Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc taxi dừng lại trước toà nhà Kim Gia, Jihoon bước xuống. Cảm giác vẫn ngột ngạt như lần thứ hai cậu gặp anh.
+
Samuel bỏ quên tập tài liệu quan trọng ở nhà, Woojin lại đang đi có việc, anh bảo cậu mang đến công ty cho anh.

Jihoon đẩy nhẹ cửa bước vào. Nhà họ Kim quả thực giàu có hơn cậu tưởng. Nguyên một toà nhà 28 tầng đều là thuộc về anh. Sàn nhà sạch bóng ánh lên màu sắc sang trọng, cả những nhân viên đi qua đều mặc đồng phục, ai muốn vào cũng phải quét thẻ từ. Jihoon thở sâu một hơi. Cậu đi đến quầy lễ tân, cô gái xinh đẹp sau chiếc bàn đó đang nói chuyện điện thoại thấy cậu đi đến liền bỏ xuống, mỉm cười hỏi cậu:
- Tôi có thể giúp gì được ạ?

Jihoon đưa tập tài liệu cho cô gái đó:

- Phiền cô gửi cái này cho chủ tịch giúp tôi!

Cô gái kia hơi nhíu mày:

- Xin lỗi anh chờ tôi một chút!

Rất nhanh, cô gái nối máy đến văn phòng chủ tịch. Không hiểu hai người họ nói gì, cô gái kia đưa điện thoại cho Jihoon:

- Chủ tịch muốn nói chuyện với anh!

Jihoon nhận lấy, cậu hơi cau mày, sao lại rắc rối thế không biết. Chưa kịp nói gì thì cậu đã nghe tiếng quát của Samuel bên tai:

- Em có biết bên trong đó quan trọng thế nào không? Mau mang lên cho tôi!

Nói xong anh liền cúp máy chẳng thèm nghe cậu một câu.

Cô nhân viên tiếp tân mỉm cười cảm thông:

- Để tôi đưa anh lên phòng chủ tịch!

Đành vậy. Jihoon đi theo cô gái đó lên tầng cao nhất. Nơi này cậu cũng đã đến một lần nhưng lúc đó vẫn không kịp thấy hết vẻ đẹp của nó. Cậu liếc nhìn những nhân viên cười cười nói nói xung quanh. Một thời cậu cũng đã từng giống họ. Bán mạng làm việc, giờ nghỉ trưa thì tám chuyện với đồng nghiệp nhưng từ sau khi kết hôn với Samuel , cậu đã thôi việc. Giờ thấy vậy mới tiếc nuối đến chừng nào.

Cánh cửa bằng gỗ sồi hiện ra trước mắt. Cô nhân viên gõ cửa nhè nhẹ:

-Chủ tịch, anh Park đến rồi!

-Vào đi!

Jihoon bước vào một mình, cậu nhìn thấy Samuel đang ngồi trên ghế quay người lại với cậu hướng ra cửa sổ. Jihoon nhẹ nhàng bước tới, cậu đặt tập tài liệu lên bàn:

Của anh đây! +

- Ừm!

Samuel không quay người lại, anh chỉ trả lời khẽ một tiếng. Jihoon cảm thấy không thoải mái, giọng cậu khe khẽ:

- Vậy em về nhà trước đây!

- Khoan đã!

Đến lúc này Samuel mới quay lại, anh khẽ liếc qua cậu rồi đứng dậy:

- Ngồi xuống đi!

Jihooj đành ngồi xuống ghế. Samuel đi tới quầy pha cà phê ở góc phòng, anh tự tay pha một ly cà phê cho cậu.

Jihoon nhận lấy, cậu uống một ngụm nhỏ, đắng nghét. Samuel mỉm cười khi thấy mặt cậu thoáng nhăn lại:

- Thế nào?

"Còn thế nào nữa, đã không muốn cho tôi uống thì thôi sao phải lựa chọn cách này"- Jihoon lẩm bẩm trong miệng, cậu thoáng thấy nụ cười trên gương mặt anh, tức tối, cậu chẳng nể nang gì cả nói thẳng:

- Rất đắng!

- Ừm...

"Lại còn thế nữa!" Bộ mặt Samuel thản nhiên khiến Jihoon càng cay cú hơn. Anh cũng uống một ngụm giống cậu, mày nhíu lại khẽ nói:

- Đúng là đắng thật!

Jihoon há hốc miệng, cậu không tin nổi Samuel cũng đang uống cốc cà phê giống cậu. Samuel trầm ngâm:

- Đắng nhưng nó khiến chúng ta tỉnh táo hơn phải không?

Jihoon không nói gì chỉ im lặng gật đầu. Rốt cuộc là anh muốn nói gì đây.

- Cậu tin không, suốt mười năm tôi đã uống loại cà phê này!

Jihoon kinh ngạc, thật sao, cậu nhìn anh, ánh mắt cương trực đó tuyệt đối không phải là nói dối. Hơi tò mò, cậu hỏi lại:

- Vì sao vậy?

Samuel mỉm cười, ánh mắt nhìn ra cửa sổ:

- Chính là muốn cảm nhận được rằng, cuộc sống này không bao giờ đẹp như tưởng tượng, rất đắng!

Jihoon buột miệng:

-Nhưng đâu phải lúc nào cũng đắng!

Samuel ngẩn người, anh khựng lại rất lâu mới nói tiếp: +

- Đối với cậu có lẽ là vậy nhưng tôi thì khác!

- Anh không hạnh phúc sao, đứng ở nơi cao thế này, ai cũng phải ngước nhìn. Anh không biết những người ở ngoài kia kể cả tôi cũng mong muốn được như anh thế nào đâu.

Samuel nhếch mép, miệng anh hơi cong lên vẻ chế nhạo:

- Cậu muốn đứng ở đây để phấn đấu cho những người cậu yêu thương nhưng tôi thì khác, tôi đứng đây vì kẻ thù của mình!

Jihoon không khỏi kinh ngạc, cậu không thể nói thêm một lời nào nữa. Cậu thắc mắc không biết kẻ thù của anh là ai mà khiến anh trở nên đáng sợ đến thế. Đột nhiên, Mark hỏi cậu:

- Hai tuần sống cùng tôi cảm thấy thế nào?

Jihoon kinh ngạc, cậu không ngờ anh sẽ hỏi câu này. Một chút im lặng, cậu không biết phải nói thế nào. Nói rằng cậu vui vẻ tất nhiên là dối mình gạt người còn nếu nói quá khổ sở, không hề có chuyện đó. Ngoại trừ những lúc Samuel làm khó cậu, anh vẫn luôn rất tốt. Sau những ngày chân anh bị thương, cậu dần nhận thấy một con người khác đằng sau vẻ lạnh lùng đáng sợ ấy.

Samuel thấy cậu không nói thì mỉm cười trả lời thay cậu:

- Chắc là khó chịu lắm phải không? Cậu thấy tôi thế nào: Đáng sợ, hạ lưu, bỉ ổi... chắc không có từ nào tốt đẹp đâu nhỉ?

Jihoon càng bất ngờ hơn, anh từ lúc nào đã quan tâm đến cách nhìn của cậu về anh. Lại còn tự mình đánh giá nữa, rốt cuộc là anh đang muốn ám chỉ điều gì.

Thở hắt ra một tiếng, giọng Samuel hơi trầm:

- Chúng ta kết thúc ở đây đi, quá đủ rồi. Coi như tôi giúp đỡ cậu để đền bù những ngày vừa qua cậu phải chịu khổ. Tôi và cậu vẫn chưa đăng ký kết hôn, sau khi bố cậu phẫu thuật xong, cậu có thể rời đi,về lại nơi ở cũ hay đi đâu tùy cậu, tôi sẽ không can thiệp đến nữa!

Nói xong Samuel đi ra phía cửa sổ, anh không muốn đối diện với cậu, người đã từng không ngần ngại mà lao ra cứu anh một mạng. Coi như việc cậu cứu anh đã đủ để anh xóa đi món nợ bố cậu vô tình hại chết bố anh. Sau lần trở về từ cô nhi viện anh đã suy nghĩ rất nhiều. Rốt cuộc thì giữa cậu và anh chỉ tồn tại một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Đã vậy anh chỉ còn cách hạ mình để cậu rời khỏi, anh không muốn mình liên quan đến cậu thêm một lần nào nữa. Nhưng câu trả lời của Jihoon lại càng khiến anh bất ngờ hơn:

- Không, tôi không muốn rời khỏi anh. Anh đã giữ lời hứa với tôi thì tôi cũng nên như vậy. Suốt cuộc đời này tôi không muốn mang nợ ân tình với bất kỳ ai. Hơn nữa, bây giờ quay về ai ai cũng biết tôi đã cưới anh, tôi còn có thể kết hôn với ai nữa.

Samuel nhíu mày:

- Em nên suy nghĩ cẩn thận, lời đề nghị này tôi chỉ nói ra một lần duy nhất, em không sợ ở bên một người như tôi ư?

Jihoon khẽ lắc đầu:

- Đúng là có hơi sợ hãi nhưng bây giờ nghĩ lại thì cũng chẳng là gì, tôi đã sớm quen với việc đó rồi. Tôi chỉ muốn ở bên anh đáp lại ân tình tôi nợ anh vậy là đủ, bất kể anh có làm gì đi nữa tôi cũng sẽ không quay đầu mà bỏ chạy đâu. Từ sớm tôi đã cho rằng anh chính là chồng tôi. Mãi mãi như vậy.

Samuel khựng lại mấy giây, cậu ngốc đến vậy sao. Bị anh ức hiếp đến thế cuối cùng vẫn chọn cách ở lại bên anh. Không biết nên nói là cậu có tình có nghĩa hay là cậu ngu ngơ nữa. Dẫu sao khi cậu bảo cậu sẽ ở lại, anh cũng cảm thấy rất vui. Anh hắng giọng:

- Vậy xem như hôm nay tôi chưa nói gì,em về đi!

----------------

Vote and cmt cho fic nhé ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro