chương 16: Bước ngoặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Lai quăng tấm ảnh, hỏi Kiền Dục

- Tịnh Huyên đi bao lâu rồi?

- Khoảng... khoảng mười phút...

Kiền Dục thấy sắc mặt khó coi của Thái Lai, nhanh chóng trả lời.

- Sóc con, chọn bên nào? Dương Tiềm hay Vương Giai Di?

Thái Lai xoay người hỏi Vũ Hiền

Cúi đầu suy nghĩ vài giây, Vũ Hiền nói

- Vương Giai Di!

- Tôi cũng nghĩ vậy!

Thái Lai gật đầu, lấy điện thoại ra.

Rất nhanh, điện thoại được tiếp, truyền đến giọng nói của Tịnh Huyên

- Sếp!

- Em biết nhà Vương Giai Di ở đâu không?

Thái Lai hỏi thẳng.

- Biết, đường K chung cư D tầng 13, cô ấy vừa nói cho em biết.

Tịnh Huyên ngắn gọn đáp

- Sếp, anh đã xem ảnh chụp chưa?

- Xem rồi!

Thái Lai vừa nói chuyện điện thoại vừa lao khỏi cảnh cục với Vũ Hiền, nói với Tịnh Huyên

- Khổng Thành giết Trương Chân Chân và Dương Linh, rất có thể hắn sẽ đi tìm Vương Giai Di, thằng nhãi đó có súng!

- Em biết rồi.

Tịnh Huyên phanh xe lại

- Sếp, em đã đến phía dưới khu nhà Vương Giai Di rồi.

- Bọn anh đến ngay đây!

- Được.

Cúp máy, Tịnh Huyên nhanh chóng xuống xe, một tay lấy súng, chạy vào thang máy. Đến tầng 12 ra khỏi thang máy, cẩn thận bước nhanh lên tầng 13 -- Cánh cửa nhà Vương Giai Di khép hờ.

Bước nhẹ chân, nhanh chóng đến sát cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong... Im lặng không một tiếng động

Đẩy cửa, giơ súng đi vào phòng khách, đèn trong phòng khách vẫn sáng, trên mặt đất quần áo vương vãi, là bộ lễ phục dạ hội và đôi giày Vương Giai Di mặc hôm nay... Tịnh Huyên cấp tốc kiểm tra từng căn phòng -- Không có bất kỳ ai.

Ly sữa trên bàn vẫn còn đang bốc hơi... Tịnh Huyên đẩy cánh cửa kính lớn, đi ra ban công, nhìn xuống dưới, đợi một lát, không có ai đi ra... Nói cách khác, vẫn có thể đang ở trong tòa nhà này.

Quay vào phòng, Tịnh Huyên muốn đi tìm, chợt nghe tiếng bước chân cực khẽ... Với lại, hình như có hai người.

Giơ súng vọt tới cánh cửa, cửa phòng khép hờ nhẹ bị đẩy ra, Tịnh Huyên chĩa súng, đối phương cũng đồng thời làm vậy, hai bên đối mặt cùng sửng sốt.

- Sếp!

Tịnh Huyên kêu lên, cất súng.

Ngoài cửa, không phải ai khác chính là Thái Lai và Vũ Hiền

- Người đâu?

Vũ Hiền khẩn trương hỏi.

- Không ở đây.

Nhanh chóng xem kỹ lại gian phòng, Vũ Hiền vừa định mở miệng, chợt nghe tiếng thét nữ chói tai truyền tới từ ban công.

Vũ Hiền chỉ tay lên phía trên

- Ở mái nhà!

Thái Lai liếc mắt cho Tịnh Huyên, Tịnh Huyên hiểu ý chạy ra ban công, Thái Lai và Vũ Hiền xông lên mái.

Trên gác thượng, Vương Giai Di kinh sợ đứng run rẩy trong gió lạnh nhìn gã đàn ông cầm súng trước mặt, cô chỉ mặc phong phanh mỗi chiếc váy ngủ, phía sau là rìa thượng -- Đường cùng.

- Khổng Thành!

Thái Lai xông lên đến nơi, nhìn thấy Khổng Thành vọt tới bên Vương Giai Di, một tay khống chế cô, tay còn lại giương súng vào thái dương cô

- Đừng tới đây!

- Bình tĩnh!

Vũ Hiền nhìn hai người đã đứng đến tận cùng, hơn nữa Khổng Thành tựa hồ có phần không khống chế được, vội vàng ngăn cản

- Đừng lui về sau nữa!

Dừng chân, trong mắt Khổng Thành đã có tơ máu, vô cùng hung hãn nhìn Vũ Hiền và Thái Lai

- Các người cùng vậy! Đừng lại đây!

- Anh cam lòng thương tổn đến người anh yêu nhất sao?!

Vũ Hiền chỉ vào Vương Giai Di

- Anh đã làm rất nhiều chuyện cho cô ấy.

- Đúng vậy... Tôi đã làm nhiều chuyện vì cô ấy...

Khổng Thành tự nhủ, xoay mặt nhìn Vương Giai Di

- Nhưng em lại nói không nhận ra anh!

- Tôi không biết anh a!

Vương Giai Di kinh hãi nhìn Khổng Thành đang bắt lấy mình

- Chúng ta vừa gặp nhau chiều nay, tôi có mắng anh là loại người hèn hạ, nhát gan, nhưng mà anh cũng không cần phải tưởng thật thế a!!

Tịnh Huyên đứng ở ban công bên dưới, nhoài nửa người vọng lên, thấy Vương Giai Di và Khổng Thành đã đứng ở sát vách rồi.

Anh lùi về sau vài bước, chạy lấy đà rồi vọt nhảy sang ban công sát vách, theo quán tính lăn mấy vòng, đứng dậy vững vàng, thò người ra lan can, quan sát tính hình.

- Giai Lệ... Giai Lệ, may mà ban nãy trông thấy em, em cố tình không nhận ra anh phải không?!

Khổng Thành điên điên khùng khùng nói

- Yên tâm, những kẻ hại em, anh đã giết giúp em rồi!!

- Anh nói bậy bạ gì vậy a?!

Vương Giai Di vừa tức vừa sợ

- Cái gì mà Giai Lệ a?! Tôi là Giai Di, Vương Giai Di! Anh nhận nhầm người rồi!!

- Từ Giai Lệ!

Vũ Hiền vội vàng hô một tiếng, cũng hung dữ trừng Vương Giai Di một cái, lòng thầm than cái cô này rõ không sợ chết

Vương Giai Di nhìn Vũ Hiền, đã hiểu anh muốn mình giả bộ làm Từ Giai Lệ, không thể làm gì khác ngoài cau mày, nhìn Khổng Thành

- Được rồi, được rồi, tôi là Từ Giai Lệ.

- Giai Lệ, thật là Giai Lệ?

Khổng Thành ha ha cười ngây ngốc

- Em đã lớn như vậy rồi nha, đồng hồ bỏ túi em tặng anh vẫn luôn mang bên người a, em xem.

Vương Giai Di ngạc nhiên nhìn Khổng Thành sát mình, vẻ mặt vừa rồi còn hung bạo nháy mắt thành hưng phấn cùng hạnh phúc, đột nhiên thấy người đàn ông này có chút đáng thương... "Giai Lệ" đích thực của hắn, thấy hắn thành cái dạng này chắc phải đau lòng lắm.

- Chúng ta đi xuống được không?

Vương Giai Di mềm giọng

- Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.

- Được! Được!

Khổng Thành liên tục gật đầu

- Chúng ta đi xuống! Đi xuống thôi... Ở đây lạnh.

Nói rồi đi trước, quay đầu lại một chút, đưa tay muốn kéo Vương Giai Di. Trông thấy hắn đưa tay với mình, Vương Giai Di đột nhiên nghĩ đôi bàn tay đó đã từng giết người... Theo bản năng lùi lại, né tránh...

- Cẩn thận a!

Vũ Hiền hô lên, nhưng đã không kịp.

Thái Lai phi qua, cũng không bắt được chỗ nào trên thân thể Vương Giai Di.

- Giai Lệ!!

Khổng Thành bên cạnh hét lên, với tay, cũng đã muộn.

Vương Giai Di chỉ thấy mọi người cách mình càng lúc càng xa, tiếng gió thổi bên tai rõ rệt, cơ thể cảm nhận được trọng lực, giống như có một bàn tay vô hình, kéo mình xuống, trong đầu... Trống rỗng.

Đúng lúc đó, đột ngột một lực hãm trụy xuống, đi theo là một tiếng "Crack" giòn tan, kèm theo một tiếng "Roạt" vải bị xé rách.

Phút chốc ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tịnh Huyên một tay nắm chặt lan can ban công, nửa người nhoài ra ngoài, tay kia, nắm chặt lấy dây áo ngủ của Vương Giai Di... Y phục mong manh bắt đầu rách tiếp.

- Bắt lấy tôi!

Tịnh Huyên nghiến răng, vừa rồi rõ ràng là tiếng bả vai bị sái, hiện tay cả cánh tay đều đau như kim châm muối xát

- Mau!

- Á!

Vương Giai Di nhanh chong phản ứng lại, ôm lấy cánh tay Tịnh Huyên, Tịnh Huyên đau đớn chau mày, trán đổ mồ hôi

- Nắm chặt!

- Ừ!

Giai Di ra sức gật đầu, nắm chặt.

Tịnh Huyên lấy lan can làm tựa dùng lực kéo mạnh, cả người đổ về sau, kéo theo cả Vương Giai Di, ngã vào trong ban công.

Thái Lai và Vũ Hiền từ phía trên chứng kiến Vương Giai Di bình an vô sự, mới nhớ ra phải hô hấp thế nào, thở phào nhẹ nhõm.

Xoay người thấy Khổng Thành vẫn vẻ mặt ngây ngốc, Thái Lai tước súng của hắn, đưa cho Vũ Hiền, móc ra còng số tám, còng Khổng Thành lại.

Tịnh Huyên hổn hển hồi lâu mới ổn định lại, bả vai đã thôi không thấy đau nữa, chỉ run lên, nhìn Vương Giai Di trên người anh

- Không sao chứ?

Vương Giai Di chậm rãi ngẩng đầu, "Oa" một tiếng bắt đầu khóc ~~ Khóc một hồi, kéo vạt áo Tịnh Huyên lau nước mắt ~~ Còn xì cả nước mũi.

Sắc mặt vốn tái nhợt vì đau của Tịnh Huyên lập tức thêm vài phần trắng không chút máu.

Ngừng khóc, Vương Giai Di cúi đầu nhìn mình... Vừa nãy áo ngủ bị xé, nội y đã bị trông thấy, ngẩng đầu hung dữ trừng Tịnh Huyên

- Đều bị anh xem hết rồi! Anh phải chịu trách nhiệm.

Tịnh Huyên chỉ quan tâm cứu người, đâu có chú ý những thứ này, nghe cô nói xong thì sửng sốt, liếc từ trên xuống dưới.

- Thế nào?

Vương Giai Di rất đắc ý

- Vóc dáng đẹp chứ?!

Tịnh Huyên nửa cười nửa không, trầm mặc chốc lát

- ... Thường thôi.

- Anh nói cái gì?

Vương Giai Di tóm lấy áo anh lắc lắc

- Thường thôi chỗ nào? Lão nương được xem là body ma quỷ, chỗ nào cũng chuẩn! Hai ngày trước tôi vừa mới quảng cáo nội y...

Lắc đầu thở dài, Tịnh Huyên đầu so với vai còn đau hơn -- Thầm nhủ, tuyệt đối phải tránh cái cô này càng xa càng tốt!!

............

Một lần nữa áp Khổng Thành vào xe, đưa về cảnh cục.

Thái Lai và Vũ Hiền lái xe, đưa Tịnh Huyên đến bệnh viện, Vương Giai Di cũng đi cùng.

- Cô và Từ Giai Lệ thực không có quan hệ đấy chứ?

Tịnh Huyên hỏi Vương Giai Di bên cạnh.

- Không có!

Vương Giai Di nói

- Tôi chưa từng nghe tên cô ta! Cái tên kia ban nãy cũng thật là, xông tới nói cái gì mà Giai Lệ Giai Lệ, rất giống tôi sao?

Tịnh Huyên khó hiểu nhìn Vũ Hiền và Thái Lai phía trước, Thái Lai nhìn qua kính chiếu hậu hỏi Trần Giai Di

- Cô không có chị em sao?

- Tôi là con một!

Vương Giai Di cong miệng đáp

- Không tin các người đi hỏi đi.

- Thái Lai, không quan hệ tới cô ấy, cô ấy chỉ giông giống Từ Giai Lệ thôi.

Vũ Hiền đột nhiên nói

- Hơn nữa cô ấy chắc đã hơn 23 tuổi.

Tịnh Huyên kinh ngạc nhìn Vương Giai Di

- Cô đã hơn 23 tuổi?!

Vương Giai Di đỏ mặt

- Gì chứ?! Tôi 25 rồi, làm sao? Tôi trông trẻ hơn tuổi! Không được a?!

Vũ Hiền cười cười, nhìn Thái Lai

- Quả thật, đàn bà con gái là thế, tuổi tác nhìn không ra.

Thái Lai hơi sửng sốt, lập tức như tỉnh ngộ mở miệng lớn

- Sóc con, lẽ nào...

- Không sai!

Vũ Hiền nở nụ cười thâm sâu

- Hắn tính toán cái gì, tôi đã rõ ràng rồi.

Sự rối loạn ở sòng bạc đã kết thúc, Khuê Bân đến bệnh viện tiến hành băng bó đơn giản. Duy Thần chờ bên ngoài phòng bệnh, trong lòng có chút không tự nhiên... Rõ ràng mình mới là cảnh sát, rõ ràng là mình phải bảo vệ cho sự an toàn của người ta, nhưng hết lần này đến lần khác được người ta bảo hộ... Còn là cái người đáng ghét đó chứ!!

Vô cùng phiền muộn mà loanh quanh ở cửa, lòng thầm nhủ bác sĩ mà nói người kia không làm sao, cậu sẽ lập tức đi ngay.

Lúc đi hết vòng thứ 132, cửa cuối cùng cũng mở ra, một y tá hung dữ đi ra, trên tay là một cái khay có băng gạc dính máu cùng các bình thuốc.

Duy Thần từ bé sợ nhất dì y tá thoạt nhìn dữ tướng thế này ~~ Nhưng mà vẫn bất chấp hỏi

- Xin hỏi, anh ta thế nào rồi?

Y tá nhìn Duy Thần từ trên xuống dưới

- Cậu là ai a? Người nhà bệnh nhân?

- Không... Không phải.

Duy Thần lắc đầu.

- Vậy đừng hỏi.

Y tá lườm một cái, lắc lắc cái mông rời đi.

Tiểu Duy Thần ở sau dữ dằn trừng theo, lòng thầm nói

- Không phải người nhà thì không thể hỏi a, bệnh có nặng lắm đâu ~~ Không phải chỉ là trầy da thôi sao ~~ Thật muốn để hắn chết đi, cũng tốt ~~ Vì... Vì dân trừ hại!

Lại vòng hai vòng trước cửa, quyết định vẫn nên vào hỏi thăm một chút -- Hỏi, không có việc gì thì nhanh lên đi ~~ Đây là việc mà một cảnh sát tốt nhất định phải làm!

Nắm chặt tay, đẩy cửa, cúi đầu đi vào trong.

Khuê Bân đang tựa trên sofa xem báo ăn cam, thấy nhóc con vòng vo N vòng trước cửa cuối cùng cũng đã vào, cười cười đặt báo xuống.

Duy Thần cúi đầu vọt lại, hít một hơi thật sâu

- Anh không sao chứ? Là do tôi làm việc không tốt, để anh bị thương, tôi sẽ tự kiểm điểm, nhưng mà cũng tại anh không tốt, ai kêu anh kéo tôi sang một bên, tuy rằng là anh cứu tôi, tôi không bị thương, nhưng mà anh bị thương ~~ Thế này cũng không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho anh, tôi còn rất ghét anh! Đây là hai việc khác nhau!

Khuê Bân nhìn Duy Thần đỏ mặt, nói năng lộn xộn mà không đáp lời, cả đầu cũng không dám gật, nhịn không được bật cười.

Duy Thần nói xong, giọng nói hổn hển

- Vậy, như vậy, tôi... đi!

Nói xong, xoay người ra phía cửa.

Khuê Bân vội vàng sải từng bước, ôm lấy cậu

- Chờ một chút ~~

- Làm... sao?!

Duy Thần quay lại muốn hất tay, nhưng chú ý tới cánh tay Khuê Bân đang ôm cậu vẫn còn quấn băng, nên không kháng cự, trừng mắt nhìn người ta.

Khuê Bân khẽ cười, đưa tay nâng cằm Duy Thần lên, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu

- Cảm ơn em đã muốn cứu anh ~~

Duy Thần ngây người, cảm thấy nụ hôn này và giọng điệu đó nhẹ như lông hồng ~~ Rất quen.

Phản ứng dữ dội lại rằng người hôn mình chính là Khuê Bân, khuôn mặt Tiểu Thần tức khắc hồng lên như trái táo, trên đầu bắt đầu bốc khói, đẩy mạnh Khuê Bân ra, đôi mắt hồng hồng, chớp mắt vừa dụi mắt vừa chạy ra ngoài.

- Kẻ đáng ghét này! Sao có thể tùy tiện như vậy?!

Duy Thần căm tức lao ra ngoài, nhanh chóng xuyên qua hành lang thật dài của bệnh viện, ra sức mắng chửi người kia ~~ Bại hoại!

Qua hành lang.

Đi vào lối thang bộ.

Đột nhiên! Phía sau bị một kẻ tóm lại.

Cả kinh! Duy Thần còn chưa kịp thốt lên tiếng, một bàn tay đã nắm lấy cổ cậu, trước mắt hàn quang lóe lên, một con dao thật sắc bén, nhằm vào yết hầu mình, liếm thẳng tới ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro