Hôn Nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Uống không
Jungkook đưa lon coca ra trước mặt tôi mời chào nhưng tôi lắc đầu. Từ lâu, tôi đã chẳng muốn uống cái thứ nước đầy calo này. Thằng bạn có vẻ cũng hiểu tính tôi, chẳng nói năng gì nữa mà đưa lên miệng tu cái "ực"

Thấy tôi đưa mắt về phía bọn con trai đang chơi bóng rổ bên dưới, nó hỏi:
- Sao tao chẳng bao giờ thấy mày lại gần đứa con trai nào thế, Lisa?
- Không thích_ tôi nhàn nhã trả lời.
- Trả lời nhiêm túc xem nào!_ Jungkook có vẻ chẳng dễ dàng buông tha cho tôi với cái chủ đề nhàm chán này

Tôi đành ra vẻ ngẫm nghĩ một chút. Chỉ là "ra vẻ" ngẫm nghĩ thôi.
- Không thích
Có vẻ như chẳng bao giờ câu hỏi của mình sẽ được trả lời thật sự, nên Jungkook cuối cùng cũng câm miệng. Tôi hài lòng khi thế giới lại trở lại bình yên như trước vì không có mấy câu hỏi nhàm chán của nó.

Nhưng tôi sai rồi. Jungkook nó chỉ dừng lại để nghĩ cách chọc tức tôi
- Lalisa Manoban_ nó gọi tên thôi mà cũng phải gằn giọng lên
- Hả... Sao? _ tôi hỏi
- Hay là mày thích con gái nhỉ? _ nó tò mò
-...

Thấy tôi không trả lời, nó lại càng lấn tới
- Tao biết vài em xinh tươi lắm, muốn giới thiệu cho không?
- Thôi khỏi_ tôi ôm lấy đầu

Ai mà chả biết hotboy Jungkook nổi tiếng nhất trường, có bao nhiêu em thích, bao nhiêu cô nguyện theo hầu mà giờ đây anh hotboy đấy cũng chỉ như bao thằng bạn nối khố khác. Ngồi uống coca, ngắm mây trời cùng một con bạn tầm thường như tôi. Mẹ, đời đúng là chẳng biết đâu mà lần.

Tôi mặc kệ, dõi mắt theo phía bọn con trai đang chơi bóng rổ kia. Được một lúc lại nghe thấy tiếng của nó
- Thế còn tao?
- Mày làm sao? Làm ơn nói cho tao hiểu cái!
- Mày có coi tao là con trai không?_ nó hỏi tôi
- Mày lại lên cơn gì à?
- Trả lời tao_ nó gằn giọng

"À được, hôm nay mày dám lên giọng với tao cơ đấy. Dám lên giọng với đại tỷ của cái trường này cơ đấy. Đại tỷ nể tình vì mày là thằng bạn nối khố của tỷ tỷ ta đây. Không mày bị tao băm nát rồi, Jungkook ạ!"

- Không_ tôi trả lời cụt ngủn
- Thế mày coi tao là gì?_ tôi biết thế nào nó cũng hỏi câu này mà!
- Giống như chị em gái, không hơn không kém

Nói xong câu đó, tôi ngẩng mặt lên nhìn mặt nó, sắc mặt Jungkook kém thấy rõ. Hình như tôi đùa hơi lố rồi. Tôi liền mở miệng định giải thích
- Thực ra...

Bỗng một thứ ấm ấm, mềm mềm miết nhẹ một cái vào môi tôi rồi rời đi như chuồn chuồn lướt nước. Tôi ngây người một lúc mới biết được chuyện gì đang xảy ra. Theo bản năng, tôi đưa tay lên quẹt miệng. Tôi còn chưa kịp lau thì hắn nâng cằm tôi lên, cảnh cáo.

- Cấm được lau.
Tôi đẩy tay hắn ra, lắp bắp nói:
- Mày... Mày...
Chết liệt, Lalisa mày lắp bắp cái gì?

Rồi khuôn mặt điển trai ấy kề sát mặt tôi, ôm eo kéo cả người tôi lại gần. In môi hắn lên môi tôi lần thứ hai. Lần này nụ hôn đó sâu hơn một chút, nếu tôi không kiên quyết hơn một chút mà cắn chặt răng lại thì có khi cái lưỡi lươn lẹo kia của Jungkook luồn vào trong miệng tôi từ lúc nào!!

Cả người tôi mềm nhũn, phải mượn lực đỡ trên cánh tay của nó mới có thể ngồi vững. Tiếng tim đập bên tai càng lúc càng lớn dần, không biết là của tôi hay của nó nữa.
- Đồ khốn... _tôi vắt kiệt sức mình thều thào. Một đứa lần đầu hôn như tôi không ngất mới lạ. À, hay là tôi ngất thật!?

Nhưng chư kịp làm gì, nó đã kề tai tôi, phả hơi nóng
- Mày cứ thử ngất xem sao? Mày ngất bao lâu, tao hôn bấy lâu.
Quên mất là nó rõ tính tôi quá mà

Bây giờ tôi mới thấy cái danh đại tỷ của mình thật vô dụng, đánh không lại một tên công tử bột sát gái. Lại còn bị hắn hôn đến nỗi nhão nhoét như bột mì thế này. Nhưng cái tính ương bướng lại không chịu thua.
- Thằng này, mày là một đứa con trai vì sao mày lại bắt nạt một đứa con gái chứ? _ tôi vờ mếu máo khóc

Nghe vậy, hắn không trả lời mà đè tôi xuống, lần mò xuống cổ tôi rồi cắn một cái
- Tao tưởng mày nghĩ tao là con gái? _ nó cười
-Khó chịu hả? Nhưng tao không muốn dừng lại, mày cứ coi tao là "con gái" đi
- Ưm...

Hắn lại hôn tôi lần nữa. Lần này, cái lưỡi của nó luồn vào bên trong lưỡi tôi, khuấy đảo đến điên cuồng, khiến tôi bị hút. Từng chút, từng chút đắm mình vào cái hôn bá đạo đó, không muốn dứt ra. Nhưng... đôi môi này đã làm như vậy với bao nhiêu cô gái?

Cảm giác tưng tức trào lên lồng ngực như muốn đốt cháy thứ gì đó. Thế là tôi dùng hết sức mình đẩy tay nó ra. Cảm thấy vòng tay đang ôm eo buông lỏng, tôi liền lùi về phía sau. Chắc giờ mặt tôi đỏ như cái mông khỉ rồi ấy chứ. Nhưng hắn không tiến lại gần mà nhìn tôi cười ranh ma
- Tao thắng rồi!
- Hả_tôi đơ đi một giây
- Nếu mày coi tao là "con gái", thì mày sẽ không đỏ mặt. Nhưng mày lại đỏ mặt. Chứng tỏ người mày thích là tao, đúng chứ?
- Mày dựa vào đâu mà mạnh miệng thế? _tôi dần tìm lại tiếng nói, gân cổ lên cãi nó
- Không đúng sao?_nó cười

Nói thêm một đoạn, nó kéo tôi lại. Nhưng một thân học võ như tôi, mà lại để nó bắt lại dễ như bắt một con gà vậy. Rồi tôi lại nhanh chóng thoát ra được khỏi cái bàn tay ma quỷ kia, lùi ra sau. Chẳng mấy chốc mà lưng tôi chạm tường.

Được rồi, tôi thừa nhận là tôi thích nó. Nhưng tôi sợ rằng nếu nói ra thì cái tình cảm bạn bè này nó sẽ biến đi mãi mãi. Tôi sợ, tôi chẳng thể dùng cái mác bạn thân để rủ nó đi xem phim. Sợ là chẳng thể ngồi uống coca và nói chuyện trên trời, dưới đất với nó. Sợ không thể cùng nó đêm đi xem phim kinh dị. Sợ không được đi về cùng nó lúc tan học. Sớ rằng nó sẽ không làm gia sư cho tôi lúc kì thì gần tới nữa. Tôi sợ... sợ... sợ mất nó. Vì thích nó, nên tôi sợ rất nhiều.

Còn nếu là bạn, chúng tôi có thể bên nhau mãi mãi. Kể cả khi nó có bạn gái, ngay cả khi nó lập gia đình, ngay cả khi nó già rồi. Chúng tôi mãi mãi là bạn. Tình bạn ấm áp, nhưng cũng thật đắng cay!

Tôi mở miệng, cố để giọng nói mình không bị run rẩy.
- Nếu như mày định chơi đùa với tao như những cô bạn gái cũ của mày thì hãy thôi ngay đi!
Rồi tôi nghe thấy giọng nó vang lên đều đều
- Nhìn tao_nó đặt hai tay lên vai tôi
Tôi nghe lời, ngẩng đầu lên, mặt đối mặt.
- Trông tao có giống đang đùa không? Tao chưa từng thích mấy cô gái đó. Tao suốt ngày mang bạn gái đến gặp mày rồi chia tay cũng chỉ để cho mày biết tao là một thằng con trai. Mày không chơi với đứa con trai nào trừ tao, mà mày chơi rất thân với bọn con gái. Chúng nó cứ đồn ầm lên rằng tao là "con gái". Mày có hiểu không?

Chơi với nhau chín năm, nhưng đây là lần đầu tôi thấy cái ánh mắt này. Cái ánh mắt đầy nghiêm túc, trầm lắng. Đó là cái ánh nhìn của một người con trai dành cho người con gái mà mình thích.

Tim lệch một nhịp...
Thua rồi, tôi đầu hàng...

Thật là bực, nó luôn biết tôi đang nghĩ gì. Rồi cái vụ tôi chối nó là con trai, nó cũng làm mọi cách để tôi thừa nhận. Kể từ khi móc nghéo tay với nó thì tôi biết ngay là đời này, tôi không chạy trốn được. Cúi gằm mặt xuống, tôi lí nha lí nhí trong miệng:
- Tao tránh xa những đúa con trai khác chẳng phải là mày bảo vậy hay sao... hồi nhỏ mày bảo tao thế còn gì.._ ngượng đến đít rồi, tôi chả quen nói những câu nói này.

Tôi không dám nhìn mặt nó, thầy hồi lâu mà không có tiếng trả lời, tôi ngước lên nhưng ngay lập tức tôi bị ai kéo vào lòng. Trán Jungkook tựa vào trán tôi, nó mỉm cười. Khuôn mặt đẹp trai đó như tỏa sáng.
- Hôn nhé? Nếu mày không thích thì cứ nói! _Jungkook nó áp sát vào mặt tôi.
- Từ từ, tao không thích_ tôi gào lên như chưa bao giờ được gào. Nhưng đã quá muộn, nó lại hôn tôi. Phải đến lúc tôi sắp chết ngạt, nó mới buông tha cho tôi.

Jungkook đưa tay lên miết bờ môi bấy giờ đã sưng đỏ của tôi, nó cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Khoan đã, vừa nãy mày nói cái gì cơ? Tao không nghe rõ_khuôn mặt nó lúc này sao trông lưu manh đến thế cơ chứ.
- Mày cố tình!? _tôi gào lên lần nữa.
- Thì sao? _nó cười cười

Nói xong, nó định tập kích lần nữa. Tôi liền rướn cổ sang một bên, hai tay bịt lấy miệng nó, không cho nó hôn nữa. Tôi đắc ý, ném lại cho Jungkook một cái nhìn thách thức kiểu "Tao đố mày hôn được đấy!! Blè"

Thế nhưng, tôi cảm thấy hình như nó... nó đang cười!?

Bỗng dưng, những sợi lông tơ trên người tôi dựng đứng. Cảm giác ngưa ngứa ở lòng bàn tay truyền đi khắc cơ thể. Là nó... nó liếm tay tôi?

Thế là tôi giật mình, buông tay ra. Nó kéo tôi sát lại, cười tinh ranh   nhưng có chút dịu dàng làm cho trái tim tôi đập liên hồi. Nó lại hôn thêm N* cái hôn nữa vào môi tôi.

Xấu hổ nhắm mắt lại. Phải, tôi đã thua nó. Thua nó từ chín năm trước.

__END__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro