Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Huân làm xong phần việc của mình thì lập tức về nhà . À quên ,  tranh thủ đi siêu thị .  Hôm nay có đợt giảm giá ,  không mua phí chết đi được . Hiếm khi giảm giá lắm, giảm giá thì cứ mua về ,  kiểu nào dùng chả hết chứ .

- Anh lại mua đồ nhân dịp giảm giá sao ? - hắn liếc nhìn đống đồ cậu mới mua từ siêu thị. Trông khiếp thật đấy.

- Thì giảm giá lâu lắm mới có . Giảm thì cứ mua đi ,  đằng nào chả dùng hết  !  - cậu vỗ đùi cái đét ,  cãi lại . 

Lần nào cũng mua quá trời .  Xách về không nổi nên nhờ Trân Ánh lấy xe chở về .  Công nhận xe của Trân Ánh thích thật, ngồi một cái như mông dính vào ghế luôn .

-Trân Ánh sướng quá !  Có xe riêng,  đi lại thỏa thích .  Trong khi anh vẫn đi bộ .

- Anh thôi than vãn đi ! Rồi sao ?

- Sao trăng trời mây đất sông ao hồ suối gì hả ?

- Đống đồ này anh định khi nào dùng hết . Cỡ 1 tháng chứ ?

- Tầm 2 ,  3 tháng gì đó !  Anh mua nhiều lắm ,  nào là thịt bò ,  tôm ,  cua ,  cải thảo ,  xà lách ,  cà chua ,  dâu ,  thơm ,  sữa ,  bơ ,  trứng và nhiều thứ lắm .

- Chắc cái thẻ anh quẹt hết rồi à ?

- Vẫn còn nha ! Anh không có xài phung phí đâu !

- Tùy anh.

Cậu và hắn trên đường về nhà ,  lâu lâu có tiếng nói lúc lại không .  Cậu xem lại đống đồ mới mua ở siêu thị.  Nghĩ xem tối ăn gì. Hay là cơm chiên Dương Châu ?  Món này lâu rồi chưa ăn nữa .

  cứ làm cơm chiên Dương Châu đi !  Tôi khá thích món đó .  Cậulàm ngon .

- Khang Nghĩa Kiện...

- Hả ?  Anh mới nói tên hắn sao ? 

- Hả ?  Anh có nói hả ?

- Tự nhiên đang im lặng,  anh lại gọi tên hắn .  Nghe vẻ như tiếc nuối hay nhớ thương hắn lắm ấy !

Cậu gãi đầu, không biết mình bị gì nữa . Đã bảo là không nhớ đến anh nữa cơ . Chắc là không sao đâu nhỉ . Đúng rồi ,  cậu bảo là sẽ học theo cái tính dùng cái đầu lạnh như Trân Ánh cơ mà ? Ai da ,  sao lại quên cái chuyện quan trọng như thế chứ hả ?

Về đến nhà ,  cậu tò tò theo Trân Ánh,  bảo hắn chỉ cậu có cái tính giống hắn .  Hắn mặt mũi nhăn nhó,  không hiểu nổi. Chỉ cái tính hả ?  Sao chỉ được trời ?  Ví dụ chỉ cách làm cái nào đó ,  chứ ai lại kêu đi chỉ cái tính . Trân Ánh còn hỏi cậu có bị bệnh không .

- Anh tỉnh táo hoàn toàn .  Không có giấy chứng nhận tâm thần đâu nên em yên tâm .  Anh. Hoàn. Toàn. Tỉnh. Táo.

- Em không tin .

- Cầu xin em đó ,  mau chỉ cái tính cách đó đi !  Giữ cho mình là xấu đó !

- Anh làm ơn tránh ra cho em đi tắm . Nóng nực ,  bực bội,  chưa tính lại hôi nữa !  Em khó chịu quá !

Nói xong ,  hắn đẩy cậu ra .  Đúng là nhặng xị mà .  Không cần . Cậu dỗi .  Đi làm bếp còn vui hơn . Lấy mấy đồ đông lạnh bỏ vào ngăn đông lạnh. Đi rửa rau . Lấy hết mọi thứ cần chuẩn bị cho bữa tối . Bắt tay vào làm nào .

Cậu cảm thấy có gì đó hơi khó chịu trong cơ thể . Tại sao lại nhớ tới anh chứ ?  Cậu thắc mắc . Cứ suy nghĩ về anh nên dao cắt trúng tay . Chảy máu luôn . Cậu lúc này nghe mùi tanh tanh xộc vào mũi mình . Lúc này mới hoàn hồn .

- Mùi máu à ?  Mình có làm thịt đâu ? Mình chỉ cắt rau củ thôi mà ! 

Lúc này cậu nhìn xuống cái thớt ,  trời mẹ ơi ,  máu từ tay mình . Cậu vội rửa vết thương rồi băng lại . 

Mình làm sao thế này ?  Hầy . Chả hiểu nổi .

Mọi thứ chuẩn bị xong ,  dọn ra rồi kêu Trân Ánh ra ăn .

- Mùi thơm quá ta !  Công nhận anh nấu ăn ngon thật !

- Anh mà .

- Anh mà thi nấu ăn là đỉnh luôn . Hết sảy .

Cả hai cùng nhau ngồi thưởng thức món ăn . Tự dưng hắn lại nhìn về nơi nào xa xăm  .  Cậu vô tình thấy ánh mắt của hắn ,  nhìn theo .  Trộm hả ?  Hay thằng nào ? Hay là người ta giao hàng tới ?  Ủa mà có đặt cái ôn dịch gì đâu mà có người giao ?

- Trân Ánh... Trân Ánh à ... Này!

- Dạ ?

- Không ăn cơm ,  nhìn gì thế ?

- Dạ không gì . Anh ăn đi !

Quái lạ ,  Trân  Ánh bị  thế này ?  Em ấy không khỏe sao ?  Hay  chuyện  ?  Hay  đợi ai đến ?  Thôi thì chút hỏi chuyện vậy .  Thắc mắctới mai tới mốt cũng chưa biết  chuyện quỷ  đang xảy ra đâu !

Ăn xong ,  cả hai dọn dẹp . Hắn lên phòng .  Cậu định hỏi hắn bị gì nhưng mà không dám . Hắn dễ quạu lắm . Chắc là mệt ,  muốn ngủ .

Ting .

Tiếng điện thoại. Giờ này ai gọi vậy ?

Cậu cầm điện thoại,  xem ai gọi bay thông báo gì .

- Là tin nhắn của ...  Nghĩa Kiện...

Khang Nghĩa Kiện:  Em đang làm  thế ?  Nếu rảnh thì anh muốn cho emxem cái này .

- Nên trả lời không ? Hay là thôi ?

Cậu không muốn trả lời ,  nhưng trái tim cứ bảo còn chờ gì nữa mà không trả lời . Cậu nhắn lại .

Phác Chí Huân : Tôi ... hôm nay ... cũng bận ... Nhưng đã giải quyết mọichuyện hết rồi.

Ting .

Khang Nghĩa KiệnAnh muốn em xem cái này !

- Xem cái gì thế ?  - cậu thắc mắc .

Ting .

Có tin nhắn này . Cậu mở ra xem .  Là gửi video à ?  Cậu bấm vào xem .

A ... thích quá ... mạnh nữa đi !

Baby à ,  anh sẽ chiều cưng ...

Đâm mạnh vào ... A ...  muốn  con cùng anh a ...

Cái quái gì thế ?  Phim sex sao ?  Hai người đang quay phim sex rồi muốn tôi là khán giả đầu tiên ... xem phim do 2 người đóng hả ?  Đùa chắc ?

Cậu nhìn vào màn hình điện thoại. Nhìn anh âu yếm con người đó ,  hôn cô ta ,  ôm ấp , sờ soạng mọi thứ trên người cô ta . Tiếng va chạm ,  tiếng rên rỉ . Mắt cậu như đỏ lên ,  khóc .  Tức quá ,  quăng cái điện thoại đi .  Cậu ngồi xuống ,  ôm mặt khóc nức nở.

- Tình cảm của mình .... không đáng để ... trân trọng sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro