêm mát mẻ như nước, hít thở không khí trắng xóa, sau khi xác định rằng hắn không bị ngã nặng, tôi nắm tay kéo hắn lên khỏi mặt đất.

Nếu hắn cứ thế ngã chết, đến lúc đó tôi sẽ không thể trốn tránh trách nhiệm. Nếu Nghiêm Thiện Hoa phát điên, nghĩ rằng tôi giết chết đứa con trai quý giá của bà ta thì có khi sẽ vò mẻ không sợ vỡ, nói chuyện của tôi cho Hồng Chính Bạch, khi ấy tội danh đang chờ đợi tôi có thể sẽ trở thành "cố ý giết người". Vì an nguy bản thân, tốt hơn hết là cứ đưa hắn về nhà.

"Sao cậu còn chưa đi?"Thôi Thắng Triệt quay đầu lại, thấy là tôi thì đột nhiên mỉm cười.

Biết hắn chẳng có năng lực gì đặc biệt, cũng không thể nào biết được trong lòng tôi đang nghĩ cái gì, nhưng tôi vẫn bị nụ cười của hắn chọc giận.

"Cẩn thận dưới chân, đừng nói chuyện." Tôi không nghĩ mai hắn sẽ nhớ tất cả những gì tôi nói đêm nay nên giọng điệu tôi cũng vì thế mà tệ hơn hẳn.

May là dù say rượu nhưng Thôi Thắng Triệt vẫn khá ngoan ngoãn, chú ý nhìn xuống bước chân, thật sự không nói gì nữa.

Khó khăn lắm mới đưa được hắn tới cửa, tôi mạnh mẽ gõ cửa sắt, chỉ muốn Nghiêm Thiện Hoa nhanh chóng đi ra để gánh đống quần áo nặng trĩu này.

"Bây giờ tôi nói được chưa?" Thôi Thắng Triệt hỏi.

"Không phải cậu đã nói rồi sao?" Tôi gõ cửa thêm vài lần nữa, không quan tâm lắm.

"Tôi thích giọng nói của cậu, nhưng không phải vì nó nghe hay. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, tôi đã nghĩ... tôi đã lên thiên đường."Thôi Thắng Triệt nói với giọng điệu nũng nịu bất thường sau khi say rượu, nói điều gì đó rất khó hiểu: "Cho nên cậu không phải ác quỷ."

"Ha ha?" Tôi quay đầu lại nhìn hắn, lông mày nhíu lại khó hiểu.

"Cậu là thiên thần của tôi." Nói xong, hắn nhẹ nhàng phủ lên môi tôi, trao cho tôi một nụ hôn thoang thoảng mùi rượu.

Cánh cửa sắt mục nát màu xanh từ từ mở ra, Nghiêm Thiện Hoa khoác áo đi ra mở cửa, cứ thế trong tình huống chưa hề chuẩn bị gì, nhìn thấy một cảnh vô cùng kích thích giữa con ruột và con nuôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro