27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆Chương 27☆

Linda nói chuyện với bác sĩ một hồi mới đi ra, tiếp đó trợ lí dẫn mấy người bọn họ đi tham quan khu an dưỡng. Điều kiện ở đây phải nói là vô cùng tốt, viên trợ lí trước đó đã tìm hiểu kĩ về nơi này, thao thao bất tuyệt giới thiệu đủ loại ưu việt của khu an dưỡng. Hạ Chi Quang đột nhiên có cảm giác không ổn, sau đấy lại nghe Linda nói, “Hoàng Tuấn Tiệp nhất định sẽ thích nơi này.”

Hoàng Tuấn Tiệp không hiểu tiếng Anh, hiếu kì đứng nhìn hoa hoa cỏ cỏ miền nhiệt đới kì dị.

Một khoảng thời gian ngắn Hạ Chi Quang không biết phải nói cái gì, ý tứ trong lòng hắn loạn thành một đoàn, cuối cùng rốt cuộc đành phải nói, “Trở về tôi sẽ nói chuyện với Hoàng tiên sinh.”

Linda và trợ lí nhìn nhau, không hiểu “Nói chuyện” của Hạ Chi Quang là có ý tứ gì.

Bọn họ đi trên lối đi bộ, xuyên qua khu vườn nhỏ để phơi nắng, tiến vào khu nhà ở. Nhân viên giúp họ mở cửa, dẫn đi tham quan từng phòng được làm trên tiêu chuẩn hoàn mỹ. Linda mỉm cười nhìn Tiểu Tiệp, hỏi cậu có thích nơi này không, trợ lí đứng bên giúp phiên dịch, mà Hoàng Tuấn Tiệp sau khi nghe xong tựa hồ phát hiện ra điểm gì không đúng, lùi về đứng phía sau Hạ Chi Quang.

Hạ Chi Quang liếc mắt nhìn trợ lí, “Trước tiên đừng nói với em ấy điều này.”

Vị trợ lí bị ánh nhìn xuyên tới thì căng cứng cả người, không dám hỏi vì sao, cũng không dám nói gì nữa.

Linda mở miệng, “Hạ tiên sinh—”

Hạ Chi Quang ngắt lời, “Trở về chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Hoàng Tuấn Tiệp vốn đang tò mò, bởi vì câu hỏi kia mà để ý nhìn xung quanh nhiều hơn. Căn phòng này, còn có hoa viên, đại sảnh, nhiều người đi tới đi lui, không phải giống hệt khu an dưỡng cậu ở trước kia sao?

Cậu biết nơi này là địa phương như thế nào.

Ở đây cậu chỉ có thể đợi cả ngày, không thể ra khỏi cửa, cũng không thể về nhà.

Bộ dạng hưng phấn của Hoàng Tuấn Tiệp thoáng trở nên ủ rũ.

Buổi tối khi trở về Hoàng Trí Hữu đã sớm ở trong nhà, nhiệt tình nghênh đón bọn họ. Y đã rất cố gắng để tìm được khu an dưỡng đó, thậm chí còn chắc chắn Hoàng Tuấn Tiệp nhất định sẽ thích nơi ấy.

“Đó là nơi có các bác sĩ chuyên trị liệu cho trẻ tự kỉ ưu tú nhất, điều kiện cũng tốt nhất, thế nào? Hạ tiên sinh, cậu đã an tâm để Hoàng Tuấn Tiệp lại nơi này chưa?” Hứa Trí Hữu vừa nói, vừa nhìn Hoàng Tuấn Tiệp.

Cậu ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Hạ Chi Quang xem tranh, lúc trước họ muốn dỗ cậu về phòng nhưng cảm xúc của Hoàng Tuấn Tiệp thực không tốt, cậu nhất quyết phải cùng Hạ Chi Quang một chỗ. Mà cuộc nói chuyện này không nên để Hoàng Tuấn Tiệp nghe được, vì thế bọn họ đành trao đổi bằng tiếng Anh, vừa vặn để Hoàng phu nhân tham gia đối thoại.

Linda nói, “Hoàng Tuấn Tiệp thực sự ỷ lại ở anh, chúng tôi đều nhìn ra được điều đó. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy đột nhiên muốn Hoàng Tuấn Tiệp rời đi đến một quốc gia xa lạ, anh nhất định cũng sẽ luyến tiếc. Nhưng cha nó ở đây, Hoàng Tuấn Tiệp cũng là người thân của chúng tôi, tuy rằng hiện tại chúng tôi chưa biết gì nhiều về chứng tự kỉ nhưng chúng tôi sẽ cố gắng tìm hiểu để chăm sóc Hoàng Tuấn Tiệp thật tốt.”

“Các người định cho Hoàng Tuấn Tiệp vào khu an dưỡng sao?” Hạ Chi Quang hỏi lại, vẻ mặt không tán đồng.

Hoàng Trí Hữu cùng Hứa phu nhân liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên không rõ vấn đề này thì có ảnh hưởng gì.

“Chúng tôi đã hỏi các chuyên gia.” Hoàng Trí Hữu trả lời, tiếp sau đó là một đống giải thích của cố vấn. Từng lời rườm rà thuật ngữ như gió thổi qua tai Hạ Chi Quang, hắn không kiên nhẫn nghe hết. Hắn đương nhiên biết Hoàng Tuấn Tiệp là trẻ tự kỉ không có năng lực tự lập của người trưởng thành, cách tốt nhất và đơn giản nhất là để cậu vào khu an dưỡng. Có rất nhiều gia đình bởi đủ loại nguyên nhân mà không có nhiều tâm lực để chăm sóc cho con em của mình, cuối cùng cũng đành phải gửi chúng đến trại.

“Chúng tôi sẽ đi thăm nó thường xuyên.” Hoàng Trí Hữu nói tiếp, “Tôi sẽ giúp tìm thầy dạy vẽ, nó có thể tiếp tục theo học hội họa.”

Trong nhà đã có hai đứa trẻ, Linda cũng không còn nhiều thời gian để chăm sóc cho đứa trẻ thứ ba, vì vậy lựa chọn đưa Hoàng Tuấn Tiệp đến khu an dưỡng là hợp lí nhất.
Hoàng Tuấn Tiệp tuy không hiểu tiếng Anh nhưng cậu có thể nghe được tên mình phát ra từ miệng bọn họ, cậu mờ mịt ngẩng đầu nhìn, lòng tràn ngập kinh hãi kéo tay Hạ Chi Quang.

Cậu muốn trở về phòng.

Hạ Chi Quang đứng dậy, chỉ nói Hoàng Tuấn Tiệp mệt mỏi cần về nghỉ ngơi, ngoài ra không nói gì nữa.

Sau khi hai người rời khỏi, vợ chồng Hoàng Trí Hữu trong phòng khách khe khẽ nói chuyện. Họ đều nghĩ rằng giữ Hoàng Tuấn Tiệp ở lại đây là việc nên làm, dù sao Hoàng Trí Hữu cũng là thân nhân cuối cùng của cậu. Mà vị Hạ Chi Quang kia lúc nãy cái gì cũng không nói, ý kiến cũng không đề xuất, là người rất khó ở chung.

“Người như vậy, thật không tượng tượng nổi hắn lại có thể kiên nhẫn chiếu cố một đứa trẻ đến thế.” Hoàng phu nhân cảm thán nói.

Đêm hôm đó Hoàng Tuấn Tiệp thái độ khác thường, đã qua giờ ngủ vẫn lăn lộn trên giường khó chịu. Hạ Chi Quang ngồi xuống một bên, cậu liền nắm lấy tay hắn, không để hắn rời đi. Cuối cùng Hạ Chi Quang đành nằm xuống, ôm Hoàng Tuấn Tiệp ngủ. Đến nửa đêm Hoàng Tuấn Tiệp vẫn nằm trong lòng hắn rối loạn bất an. Hạ Chi Quang thở dài, hắn đương nhiên biết cậu đang cảm thấy thế nào.

Nhưng hắn lại không biết, Hoàng Tuấn Tiệp bất an, là vì phải rời xa hắn, hay vì phải rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc.

Hoàng Tuấn Tiệp rốt cuộc không nhịn được, khe khẽ hỏi, “Lúc nào, về nhà?”

Trong tíc tắc Hạ Chi Quang không biết nên trả lời thế nào, đành phải hôn tóc trấn an cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro