Chương 7: Bỏ trốn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yuna mơ màng tỉnh lại trong đêm. Dù cơ thể mệt mỏi, đầu đau nhức âm ỉ. Bên một mép má trái cô còn cảm nhận sưng lên, hé miệng liền đau đớn. Tuyệt nhiên đầu óc lại vô cùng tỉnh táo đôi mắt to tròn mang vẻ phòng bị nhìn căn phòng tối om cả đèn ngủ cũng không mở lên. Cô lồm cồm chống tay ngồi dậy cố gắng chớp mắt quen với ánh tối để quan sát mọi thứ xung quanh, căn phòng này rất to và sang trọng. Nhưng đây là giây phút không phải để chiêm ngưỡng. 

Cô hai tay nắm chặt, dù đây là đâu, nơi này dù là của ai. Cô vẫn muốn trở về nhà mình. Vì cô biết những người này vô cùng nguy hiểm. Cô không thể nấn ná ở ngoài dù là một phút nào được nữa. Cô thả nhẹ bàn chân trần xuống thảm trên người là bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Mặc kệ tất cả cô nhón nhẹ bước chân, cả thở mạnh cô cũng chẳng dám. 

" Cạch "

Nơi cổ khô khốc, nuốt nước bọt thở phào nhìn cánh cửa phòng nhẹ mở ra cô đưa đầu nhỏ quan sát bên ngoài. Một hành lang trãi dài rộng lớn. Phía dưới cầu thang còn chìm trong ánh đèn vàng nhạt. Không một tiếng động. Cô không thể quan sát hết tất cả chỉ đánh liều thả nhẹ bước chân vừa đi vừa chạy trên hành lang .Nhìn cầu thang cong xuống sảnh lớn. Bàn tay đã run và túa mồ hôi lạnh vịnh vào thành gỗ, bước từng bước ánh mắt đen láy không ngừng nhìn dáo dác. Nơi ngực trái trái tim đập thình thịch cả hơi thở cũng hỗn loạn .

Bước đến lưng chừng cầu thang, cô thấy cánh cửa lớn khép chặt cách cô hơn hai mươi mét. Bàn chân không tự giác bước nhanh hơn. Cô chạy nhanh tiến về phía cửa. Bàn tay nhỏ ướt đẫm mồ hôi nắm chặt tay vặn cửa .

" Cạch "

Một lần không được cô run lên, bàn tay vặn liên tiếp cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Cửa khóa rồi, trái tim bé nhỏ tuyệt vọng vừa hoang mang vừa run sợ chưa biết làm sao. 

" Tách..Tách...Tách..."

Đèn khắp phòng trên dưới ngôi biệt thự lần lượt mở sáng lên. Cô xoay người bước chân thụt lùi lưng dựa vào cành cửa. Trái tim thiếu nữ như muốn nhảy ra ngoài, chưa quen với ánh sáng cô miễn cưỡng nhắm tịt mắt. Hai bàn tay không kiềm chế nắm chặt vạt áo ngủ, bờ vai mảnh khảnh run rẩy liên hồi.

-" Em quả không biết điều. Dù gì tôi cũng cứu em. Không phải muốn rời đi, phải nói với tôi một tiếng mới phải đạo sao.?"

Tiếng người đàn ông lạnh lùng không nghe rõ cảm xúc vang lên trong không gian rộng lớn, khiến da đầu cô run lên bần bật. Cô lấy hết can đảm mở mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Hình ảnh người đàn ông cao lớn mặc chiếc áo ngủ màu xanh đậm, bên hông cột dây hửng hờ khoe vòm ngực cường tráng. Nhìn vào khuôn mặt sắc nét đẹp hơn tạc tượng, Đôi mắt sâu hút hàng chân mày rậm đen. Chiếc mũi cao vút như người ngoại quốc. Bờ môi mỏng nhếch nhẹ. Làn da hơi ngăm càng tôn lên vẻ ngoài mạnh mẽ trầm ngâm của anh ta. 

Bây giờ cô mới có thể nhìn rõ người đàn ông này. Lúc trên xe cô không có cơ hội ngắm nhìn thật kĩ. Vẻ ngoài của anh ta toát ra sự nguy hiểm. Ánh mắt lạnh đến thấu xương nhìn cô không thể hiện bất cứ cảm xúc gì. Khiến cô càng thêm khó thở. Tiếng động bước chân ngày càng tiến gần làm nhịp tim cô đập theo vồn vả. 

Cô hé miệng thở gấp, đôi mắt to tròn không giấu nổi sợ hãi. Như con mồi nhỏ run rẩy bất lực chờ bị xé nát. Anh thong thả bước xuống, mọi hành động cảm xúc của cô điều được anh thu vào mắt.

Lúc ở hội quán của Lee Hanchun, anh có nhìn qua cô rồi. Cũng chính khuôn mặt xinh đẹp đơn thuần đấy. Đôi mắt quá trong veo của cô lại khiến anh phiền lòng. Giống như rằng nhìn vào đó không khác gì hồ nước trong rọi lại ảnh ngược rõ ràng của anh. Vẻ đẹp mĩ miều yếu ớt lại quá thuần khiết thật khiến người ta muốn chà đạp mà vẩy đục .

Hèn gì tên Lee Hanchun không cần suy nghĩ đã như con hổ đói nhào xé lấy cô gái này. Cô lén đưa tay ra sau vẫn ngoan cố vặn khóa. Đôi mắt không ngừng quan sát lấy anh.

Hành động thiếu suy nghĩ có vẻ cố chấp của cô khiến anh buồn cười. Anh không đi về phía cô, mà thong thả ngồi xuống so pha. Châm một điếu thuốn hít nhẹ rồi thả ra làn khói trắng bay mờ ảo. " Em không định cám ơn Tôi à...?"

Anh hình như rất thoải mái muốn nói chuyện phiếm với cô. Cô chăm chú nhìn anh. Tuy bộ dáng anh rất ung dung, bộ dạng như rất dễ nói chuyện. Nhưng cô lại không cảm thấy thế, cô nhạy cảm phát giác anh như con hổ biết cười, từ tốn nhưng lúc nào xé xác con mồi không hay.

So với cô người đàn ông này như một thế giới khác. Ở anh là sự từng trãi, mọi động tác của anh dù nhỏ nhặt luôn toát ra rõ cường thế mạnh mẽ. Suy nghĩ đắn đo một chút, đúng là anh đã cứu cô thoát khỏi nơi ma quỷ kia. Dù không biết tương lai anh có gây nguy hiểm gì cho mình hay không. Cho là lấy lòng anh hay theo đạo lý cô vẫn nợ anh tiếng cám ơn..

Cô mấp máy môi tái nhợt, khó khăn lắm mới tìm lấy tiếng nói của chính mình. " Cám..cám ơn anh.."

Tiếng cô rất nhỏ, nhưng không đến mức là không nghe thấy. Nhưng anh dường như lại nghe không rõ. Anh nghiêng người chống tay sau gáy nheo mắt. " Nói to hơn. Tôi không nghe rõ.."

Cô nuốt lấy nước bọt run run ngoan ngoãn lập lại. " Cám..Cám ơn anh đã cứu tôi.."

Không biết anh có nghe thấy không, anh vẫn không có động thái kế tiếp. Cô thấy thế lấy hết bình tĩnh nói tiếp lời thỉnh cầu. " Tôi..Anh có thể thả tôi ra. Hay..hay cho tôi gọi điện cho ba tôi. Ba tôi sẽ đền đáp ơn của anh..Anh..anh có thể giúp tôi được không?"

Rõ ràng anh không hung tợn hay có hành động tà ác gì nhưng không hiểu sao cô không thể bình tĩnh đối mặt với anh. Lần này cũng không thấy anh trả lời. Cô đưa đôi mắt khó hiểu nhìn anh. Mấy giây sao lại thấy anh cười khẽ, hỏi cô. 

-" Em bao nhiêu tuổi?" Một câu hỏi không hề liên quan đến chủ đề mà cô đang nói với anh. Chẳng lẽ từ lúc giờ cô nói gì anh chẳng nghe thấy. Hay vốn chẳng để tâm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jinsoleu