chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Macau mất phòng bị vì cơn đau bất ngờ anh kịp lách người lao khỏi giường gài vội nút áo.

"Em thô bạo quá vậy"

"Tôi sẽ vặn gãy tay và bẻ răng cậu nếu cậu còn tuỳ tiện đụng vào người tôi một lần nữa"

"Shh..."

Vết thương trên tay thấm đỏ cả vải băng và rướm ra ngoài, Tankhun chợt mềm lòng, anh cũng quá mạnh tay. Lưỡng lự cuối cùng Tankhun cũng bước lại giường.

"Tôi xin lỗi! Để tôi băng bó lại, hộp cứu thương ở đâu?"

"Nhà tôi không có" - thấy ánh mắt đẹp xót xa đầy lo lắng, lòng bỗng ấm áp vô hạn.

"Để tôi đi mua"

"Đừng đi, khuya rồi" - cậu níu tay anh lại, bộ dạng hề hề đáng thương.

"Máu sẽ tự khô, ngủ thôi em"

"..."

"Hả ý tôi là ngủ, hay em muốn thức vận động?" - Macau đùa.

Đuổi mãi không ra mà động vào thì la làng đau đớn, Tankhun hết cách đành leo lên giường nằm cạnh cậu ta.

"Yên phận ngủ. Thử xờ mó lần nữa xem cậu có toàn mạng không"

Cách nhau một cái gối ôm dài, Macau thoải mái cười sảng khoái

"Bên em thật thú vị"

"..."

"Cha mẹ mất trong một tai nạn máy bay khi tôi mới 7 tuổi. Tuy cô chú Han nuôi dưỡng và yêu thương tôi như con ruột nhưng đôi khi vẫn cảm thấy cô đơn trống trải. Có em thật tốt!" - giọng nam trầm khẽ vang lên.

"..."

"Haizz bỏ đi. Em thì sao?"

"Tôi không có gì đáng kể" - dường như ngoài vẻ trăng hoa phong lưu thì Macau còn là một con người khác, yếu đuối và cô độc. Thế nên cậu không bao giờ thật lòng ư? Sợ một lần nữa mất đi người mình yêu? Thế nên đùa giỡn với anh như bao người khác ư?

"Cha tôi có nhân tình, lão nhẫn tâm vơ vét tiền, quẳng lại vợ và đứa con nhỏ để trốn sang Canada cùng nhân tình. Mẹ tôi bị lao lực và mất sau đó, tôi phải vào viện mồ côi" - anh gác tay che đi đôi mắt, cố gắng nén tiếng thở dài. Từ năm 9 tuổi đến nay chưa một lần rơi lệ, Tankhun không muốn để ai thấy mình yếu đuối đáng thương. Khi cha mẹ Earth nhận nuôi, anh đã nỗ lực hết sức, sống và học tập thật giỏi chứng tỏ bản thân xứng đáng với họ. Cứ gồng người bao năm nay riết thành thói quen, anh cũng quên mất nước mắt yếu đuối là gì...

"Thế nên em ghét đàn ông là vì vậy?" - Macau đẩy gối sang bên nhìn anh.

"Đặc biệt là loại trăng hoa như cậu"

"Không phải em ghét tôi. Em sợ yêu tôi sẽ đau khổ như mẹ, thật ra em có cảm giác với tôi đúng chứ?" - cậu lại nhích gần anh thêm tí nữa, bị bắt thóp rồi Tankhun.

"Cậu là kẻ luôn gây phiền phức" - anh quay lưng phủ nhận.

"Quấy rối tim em sao?" - Macau  được nước càng làm tới ôm siết eo Tankhun từ phía sau. Trong phút chốc anh run rẩy cứng đờ người, cậu đã có đáp án.

"Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước. Nằm đúg chỗ rồi ngủ đi! Đúng là tôi bị điên bất tử mới đi kể chuyện này cho cậu nghe" - Tankhun tuy miệng nói thế nhưng lòng rất nhẹ nhõm. Cậu không tỏ ra thương hại, không giả vờ đồng cảm an ủi rỗng tuếch, không làm anh dằn vặt thêm bởi quá khứ...

Vòng ôm mạnh mẽ ấm áp không tia dục cảm khiến anh an tĩnh, ít nhất giây phút này có một người để anh dựa vào, để anh được yếu đuối dù chỉ trong tâm niệm...

Giấc ngủ đến dễ dàng hơn trong lòng cậu. Đêm! An bình... Là hai kẻ cô đơn, hai kẻ sợ hãi bị mất đi tình yêu sợ hãi sự phản bội cùng mơ giấc mơ hạnh phúc. Bởi ấu thơ của họ là trang giấy thấm đẫm nước mắt, mốc meo bởi sự cô độc bi thương. Liệu vẽ những gam màu hạnh phúc lên trang giấy cũ có lấp đầy khao khát yêu thương?

***

Sáng mùa hè đến sớm hơn mọi khi bởi ánh nắng vội vã kéo màn mây tối và đuổi sao mai chạy mất theo hừng đông. Mấy giọt vàng nhảy nhót nô đùa trên cành lá, gõ khung cửa sổ lách người vào phòng đánh thức nữ nhân đang say ngủ.

Pete nhổm dậy giữa đống chăn gối lùng bùng. Phải rồi hôm nay là ngày đầu tiên của học kì mới, cậu vươn vai hét to.

"Cuộc sống a ~ Thế giới a ~ Pete đến đây muahahaha ~"

"Cô mới ra trại à?" - giọng nam trầm nghẽn vọng đến từ hướng cửa. Vegas tựa cửa khoanh tay giễu cợt.

"Trại là gì? Hình dáng thế nào? Ơ mà anh chưa đi làm sao?" - cậu chu môi hỏi, tung tăng nhún nhảy vào phòng tắm.

"Bây giờ đi. Tuần này tôi không về, thứ 7 đợi tôi đón đến địa điểm diễn"

Pete thò đầu khỏi phòng tắm, mồm miệng dính đầy kem đánh răng, phì phò phun bọt tứ tung.

"Hả? Hôm qua anh về sao lại đi tiếp à?"

"Bẩn quá! Aishh vì không muốn gặp cô, thế thôi" -hắn nhăn mặt bỏ ra ngoài.

Cạch!

Bàn chải từ miệng rớt xuống sàn. Pete chậm rãi nhặt lên, cậu buồn buồn vỗ vào hai má.

"Không sao! Không sao! Đã bảo anh ấy không phải gia đình mà. Pete đừng tiếp tục ảo tưởng"

***

Hôm nay cậu mặc áo sơ mi sọc xanh đi với quần jean dài đơn giản, tóc cũng cột cao gọn gàng và mang giày thể thao trắng. Trông như học sinh cấp 3 thứ thiệt!

Trường học kia rồi...

Vừa bước vào cổng trường đã thấy hội trưởng các câu lạc bộ đứng phát tờ rơi và lôi kéo chiêu dụ thành viên, đông đúc náo nhiệt như ngày đại lễ.

Lần đầu tiên xung quanh mình có nhiều người đến vậy, những bộ mặt, dáng người và trang phục khác nhau. Bầu trời, cây cối, gió lộng... Thế giới mới tuyệt làm sao!
Pete háo hức nhìn bỗng nhiên bị lôi vào cuộc.

"Ối chao bạn gái xinh đẹp, tham gia câu lạc bộ taekwondo đi nào blah blah blah" - anh chàng bệ vệ PR khá rầm rộ.

"Xít ra xít ra! Xinh thế này nên tham gia câu lạc bộ người mẫu của khoa thiết kế blah blah blah"

"..." - lạy chúa cô nàng này cũng PR hoành tráng không kém là bao.

"Lượn đi. Em gái này tôi chụp được trước mà"

"Năm nay một sinh viên được tham gia hai câu lạc bộ cơ, đồ đần chỉ biết đánh đấm"

Đôi nam nữ bắt đầu chửi nhau tung toé, đúng là khai trường khoá mới lúc nào cũng thú vị như thế.

Pete nghệch mặt chả hiểu mô tê gì, cuối cùng khi nhận thức được sự việc thì đứa trẻ khờ khạo đã kí tên vào danh sách lớp Taekwondo, anh chàng hội trưởng sảng khoái cười ha hả ôm cậu đập bồm bộp, có hội viên xinh như hoa như ngọc thế này thì không sợ thiếu kẻ bu vào.

Cậu cười vui vẻ định đi tiếp bỗng ai đó vỗ khẽ vai mình.

"Xin chào! Tôi là Tine người của câu lạc bộ thiên văn, có hứng thú chứ, người mới?" - không dài dòng PR trời trăng mây đất, chàng trai đẹp chỉ cười nhẹ giơ ra tờ rơi màu đen với nhiều đốm sáng nhỏ...

"Thiên văn?" - là mô hình vũ trụ lung linh đẹp đến lặng người hôm qua cậu đã thấy ư?

"..."

"Baifern! À không Pete ~"

"Earth?"

"Vui nhỉ? Cậu tham gia câu lạc bộ nào?" - Earth khoác vai bạn vui vẻ hỏi. Thật có duyên, mới sáng sớm đã gặp nhau a ~

"Hả? À đăng kí câu lạc bộ thiên văn cùng tớ đi"

"..."

***

Chốt hạ kết quả cuối cùng, đôi bạn cùng tiến Earth Pete đã trở thành hội viên mới của CLB Võ thuật và thiên văn. Hẳn cặp trai tài gái sắc này sẽ lôi kéo thêm không ít thành viên tham gia.

***

Một tuần bận rộn làm quen với trường lớp, bạn bè và các hoạt động của câu lạc bộ. Pete hào hứng đến quên buồn, chưa kể hằng ngày sau giờ học đều phải bầm dập ở lớp Taekwondo, tối về ê ẩm lăn ra ngủ như chết. Tất cả những gì đang có thật như một giấc mơ, hoàn hảo tuyệt vời, chỉ là thiếu đi chữ "hạnh phúc" và thừa ra chữ "cô độc"... Mỗi tối trước khi nhắm mắt hình ảnh Vegas lại hiện ra rõ nét, cậu nhớ hắn...

Ai bảo tình yêu phải oanh oanh liệt liệt, phải chết đi sống lại mới là yêu. Đối với Pete, tin tưởng, ấm áp, vui vẻ từng giọt từng giọt đọng lại trong tim từ lần đầu tiên mở mắt, dù hung dữ đáng sợ hay ân cần dịu dàng, vô hình võn vẹn tên Vegas đã trở thành lối mòn quen thuộc trong suy nghĩ. Cậu không biết đó là yêu, chỉ đơn giản rất thích có hắn cạnh bên, cậu cũng thích Earth, thích anh Sarawat hội trưởng CLB taekwondo, thích Tine cậu bạn thân trong CLB thiên văn... nhưng cảm giác không giống nhau.

Tình yêu là sự mập mờ giữa rất nhiều xúc cảm, chênh lệch bởi cán cân đong đo những mối quan hệ khác nhau, người thân và người yêu... Vegas là gì khi đứng giữa ranh giới mong manh ấy?

***

3PM Chiều thứ 7

Vừa tan lớp chính trị định lặn về nhà đã gặp hung thần canh sẵn ngoài cửa, Pete tái mặt chắp tay năn nỉ.

"Pí Sarawat tha em một bữa đi mà! Xin anh đấy hôm nay em có việc quan trọng"

"Hôm nay kiểm tra bài tập cơ bản. Đi!"

"..."

***

Sau 1 tiếng bầm dập cuối cùng Pete cũng bình an về đến nhà. Tắm rửa thay đồ trang điểm xong Vegas đã về từ lúc nào. Hắn sững người khi cậu bước xuống, 1 tuần không gặp Pete như xinh hơn rất nhiều và tràn trề năng lượng. Cậu mặc bộ váy ôm dài màu xám đá của hãng thời trang nổi tiếng Dolce & Gabbana.

"Anh về sớm vậy?" - vừa thấy thân ảnh quen thuộc Pete mừng rỡ ào lại nhào vào lòng Vegas. Mùi nước hoa cậu dùng rất lạ, mùi cỏ thơm nồng... Thân thể mềm mại nhỏ nhắn và nụ cười rạng rỡ, sóng mắt linh động đáng yêu... Nỗ lực trốn tránh cả tuần tiêu tan hết tại khoảnh khắc này.

"Cô là nhà thiết kế. Phải đến sớm để lo chuẩn bị. Đi thôi"

"..." - không phải Baifern đã thiết kế, bây giờ mặc vào là được sao? Cậu mới học 1 tuần thì biết gì chứ?

***

Resort Mastermind, 6PM.
Cổng vào khắc to chữ Lô Vĩ và hàng lau trắng trang nhã.

Khu trình diễn trải thảm chăng đèn lung linh, sàn diễn được thiết kế chạy thẳng và uốn quanh hồ phun nước. Phông nền nâu trầm quý phái cùng hoạ tiết bông lau bày biện khắp nơi...

Hàng ghế khách mời, đại biểu và cánh nhà báo dần dần chật kín.
Đêm thời trang Lô Vĩ sẽ chính thức khai mạc lúc 7PM...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro