Chương 4: Chút trừng phạt nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi bộ về biệt thự xong, Ung Thành Vũ cảm thấy bắp chân bắt đầu hơi đau nhức. Trước kia cậu thường xuyên làm việc nhà và hoạt động nhiều, cho nên thân thể rất khỏe mạnh dẻo dai, nhưng hôm nay mới di chuyển một chút đã mệt muốn chết rồi. Chẳng lẽ sau khi làm chuyện kia thì sức khỏe của cậu xuống dốc sao? Trên ti vi lúc nào cũng nói việc quan hệ lành mạnh sẽ giúp giảm stress và cải thiện sức khỏe mà!

Mang theo một bụng nghi vấn tắm rửa xong, Ung Thành Vũ cầm điện thoại lên xem, vừa nhìn, mắt liền mở to.

[Tiểu Vũ, thật ra tớ thích cậu từ lâu rồi.]

Là tin nhắn của Lâm Dương.

Cậu nhìn tin nhắn, không hiểu sao tim bất giác đập nhanh hơn, hai má cũng dần dần nóng lên. Không phải chứ? Cậu chưa từng nghĩ một người vừa đẹp trai vừa tốt bụng lại giỏi giang như Lâm Dương sẽ thích mình... Trước kia cậu bóng gió hỏi về mẫu người lí tưởng của Lâm Dương, hắn còn bảo thích nhất những cô nàng nóng bỏng cơ mà?

Ung Thành Vũ cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, thì ra... nóng bỏng trong mắt hắn là như thế này sao? Nhớ lại buổi sáng hắn bảo có chuyện quan trọng cần nói, không khỏi xấu hổ nghĩ về thái độ vô tâm của mình lúc đó.

Cậu đem đầu vùi vào trong chăn, lăn qua lộn lại một lúc lâu mới ngồi bật dậy, lại đờ đẫn nhìn màn hình điện thoại. Bởi vì lúc còn học đại học là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc sống của cậu, nên Ung Thành Vũ không nghĩ tới chuyện yêu đương. Ngoài người bạn thân Lâm Dương này ra cũng chỉ có vài cô bạn "kém chút nữa mới thân". Bây giờ đột nhiên được tỏ tình, tâm trạng khỏi phải nói vui vẻ tới cỡ nào.

Khang Nghĩa Kiện vừa lúc đứng bên ngoài cửa nhìn vào, thấy nụ cười ngây ngốc của con người kia thì không khỏi lạnh mặt. Anh chậm rãi xoay người, nới lỏng cà vạt rồi vào phòng làm việc ngồi, tiện tay gọi Chu quản gia đến.

Lúc Khang Nghĩa Kiện rời đi rồi, Ung Thành Vũ mới úp mặt vào gối thở dài. Tất cả cũng đã muộn rồi, Lâm Dương thích cậu thì sao chứ? Nếu là cách đây vài ngày, nói không chừng cậu còn có thể nghĩ lại về việc của hai người bọn họ, nhưng hiện tại, ngay cả nghĩ cũng chẳng dám nữa!

Thời điểm Hứa Nhan đang ngồi bên bàn đọc sách, Chu quản gia đột nhiên đến nói với cậu là Khang Nghĩa Kiện mấy hôm nay sẽ ở nhà, dặn dò cậu cẩn thận đừng làm ồn.

Cậu nghe xong, nào có còn tâm trí đi đọc sách, trái tim bé nhỏ của cậu chợt thắt lại, khẽ rùng mình. Cứ nghĩ anh ta phải bận rộn lắm, không ngờ lại về nhà sớm hơn hôm qua!

Buổi tối, Ung Thành Vũ như thường lệ đúng mười giờ trèo lên giường. Lối sống của cậu khá khoa học, ít nhất là thời gian đi ngủ luôn luôn sớm hơn mười hai giờ đêm. Nhưng không biết mấy hôm nay là vì bị bố cậu và người đàn ông đó ảnh hưởng hay là do lo lắng vu vơ mà mắt vẫn mở trừng trừng.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Ung Thành Vũ biết là ai, lập tức kéo chăn trùm kín đầu, giả vờ ngủ. Ung Thành Vũ không tin anh ta vào phòng thấy cậu ngủ mà còn có thể lôi cậu dậy để làm cái trò lăn lộn vừa đau vừa mệt chết người kia!

Nhưng suy nghĩ này thật sự rất sai lầm! Khang Nghĩa Kiện mở đèn, sau đó chầm chậm đi về phía cậu, anh càng đến gần, tim cậu càng đập nhanh, quả thật có dấu hiệu không chịu nổi áp lực xuất phát từ người anh.

"Cậu còn thức."

Anh nhàn nhạt nói, tay rất tự nhiên kéo xuống lớp chăn dày. Ung Thành Vũ bị ánh đèn chiếu vào trong mặt, không khỏi nhăn nhăn mày, dù là có chút sợ, nhưng vẫn giả chết không chịu mở mắt ra.

Bên tai Ung Thành Vũ truyền tới tiếng cười khẽ của Khang Nghĩa Kiện. Ngay sau đó, cổ tay trái cậu bị bóp mạnh, da thịt cậu vốn mềm mại, lập tức hiện lên dấu vết hồng hồng. Cậu đau đến mức hít một hơi, vội vàng mở mắt.

Khuôn mặt cương nghị đẹp trai của Khang Nghĩa Kiện gần trong gang tấc, lông mày dày rậm hơi nhếch lên, con ngươi đen thẳm mang đến một loại cảm giác rất ác liệt, giống như dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi vậy. 

Ung Thành Vũ cũng từng nhìn thấy nhiều người rất tuấn tú, nhưng so với dáng vẻ vừa nhìn liền khiến tim người ta đập thình thịch của Khang Nghĩa Kiện thì khác xa một trời một vực.

Môi mỏng hơi cong lên, thấy biểu tình si mê của cậu thì càng thêm khinh thường. Chẳng qua, khuôn mặt của cậu khiến anh yêu thích. Tay không biết từ lúc nào đã sờ vào bên má Ung Thành Vũ, con người này, dám làm trái lời anh, xem ra lá gan cũng không nhỏ.

Biết anh ta khó chịu vì việc gì, Ung Thành Vũ mau chóng thu lại ánh mắt tán thưởng của mình, bỏ qua cảm giác đau đớn mỗi lúc một tăng bên cổ tay và gò má đang bị tay anh bóp chặt, thành thật nói:

"Sáng nay tôi có gọi anh, muốn xin anh ra ngoài gặp bạn, nhưng do anh không bắt máy."

Khang Nghĩa Kiện không nói gì, chỉ nhìn cậu chằm chằm khiến sau lưng Ung Thành Vũ bắt đầu thấm mồ hôi. Rõ ràng anh ta không nổi giận đùng đùng mắng chửi cậu, nhưng sao lại có cảm giác đáng sợ thế này?

Hai người đấu mắt một lúc, anh mới chuyển cái tay đang để bên gò má xuống cổ cậu, hơi hơi vuốt ve.

Ung Thành Vũ lập tức sợ phát run, cậu có một loại ảo giác người đàn ông này chuẩn bị bóp cổ mình đến chết! Nhưng không, Khang Nghĩa Kiện chỉ nói:

"Tôi không cần biết lí do là gì, cậu đã làm trái quy tắc của tôi, vì vậy..."

Anh đè cậu xuống giường, hai ba động tác đã lột sạch cả người Ung Thành Vũ. Cậu xấu hổ và tức giận đến mức hốc mắt đỏ lên, nhưng lại không có cách nào chống đối, chỉ có thể quật cường không để nước mắt nhỏ xuống. Ánh đèn chiếu xuống thân thể trắng hồng của cậu, vết hôn kín khắp cả trước ngực và bụng, thậm chí nơi đó cũng ẩn ẩn sưng lên, để lộ chiến tích ngày hôm qua của anh.

Ánh mắt Khang Nghĩa Kiện rất tỉnh táo, không hề giận dữ. Anh chỉ cảm thấy món đồ chơi của mình không ngoan, cho nên quyết định trừng phạt cậu. Mà anh lại không phải biến thái thích đánh đập người khác, vì vậy chỉ có đè cậu ở trên giường làm chuyện khiến cậu vừa khó chịu vừa thích thú, giày vò cô cả đêm.

Không có màn dạo đầu giống như hôm qua, mặc kệ cảm giác của cậu, Khang Nghĩa Kiện kéo căng hai chân thon dài của Ung Thành Vũ rồi đem phân thân thô to chen vào trong.

Ung Thành Vũ đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nơi đó giống như sắp rách mất. Cậu hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông thô lỗ kia, chỉ đổi lại một lần lại một lần ra vào càng nhanh và mạnh.

Khang Nghĩa Kiện ép cậu cầu xin anh tha thứ, mặc dù là cậu không hề có lỗi! Ung Thành Vũ ủy khuất cắn chặt răng, chịu đựng đến hơn nửa đêm, bị xoay lật hơn năm sáu tư thế vô cùng táo bạo, rốt cuộc cả người tê dại và xấu hổ khóc cầu anh. Anh vừa cắn khắp người cậu vừa dùng thứ kia công phá mỗi một điểm nhạy cảm bên trong, quả thật còn khó chịu và nhục nhã hơn việc bị đánh đập.

Khang Nghĩa Kiện... Trong đầu Ung Thành Vũ hung hăng mắng chửi anh, hận không thể đem đầu anh đập cho nứt ra.

Đáng giận hơn là, lần cuối cùng, anh ta vậy nhưng dám bắn ở bên trong? Sắc mặt Ung Thành Vũ nháy mắt khó coi đến cực điểm, khàn giọng nói:

"Đi ra ngoài!"

Khang Nghĩa Kiện nhìn khuôn mặt căm hận của cậu lại càng làm trái ý, đem phân thân vùi bên trong, toàn bộ tinh dịch đều nhồi đầy hoa huyệt của Ung Thành Vũ.

"Anh không sợ tôi mang thai sao?" Ung Thành Vũ mệt mỏi nhắm mắt lại, chán ghét cảm giác dưới thân, tùy tiện hỏi.

"Cậu, tốt nhất không có lần sau."

Anh chậm rãi nói, sau khi khiến Ung Thành Vũ không còn sức lực để di chuyển nữa thì vứt lại cậu một mình trên giường, cứ thế đi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, có người đem thuốc tránh thai đến ép cậu uống. Ung Thành Vũ nâng đầu dậy cố gắng nuốt xuống thứ thuốc kia, sau đó lại ngã xuống giường, khắp người đều đau.

Ngày hôm sau tỉnh dậy đã là ba giờ chiều, đầu Ung Thành Vũ nặng nề, ngồi dậy cũng thấy choáng váng khó chịu. Cậu không cách nào ra ngoài được, bởi vì thân thể vô lực, cửa phòng cũng khóa chặt.

Chỉ ra ngoài một chút thôi, vậy mà anh ta lại khóa cửa nhốt cậu! Ung Thành Vũ không thể hiểu nổi, chỉ có thể quy cho người này tính độc chiếm quá cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro