Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri không để ý người đó là ai, giọng đã khàn lên vì khóc, JiYong nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cậu thì đau xót, dịu dàng gạt đi những giọt nước mắt đó rồi ôm chặt Seungri vào lòng.

Lúc này đây, anh cảm thấy sợ hãi vô cùng. Đang trên đường về thì JiYong nhận được tin nhắn của dì Jeon, bảo bà chủ muốn đuổi thiếu phu nhân đi.

Khi đọc xong lòng anh như lửa đốt, dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà, đến nơi thì JiYong thấy cậu đang kéo vali đi ra. Nếu anh về muộn một chút nữa thôi, có phải cậu và con sẽ rời bỏ anh mà đi?

Seungri cảm nhận được hơi ấm quen thuộc thì ôm chặt anh, nước mắt cũng rơi nhiều hơn.

" RiRi, đừng khóc. Anh không cho em đi đâu cả..."

" Nhưng mà..."

" Bảo bối, ngoan, em vào trong với anh".

JiYong nắm tay định dẫn Seungri vào thì cậu lắc đầu.

" Em không vào đâu" .

" Vậy em đứng đây, khi nào anh gọi hãy vào?"

" Dạ" .

Nhận được cái gật đầu chắc chắn của Seungri, JiYong mới thở phào nhẹ nhõm, hôn lên trán cậu rồi bước vào nhà.

JiYong mặt lạnh như băng ngàn năm liếc nhìn những người ngồi ở phòng khách. Bà Kwon thấy anh liền cười vui vẻ, nói

" Con về rồi, mau, mau lại đây" .

Trái ngược với sự vui vẻ của bà, JiYong không có bất kỳ biểu cảm nào. Chậm rãi ngồi xuống ghế, quay sang hỏi Dì Jeon.

" Thiếu phu nhân đâu?"

Dì Jeon khó xử nhìn JiYong, bà phải nói gì bây giờ? Chẳng lẽ nói thiếu phu nhân đi rồi? Đang không biết phải làm sao thì, ông Kwon lên tiếng

" Thằng bé đi rồi, nó không phải là thành viên của Kwon gia. Con phải cưới người môn đăng hộ đối, chứ không phải một thằng bé không rõ lai lịch".

" Môn đăng hộ đối? Như thế nào mới gọi là môn đăng hộ đối?"

JiYong lạnh lùng nói, KiKo ngồi đối diện nhìn thấy khí thế của anh thì rùng mình.

Bà Kwon không vui khi thấy con trai như vậy, định lên tiếng thì bị ông nội Kwon cắt ngang

" Chuyện để sau hãy nói, bây giờ đi ăn cơm" .

" Ba nói phải".

JiYong đứng dậy lạnh lùng nói.

" Mọi người cứ tự nhiên, con đi tìm RiRi. Không tìm thấy cậu ấy con sẽ KHÔNG VỀ ĐÂY NỮA".

JiYong nhấn mạnh mấy chữ cuối, rồi bước ra ngoài. Để lại ai kia một bụng tức, còn ba mẹ anh thì cảm thấy khó xử. Có phải họ hơi quá đáng khi đuổi Seungri đi?

Sau khi JiYong rời đi, không khí phòng khách có chút quái dị. Ông nội Kwon đứng dậy đi lên phòng.

" Ta mệt, đi lên phòng nghỉ ngơi".

Bỏ lại một câu, rồi bước về phía phòng ngủ. Bà Kwon chỉ biết cười trừ nhìn KiKo.

" KiKo, chắc con đói rồi? Đi ăn cơm".

" Dạ".

KiKo nhu thuận đi theo sau, nhưng trong lòng không khỏi mắng Seungri.

Mà lúc này, JiYong đang chở Seungri đến khách sạn để nghỉ ngơi. Anh không muốn cậu mệt nên đành như vậy.

" Yongie..."

" Hửm?!"

" Anh vì em mà cãi nhau với ba mẹ không tốt chút nào".

JiYong nghe cậu nói vậy, liền tắp xe vào bên đường sau đó nhìn qua Seungri, dịu dàng nói

" Vì em, anh làm gì cũng đáng. Rồi ba mẹ anh sẽ hiểu..."

" Dạ".

Seungri gật đầu, JiYong cưng chiều vuốt mái tóc của cậu rồi lái xe đến khách sạn The Crayon.

Đến phòng riêng được dành sẵn cho JiYong, Seungri liền nằm phịch xuống giường. JiYong chỉ cười rồi bước vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong anh bước ra ngoài với bộ đồ giản dị. Nhìn thấy cậu ngủ, anh nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro