25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆Chương 25☆

Nguyên nhân Hoàng Tuấn Tiệp tức giận rất nhanh được tìm ra.

Hoàng Trí Hữu nói y không làm gì đặc biệt, chỉ là sau khi lên máy bay vì muốn giảm bớt lo lắng cho Hoàng Tuấn Tiệp nên cùng cậu nói chuyện phiếm, tất nhiên là chỉ có y tự nói một mình.

Hạ Chi Quang truy vấn xem người nọ đã nói cái gì, tuy Hoàng Trí Hữu trả lời không có ý gì nhiều nhưng sau khi nghe kĩ từng câu, hắn rốt cuộc cũng tìm ra nguyên nhân.

Trong cuộc đối thoại tào lao kia, Hoàng Trí Hữu đã vô tình nói với Hoàng Tuấn Tiệp rằng, “Con sẽ thích không khí ở nước ngoài, sau đó nếu muốn có thể ở lại luôn không trở về, dọa cho anh hai con chết khiếp!”

Hạ Chi Quang nói câu này có vấn đề nhưng chung quy Hoàng Trí Hữu vẫn không hiểu mình sai ở chỗ nào. Y chỉ biết Hoàng Tuấn Tiệp là trẻ tự kỉ, trừ điều đó ra y hoàn toàn không biết gì về chứng bệnh này, mà hiểu biết về Hoàng Tuấn Tiệp cũng là con số 0 tròn vành vạnh.

Hạ Chi Quang cứng rắn vạch ra sai lầm, chỉ khi ở trong hoàn cảnh cực kì quen thuộc Hoàng Tuấn Tiệp mới có thể chấp nhận một vài sự thay đổi vô cùng nhỏ. Tuy Hoàng Trí Hữu muốn nói đùa nhưng cậu nhóc hoàn toàn không hiểu, đương nhiên sẽ nghĩ đó là thật. Đáng lẽ chỉ đi bảy ngày rồi về giờ lại bị xáo trộn khẳng định cậu nhóc sẽ thực khủng hoảng.

Đầu dây bên kia Hoàng Trí Hữu nghe xong cảm thấy không hiểu nổi, “Nhưng… chỉ là một câu nói mà thôi, làm gì mà nó sinh khí đến mức không thể khống chế như vậy—”

Hạ Chi Quang “Bụp” một tiếng, trực tiếp ngắt điện thoại.

Hoàng Tuấn Tiệp vẫn đang trốn ở trong phòng, không muốn nói chuyện cùng hắn.

Ngay từ đầu Hạ Chi Quang đã cảm giác đều là lỗi của Hoàng Trí Hữu, y không hề hiểu Hoàng Tuấn Tiệp, lại còn nhiều lời nói những câu vô trách nhiệm. Hắn giải thích với Hoàng Tuấn Tiệp rằng mọi lời Hoàng Trí Hữu nói đều sai, hết thảy đều giống như trong kế hoạch, đi một tuần sau sẽ về. Không ngờ Hoàng Tuấn Tiệp vừa nghe thấy liền lấy thời gian biểu ra xé tan thành từng mảnh, tức giận a a kêu lớn. Một đường vừa nháo vừa khóc đã mệt nhoài nhưng Hoàng Tuấn Tiệp vẫn không chịu nghỉ ngơi. Hạ Chi Quang xót xa nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong lòng như có kiến bò, vươn tay đem cậu ôm vào trong ngực.

“Chán ghét!” Hoàng Tuấn Tiệp kêu, “Chán ghét anh hai!”

“Tiểu Tiệp…” Hạ Chi Quang mờ mịt không hiểu.

“Không đi! Không đi cùng! Chán ghét!” Hoàng Tuấn Tiệp tiếp tục thét lên, đem hành lí dỡ tung ra, tức giận đến cả người phát run.

Hạ Chi Quang đột nhiên hiểu ra, Hoàng Tuấn Tiệp sinh khí bởi hắn không cùng cậu đi nước ngoài. Nơi kia vừa xa lạ lại xa xôi, cho dù có Hoàng Trí Hữu đi cùng cũng không có cách nào làm dịu nỗi bất an này, mà câu nói đùa của ông ta lại càng làm giọt nước tràn ly.

Vui mừng dâng lên nghẹn ngào nơi đáy mắt.

Trong lòng Hoàng Tuấn Tiệp, thì ra hắn vẫn là một người đặc biệt.

Ngày hôm sau Hoàng Trí Hữu gọi điện lại, thái độ hợp tác thừa nhận lỗi sai của mình, cũng nói thêm việc đã chuẩn bị vé máy bay mới. Hạ Chi Quang nói tình trạng hiện tại của Hoàng Tuấn Tiệp không thích hợp để ra nước ngoài, cảm xúc của cậu nhóc vẫn chưa ổn định. Mà chính hắn cũng không hi vọng dưới loại tình huống này nhóc ấy sẽ rời khỏi tầm mắt của hắn.

Hoàng Trí Hữu nói rất nhiều, dùng một loại phương thức nghệ thuật phong phú và tình cảm kể về tâm nguyện được chăm sóc Hoàng Tuấn Tiệp. Rằng mười tám năm qua y chưa bao giờ quan tâm đến mẹ con Lan Mẫn, y tưởng hai người họ vẫn sống tốt chứ không ngờ cô ta lại phải một mình vất vả chiếu cố Hoàng Tuấn Tiệp như vậy. Hoàng Tuấn Tiệp là trẻ tự kỉ, đến bây giờ còn không có khả năng tự lo cho cuộc sống cá nhân, về sau phải làm thế nào? Tương lai vài năm tới sẽ ra sao? Thế nên y mới muốn đem cậu ra nước ngoài, để nửa đời sau cậu vô lo vô nghĩ.

Từng câu từng chữ đều cảm động lòng người, Hạ Chi Quang căn bản không cự tuyệt được, huống hồ hắn cũng không có tư cách đó. Một người cha muốn chăm lo cho con cái của mình, đó là điều đương nhiên.

“Nhưng Hoàng Tuấn Tiệp khó có thể thích ứng được với hoàn cảnh ở nước ngoài.”

Hạ Chi Quang muốn nói thẳng với đối phương cứ để cậu cho hắn chiếu cố là được, nhưng tình cảm, dục vọng nơi đáy lòng không ai biết kia lại khiến hắn không nói nên lời.

Từ sau lần đó Hoàng Tuấn Tiệp kiên quyết không muốn cùng Hoàng Trí Hữu xuất ngoại, Hạ Chi Quang vừa mới nhắc tới tên người nọ cậu đã tức giận ném tranh ảnh đang vẽ xuống đất. Cuối cùng hắn đành quyết định sẽ cùng nhau đi thì cậu mới miễn cưỡng đồng ý, tuy rằng vẫn là bộ dáng thở phì phì sinh khí.

Hạ Chi Quang vừa gọi tên cậu, vừa hôn lên môi và trán.

Hắn không muốn Hoàng Tuấn Tiệp tức giận, hắn chỉ muốn cậu cả đời sống vui vẻ.

“Đều là lỗi của anh.” Hắn thành thực nhận lỗi về mình.

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn qua vẫn không bằng lòng nhưng thời điểm Hạ Chi Quang hôn môi cậu đều đáp lại tích cực, hôn đến cánh môi sưng đỏ.

Hạ Chi Quang ôm chặt cậu vào trong ngực, không ngừng hôn lên trán, mắt, hai má cùng mũi Hoàng Tuấn Tiệp, vô thức lẩm bẩm, “Bảo bối… Bảo bối…”

Nếu có ngày ông trời muốn bảo bối rời khỏi hắn, hắn nên làm thế nào đây?

Hạ Chi Quang gọi điện cho Hứa Trí Hữu thông báo hắn sẽ đi cùng Hoàng Tuấn Tiệp, sau đó nhanh chóng giải quyết sự vụ ở công ty rồi lập tức xuất phát.

Dọc đường đi Hoàng Tuấn Tiệp đều kề cận Hạ Chi Quang, lúc ngồi lên máy bay cũng cầm chặt tay áo như thể sợ hắn chạy trốn.

Tiếng động cơ gầm rú khi máy bay cất cánh khiến cậu có điểm bất an, ngồi vặn vẹo tại chỗ hàm hồ phát ra vài tiếng kêu vô nghĩa, thu hút sự chú ý của các hành khách bên cạnh. Hạ Chi Quang nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vỗ an ủi. Hoàng Trí Hữu cảm khái nói, “Này đúng là như chiếu cố tiểu bảo bảo.”

Thời gian bay mất gần mười tiếng, Hoàng Tuấn Tiệp ngồi ngốc hồi lâu bắt đầu không kiên nhẫn, muốn đi WC. Hạ Chi Quang cởi bỏ dây an toàn, dẫn cậu đến toilet. Hoàng Tuấn Tiệp đi chậm rì rì, nhìn nơi này một chút, nơi kia một chút. Toilet trên máy bay nhỏ hẹp không giống với ở nhà khiến cậu nhíu mày, Hạ Chi Quang lại phải khuyên một lúc lâu Hoàng Tuấn Tiệp mới cực kì không tình nguyện đi vào. Nếu không phải bên trong quá bé thì Hạ Chi Quang hận không thể vào cùng cậu mới yên tâm.

Sau khi đi WC xong Hoàng Tuấn Tiệp lại nhất quyết không chịu trở về chỗ ngồi, cậu đi qua đi lại trên lối đi hẹp ngang, từ đầu máy bay đến cuối máy bay, rồi lại xoay người đi ngược trở lại. Tiếp viên hàng không đến yêu cầu trở về vị trí nhưng Hoàng Tuấn Tiệp không chịu, cậu khẽ kéo tay áo Hạ Chi Quang vẫn đi đằng sau, như muốn gọi hắn nghĩ biện pháp.

Hạ Chi Quang giải thích một chút tình huống, cam đoan sẽ đảm bảo các biện pháp an toàn và không để cậu quấy rầy người khác. Nhân viên kia nghe xong liền gật đầu, nói qua radio thông báo cho mọi người, “Chuyến bay hôm nay có một hành khách đặc biệt, mong quý vị thứ lỗi!”

Lập tức, mọi ánh mắt đều chuyển đến Hoàng Tuấn Tiệp đang đi tới đi lui trên đường.

Hoàng Trí Hữu ngồi tại chỗ xấu hổ đỏ mặt, vậy mà Hạ Chi Quang vẫn như cũ không chút thay đổi, cẩn thận theo sát phía sau Hoàng Tuấn Tiệp từng bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro