chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cầm lên xem đi" - Tine khoanh tay hất hất mặt vẻ ranh mãnh thôi miên Pete cầm lên mấy gói nhỏ chăm chú xem xét.

"Khục khục..." - Earth - Prapai - Payu ục ặc nén cười trong cổ họng trong khi Sky bò lên bàn vớ một cái hít hít rồi phán câu xanh rờn làm cả lũ xém tí bật ngửa.

"Kẹo trái cây a? Sky mún ăn"

"Thằng bé này bỏ xuống ngay! Prapai về dạy lại vợ cho tôi" - Tine vả tay làm Sky le lưỡi rụt lại.

"Ý cậu bảo tôi dạy em họ cậu dùng à? Chúng tôi trong sáng a~"

"..." - trong này không đứa nào xem trọng tuổi tác chẳng đứa nào biết kính trọng người cao tuổi cả AISHH

"Sarawat nhà cậu thường dùng lắm hay sao mà thủ sẵn cả đống thế? Haha" - Prapai này đâu dễ bắt nạt phải xoắn lại chứ.

BỐP!

"Chúng tôi không cần" - anh chàng đẹp trai từ đâu bước vào tung một chưởng xong lười biếng ngáp dài, anh cũng thắc mắc sao người yêu mình lại chứa mấy thứ quỷ quái này chứ?

"Tine em lại đầu bày trò gì để mấy tên nhóc có cớ xúc xiểng hả?"

"Anh là hội viên CLB Taekwondo and kiếm đạo sang đây làm gì?"

"Đăng kí thêm lớp thiên văn" -
Blah blah blah.

"..." - trong khi Pete tập trung nghiên cứu "đồ chơi" mới cả lũ vẫn tiếp tục bàn tán xôn xao vì có thêm thành viên mới "quá quen mặt"

***

"Gulf - Rain! Tôi biết hai người là quán quân ưu tú của khoa y nhưng làm ơn đừng có hễ rảnh rỗi lại mang sách giải phẫu học ra hù doạ mọi người" - Earth ngán ngẩm chỉ trỏ mấy hình vẽ "xương đầu mặt".

"Không sao không sao haha sẵn có chuyên gia ở đây huấn luyện Pete một khoá đi" - Tine phe phẩy tay cười hớn hở giật cuốn "Giáo trình giải phẫu học" trên tay Rain lật lia lịa đến phần "CÁC HỆ CƠ QUAN NỘI TẠNG. HỆ NIỆU-DỤC/Cơ quan sinh dục"

"Gulf giải thích đi. Pete sang bên kia ngồi"

"..." - Pete ú ớ chả hiểu mô tê gì cũng làm theo.

***

Sau 30 quần quật với mô hình "Thiết đồ đứng dọc chậu hông nữ" cùng Rain & Gulf, Pete đỏ nhừ mặt.

"Mấy thứ này là bao cao su?"

"Yup! Cứ giữ mà dùng" - Tine bỏ hết vào cặp cậu vẻ tốt bụng phóng khoáng.

"..." - Pete khóc không ra tiếng, CLB Thiên văn quả nhiên không nên vào thật hối hận a ông trời~!

***

Đùa nhau đã đời rốt cuộc 9 thành viên mỗi người chụm cặp ngồi vẽ phác thảo mẫu đồ mình thích. Pete ngó sang bên Earth.

"Cậu nguệch ngoạc gì thế?"

"Làm bi bằng đá dạ quang cho Santa để lão bắn chơi. Sao dạng hình tròn cũng đẹp mà, cậu thì sao?"

"À...Uhm... Sao băng!"

"..."

***

Ngày qua ngày cứ bình lặng trôi như không ai chú ý đến nó. Mớ bao cao su bị thẩy vào cặp cũng nằm im lìm chỗ cũ trong sự đãng trí ngây thơ của chủ nhân, không ai đả động cũng không ai nhắc đến...

Pete dần dần thích nghi với thời gian biểu hằng ngày từ việc đến trường tan học, hoạt động CLB đến tối về lại vui vẻ kể hết chuyện này sang chuyện khác cho Vegas trong khi hắn bôi thuốc lên vết thương hay dán cao vết bầm cho mình. Thái độ Vegas cũng dịu dàng chiều chuộng hơn đôi khi còn bình luận vài thứ hay ho khiến cậu ôm bụng cười sằng sặc.

Tình yêu có khi không phải thứ gì quá đỗi cao siêu phải cùng sống chết qua hoạn nạn mà nó chớm nở vô hình lặng lẽ từ sự quan tâm lo lắng thường ngày, nụ cười vui vẻ khi thì "anh à đi làm mệt không" khi khác lại "con nhóc này sao mình mẩy lúc nào cũng toàn vết thương thế hử"

Thói quen ở bên cạnh một người tưởng chừng như lẽ đương nhiên nhưng chẳng ai biết nếu một ngày đột nhiên thiếu vắng bóng dáng ấy nơi góc phòng, căn bếp hay khoảng sân trước nhà... sẽ khủng khiếp đến nhường nào trong nỗi dằn vặt bởi thứ gọi là "kỉ niệm"

***

Sau 2 tuần chăm chỉ mỗi ngày gọt gọt dũa dũa gia công đá dạ quang kết quả Pete đã hoàn thành tác phẩm thủ công của mình. Cậu chọn viên đá có ánh sáng lam ngọc lành lạnh hơi tối, tạo hình ngôi sao nhỏ không có cánh hơi tù và góc cạnh như mảng thiên thạch bị bỏ rơi trôi vô định trong vũ trụ...

Nheo mắt ngắm nhìn lần cuối xong cậu bỏ viên đá vào hộp cho vào cặp vô tình cùng ngăn với đám "đồ chơi nhỏ" Tine tặng 2 tuần trước.

Hôm nay là thứ 7 cuối tuần Vegas rảnh rỗi nên cậu sẽ tranh thủ tặng "quà báo đáp" cho hắn như đã hứa.

Pete lấy hộp khỏi cặp xong quên đóng dây kéo thẩy luôn sang bên.
Trong thời gian chờ hắn tắm xong không biết làm gì đành nhìn vu vơ khắp phòng.

"..." - Pete ngạc nhiên khi để ý một vài bức ảnh của Lin biến mất thay vào đó là mấy bức siêu ngố tàu của cậu. Dù số lượng không là gì nhưng...trong tim rất ngọt ngào rất cảm động, hắn...

Cạch!

"Anh tắm xong rồi hả? Lại đây lại đây mau" - dừng hẳn dòng suy nghĩ cậu rối rít gọi vẻ hưng phấn tràn trề.

"Hôm nay anh bận rồi nói sau nhé"

"Sao vậy!!!"

"Tự nhiên hét lên với anh?" - Pete được cưng chiều quá nên ngày càng to gan thì phải. Vegas thờ ơ đi lại tủ quần áo.

"Anh bận gì vào cuối tuần chứ?"

"Hẹn hò"

"..." - siết chặt chiếc hộp nhỏ trong tay Pete nghe tim mình hẫng đi một nhịp, cứ thế im lặng hồi lâu.

"Em đợi anh về"

"Ngủ đi đêm nay anh không về"

"..." -nghĩa là... qua đêm với người con gái khác? Từ sau khi nghe Rain & Gulf bảo làm chuyện đó sẽ có thai Pete càng quyết liệt phản đối với lí do mình chỉ làm em gái, thế nên giờ cậu có tư cách gì ngăn cản hắn?

Nhưng trong lòng có cỗ uất ức nói không ra, rất uỷ khuất rất tức giận... Cảm xúc xui khiến hành động Pete vớ cặp xách cạnh bên ném mạnh về phía chồng mình.

"Vậy anh cút nhanh đi! Vui vẻ đến chết cũng đừng về! Đồ..."

Xoạt!

"..."

"..." - cái gì rớt ra đầy thế kia?

Vegas cau mày nhặt lên một cái xong ánh mắt toé lửa doạ người sừng sộ

"P.E.T.E!"

"D.d.ạ..?" - ối trời đất ơi quên chưa vất mấy thứ quỷ này, cậu bổ nhào lại nhặt hết bao nhét vào cặp xong quay lưng lủi biến về giường trùm chăn với tốc độ ánh sáng.

"Em dùng mấy thứ này với ai khi nào? NÓI MAU"

"Em không có" - cậu lí nhí kháng cự khi Vegas cố kéo mền.

"Ở ĐÂU RA?"

"Tine nhét vào... Cậu ấy bảo..."

"BẢO GÌ?"

"Á đừng đánh đòn em... em mới nói. Cậu ấy bảo để anh dùng" - thấy mền vừa bị lột ra Pete ôm đầu hốt hoảng khai thật.

"SAO?"

"..."

"Không có gì không có gì anh mau đi đi trễ rồi"

"Đột nhiên muốn ở nhà" - hắn tà ác cười. Bị cậu cấm dục hơn 2 tuần xem ra đêm nay nên lấy lại cả vốn lẫn lời. Ai bảo cậu gợi ý bằng mấy thứ thú vị này chứ.

"HẢ? Ở nhà với em thật?"

"Muốn anh ở nhà phải trả giá, được sao?"

"Được!" - cậu gật đầu chắc nịch giơ ra hộp sao đã chuẩn bị sẵn.

"Ta đa ta đa ~ Trả bằng thứ này thế nào?"

"..." - chiếc hộp nhựa đơn giản rẻ tiền này á?

"Anh mở đi" - Hồi hộp a ~hắn sắp mở ra rồi...

Cạch!

Thứ gì đây? Viên đá góc cạnh hơi tù toả ánh lam nhạt nằm lọt thỏm giữa lòng bàn tay mang lại cảm giác mát lạnh.

"Duy Mục" -  Pete vân tròn viên đá trước mặt Vegas.

"Ý nghĩa chính là đôi mắt duy nhất. Giống như lần đầu tiên tỉnh dậy vào 2 tháng trước ngay tại chiếc giường này, thứ duy nhất em khắc sâu đến tận giờ là đôi mắt anh... Vegas dạy em cách mặc đồ, dạy em cách ăn uống, luôn chắn trước khi em sợ hãi... Tuyệt với"

"..."

"Vốn dĩ em không tin vào phép màu cho đến khi Sao băng ban tặng em ánh sáng. Anh chính là đôi mắt. Là người thân duy nhất là gia đình của Pete"

"Không cần anh thừa nhận nhưng xin đừng phủ nhận trước mặt em... Thậm chí em không biết mình thế chỗ Baifern được bao lâu, có thể sáng mai, tối mai hay chỉ 1 tiếng sau... Pete sẽ biến mất không dấu vết"

Tách!

Giọt nước mắt trong suốt nhỏ xuống phủ trùm viên đá trên tay. Ánh sáng lập loè yếu ớt như sắp tắt nhưng chẳng bao giờ tắt. Cậu thả Duy Mục vào tay Vegas, cười trừ xoay người quẹt quẹt nước mắt.

"Xin lỗi vì tặng anh thứ rẻ tiền như thế ha...ha... Ư..." - đột nhiên bị vòng tay kéo mạnh khiến cả cơ thể giật ngược đổ về phía sau, lưng cậu áp vào ngực hắn. Tiếng tim đập rất mạnh...

"Hãy là một gia đình! Anh sẽ không phủ nhận chỉ cần Pete đừng biến mất"

"..." - hắn nói gì? Có...có thể sao?
Từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên cậu cho phép mình chạm tay vào thứ xa xỉ mang tên "kì vọng", kì vọng có một nam nhân để dựa vào có một mái nhà để tránh gió có một tiếng yêu thương thầm kín để giấu chặt trong tim...

"Đêm nay...cùng anh" - khẽ xoay người Pete hắn nhìn sâu vào đôi mắt đong đầy ngỡ ngàng hạnh phúc. Không phải muốn cậu vì dục niệm vì ham muốn chinh phục, đơn giản thật sự muốn có Pete. Ý niệm này rõ ràng hơn bao giờ hết khi tim run lên sợ hãi khoảnh khắc cậu bảo sẽ biến mất.

"Hả? Em..." - Pete lắc đầu sợ sệt.

"Sẽ không đau" - dứt câu Vegas đặt Duy Mục lên bàn với tay tắt đèn.

"Ưhm... Hm..." - đôi môi mọng thấm đẫm mùi vị nam tính trong khi váy ngủ bị trút bỏ theo con đường ngắn nhất là kéo tụt xuống dưới cùng quần lót, cả người trống không dán sát vào thân nam nhân phía trên. Pete biết đêm nay Vegas nhất định không buông tha, hắn hôn đầy đam mê và bàn tay thô ráp lướt khắp người cậu cũng rất nâng niu nhẹ nhàng...

Nếu như có thể mơ vậy đêm nay hãy để Pete được mơ một lần...

Giây phút Vegas tiến vào nơi nữ tính mềm mại, cậu không sợ hãi không hối hận.

"Không đau chứ? Rộng chân một tí thả lỏng, thở đi em..." - giọng hắn trầm khàn cố nhịn không động đậy dù bên trong cậu bắt đầu co thít như muốn nuốt chửng mình.

"Ư.." -cậu rên rỉ lắc đầu, cảm giác lạ lùng khó tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro