Chương 10: Chấp nhận buông xuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay nhỏ lúc này chợt thấy ấm áp, Không biết Park Jimin thức dậy lúc nào, anh xoa nhẹ tay cô. " Đừng sợ "

Cô xoay mặt nhìn anh, nghe giọng nói trầm ấm, đôi mắt sâu hút lãnh đạm bất giác cô lại thấy an tâm lạ kì. Cô gật gật đầu. Anh kéo cô vào lòng, cô vì quá sợ cũng rất tự giác nép vào người anh. Xe của Park Jimin ngừng lại hẳn. Nhìn ra xa, hai chiếc xe đi đầu của Park Jimin lúc này bị bắn thủng bánh.

Trong bóng tối nhờ ánh đèn của xe, mập mờ đạn bay chéo lửa như tên tung tóe. Thuộc hạ của Park Jimin bắn trả, hai bên đấu súng cũng chẳng biết có ai bị thương hay không. Jungyun quan sát phía ngoài quay đầu lấy một cây súng tỉa hạng nặng OSV 96 .Nhắm ra ngoài bìa rừng nả từng từng cơn mưa đạn.

" Ầm..ầm..."

Cô run lẩy bẩy ôm lấy đầu, rút vào trong ngực của anh .Park Jimin dựa lưng vào ghế cười như không cười nhìn cảnh bão đạn ngoài kia. Bàn tay ôn nhu ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt lấy tóc cô.

Qua mấy phút bão đạn tung hoành, bọn người bí mật kia không ngờ bên Park Jimin có chuẩn bị trước. Thế lực suy yếu bọn chúng đành rút khỏi nơi chiến đấu. Jungyun bước xuống xe, đưa họng súng vào bìa rừng, nả tung tóe chá lửa, cỏ cây bùn đất văng tứ tung.

-" Bên đó ra sao?" Đưa mắt nhìn hai xe đầu bị đạn bắn lốp xe thủng nặng..

-" Người không sao. Xe bị hỏng rồi anh " Nghe thuộc hạ báo cáo Jungyun gật đầu. Mở cửa xe ngồi vào xoay đầu nói với Park Jimin.

-" Hai chiếc xe bị hỏng rồi anh."

Park Jimin cười nhạt nắm lấy bàn tay non mềm của cô chơi đùa. " Chờ một chút, sẽ có người đến đón"

Jungyun cũng cười lạnh không nói nữa quay người lại xoay xoay chiếc bật lửa.

Lúc này anh mới nâng mặt cô cười khẽ. " Hết rồi. Thật nhát gan "

Cô níu lấy áo anh, mọi thứ trở nên im ắng hoàn toàn. Cô nhẹ thở hắt ra muốn nói gì đó lại nghe tiếng xe vù vù chạy đến với tốc độ cực nhanh, hình như không phải một chiếc mà rất nhiều xe. Trái tim bé nhỏ mới thả lỏng giờ lại run lên. 

Chẳng mấy chốc ngược hướng đoàn xe của Park Jimin pha đèn sáng rực. Thuộc hạ của Park Jimin giơ súng nhìn ra điều gì đó mới hạ súng xuống. Lee Hanchun mở cửa xuống xe, đi nhanh về phía xe Park Jimin. Jungyun phất tay ý bảo thuộc hạ của mình lui xuống..

Lee Hanchun nhìn qua Jungyun rồi vòng qua xe đi đến bên hướng Park Jimin ngồi.Gõ nhẹ vào cánh cửa. Cánh cửa kính hạ từ từ xuống. Lee Hanchun quan sát Park Jimin từ bên ngoài. Vẻ mặt lo lắng gịọng nói cũng có chút gấp gáp. " Anh Park .Anh không sao chứ?"

Park Jimin cười như không cười. " Tôi thì có chuyện gì.."

Lúc này anh cảm nhận người trong lòng, sau khi nghe giọng nói của Lee Hanchun cả cơ thể cô cứng ngắt, tiếp đó run rẩy. Anh nhẹ nhàng siết chặt vòng tay. Cô biết người ngoài cửa là ai. Cả đầu cô cũng chẳng dám ngẩng lên, giả chết nằm trong lòng anh là an toàn nhất.

Lee Hanchun nheo mắt nhìn lướt qua Yuna nằm gọn trong lòng Park Jimin .Rồi chấn tỉnh tỏ ra ngạc nhiên. " Em nghe có người báo. Xe của anh gặp phục kích. Em liền chạy đến đây. Mẹ nó là thằng nào lá gan cũng lớn quá rồi đó. Em mà biết được bằm nó ra trăm mảnh." Hắn cung tay tức giận đấm lên nóc xe.

Park Jimin cũng mặc hắn hung hăng chửi ầm lên. Anh vuốt lấy tay Kha Nhi nhàn nhạt nói..

-" Chú nóng làm gì. Rất nhanh tôi sẽ cho hắn nếm mùi dốt nát thích gây sự là như thế nào"

Giọng anh trầm ấm, nghe không rõ cảm xúc như nói chuyện phiếm không phải chuyện chính mình, đơn giản lại làm sắc mặt Lee Hanchun tái đi. Hắn ta cau mài. " Nói thế anh biết ai làm sao. Anh nói đi, Em lôi cổ nó về đây cho anh xử lý.."

Park Jimin quay mặt ra ngoài híp nhẹ đôi mắt nhìn hắn vài giây. Ánh sáng tối rọi vào mặt anh, càng làm anh thêm thần bí. Lee Hanchun tay ứa mồ hôi chờ đợi câu trả lời.

Qua vài giây Park Jimin cười nhạt phun ra hai chữ. " Không biết "

Lee Hanchun như thở phào lại nghe anh nói tiếp.

-" Được rồi. Hai xe bị hỏng. Chú đưa chúng tôi ra sân bay đi.."

Lee Hanchun nhìn anh vội vội vàng vàng gật đầu. " Vâng .Anh yên tâm, em sẽ điều tra, Ai đụng đến anh cũng như đụng đến em. Em không dễ bỏ qua chuyện này đâu..."

Anh cụp nhẹ mí mắt chẳng trả lời, cứ thế bật kính lên. Lee Hanchun nhìn nhìn rồi cũng xoay người rời đi. Bàn tay vuốt nhẹ cái đầu nhỏ đang thở gấp trong ngực mình. " Hắn đi rồi."

Cô  biết anh nhìn ra cô đang sợ hãi. Cô ngẩng đầu đưa mắt đối diện với anh.

Anh mỉm cười yêu chiều hỏi. " Còn muốn ở lại không? Nếu muốn Tôi sẽ không cảng.."

Sắc mặt cô tái đi, cô vội lắc đầu, rơm rớm nước mắt nhìn rất tội nghiệp. " Không..Không muốn..Tôi..tôi sẽ ngoan..Anh..anh đừng giao Tôi cho Hắn.."

Cô rất sợ anh không vui sẽ vứt bỏ cô cho Lee Hanchun. Hắn ta vô cùng đáng sợ, chỉ cần nghe giọng nói của Hắn, cô lại nhớ về chuyện đó .Cảm giác run rẩy liền không thể kiềm chế. 

Anh hôn nhẹ lên gò má mịn màng vẫn còn tái nhợt của cô. Cô run lên, nhắm chặt mắt để anh mơn trớn trên khuôn mặt mình. " Em ngoan thế này. Tôi làm sao nỡ.."

Cô mở mắt ra đối diện với đôi mắt mang ý cười của anh. Cô mím môi lặng thinh bị anh kéo vào lòng, hàng mi dài khép lại hai hàng nước mắt tuyệt vọng chảy dài trên má. Cô hết đường trở về thật rồi, chỉ còn biết buông xuôi tất cả. Chấp nhận với số phận mà ông trời đã an bài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jinsoleu