Rời đi, trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sinh nhật vui vẻ"

"Cảm ơn...."

Seungri hầu như quên mất sinh nhật của mình, tiếp nhận lễ vật, đoán thứ ở bên trong.

"Anh muốn đi đâu?"

Jiyong bộ dạng gọn gàng như muốn ra ngoài.

Sinh nhật của mình mà anh ấy không ở cùng mình sao?

Seungri có điểm bất mãn.

"Anh đi cho quá khư một cái kết thúc."

"......Có thể chứ?"

Seungri sợ Jiyong đi sẽ không trở về. Jiyong nở nụ cười đầy tự tin, điều này làm cho cậu yên tâm.

Là của cậu, đó là của cậu, ai cũng không được đoạt đi.

"Thiên sứ của anh, cảm tạ em đã cho anh dũng khí." Trước khi đi Jiyong để lại một nụ hôn thật sâu.

"Đúng rồi, anh hy vọng hôm nay em sẽ mặc quà sinh nhật anh đưa cho em."

Nhìn theo bóng dáng Jiyong, lần đầu tiên Seungri cảm thấy bóng dáng của anh thật cao lớn.

Đay là người đàn ông của tôi a...

Trở về phòng, mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc áo gen mõng, còn có nội y hình thú đặc chế...

"Cmn, cái loại này mặc như thế nào chứ! Thật không biết trong óc anh ấy chứa cái gì" Seungri nhìn bộ nội y tình thú không có mấy vải, mặt đỏ tai hồng.

"Kwanghee đã lâu không gập."

"Không nghĩ đến cậu sẽ chủ động hẹn tôi." Kwanghee mĩm cười đắc ý.

Y đánh giá Jiyong từ trên xuông dưới, cuối cùng ánh mắt dưng lại trên khuôn mặt anh.

"Jiyong, cậu trở nên khoẻ mạnh, cũng cao lớn hơn."

"Tôi mỗi ngày kiên trì vận động và uống sữa hiệu XX."

Jiyong rất nhiệt tình giúp công ty sữa quảng cáo.

Kwanghee nhíu mày: "yên tâm, mặt của em có thể phẫu thuật lại được, lần sau cũng đừng đùa nghịch vậy nữa."

"Tôi rất vừa lòng với khuôn mặt này, Seungri cũng không oán giận."

"Đừng đùa, mau trở lại. Vì tìm em, anh đã vắng vẽ vợ vài tháng rồi. Sau này, cứ cách hai ngày anh sẽ đi tìm em, thế nào."

Ngữ khí của Kwanghee càng ngày càng không kiên nhẫn, giống như đang giáo huấn đứa trẻ không nghe lời.

"Dường như anh vẫn chưa hiểu được, chúng ta đã kết thúc rồi, khi anh đặt tờ chi phiếu kia trước mặt tôi thì đã kết thúc rồi."

"Em còn đang giận anh phải không." Kwanghee đen mặt, phát hiện sự tình không giống như suy nghĩ của mình.

Jiyong thản nhiên nói: "Anh đối với tôi, đã không còn có lực ảnh hưởng lớn như vậy nữa."

Nơi lúc đầu rất đau, vô tình không biết lúc nào đã được Seungri chửa khỏi.

Nhanh chóng kết thúc, Seungri còn đang chờ ở nhà. Không biết em ấy có mặt bộ nội y tình thú kia không....Thật mong chờ nha.

"Gạt người."

Kwanghee thẹn quá thành giận, thô bạo cắn lên môi Jiyong, tay trái vỗ về chơi đùa tính khí của Jiyong, tay phải tiến vào vạt áo kích thích cảm giác của Jiyong.

Jiyong cũng không phản kháng, chỉ lạnh lùng nhìn, tầm mắt hai người dần co trong không trung.

Kwanghee bại trận, ngừng động tác, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.

"Nơi này đã không còn vì anh mÀ cương nửa rồi." Jiyong lãnh khốc trần thuật sự thật.

"Em không sợ anh sẽ gây bất lợi cho cậu ấy?" Ánh mắt ác độc của Kwanghee làm người khác không gét mà run.

"Nếu anh muốn vợ của anh biết chuyện trước kia của anh." Jiyong cũng không hề lùi bước.

Hai phần ba tài phú của y đều do vợ của y mang lại.

Kwanghee ngã về ghế dựa.

Trong nháy mắt, cảm giác như già đi mười tuổi.

"Tạm biệt."
//
//
"Đã trở lại?" Seungri cố tỏ ra bình tĩnh, buông quyển sách trên tay.

Hôm nay cậu làm sao cũng không dám đi.

"Đồ thật rất thích hợp với em"

Em ấy quả nhiên mặc.

Trái tim Jiyong đập loạn không nghe lời.

"Bên trong thì sao, có mặt lễ vật anh tặng không."

Jiyong một tay tiến vào vạc áo trước, một tay vén vạc áo lên, chỉ chốc lát, áo trên người Seungri đã xộc xệch, chỉ còn một cái thắt lưng chống đỡ sức nặng của cả bộ đồ, nội y tình thú bên trong lộ ra.

Seungri bối rối quay đầu, lấy tính tình của cậu, bộ nội y tình thú này có đánh chết cậu cũng không mặc, nhưng hôm nay Jiyong cùng Kwanghee cùng gập mặt khoing biết có trở lại hay không, khó bảo toàn hai người củi khô lửa bốc. Cho dù trở về, có thể dao động hay không cũng không biết, cho nên....

Nếu anh trở về sẽ tiện nghi cho anh....

Lúc ấy, Seungri cam chịu nghĩ, do dự thật lâu mới có thể mặc bộ nội y tình thú này.

Jiyong phát ra tán thưởng, cảnh đẹp a.....

Mãnh vải chỉ lớn bằng tay đứa nhỏ căn bản không thể che khuất tính khí của một người trưởng thành, một phần ba bảo bối lộ trong không khí, hai dường mảnh thẳng, một đường kéo buộc gọn ở bên hông bao quanh hình dạng của bảo bối, một đường đi ngang qua mật cốc, cùng dây nhỏ ở phần eo giao nhau ở một điểm chỗ xương sống, lại từ cái vòng phân ra thành bốn đường mảnh thẳng, giao lẫn nhau, như có như không che khuất hai khỏa đào ở trước ngực.

Cảnh xuân đẹp vô hạn, Jiyong huyết khí bốc lên, đang muốn hoá thân thanh sói, nuốt sạch con mồi vào bùng, nhưng lời nói của Seungri đã thành công ngăn lại hành động của anh.

"Anh.... chảy máu mũi......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngocbaby