Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri giật thót khi nhìn thấy JiYong, cậu là trốn anh ra khỏi bệnh viện a. Cô nhân viên nhìn thấy Kwon JiYong miệng lắp bắp sợ hãi

" Chủ... Chủ Tịch..."

JiYong một thân tây trang bước vào, theo sau là TaeHyun cùng với vài tên vệ sĩ.

KiKo thấy Kwon JiYong liền thất kinh, cô run run nhìn anh cả nửa ngày cũng không thốt ra được lời nào.

" Ai nói phu nhân của Kwon JiYong không thể mua đồ ở đây?"

Cô nhân viên cùng KiKo trước câu nói này của JiYong, cả hai sợ hãi nói không nên lời.

" Chủ Tịch... tôi...không biết... đó là phu nhân của ngài".

Cô nhân viên run rẩy, miệng cà lâm nói.

" Hừ" .

JiYong hừ lạnh rồi đi nhanh qua chỗ Seungri ôm cậu vào lòng. Khuôn mặt dịu dàng hơn hẳn, khiến các nhân viên, KiKo, TaeHyun kinh ngạc, lão đại cũng có mặt dịu dàng này sao?

" Bà xã, em không nghe lời anh".

"Lộp bộp" tim KiKo như muốn rớt ra ngoài. Vừa nãy anh ta gọi cậu ta là gì? "Bà xã"? Cậu ta là bà xã của Kwon JiYong? Ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn về phía Seungri, nghĩ mình may mắn khi chưa đụng vào cậu.

Còn cô nhân viên khi nãy đã không đứng không vững mà ngã ngồi xuống đất, lần này cô tiêu thật rồi. Chủ Tịch sẽ sa thải cô mất.

" Tôi không muốn thấy cô ta ở đây nữa".

JiYong chỉ vào người nhân viên nhìn TaeHyun nói. TaeHyun liền hiểu liền ra lệnh cho hai tên vệ sĩ kéo cô ta ra ngoài.

" Còn cô, nể tình mẹ tôi biết mẹ cô tôi sẽ bỏ qua. Bây giờ thì cút". 

Nói xong JiYong không thèm nhìn về phía KiKo mà quay sang Seungri.

" Bà xã, tại sao lại trốn khỏi viện? Hửm?!".

" Tại..tại em thấy chán nên mới ra ngoài đi dạo thôi mà".

Seungri khoác tay anh, làm nũng nói. JiYong hoàn toàn đầu hàng trước hành động đáng yêu này của cậu, anh thở hắt ra nói

" Lần này tha cho em".

" Cảm ơn anh, JiYong".

Seungri cười hì hì hôn "chụt" vào má anh một cái, sau đó kéo JiYong ra khỏi khu thương mại. Để lại hai người bạn nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ

" Ước gì mình cũng được như vậy" .

Hyorin chán nản thở dài, Daesung chỉ biết cười cười không nói gì. Bởi vì cậu đang nghĩ đến TOP yêu dấu của mình.

Hyorin nhìn sang thấy TOP đang cười thì chỉ biết lắc đầu nói lẩm bẩm

" Khi yêu hay mắc bệnh tương tư sao?".

" Cậu vừa mới nói gì? Hyorin cậu đứng lại cho tớ" .

" Nếu cậu đuổi kịp" .

Thế là trong khu thương mại mọi người chứng kiến cảnh tượng hai người  với khuôn mặt xinh đẹp đang rượt đuổi nhau, bỗng chốc xung quanh tràn ngập tiếng cười.
--------+--¶¶++++++(+(

Sau khi JiYong đưa Seungri về bệnh viện, thì Seungri đã xin anh cho xuất viện nên hai ngày sau đó JiYong làm thủ tục để cậu xuất viện, về nhà dưỡng thương. 

Hôm nay JiYong đến công ty có việc bận nên chỉ có Seungri ở nhà.

Cậu ngồi trên phòng suy nghĩ gì đó rất nhập tâm, đến nỗi dì Jeon gõ cửa nãy giờ mà không nghe thấy.

"Cạch" cánh cửa mở ra, dì Jeon bước vào phòng trên tay cầm bát thuốc bổ, đi đến chỗ Seungri đang ngồi

" Thiếu phu nhân mời người dùng thuốc" .

" A...vâng, để đó lát nữa cháu uống". Seungri giật mình nói với dì Jeon.

" Dạ" .

Dì Jeon đặt chén thuốc xuống, rồi xoay người bước ra ngoài không quên đóng cửa lại.

Seungri đi lại sofa cầm chén thuốc lên nhưng không uống, đưa tới miệng rồi cậu  khựng lại môi nhếch lên một nụ cười gian xảo.

7h tối, tại biệt thự KJY

JiYong cầm khăn lau tóc đi từ nhà tắm đi ra, trên người khoác bộ áo choàng ngủ màu đen.

JiYong ngồi xuống giường bỏ khăn lau sang một bên, kéo Seungri ôm cậu ngồi trong lòng, đầu vùi vào hõm cổ tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc của cậu.

" JiYong" . Seungri khẽ gọi tên anh

" Hửm?!".

" Em...em muốn học võ".

JiYong ngước mắt lên nhìn vào con ngươi đen hiện lên tia mong chờ của cậu, anh hỏi

" Tại sao?"

" Em muốn trở nên mạnh mẽ".

Seungri trong ánh mắt hiện lên tia kiên định, JiYong không biết nên vui hay buồn khi cậu muốn trở nên mạnh mẽ?

Seungri thấy JiYong không trả lời, liền ôm chặt cánh tay anh làm nũng

" Nha, JiYong cho em đi đi mà, nha, nha, nha".

JiYong mặt càng khó coi, đây là đang làm nũng với anh? Cơ mà nhìn cậu như vậy đáng yêu làm sao, hai má phồng to môi đỏ khẽ chu nhìn là muốn cắn ngay.

" Em thật sự muốn?"

JiYong nghi hoặc hỏi lại, Seungri không do dự gật đầu chắc nịch. 

Thôi thì anh đồng ý cho xong, chứ như thế này anh sẽ không kiềm chế được mà ăn cậu mất thôi. Dù gì học võ cũng tốt cho Seungri, nên JiYong nói

" Được, nhưng phải cẩn thận".

Seungri nghe anh nói liền cười típ mắt, hôn một cái "chụt" lên má của anh.

" Yêu anh nhất".

Nói xong cậu còn cọ cọ đầu vào lồng ngực của anh, JiYong cứng đờ. Đây là muốn hại chết anh sao?

Giọng hơi khàn của JiYong vang lên

" Bà xã, nếu em không muốn mình bị anh "ăn" thì ngồi im".

Seungri lúc này mới thấy thân thể anh nóng như lửa, mồ hôi trên trán chảy từng giọt.

Cậu liền biết ý mà ngồi yên để cho anh ôm, 10 phút sau JiYong cảm nhận được hơi thở đều đều của cậu trong ngực.

Anh lắc đầu thở dài, khơi dậy dục vọng của anh, bây giờ thì ngủ không biết trời trăng mây gió gì cả. JiYong khẽ mắng yêu.

" Tiểu yêu tinh".

Seungri được JiYong đặt cẩn thận xuống giường đắp chăn kĩ cho cậu, anh liền vào nhà tắm tắm nước lạnh, trên mặt JiYong nở nụ cười bất đắc dĩ rồi bước vào nhà tắm.

Sau khi tắm nước lạnh xong, JiYong đến bên cạnh giường xốc một góc chăn nằm xuống rồi ôm cậu ngủ ngon lành, một giấc tới sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro