QUYẾT ĐỊNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại Dân chọn yên lặng , trong đôi mắt chất chứa tâm tư là thường
" Tại Dân...em đừng hận trẫm...hãy yêu trẫm được không "
Tại Dân nhìn Đế Nỗ thành khẩn ngồi xuống nắm bàn tay cậu nói
Cậu thở ra một hơi , rút bàn tay lại chậm rãi nói
" Em thật không biết nên nói gì...giờ đây...em chỉ cảm nhận mình như một một con rối vậy...nếu ngài sợ hãi em chạy đi , thì ngài cắt đứt gân chân em đó đem đi sự tự do của em huỷ hoại trong phút chốc....bệ hạ...người là cửu ngũ chí tôn , thứ ngài làm chưa ai dám phản đối dù đó là sai trái...dù ngài có tước đoạt sự tự do của một người thì cũng là chuyện nhỏ , nhưng đối với em nó cực kỳ lớn ngài biết không ? "
Nhìn mắt Tại Dân đỏ hoen làm hắn xót trong dạ , hắn biết là hắn ngay từ đầu đã sai...dùng cách cường bạo ép buộc chỉ có thể trói được thể xác của cậu chứ trong có trái tim hay tâm hồn của cậu
" Hoàng thượng , có chân mà không thể đi...ngài biết đau đớn trong tâm ra sao không ? Tôn nghiêm bị hủy , mọi việc đều bất tiện , tàn phế ngồi đó cực kỳ đau khổ "
Tại Dân hít một hơi sâu , cũng như đem nước mắt nuốt ngược vào trong lại nói
" Bệ hạ...bây giờ thì sao...ngài vui rồi...ngài không sợ em chạy nữa nên liền kêu người nối lại gân chân cho em phải không...rồi nếu lỡ như sau này có gì phát sinh , ngài sẽ chặt luôn chân em sao...bẻ tay bẻ chân em tùy thích  rồi vui sẽ ráp nối lại sao ?"
Đế Nỗ nghe cậu nói cũng không đáp lại , vì những lời cậu nói đều đúng không sai
Cái mặt hiện rõ hai sự hối hận , hàng chân mài nhíu lại có chút đau trong lòng
Hắn đã dùng sai cách để yêu thương Tại Dân...những việc kia chỉ đẩy xa khoảng cách cả hai mà thôi
Giờ nhìn lại qua bao nhiêu việc , không chỉ làm cho cậu tổn thương , còn biến hắn trong mắt cậu giống như một ác ma , một hôn quân hoang đường...
Đế Nỗ lần nữa nắm lại bàn tay nhỏ của Tại Dân, đem nó đặt lên ngực trái của mình
" Trẫm biết...trẫm sai rồi , trẫm cũng biết lỗi lầm gây ra khó chuộc lại , nhưng trẫm là thật tâm xin lỗi em mà "
Tại Dân không ngờ Đế Nỗ có thể nói ra câu xin lỗi như vậy , đối với người ngồi ở ngôi vị cao ngút trời này có thể thốt ra hai chữ đó quả thật làm khó hắn rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro