Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày phẫu thuật của bố cậu vậy mà hôm qua Samuel lại đi công tác. Jihoon khẽ thở dài, cậu là gì mà khiến anh phải ở lại vì bố cậu kia chứ? Anh cũng không thèm hỏi thăm lấy một tiếng. Cũng may là quản gia Park và dì Song đã giúp cậu lo liệu hết mọi việc. Trước khi đưa bố cậu vào phòng phẫu thuật, Jihoon khẽ thì thầm vào tai ông:"Cố lên bố nhé! Con sẽ đứng đây đợi bố!"
+
Cánh cửa ấy dần khép lại, Jihoon bồn chồn. Cậu cảm thấy sợ hãi vô cùng, lỡ như có chuyện gì với bố cậu, cậu sợ rằng mình sẽ không chịu nổi. Dì Song an ủi nên cậu cũng cảm thấy đỡ hơn.

Phẫu thuật kéo dài hơn tám tiếng. Jihoon đi dạo trong công viên cho đỡ hồi hộp nhưng cậu không ngờ lại gặp một người. Anh luôn xuất hiện trong mỗi giấc mơ của cậu. Giống như thiên thần ru cậu ngủ mỗi tối, chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng vui vẻ bên anh, cậu cũng đủ thấy mình hạnh phúc.
Guanlin thoáng sững sờ, anh cũng không ngờ lại gặp cậu ở đây. Dù vậy anh vẫn mỉm cười chào:

- Jihoon!
Cậu bối rối chào lại anh:

- Sao anh lại ở đây?
- Anh đưa mẹ đến khám bệnh, bà bị cảm! Còn em?

Không biết nói sao, Jihoon đành nói dối:
- Em... Em cũng vậy. Bố em đang khám sức khỏe định kỳ!

- Vậy sao? - Guanlin muốn hỏi cậu sao lại kết hôn với người đàn ông khác nhưng anh lại thôi- Em sống tốt chứ?
- Vâng. Tất nhiên rồi. Samuel đối với em rất tốt- Hơi ngần ngừ nhưng cuối cùng Jihoon vẫn quyết định hỏi- Vợ anh thế nào?

Guanlin ngạc nhiên:
- Anh vẫn chưa kết hôn! Sao em lại hỏi vậy?

Thì ra mọi thứ giống như cậu nghĩ, nhưng bây giờ điều đó với cậu cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Nhưng Guanlin không nghĩ đến điều đó, anh vẫn gặng hỏi:
- Có phải mẹ anh đã nói gì với em không?

Jihoon lắc đầu, dù làm rõ ra thì mọi thứ cũng đã không thể thay đổi được gì, cậu không muốn anh phải suy nghĩ thêm gì nữa.
- Chẳng ai nói gì cả, chỉ là em tiện miệng nói vậy thôi! Em phải vào trong đây, tạm biệt anh!

Cậu quay người đi như muốn trốn chạy. Nước mắt đã lăn dài trên má từ lúc nào không hay: "Chúng ta đã không thể quay lại như xưa được rồi, Guanlin ạ!"
Đèn phòng phẫu thuật chợt tắt. Jihoon hồi hộp đứng chờ ở cửa, vị bác sĩ già đi ra. Ông nhìn cậu mỉm cười:

- Mọi việc đều rất tốt. Ông ấy sẽ sớm khỏe lại thôi!
Jihoon gần như hét lên vì vui sướng, cậu rối rít cảm ơn bác sĩ rồi nhảy cẫng lên như một đứa trẻ. Dì Song và quản gia Park cũng cười chúc mừng cậu. Lần đầu tiên kể từ sau khi bước vào nhà họ Kim cậu cảm thấy vui đến vậy.

Những ngày sau Jihoon như biến thành người khác, cậu vui vẻ hoạt bát hẳn lên. Chạy xuống nấu ăn cùng dì Song, tưới cây giúp rồi dọn phòng giúp hai người hầu gái. Bọn họ cũng dần thân thiện với cậu. Jihoon cười nhiều hơn, bố cậu đã thoát khỏi bàn tay tử thần. Cậu chợt nhớ tới Samuel, anh ta đi công tác suốt một tuần vẫn chưa về. Đã có lúc Jihoon nghĩ đến việc cùng bố cậu bỏ trốn khỏi đây nhân lúc anh ta không có ở nhà nhưng rồi cậu lại tự gõ vào đầu mình. Anh ta đối với cậu cũng không tệ, cho cậu tự do thích làm gì thì làm, không xen vào cuộc sống của cậu quá nhiều. Sống với Samuel đúng là có chút khó chịu nhưng cậu vốn là người giữ lời. Anh ta đã cứu bố cậu vậy thì giao ước giữa hai người cậu nên thực hiện. Hơi ngại ngần nhưng rồi Jihoon cũng ấn phím gọi. Tiếng tút kéo dài khiến cậu run run. Đầu dây bên kia có tiếng trả lời, vẫn là giọng nói lạnh tanh đó dường như còn có thêm chút mệt mỏi:
- Có chuyện gì?

- Là em- Jihoon ngập ngừng- em gọi điện là muốn nói bố em đã phẫu thuật xong rồi, rất thành công.
- Anh biết rồi!

Jihoon ngờ nghệch hỏi lại:
- Sao anh biết?

- Lão Park thông báo! Được chưa? Anh cúp máy đây!
- Khoan đã- Giọng Jihoon luống cuống- Bao giờ anh về?

Có tiếng cười khe khẽ nhưng Jihoon vẫn nghe thấy được.
- Sao vậy, nhớ rồi à?

- Không đời nào!
Jihoon gần như hét lên, mặt cậu đột nhiên nóng ran. Cậu lắp bắp:

- Em cúp máy đây!
Jihoon vùi đầu xuống giường, cậu tự lấy gối đập đập vào đầu mình. Sao cậu lại gọi cho anh chứ? Trời ơi!!

Đầu dây bên kia vẫn còn áp điện thoại vào tai, anh bật cười. Một niềm vui bỗng nhen nhóm lên trong anh. 
----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro