Chap 47:Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng vậy! Đã lâu không đi dạo phố như thế này rồi. A! Bên kia có kem ly, Sakura, cậu chờ mình, mình qua đó mua." Tomoyo nói xong, liền chạy sang phía bên kia đường.

"Tomoyo, đừng chạy, chờ mình một chút" Sakura nói, muốn đuổi theo Tomoyo.

Nàng vội vội vàng vàng chạy ra đường, muốn đuổi theo Tomoyo, nàng còn chưa chạy qua thì một chiếc xe màu đen đột nhiên chắn trước mặt nàng. Trong lúc nàng còn đang sửng sốt, một người đàn ông vạm vỡ đã từ trong xe chui ra, trực tiếp xốc lấy nàng đưa vào trong, túi xách trong tay rớt lại trên mặt đất trong lúc giãy dụa.

Khi chiếc xe màu đen vọt đi, Tomoyo quay đầu lại đột nhiên phát hiện Sakura đã biến mất, chỉ nhìn thấy những vật dụng trong chiếc túi xách vừa nãy Sakura vẫn còn cầm trong tay rơi tán loạn trên mặt đất. Chiếc túi xách nằm trên mặt đất, còn lộ ra vật gì đó bên trong.

Khi nhìn thấy bóng dáng của Sakura trong chiếc xe màu đen, trong đầu Tomoyo lập tức theo phản xạ có điều kiện nảy ra kết luận Sakura đã bị bắt cóc, nên làm gì bây giờ? Tomoyo có chút hốt hoảng, nàng lập tức lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, ba phút sau, xe tuần tra của cảnh sát đã xuất hiện trước mặt Tomoyo, sau đó cũng tra hỏi nàng một chút về hướng chiếc xe màu đen đã vọt đi mất để đuổi theo, mặt khác cũng giữ nàng lại, đưa về cùng cảnh sát lấy lời khai. Trên đường về đồn cảnh sát, Tomoyo dùng di động của Sakura gọi cho Syaoran, nhưng điện thoại vẫn không có người trả lời.

Sau khi từ đồn cảnh sát đi ra, Tomoyo lại dùng di động trong túi xách của Sakura gọi cho Syaoran thêm lần nữa. Điện thoại cuối cùng cũng có người trả lời. "Alo,Li Syaoran, sao bây giờ anh mới nhận điện thoại!"Tomoyo chất vấn.

Syaoran nhất thời hoàn toàn bối rối, không tài nào nghĩ ra được. "Cô là ai vậy? Có việc gì không? Đây không phải là điện thoại của Sakura sao?"Không phải lẽ ra phải là hắn có cảm giác kỳ quái mới đúng hay sao, không nghĩ tới bản thân lại bị đối phương chất vấn.

Ngay lúc Tomoyo định trả lời câu hỏi của hắn, nhưng có muốn chết hay không mà phía đầu bên kia điện thoại lại vang lên một giọng nói khiến Tomoyo càng thêm tức tối.

"Syaoran, là ai gọi điện thoại vậy?" Đúng là tiếng phụ nữ.

Tomoyo vừa nghe thấy, lập tức càng thêm tức giận! Là ai vậy chứ! Thông cảm cho việc lúc nãy không nhận điện thoại, là bởi vì hắn đang làm việc nha! Sakura đã bị bắt cóc, vậy mà người đàn ông này không ngờ lại ~~ "Li Syaoran!" Mặc kệ lễ tiết gì gì đó, Tomoyo bực dọc quát lên!

Sakura là bạn tốt của nàng, nàng cũng rất thích Sakura, Sakura đã mang tất cả tâm sự nói hết cho nàng nghe, nàng biết Sakura rất thích Syaoran! Ai biết đâu người này, không ngờ lại như vậy ~~ nàng có chút bất bình cho Sakura,Sakura hiện tại không rõ đang ở đâu, hắn vẫn chỉ nghĩ đến chuyện của bản thân mình, để Sakura biết được, không biết trong lòng sẽ đắng cay thất vọng thế nào chứ!

Nghe thấy đối phương hổn hển kêu tên mình, đôi mắt đầy đe dọa của Syaoran nheo lại. "Tiểu thư, cô tốt nhất là nên có chuyện muốn nói với tôi, bằng không..." Giọng nói đầy sự uy hiếp!

Uy hiếp sao? Tomoyo nàng cũng không sợ! "Li Syaoran, anh nghe tôi nói cho rõ:Sakura — mất —tích— rồi!" Nàng nói từng chữ từng chữ một, đầy uy hiếp, nếu hắn thực sự thích Sakura, những lời này, cũng đủ dọa cho hắn phát khiếp rồi!

Quả nhiên,Syaoran nheo mắt lại vì những lời này tựa như tiếng chuông đồng gióng lên. "Cô nói cái gì?" Hắn không thể tin vào lỗ tai mình, cũng sợ lại phải nghe câu nói đó một lần nữa. Thế nhưng hiện thực vẫn là hiện thực mà thôi!

"Syaoran, tôi thật sự thấy bất bình cho Sakura, cô ấy đang bị bắt cóc, sống chết không biết thế nào, mà anh lại ở cùng với người đàn bà khác! Lúc nãy anh không nhận điện thoại, nhất định là đang bận rộn! Khốn khiếp, anh có biết hay không bởi vì anh không nhận điện thoại, có thể đã mất đi khoảng thời gian vô cùng quý giá để nghĩ cách cứu Sakura! Tôi nói cho anh biết, nếu Sakura xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!" Nói dứt lời, Tomoyo tức tối cúp điện thoại.

Tomoyo cũng không phải dễ trêu chọc! Ông nội nàng là thủ lĩnh tối cao của liên minh bang phái Hắc Đạo ở Tokyo, mà bản thân nàng, chính là người kế thừa bang hội! Bởi vì không muốn kế thừa sự nghiệp cuả Hắc Bang, cho nên mới ra ngoài làm việc. Syaoran không có thời gian, vậy nàng sẽ là người đi tìm Sakura! Sau khi tìm được, nàng sẽ giúp Sakura tìm một người thật sự yêu cô ấy, sẽ không bao giờ....để Syaoran lừa gạt tình cảm của Sakura nữa.

Bên đây điện thoại, Syaoran ân hận cúi gằm đầu. Hắn đích thực là một tên khốn!

Cũng bởi vì hắn, cũng bởi chính hắn! Rõ ràng có nói chiều nay sẽ gọi điện thoại cho Sakura, nhưng vì sao lại không gọi? Nếu như có gọi cho Sakura, hẳn là nàng sẽ không bị bắt cóc rồi. Hắn thật đáng chết!

Nếu như Sakura xảy ra chuyện gì, hắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình!

Ả đàn bà bên cạnh thấy bộ dạng chán chường của Syaoran, vội vã tiến lên phía trước, "Syaoran, anh làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Lúc này, đôi mắt của Syaoran đã đỏ ngầu khát máu, ngay lập tức đẩy ả ra, tiếng nói lạnh lùng vạng vọng trong phòng: "Nếu Sakura xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho mình, cũng sẽ không tha thứ cho cô, nếu không phải cô cứ quấn lấy tôi, tôi đã đi tìm Sakura, nàng cũng sẽ không xảy ra chuyện. Cút! Tôi không muốn lại thấy mặt cô, lập tức biến đi cho khuất mắt tôi!"

Ả đàn bà đấy hẳn là đã bị hù dọa cho sửng sốt, vừa nãy còn là một người đàn ông nói năng nhỏ nhẹ ôn tồn, lúc này lại giống như là ma quỷ muốn đoạt mạng của ả! Khiến ả quẫn bách không kịp tìm cách trốn thoát! Nghe thấy Syaoran muốn ả cút đi, ả tựa như được đại xá, vội vã bỏ chạy ra ngoài.

"Sakura, xin lỗi! Không cần phải sợ, bây giờ anh sẽ đi cứu em!" Nói xong, Syoran liền ra khỏi phòng, toàn thân hắn là bầu không khí u ám, khiến người ta không dám tới gần...

"Alo, Eriol, là tôi."

"Tổng tài, anh làm sao vậy?" Eriol ở đầu kia điện thoại có thể nghe ra lúc này Syaoran đang vừa nôn nóng lại vừa lãnh khốc.

"Cậu trở lại công ty một chuyến ngay bây giờ." Syaoran nói.

"Nhưng mà, tổng tài, hiện giờ tôi đang đàm phán chuyện làm ăn, có thể tối nay mới quay lại được không?" Eriol có chút do dự nói.

"Không thể được, hiện giờ phải quay lại ngay lập tức,Sakura đã xảy ra chuyện."

Eriol vừa nghe thấy, liền hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của sự việc,"Sakura đã xảy ra chuyện? Chuyện gì đã xảy ra?"

"Cô ấy đã bị người ta bắt cóc, hiện tại vẫn chưa có đầu mối." Syaoran nghiêm trọng nói.

"Được, tôi đã biết, tổng tài. Anh chờ tôi, tôi sẽ lập tức trở về công ty." Giỡn chơi sao, rốt cuộc là ai to gan lớn mật dám bắt cóc Sakura, lần này Syaoran chắc chắn sẽ nổi giông bão. 

Một tiếng sau, Eriol mang theo hai người nữa xuất hiện tại văn phòng tổng tài, Syaoran đang ngồi bên cạnh bàn, rõ ràng là chờ không được, hắn đã phái người đến chất vấn đối thủ cạnh tranh, đại khái đã xác định được mục tiêu, chắc hẳn là Osugo không sai! Không ngờ hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc này đây, dám ngang nhiên bắt cóc Sakura, nếu hắn dám làm ra loại chuyện này, thì phải có dũng khí để gánh chịu hậu quả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro