Chap 15 : Không Thể Thích Thật Được !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Toàn vừa đi vừa bấm điện thoại, Ngọc Hải đáng ghét, nãy ai kêu hắn ở lại để mấy em kia hỏi bài chứ? Thế nên Văn Toàn cô đã chuồn đi trước, không thèm chờ hắn nữa. Hehe, cho chừa lần sau.

Đang cười hả dạ thì đột nhiên có người cốc nhẹ lên đầu cô, cô ôm đầu ngước lên. Ngọc Hải sao chạy tới đây rồi, còn dám cốc đầu cô. Láo toét hết chỗ nói:

Văn Toàn : Này này, không được động vào đầu tớ.

Văn Toàn cảnh giác lùi lại phía sau, tuy Ngọc Hải chỉ cốc nhẹ một cái thôi nhưng cô cứ thích ăn vạ đấy thì sao? Ai kêu hắn cốc đầu cô làm gì? Ngọc Hải ôm miệng cười, hắn lại cất lời trêu chọc:

Ngọc Hải : Thích động đấy thì sao?

Văn Toàn : Láo toét hư thân, không thèm nói chuyện với cậu nữa.

Văn Toàn lè lưỡi rồi chạy về kí túc, cô ngoảnh mặt lại thì thấy Ngọc Hải vẫn còn đứng dưới sân cười với cô. Nụ cười của hắn luôn khiến bao nữ sinh trong trường ngây ngất, trong đó bao gồm cả Văn Toàn cô. Cô cũng mê trai đó, chỉ là không lộ liễu như bọn Quang Hải và Đình Trọng mà thôi.

Chờ bóng dáng Văn Toàn khuất dần, Ngọc Hải mới quay lưng bước về. Hắn ở ngoài trường mà, nên chỉ tiễn được cô tới đó thôi.

Phòng kí túc của Văn Toàn...

Quang Hải : Toàn ơi, sao cậu nỡ đối xử với con dân FA như vậy chứ?

Quang Hải nãy nhìn thấy Văn Toàn và Ngọc Hải dưới sân kí túc rải cẩu lương mà không khỏi than vãn. Trời ơi, phải nói hai người vô cùng đẹp đôi luôn ý. Đình Trọng cũng hùa theo Quang Hải:

Đình Trọng : Ựa, đau lòng quá!

Văn Toàn chỉ biết lắc đầu cười, hôm nào về phòng cũng nghe hai người bạn than thở. Cái gì mà con dân FA chứ, Văn Toàn cô chẳng qua là bị Ngọc Hải dụ dỗ thôi nhé. Ai bảo hắn ta đẹp trai quá làm gì?

Văn Toàn : Cuối cấp rồi các cậu cũng nên tìm một mối tình nào đó đi.

Văn Toàn nói một cách ngây thơ vô tội, hại Quang Hải và Đình Trọng ai nấy cũng há hốc mồm.

Đình Trọng : Nè, từ khi Tòn của chúng ta yêu đương khác hẳn nha.

Quang Hải : Hehe, còn khuyên chúng mình kiếm bạn trai kìa.

Văn Toàn cạn lời, đúng là cô nói gì cũng bị hai người bạn nói móc mà. Sao số của cô khổ thế nhở. Thế là cả ba ngồi tám chuyện tới tối luôn, cũng cuối cấp rồi mà. Chẳng mấy chốc mỗi người một nơi, phải tận dụng những thời gian rảnh như vậy để buôn chuyện mới được.

Trong lòng Văn Toàn thoáng buồn, khi cô nhận lời Ngọc Hải cô cũng đã từng nghĩ về tương lai như vậy. Tốt nghiệp rồi không biết cô và hắn như thế nào? Bởi vì Văn Toàn cô biết Ngọc Hải là người sinh ra đã ở vạch đích, so với cô thì cả hai giống như hai thế giới khác biệt nhau. Rồi cũng sẽ có người hoàn hảo hơn xuất hiện bên cạnh hắn mà thôi.

Cả Hai : Toàn, cậu đang nghĩ gì đó?

Đang mải buôn chuyện cuối cấp thì Quang Hải và Đình Trọng chợt dừng lại, thấy Văn Toàn cô đang thất thần suy nghĩ thì lo lắng hỏi han. Vừa nãy còn đang vui vẻ mà, sao giờ nhìn nét mặt Văn Toàn có chút buồn ta?

Văn Toàn bị hai người bạn đưa ra khỏi những suy nghĩ vu vơ, cô cười ngượng:

Văn Toàn : Không có gì? Tớ chỉ suy nghĩ một số chuyện thôi.

Đình Trọng : À, tớ biết rồi. Toàn đang nhớ lớp trưởng phải không?

Đình Trọng cố tình chọc cô cười thôi, ai ngờ là đoán trúng thật. Nhưng Văn Toàn không nói gì, cô nhìn qua cửa sổ ngắm bầu trời buổi chiều, nó thật đẹp!

Quang Hải : Cái cậu này, suốt ngày chỉ biết trêu Văn Toàn, hứ?

Quang Hải huých tay Đình Trọng, sau đó cả hai lại "cãi lộn" nhau tới giờ ăn cơm luôn. Chỉ có Văn Toàn cô vẫn im lặng nhìn hai người bạn của mình, cô cười vui vẻ. Tính cô trầm ít nói, nhưng mà lại sống cùng hai người bạn quá đỗi "nói nhiều" thế này. Cuộc sống của cô từ đó cũng bớt tẻ nhạt hơn.

Ai Đó : Cậu chủ, mọi thứ đã sắp xếp xong rồi ạ. Đợi đến khi cậu tốt nghiệp thì có thể về Mỹ để tiếp quản công ti ạ.

Một người đàn ông trung niên kính cẩn nói, người này chính là người biết rõ nhất mọi chuyện quá khứ, cũng là người đến nói với Ngọc Hải thân phận của hắn là gì?

Ngọc Hải nhíu mày có vẻ không vui, ánh mắt có chút buồn:

Ngọc Hải : Nhanh vậy sao? Có thể lùi thời gian lại không?

Ai Đó : Thưa cậu chủ, tôi nghĩ cậu vẫn nên trở về sớm hơn. Cậu với con bé Văn Toàn vốn dĩ không cùng một thế giới.

Người đàn ông trung niên thở dài khó xử, dù sao Ngọc Hải cũng là cậu chủ của ông, ông không thể không khuyên bảo Ngọc Hải được.

Ngọc Hải trầm ngâm suy nghĩ, vốn dĩ lúc đầu theo bản năng là chỉ muốn chinh phục Văn Toàn cứng đầu mà thôi. Tại sao giờ hắn lại không nỡ xa cô? Liệu có phải Văn Toàn cô khiến hắn rung động rồi không? Không thể được, Ngọc Hải này không thể thích Văn Toàn thật được.

Ngọc Hải cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa, hiện tại đầu óc hắn hỗn độn, càng suy nghĩ càng đau đầu. Hắn lười biếng xoa xoa thái dương và bảo người đàn ông trung niên hãy ra ngoài đi. Để Ngọc Hải hắn được yên tĩnh một mình.
_________________________________________
Chả lẽ sắp ngược rồi hả bà con ơi !?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro