Chương 29: Lời hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa, tin tức Ung Thành Vũ được đặc cách dùng cơm cùng tổng giám đốc tại phòng làm việc của anh ta truyền ra khiến cho đám phụ nữ bên ngoài không khỏi cắn răng nghiến lợi.

Ung Thành Vũ mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt mình, tư thế khi ăn tao nhã, động tác không nhanh không chậm vô cùng thuận mắt.

"Anh làm thế này có khác nào kéo giá trị thù hận cho tôi không?"

Khang Nghĩa Kiện hơi nâng mí mắt, nhìn bộ dáng dùng đũa chọc thức ăn đầy ấm ức của cậu:

"Sao? Không thích?"

"Không phải không thích, mà là sợ những người phụ nữ nóng bỏng xinh đẹp ngoài kia tìm tôi gây chuyện!"

Cậu bực bội gắp một miếng ớt trong phần ăn của mình đưa tới trước mặt Khang Nghĩa Kiện, anh liền đơn giản hé miệng cắn xuống, không thèm để ý chút nào, thản nhiên nói:

"Có anh ở đây, ai dám bắt nạt em?"

Ung Thành Vũ bĩu bĩu môi, đang muốn chọc anh ta, ai ngờ người này thật sự ăn miếng ớt kia mà mày cũng không thèm nhăn lấy một cái! Từ lúc trở lại phòng làm việc của Khang Nghĩa Kiện đến giờ, tâm trạng của cậu luôn có chút khó chịu. Bởi vì trong đầu cậu không ngừng hiện lên bóng dáng của người phụ nữ thân hình chữ S đầy đặn ở phòng kế hoạch! Còn có lời nói của Hoàng Minh Trạch cứ như bóng ma quấn lấy cậu, người đàn ông này đã từng qua lại với không ít phụ nữ, ai biết được anh ta có nhúng chàm cấp dưới của mình hay không?

Thấy cậu không trả lời câu hỏi của mình, Khang Nghĩa Kiện cũng dừng động tác. Cậu không vui? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

"Em làm sao thế? Mới ngày đầu đến đây đã bị người ta chọc giận sao?"

"Không có!"

Ung Thành Vũ làm sao dám nói thật là cậu đang ghen bóng ghen gió chứ? Dù sao cũng không có bằng chứng là anh thông đồng với cấp dưới, mà cho dù thật như vậy, cậu lấy quyền gì chỉ trích? Chẳng lẽ anh ta cưng chiều cậu một chút, cậu liền nghĩ mình thật là vợ anh ta sao? Một người ở trên cao thế này...

Càng nghĩ, càng thấy sự chênh lệch giữa hai người không thể lấp đầy. Nếu không phải khuôn mặt của cậu giống với bạn gái cũ anh ta, lúc này cậu hẳn là đang ở trong trung tâm dạy tiếng Anh cố gắng phấn đấu, để dành tiền mua nhà mua xe?

Khuôn mặt xinh đẹp lâm vào trầm tư, lại bị một cái ôm bất ngờ từ phía sau làm giật mình. Khang Nghĩa Kiện đưa tay ôm cậu lên khiến cậu phát ra tiếng kêu sợ hãi, kế tiếp liền phát hiện mình đã ngồi lên đùi của anh ta. 

Khang Nghĩa Kiện một tay ôm eo cậu, một tay sờ gò má mềm mại của cậu, hơi thở thơm ngát nhẹ nhàng quanh quẩn bên chóp mũi.

"Ai chọc em? Nói anh biết."

Ung Thành Vũ có chút không thích ứng được với tư thế này, giống như một đứa trẻ ngồi trong lòng mẹ vậy! Lại nói, bọn họ đang ở công ty, ôm ôm ấp ấp, nhỡ ai thấy thì phải làm sao? Cậu kiên trì lắc đầu:

"Không ai chọc tôi cả, anh buông ra trước!"

Ngọ nguậy muốn trượt xuống, lại bị kiềm chặt không thể thoát ra được. Đôi bàn tay rắn chắc như gọng kiềm nắm eo cậu, có gỡ cách nào cũng vô dụng, tình huống này là cậu không nói rõ, anh sẽ không buông tha cậu?

Ung Thành Vũ ngồi trên đùi anh nhúc nhích một lúc, phát hiện dưới thân anh có phản ứng lập tức cứng đờ người, ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm vào anh. Cái thứ cứng rắn đang chạm vào mông cậu đại biểu cho cái gì, cậu biết rõ!

Dã thú đang ngủ say bị cậu cọ tới cọ lui đến mức tỉnh giấc, tất nhiên cậu phải tự mình làm cho nó xìu xuống. Khang Nghĩa Kiện cũng biết đang là ban ngày, vì vậy chỉ xuất một lần, sau khi dùng khăn giấy lau sạch thân thể của Ung Thành Vũ thì đặt cậu xuống sofa, bảo cậu ngủ một giấc. Cứ như vậy, ngày đầu tiên đi làm bị tên khốn nạn này phá hỏng bét!

Cậu mệt lả người nằm trên sofa, vắt tay lên trán, bực mình lẩm bẩm: "Còn nói là trong giờ làm việc công sẽ không làm việc tư! Lừa đảo!"

 Khang Nghĩa Kiện đang gõ bàn phím chợt dừng lại một chút, rồi bình thản đáp: "Vừa rồi là giờ ăn trưa, không phải giờ làm việc công."

"..."

Được lắm! Ung Thành Vũ đỏ mặt vì nghẹn, không nói được lời phản bác, đành ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng là vẫn không ngủ được. Cậu đang nghĩ những người phụ nữ như lang như hổ ngoài kia nhìn chằm chằm vào Khang Nghĩa Kiện, có khi nào anh sẽ xiêu lòng? Anh cũng chưa từng nói yêu cậu, chỉ thừa nhận cậu là vợ anh mà thôi. Nói vậy, nếu không có cái giấy kết hôn kia thì sao? Thật là đau đầu!

Cậu cứ suy nghĩ linh tinh, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đợi cậu tỉnh dậy đã thấy mình ngồi yên vị trên xe, cửa biệt thự cũng lấp ló xuất hiện trong tầm mắt. Chẳng lẽ anh ta ôm cậu ra ngoài trong lúc cậu ngủ say? Nếu vậy có người nhìn thấy thì sao?

"Không có ai thấy, em yên tâm."

Những lúc thế này, Khang Nghĩa Kiện giống như là đi guốc trong bụng cậu vậy! Khi cậu ghen thì anh ta lại không biết, phải hỏi cho bằng được nữa chứ!

Cô chậc lưỡi không thèm so đo, lúc theo Phỉ Ngạo đi đến cửa biệt thự thì vừa vặn chạm mặt Giai Kỳ. Bên trái của cô ta là một cái va li màu xanh nhạt, sau lưng còn đeo ba lô thật to, toàn là những thứ lần trước cô ta mang đến, khuôn mặt ưu sầu giống như tùy thời đều có thể rơi nước mắt vậy.

Thấy bọn họ, Giai Kỳ mím mím môi, hốc mắt đỏ lên: "Bây giờ em sẽ đi."

Là nói chuyện với Khang Nghĩa Kiện, cho nên Ung Thành Vũ vô cùng tốt bụng chuyên tâm làm một người vô hình, im lặng nhìn mũi giày của mình.

"Ừ."

Thân thể của Giai Kỳ run lên vì kiềm nén nước mắt:

"Kiện... anh thật sự không còn chút tình cảm nào với em sao?"

Người đàn ông đem cánh tay sờ mái tóc đen của người con trai đứng bên cạnh mình, làm cho cậu ngẩng đầu lên, sau đó mới lạnh nhạt đáp:

"Những gì cần nói anh đã nói với em."

"Được! Vậy em chúc anh hạnh phúc!"

Giai Kỳ cuối cùng vẫn không nhịn được mà chảy nước mắt, giọng nói dễ nghe kèm chút âm mũi nghèn nghẹn, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười khổ, thật sự là một tổ hợp khiến bất kì người đàn ông nào cũng phải đau lòng. Chẳng qua lúc này Khang Nghĩa Kiện đang đặt tầm mắt vào đỉnh đầu Ung Thành Vũ, không hề nhìn thấy.

Cô ta cắn môi, kéo va li đi ra ngoài, phía sau liền có hai người đàn ông cao to đi theo, dường như là bảo vệ của biệt thự.

"Anh không còn chút lưu luyến nào sao?" Ung Thành Vũ nhìn theo bóng lưng của Giai Kỳ, đột nhiên có cảm giác cô ta cũng rất đáng thương.

"..."

Không phải là không có, chẳng qua cảm xúc của anh lúc này không quá mãnh liệt mà thôi. Dù sao cô ấy cũng từng là người anh thật lòng yêu mến. Khang Nghĩa Kiện im lặng, chứng tỏ trong lòng anh vẫn còn để ý một chút, bất quá Ung Thành Vũ lại thở phào. Nếu thật sự không có chút cảm xúc nào, như vậy người đàn ông này quá lạnh lùng, cậu nghĩ anh ta có thể dứt khoát từ bỏ Giai Kỳ, thì một ngày nào đó cũng có thể đá cậu ra khỏi biệt thự! Nhưng may mắn là, anh ta còn có chút tình người.

Buổi tối đó, Ung Thành Vũ tìm lại được giấy chứng minh của mình ở trong hộc tủ. Tuy cảm thấy có chút kì quái vì sao cậu lại để nó ở đây, nhưng rồi đoán là người giúp việc nhặt được sau đó cất giúp cậu, cậu liền yên tâm trèo lên giường. 

Khang Nghĩa Kiện ôm eo cậu, Ung Thành Vũ cũng không phản đối, xoay người đối mặt với anh, môi đỏ mọng hơi hé mở:

"Khang Nghĩa Kiện, có một chuyện tôi phải làm rõ với anh."

Anh nhìn cậu, tuy không nói gì nhưng đang chờ đợi câu tiếp theo.

"Tôi muốn biết, anh đối xử tốt với tôi như vậy là vì có cảm giác với tôi, đúng không?"

Ung Thành Vũ nói một hơi, trái tim nhỏ đập thình thịch, cậu không dám hít thở mạnh, sợ anh phát hiện ra mình đang khẩn trương.

Nhìn ánh mắt linh động của cậu, Khang Nghĩa Kiện nghe xong lại im lặng một lúc lâu. Ung Thành Vũ cũng không nói gì nữa, chờ đợi câu trả lời của anh. Qua mấy phút, âm giọng trầm ấm của anh mới vang lên bên tai cậu.

"Ừ. Anh có cảm giác với em."

Ung Thành Vũ hít sâu một hơi, có chút thả lỏng, sau đó nghiêm túc nói:

"Được, vậy chuyện quá khứ của anh xem như xong. Nhưng là sau này, tôi không hi vọng mình sẽ nhìn thấy anh lên giường cùng người phụ nữ khác! Như vậy, chúng ta mới có thể tiếp tục chung sống hòa hợp."

Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, Ung Thành Vũ có thể chấp nhận mọi yêu cầu mà anh đưa ra, riêng việc anh lên giường cùng người phụ nữ khác là không! Cậu đã nghĩ rất nhiều về việc Khang Nghĩa kiện thay đổi thái độ gần đây, tất nhiên cậu rất vui mừng vì anh đối xử tốt với cậu, nhưng về lâu dài, cậu lại có chút lo sợ. Đặc biệt là hôm nay đến công ty, thấy nhiều người nhìn về phía anh bằng ánh mắt thèm muốn như vậy, cậu mới hiểu rõ, hai người vốn ở hai thế giới khác nhau! Cậu không có thứ gì, mà anh lại có tất cả!

Khang Nghĩa Kiện nghe xong liền thở dài trong lòng, cảm thấy mình chưa đủ đáng tin, khiến cho cậu phải lo sợ đâu đâu. Ngẫm lại, một người con trai bị anh dùng tiền cướp về, làm sao sẽ dễ dàng giao toàn bộ trái tim cho anh được? Anh đưa tay vuốt đầu Ung Thành Vũ, cho cậu một lời hứa:

"Anh tuyệt đối sẽ không làm vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro