Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Samuel gọi giám đốc điều hành vào:
+
- Sao tối qua Baek Jinhee lại có mặt ở buổi tiệc vậy?

- Cô ấy đang là gương mặt đại diện của thương hiệu lần này của chúng ta thưa chủ tịch!

Samuel hơi ngạc nhiên:

- Vậy sao?

- Vâng- vị giám đốc hồ hởi- cô ấy đang là một gương mặt hot hiện nay, cô ấy tự liên hệ với công ty chúng ta khiến tôi cũng rất ngạc nhiên.

"Em lại định muốn làm gì vậy, Jinhee? Kéo tôi lại à?" Samuel mỉm cười " Mọi thứ đều đã trễ rồi!"

...
Sống cùng Samuel còn khó chịu hơn cả sống với người máy. Jihoon gần như chết ngạt trong tòa biệt thự sang trọng này. Cậu đi dạo lòng vòng quanh khu vườn rồi lạc ra ngoài lúc nào không hay. Cũng tốt, mọi thứ xung quanh có vẻ thoáng đãng hơn rồi. Jinyoung đi theo con đường mòn dẫn lên ngọn đồi phía sau nhà. Thật yên tĩnh, cậu nghe thấy cả tiếng chim hót, cả những khóm cúc dại đầy màu sắc nữa. Tòa nhà này đúng là được xây ở một nơi thật lý tưởng. Jihoon sung sướng như bắt được khoảng trời riêng. Cảm giác thật thoải mái, Jihoon nhẹ hít một hơi dài. Đã bao lâu rồi cậu không được thở trong một bầu không khí thoáng đãng đến thế. Suốt ngày nhìn Samuel và mấy người trong nhà anh ta khiến cậu ngán ngẩm đến độ muốn ở suốt trong phòng hơn là ra ngoài. Chợt Jihoon nảy ra một ý nghĩ điên khùng. Trèo lên mỏm đất cao nhất ,cậu lấy hết sức mình hét to:

- Kim Samuel, anh là đồ khốn!

Chưa thấy hết được sự sảng khoái thì Jihoon đã không khỏi giật mình.

- Em bảo ai là đồ khốn?

Jihoon quay người lại, cậu kinh ngạc khi thấy Samuel đã ở đằng sau cậu lúc nào. Quá bất ngờ, cậu trượt chân ngã xuống. Samuel vội vàng đỡ lấy cậu. Hai người ôm nhau ngã lăn xuống khoảng đất bên dưới trước khi Samuel kịp giữ tay ở một cái cây gần đó. Jihoon lồm cồm bò dậy, gương mặt lấm lem bùn đất. Samuel nhăn nhó,tay anh vẫn ôm chặt cậu. Jihoon đỏ bừng mặt. Cậu đứng lên phủi bụi trên người. Samuel cũng ngồi dậy. Jihoon chìa tay ra về phía anh. Samuel ngước nhìn cậu, trong lòng có một chút gì đó là lạ. Jihoon  vẫn kiên nhẫn. Samuel khẽ cười, anh cầm lấy tay cậu rồi đứng lên. Nhưng anh chợt nhận ra một vấn đề khác. Chân anh dường như đã bị thương. Cú va chạm lúc nãy khiến anh đụng vào tảng đá. Jihoon lo lắng nhìn bàn chân rướm máu của anh.
- Anh không sao chứ?

Vẫn vẻ lạnh lùng thường ngày, anh khẽ đáp:

- Không sao! Chúng ta xuống nhà thôi!
Jihoon đành đi xuống, Samuel khó khăn bước theo sau. Đi được vài bước, cậu quay lại đi về phía anh:

- Không được rồi, để tôi dìu anh xuống!

Samuel xua tay:

- Không cần đâu, em đi tiếp đi. Tôi tự lo được!

- Anh thế này mà bảo tự đi được sao? Trời sắp tối rồi đấy!

Samuel đành nghe lời cậu. Jihoon dìu anh đi từng bước, tốc độ còn chậm hơn lúc nãy nhưng nó dễ chịu cho bàn chân của anh nhiều. Jihoon vừa đi vừa lầm bầm  trong miệng:

- Ai bảo lúc nãy dọa người khác làm gì?

- Tại em chửi tôi sau lưng mà thôi! Vì em mà tôi bị thương vậy mà em còn nói nữa!
- Tôi có bảo anh cứu tôi đâu, để tôi tự chịu còn hơn. Thể nào khi về nhà dì Song rồi cũng làm ầm lên cho coi.

Samuel khẽ cười. Jihoon lúc này chẳng khác nào một bà cụ non. Anh nhẹ phủi những hạt cát còn dính lại trên gương mặt cậu. Jihoon khựng lại, cậu nhìn anh. Bất chợt trong vài giây, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Cả hai đều bối rối quay đi chỗ khác. Từ đó không ai nói với ai câu nào cho đến lúc về đến nhà.

Không ngoài dự đoán của Jihoon, mấy người trong nhà ầm ĩ hết cả lên. Lão Hwang định gọi cho bác sĩ Lee nhưng Samuel đã vội ngăn lại: +

- Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là chảy máu thôi. Rửa vết thương rồi bôi thuốc là được!

Dì Song nhìn bàn chân Samuel xuýt xoa:

- Thế này mà cậu bảo không sao à? Sao lại bất cẩn đến thế chứ!

Bà ấy khẽ liếc sang Jihoon, cậu cúi mặt xuống sàn vẻ có lỗi, Samuel lên tiếng:

- Là tự tôi té ngã thôi, không liên quan đến cậu ấy! Jaehwa, cậu định để tôi chảy máu hết đến chết à?

Người hầu vội vã đi xuống lấy hộp thuốc. Ai nấy lại bận bịu với vết thương của Samuel chỉ mình Jihoon đứng ngây ra giữa nhà. Xong xuôi, dì Song đưa chiếc khăn cho Jihoon, cậu hết nhìn chiếc khăn lại nhìn dì Song bằng ánh mắt khó hiểu.

- Chân chủ tịch bị viêm nhiễm có lẽ đêm nay sẽ bị sốt. Phu nhân xin hãy chăm sóc cậu ấy!

"Lại chuyên gì nữa đây?" Bảo cậu cả đêm ở cùng phòng với Samuel lại còn phải chăm sóc anh ta nữa, thật bất công mà. Từ lúc về đến giờ cậu đã ăn gì đâu, bụng đói meo vậy mà họ lại còn bắt cậu thức khuya nữa. Trời ơi, nếu lúc chiều cậu không hét lên mấy câu ngớ ngẩn đó thì chắc bây giờ cũng sẽ không khốn khổ thế này. Đúng là cái miệng làm hại cái thân mà.
Jihoon ngoan ngoãn ở lại phòng anh. Samuel đã thiếp đi lúc nào không hay. Còn lại một mình Jihoon ngắm nghía khắp phòng. Cậu chưa bao giờ đến phòng Samuel, có cho tiền cậu cũng chẳng dám bén mảng tới nơi này. Vậy nên hôm nay được một dịp anh chẳng thể đe dọa đến cậu, cậu thích thú khám phá mọi thứ xung quanh. Căn phòng rộng hơn so với những nơi khác dù phòng làm việc đã được tách riêng. Mọi thứ có vẻ cũ kỹ, cả màn treo cũng một màu tím ảm đạm. Chẳng trách vì sao con người anh ta lạnh lùng đến vậy. Jihoon nhìn mấy tấm ảnh đặt trong chiếc tủ gương. Toàn là ảnh của Samuel và một người đàn ông, có vẻ là ba anh. Giờ cậu mới biết người trong tấm ảnh ở căn phòng lúc trước là ông. So với bức ảnh đó thì những tấm hình còn lại ông có vẻ đôn hậu và thân thiện hơn nhiều. Không có tấm hình nào có mẹ, hay là anh cũng như cậu, mẹ mất sớm. Jihoon bỗng cảm thấy anh thật tội nghiệp. Cậu còn người cha yêu thương cô hết lòng nhưng anh lại chẳng có ai. Cậu quay lại giường anh, trông anh lúc ngủ thật yên bình. Gương mặt anh dịu dàng như thiên thần mà sao anh đối với cậu lại giống như ác quỷ vậy? +

"Đừng!... Chờ con .... Ba!"

Jihoon giật mình thức dậy. Samuel đang ngủ mớ, anh hét lên như thể đang gặp chuyện gì kinh hoàng lắm. Jihoon lay anh:

- Không sao đâu ! Chỉ là ác mộng thôi!

Cậu nhẹ lau những giọt mồ hôi trên mặt anh. Samuel nắm chặt tay cậu, mặt anh từ từ dãn ra. Jihoon không rút tay ra được. Cậu đành ngồi xuống bên giường lòng tự hỏi nỗi đau gì khiến anh đau đớn đến vậy, ám ảnh ngay cả trong giấc ngủ.

Jihoon mở mắt, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ khiến cậu tỉnh giấc. Có phải cậu đang mơ không? Sao cậu lại nằm trên giường? Cả chiếc chăn được đắp cẩn thận trên người nữa! Jihoon nhìn xung quanh, Samuel không có ở trong phòng. Cậu vội chạy xuống nhà. Anh đã ngồi ở bàn ăn từ lúc nào. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu, anh điềm nhiên:

- Em định đứng đó đến bao giờ?

Jihoon bối rối:

- Anh ...Anh đã hết đau chưa?

Samuel lắc đầu:

- Tôi sẽ ở nhà vài ngày nên em hãy cẩn thận đấy! Tôi không biết mình sẽ nguy hiểm đến độ nào đâu!

Jihoon nhăn mặt, cậu chẳng biết là anh đang nói thật hay đùa nữa.

- Em không định thay bộ đồ đó sao? Từ hôm qua đến giờ... Chẳng trách tối qua tôi không ngủ được!

Jihoon vội vàng lên lầu. Còn bảo ngủ không được, tối qua ai ngủ say như chết.

...
Đúng như lời Samuel nói, anh ở nhà suốt một tuần. Jihoon lại phải chăm sóc anh. Nói chăm sóc thì hơi quá, cậu giống như bảo mẫu riêng của anh. Bưng cơm, rót nước, dìu anh đi dạo... Cậu cảm thấy mình gần giống như dì Song. Mấy người trong căn nhà này cũng thật kỳ lạ, bao nhiêu người giúp việc sao lại bắt cậu chăm sóc anh kia chứ?

Nhưng không như lời anh đã cảnh báo trước đây. Samuel đối với cậu không hề đáng sợ. Có lẽ vết thương đã khiến tính tình anh ta dịu đi một chút. Mấy ngày anh ở nhà cậu lại thấy anh dễ chịu hơn so với lúc trước. Chẳng hiểu anh ta bị cái gì nữa, tính tình lúc nóng lúc lạnh thật khiến người ta đau đầu. Ngoại trừ việc vẫn kiệm lời như trước thì mọi việc còn lại đều khá tốt. Mỗi ngày ba bữa ăn cơm cùng anh rồi cùng đi dạo khiến cậu không còn thấy anh đáng sợ như trước mặc dù vẫn cái cảm giác xa cách đó. 

------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro