Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nhắn tin xong , lập tức xóa số của anh ngay . Cậu không muốn thấy tin nhắn từ anh nữa . Làm sai rồi giờ muốn cậu tha à ? Đâu dễ thế .

- Anh , em về trước nhé !

- Ừ.

Trân Ánh lấy áo khoác sau đó rời khỏi nhà cậu . Cậu thì vẫn ngồi đó tiếp tục đọc sách . Mới đọc chừng 5 , 10 phút là nghe tiếng bước chân đang bước vào nhà cậu . Cậu quay ra sau , là Kim Tại Hoàn.

- Mọi việc đã xong rồi đấy !

- Cám ơn vì đã giúp . À , Trân Ánh về nhà rồi ! Đi theo cậu ấy để hâm nóng tình cảm lại đi ! - cậu nói.

- Thôi đi ! - anh ta đỏ mặt tía tai.

Cậu cười. Anh ta thì ngượng ngùng chết đi được . Sau đó anh ta hỏi cậu địa chỉ nhà Trân Ánh ở đâu . Vì hắn lúc sống cùng bố mẹ , lúc lại ra riêng . Mà hắn nếu ra riêng ở toàn ở mấy chỗ kí túc xá .

- Ở địa chỉ này đây ! Anh đi đến gần đến cuối hành lang thì rẽ trái , có 1 cái thang máy , anh bấm vào số 7 . Cậu ấy ở phòng 1607 đấy !

- Cậu ở chung với em ấy à ?

- Trong thời gian tôi bị hành hạ thì tôi ở cùng em ấy ! Mà ...

- Á , xin lỗi , có người gọi tôi.

Anh ta lấy điện thoại , rồi bước ra ngoài nghe điện thoại. Cậu nghĩ chắc là Trân Ánh gọi rồi . Chắc về trễ quá nên lo lắng đây mà . Cậu không thể ngờ hắn lại là 1 con người lạ lùng như thế . Bên ngoài mang vẻ bọc lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp .

- Tại Hoàn, mày có thể chuyển máy cho em ấy nghe không ?

- Nhưng sao mày không gọi trực tiếp lại nhờ tao ?

- Em ấy chặn cả hai số của tao .

- Đáng đời mày .

Nói xong anh ta cúp máy , tắt nguồn điện thoại luôn . Kì này anh ta cũng không giúp gì cho anh nữa đâu . Hại người ta muốn lên bờ xuống ruộng rồi giờ lại đi theo năn nỉ , cầu xin mà tha cho à ? Mộng mị vừa thôi .

- Trời cũng tối rồi , tôi xin phép về trước .

- Ừ . Về sớm đi , coi chừng có người ghen là đi chơi thâu đêm với gái á nha !

Cậu lại trêu anh ta nữa. Cậu lè lưỡi , còn anh ta thì chỉ biết câm nín mà đi về . Sau khi anh ta về , cậu khóa cửa rồi bật điều hòa . Lấy chăn gối ra sofa rồi nằm ngủ. Không hiểu sao cậu lại ra sofa ngủ nữa . Cậu bật TV lên , kết nối với laptop để xem phim . Cậu hình như thích ngồi ở sofa hơn thì phải . Xem phim xong rồi thì tắt , đi ngủ . Cậu định lên phòng ngủ cất laptop , nhưng mới mở cửa là 1 con thằn lằn rớt xuống cái bịch . Cậu sợ xanh mặt nên nhanh chóng chạy xuống phòng khách . Trời ơi , con thằn lằn gì mà to khiếp . Đây là lần đầu cậu thấy con thằn lằn to như thế . Chắc sáng mai nó chán chỗ đó , rồi nó đi thôi .

Anh nằm trên giường , nằm xem một bộ phim . Chán thì tắt , bật nhạc lên nghe . Những bản nhạc hôm nay anh nghe mang âm điệu buồn . Những bản nhạc jazz du sương , những bài piano thật buồn . Chiếc gối anh nằm lên ướt đẫm nước mắt . Khóc muốn khô nước mắt luôn . Gần như là 1 con búp bê không biết cử động , chỉ nằm yên như thế mà thôi .  

Anh cầm điện thoại , 22h tối . Anh bấm vào tin nhắn, những lời nhắn đau lòng lại xuất hiện . Anh muốn gọi cho cậu, nhưng đã bị chặn làm sao mà liên lạc . Bất lực, anh nằm đó , suy nghĩ những chuỗi hành động xảy ra trong quá khứ . Chẳng hiểu tại sao mình lại làm thế với cậu . Chẳng hiểu tại sao lại tin lời con đàn bà đó . 

- Nghĩa Kiện ... sao mày lại thế chứ ?

Nằm suy nghĩ 1 hồi , anh ngủ luôn lúc nào không hay nữa . 

Sáng hôm sau thức dậy chỉ biết là 2 con mắt sưng vù thấy mà ghê . Thôi , rửa mặt rồi đi làm . 

Lên trên xe ngồi , tài xế của nhà anh hú hồn . Cha mẹ ơi , mắt sưng to vù vù thế kia . Hắn không dám nói gì . Chỉ biết chở anh đến công ti rồi về .

- Ôi , giám đốc có sao không ạ ?

Nhân viên thấy đôi mắt hiện rõ sự thiếu ngủ , mệt mỏi . Anh lắc đầu , bảo là không sao . Anh nói là muốn một mình nên mọi người hôm đó không dám đến làm phiền anh . 

Còn cậu thì hôm nay vẫn bình thường , vẫn đên công ti làm việc , vẫn vui vẻ nói cười . Cậu thắc mắc là quá trời bản báo cáo cần đưa giám đốc kí . Sao không ai đưa thế ? Liền cầm đống giấy tờ đó mà lên phòng Giám đốc, đồng thời xem anh ra sao .

Cộc cộc .

- Xin phép vào ạ .

Là tiếng nói của cậu , anh nghe thế , vội mời cậu vào . Cậu bước vào và để giấy tờ lên bàn , không nói gì cả . Quay gót bước đi thì cậu bị anh giữ lại .

- Chí Huân ... ở lại với anh đi ...

- Vợ ngài đâu rồi ? Sao không ôm cô ta đi ?

- Không , trên giấy tờ , em mới là vợ của anh .

- Ngài đùa gì mà kì quá ! Vợ ngài ra ngoài chốc cô ta sẽ quay lại thôi , ngài ôm tôi , không khéo tôi lại mang tiếng là kì đà mất . Xin phép .

Cậu lập tức đi khỏi , để anh ở lại một mình . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro