CHAP 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gọi điện xin bác đêm nay cho trốn lên cầu ngắm sông xong, mình dắt nhỏ Hiền đi dạo. Nếu có điều kiện chuyển vào đây sống thì hay. Đường phố không có tí bụi bẩn rác rưởi với ăn xin. Cuộc sống yên bình đến khó tin nếu cứ sống ở Hà Nội. Xưa nhà mình sống trong Hồ Chí Minh, cũng nhộn nhạo lắm. Chẳng ở đâu như ở Đà Nẵng. Nhỏ Hiền dẫn mình đến Lu caffe, mình cùng nhỏ ngồi ngắm đường phố. Có lúc nhỏ Hiền chẳng nói gì, cứ im lặng hồi lâu. Mình cũng ít chuyện, nên để mặc nhỏ chạy theo những cảm xúc không đầu không cuối.
...
12h đêm, mình và nhỏ Hiền đi bộ ra cầu. Vào mùa lạnh nên cũng ít người hứng ra xem cầu xoay ban đêm. Bác đứng đợi mình từ bao giờ. Nhìn thấy bác, mình đi nhanh hơn. Bác quý mình từ hồi nhỏ, nên nhìn thấy mình là bác cuống quýt hỏi chuyện. Bác nắn tay nắn chân chê mình còi cọc, không lớn lên được mấy. Khổ quá, nỗi đau của cháu bác cứ đụng vào làm chi. Bác hỏi han nhỏ Hiền một vài câu rồi chỉ cho bọn mình chỗ ngồi phía giữa cầu.
- Đừng có ngồi lung tung rồi cầu xoay lại rơi xuống sông, bác không vớt được đâu.
Bác dặn dò mình cẩn thận một hồi rồi để mình dắt nhỏ Hiền ra cầu. Nhỏ Hiền có vẻ thích. Tay nhỏ nắm chặt tay mình, ướt nhoèn mồ hôi, mà cứ đung đưa mãi. Tìm chỗ ngồi xong, mình và nhỏ ngồi dựa vào thành cầu, nhìn lên trời. Bầu trời tối đen, như cái màu tối tăm đang hiện hữu trong lòng mình. Chỉ khoảng nửa tiếng nữa là đến 1h sáng, phần giữa của cây cầu này, chỗ mình đang ngồi, sẽ quay 90 độ quanh trục và nằm dọc theo dòng chảy của dòng sông, mở đường cho tàu lớn đi qua. Mình dẫn nhỏ Hiền tới đây, không chỉ để ngắm cầu, không chỉ để nhìn sông. Mình muốn ngồi bên nhỏ vào thời khắc cầu chuyển động, để trải nghiệm cái cảm giác dù thế giới có chuyển động, xoay chuyển, đổi thay, thì mình và nhỏ vẫn ở bên nhau, trái tim mình vẫn vậy, vẫn chỉ dành riêng, cho một người thôi... Nghĩ cũng thấy hơi sến!
Thấy khát khát, mình bảo nhỏ Hiền ngồi lại rồi chạy đi mua gì uống. Ngồi suốt một tiếng mà không có gì uống thì mệt. Nhỏ Hiền hơi níu mình rồi cũng cho đi. Đi một lúc rồi quay lại mà. Lo thừa.
Chạy đến hàng tạp hóa cũng mất hơn 1 cây số. Chọn hai cái bánh ngọt và hai chai nước khoáng, kết 22k. Lục tiền trả thì hoảng hồn. Ví tiền để trong túi sách nhỏ Hiền, lần mò sang túi bên thì nhận ra điện thoại cũng gửi nhỏ hết. Ngượng ngịu gửi lại đồ, bước ra đường tính khoảng cách từ đây về khách sạn, gần hơn chạy ra cầu. Đành chạy về khách sạn lấy tiền. Mình chạy cố hết sức, chỉ sợ không quay lại kịp lúc cầu xoay. Lên phòng thì không có chìa khóa, mình phải gọi là đại ngu. Gọi nhân viên lên mở cửa lấy tiền cũng mất mười phút rồi lao như tên bắn ra cầu. Lúc này giá có cái mô tơ lắp vào mông thì tốt.
Hai chai nước khoáng và hai cái bánh ngọt khiến mình hối hận suốt đời mất. Mình quay trở lại cầu khi cầu đã xoay được gần một nửa. Có lẽ nhỏ Hiền sẽ hoảng sợ và gọi cho mình. Đi theo hướng xoay của cầu, mình tìm chỗ gần với nhỏ nhất.
Nhỏ Hiền đứng phía xa, bình thản nhìn mình. Có lẽ nhỏ đang cười. Không trách móc. Mình và nhỏ chỉ cách nhau một dòng nước. Mình và nhỏ, cứ đứng nhìn nhau, mãi như thế.
Ở phía trước, ánh đèn chiếu xuống khiến cho bóng nhỏ Hiền trải dài. Gió thổi nhẹ làm tóc nhỏ chờn vờn trên má. Mình không khóc. Mình là đứa tánh con trai. Mình không dễ khóc. Nhưng có cái gì đó đang ướt, trong mắt mình. Kế hoạch của mình thất bại một cách thảm hại. Cuối cùng thì khi trái đất xoay chuyển, mình bỏ mặc nhỏ Hiền một mình, ở cái nơi lạnh lẽo và cô đơn kia. Chán thật!
...
- Bác ơi!
- Trời đất, nhỏ quỷ, sao giờ còn ở đây? Bạn con đâu?
Mình im chẳng thiết nói gì nữa. Muốn nịnh hót bác để bác xoay cầu về nhưng chắc không được. Đành quay ra bờ sông chỗ nhìn thấy nhỏ đứng, nhỏ xua tay mãi, ý bảo mình là không sao đâu. Nhưng mình áy náy và chán nản dã man. Thôi thì ngồi đây đợi một tiếng nữa cầu trở lại vị trí cũ, mình sẽ ra đón nhỏ về.
Nhìn dòng nước ngăn cách mình và nhỏ Hiền mà thấy buồn buồn. Như những báo hiệu xấu về tình cảm của mình với nhỏ. Nghĩ miên man mãi về những ngày tương lai sắp tới mà mình không khỏi phiền lòng. Mỗi lần ngước nhìn nhỏ lại thấy tội. Không biết nhỏ đang cười hay đang khóc nữa. Chỉ biết nhỏ luôn nhìn về phía mình, cùng mình chờ đợi từng giây phút một.
Gần 3h sáng, mình đứng dậy nắn chân cho đỡ tê, rồi chạy về bên đầu cầu đón nhỏ. Nhỏ Hiền đợi cho cầu dừng chuyển động hẳn mới chạy về phía mình. Nhỏ chạy rất nhanh, dường như nhỏ đang chạy trốn nỗi sợ hãi đang đuổi theo đằng sau. Mình chỉ chầm chậm bước tới phía trước. Mình muốn đón lấy nhỏ một cách nhẹ nhàng, dịu dàng như cái cách mà nhỏ luôn quan tâm, yêu thương lũ mèo. Dang rộng tay để nhỏ Hiền ùa vào lòng. Nức nở. Chắc nhỏ giận mình lắm. Nhỏ òa khóc như một đứa trẻ. Còn mình chỉ biết im lặng, giữ chặt nhỏ trong vòng tay. Tim mình lúc này đập loạn nhịp và không thể kiểm soát được. Cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc nhỏ. Chỉ im lặng thôi. Bởi mình không thể làm gì hơn được nữa.
Nhỏ nắm chặt tay mình, vừa đi vừa ngủ gật, nhìn tội quá. Mình muốn cõng nhỏ về khách sạn mà không được vì chân còn đau. Mà mình có khác gì nhỏ đâu, cũng vừa đi vừa gật gù. Cả 2 đứa lê lết về được đến nơi đúng là cả một kì tích. Mở cửa phòng, nhỏ lao vào giường nằm vật ra luôn, bỏ mặc mình ngồi lúi húi vạch chân ra thay băng. Người đâu mà vô tâm dữ. Xong xuôi, trèo lên giường, đặt mình xuống cái đã bị nhỏ đạp một phát đau điếng.
- Cái gì vậy?
- Kỳ dậy rửa mặt tắm rửa ngay rồi tui mới cho ngủ
- Cái gì? Lại còn vậy nữa?
- Nhanh lên!
- Tối nay Hiền cũng có tắm đâu?
- Chiều Kỳ ngủ tui tắm rồi. Không thấy tui mặc đồ mới hả?
- Chị không thay đâu, lạnh lắm!
- Tui đếm từ 1 đến 10 không làm là tui dậy lôi hết quần đùi vứt ra cửa sổ.
Bật dậy đi lấy đồ dậm rầm rầm vào nhà tắm. Kì cục. Thật hết cách với nhỏ. Thay đổi như chong chóng luôn. Mà cái khoản bắt mình đi tắm không khác gì mẹ mình, chỉ thiếu cái là túm tóc mình lẳng vào nhà tắm thôi. Nhỏ cao tay hơn mẹ là biết được điểm yếu mình yêu đống quần đùi hoa hơn cả mạng sống. Vừa hậm hực xả nước vừa lảm nhảm mấy cái linh tinh. Mai này về chung nhà với nhỏ này thì chết chắc. Không khác gì cai ngục. Đùa! Nhỏ làm cảm xúc của mình cứ lên lên xuống xuống như đồ thị hình sin.
Tắm xong ra giường, nhỏ đã ngủ say rồi. Kiểu ngủ chun mũi mỏ hơi chu chu ra nhìn mà phì cười. Nằm xuống, đắp chăn kín cổ cho nhỏ, mình nằm ngắm nhỏ một lát. Tự nhiên bắt người ta đi tắm làm tỉnh cả ngủ. Không ngủ ngay được nên nằm suy nghĩ vẩn vơ, về nhỏ và mọi thứ. Ở đây mới có một ngày mà thấy thân thuộc quá. Cứ nghĩ đến ngày về là mình lại chán nản. Chỉ muốn cùng nhỏ ở chung trong căn phòng này, ngày quậy tứ tung rồi đêm về ôm nhau ngủ, bỏ mặc tất cả mọi thứ buồn phiền hại não đằng sau lưng mà sống một cuộc sống an nhàn sung sướng. Giá được như thế thì vui biết mấy.
...
Sớm tỉnh dậy, lại thấy nhỏ đang nằm chống tay ngắm mình. Ghét quá đi. Lúc ngủ người ta xấu xí nhất mà cứ nhìn. Lườm nhỏ rồi quay lưng lại, nhỏ cù lét mình gần chết, bắt mình dậy.
- Đi đi đi đi. Đi với tui nhanh lên!
- Dở à? Còn chưa đánh răng rửa mặt.
- Không cần, mặt sạch răng trắng lắm. Khoác áo vào đi với tui!
May quá, nhỏ cho bẩn một lần nên mình tận dụng ngay. Nhỏ lại dẫn mình ra Lu café vì ở đó có món bánh mì gì đó ngon lắm. Lại ngồi ngắm đường phố buổi sáng, hít thở không khí, mùi vị của biển, thích thật. Từ sáng đến giờ thấy nhỏ Hiền cười nhiều thế không biết, chẳng biết có chuyện gì vui nhưng may cho mình là nhỏ không trách mình vì hôm qua bỏ rơi nhỏ một mình trên cầu.
Nhân viên nhà hàng mang bánh và café ra cho mình. Thấy hắn cứ nhìn mình cười cười, mặt gian gian đểu đểu, mình thấy kì kì. Quay ra lại thấy mọi người thi thoảng lại ngó mình rồi khúc khích. Quay lại thấy mặt nhỏ Hiền nguy hiểm dễ sợ. Nóng trong người quá, chạy vội vào nhà vệ sinh soi gương. Trời ạ. Biết ngay nhỏ Hiền giở trò. Trên mặt mình có hình mặt mèo với 6 cái râu, chia đều mỗi bên 3 nét, hai bên má là hai hình tròn đen sì được vẽ bằng bút dạ. Căm quá! Nhỏ này không bày trò nhỏ không sống được hay sao ấy. Cúi xuống rửa mặt rồi hằm hằm đi ra. Mấy người khách lúc nãy vẫn nhìn mình cười. Mình thề nếu chỉ có mình với nhỏ Hiền chắc mình đập nhỏ ngay mất.
- Này nhỏ kia. Không nghịch không chịu được hả?
- Dễ thương không?
- Nhỏ mà còn quậy thế là chị không nhịn đâu nha! Chị bỏ nhỏ ở đây về Hà Nội ngay đấy!
- Hihi... Ăn bánh đi.

Nhỏ đưa bánh cho mình, cười nhăn răng. Thấy ghét. Dù gì cũng được nhỏ dạy cho bài học, sáng thức dậy nên soi gương rồi hãy ra đường. Hic hic
Nhỏ Hiền kéo mình lên tàu ra Cù Lao Chàm chơi. Nói thật mình chỉ thích ăn uống rồi về khách sạn ôm nhỏ ngủ, chứ say tàu chẳng muốn đi đâu cho mệt xác. Nhưng thôi, chiều nhỏ nên cố lết đi. Đêm về còn có lý do mà nũng nịu. Kể không đi Cù Lao Chàm cũng tiếc, cảnh đẹp mê hồn, trời xanh ngát, nước trong veo. Nhìn nhỏ đùa ngịch té nước với lũ trẻ con đi cùng tàu cũng thấy vui.
- Này! Xuống bơi đi.
- Thôi, ngại lắm. Với lại chị không đem đồ bơi!
- Ngại gì, body Kỳ đẹp mà.
- Nhưng không có đồ bơi.
- Áo thun quần đùi bơi chết à?
- Ủa, mắt nhỏ đui à? Không thấy mặc quần jean đây hả?
- Đây nè, chuẩn bị sẵn cho đó. Tìm nhà vệ sinh nào thay ra xuống bơi đi.
Nhỏ moi đâu ra trong áo cái quần đùi hoa hướng dương vàng khè, xếp gọn lại bé tí nên nhét vừa vào áo. Nhỏ này cũng được việc đấy chứ.
Thấy nước biển trong quá nên mình cũng xuôi xuôi, thay xong nhờ nhỏ gửi trên tàu rồi xuống tắm. Cứ mơn man gần bờ cho biết cảm giác tắm biển chứ chẳng dám ra xa sợ chết đuối.
- Ủa, Kỳ không biết bơi hả?
- Không cần Hiền quan tâm, cút đi!
Mình phải đuổi nhỏ ngay, không nhỏ quậy lắm, dìm chết mình như chơi.
- Ra đây tui dạy bơi. Lớn đầu rồi mà kỳ.
- Mặc kệ chị, nhỏ mà ra đây chị hấp đó nha! Đi chỗ khác!
Nhỏ cười phá lên một hồi rồi chạy ra chơi với lũ trẻ. Mình chán quá, bỏ lên bờ ngồi. Công nhận mình cùi bắp thiệt. Gần hai mươi tuổi đầu rồi mà cái quái gì cũng không biết. Bắt đầu thấy hận mẹ dần đều rồi đấy, suốt ngày nhốt mình trong nhà làm giờ mình như cục bột, phải có người nặn mới thành được hình.
Mình và nhỏ quay về đất liền vào buổi chiều. Trèo lên tàu tìm nhỏ lấy quần dài thay ra mà nhỏ cứ tung tăng đuổi bắt mãi.
- Này Hiền, đưa quần cho chị, nắng rụng lông cháy da hết rồi này!
- Ủa, Kỳ chưa lấy quần hả?
- Ê, đừng có đùa nha! Quần chị đưa cho nhỏ còn đâu?
Nhỏ Hiền mặt hơi hoảng chạy về phía đuôi tàu tìm đồ.
- Tui nhớ là tui vắt ở đây mà. Giờ đâu rồi?
- Đùa, nhỏ bị điên à? Vắt ở đây thì nó bay mất tiêu rồi còn đâu!
- Ờ nhỉ! Thế thì bay rồi!
- Ơ...
Trời ơi! Tức sôi máu. Chẳng nhẽ lại treo cổ lủng lẳng. Nhỏ khiến mình nghẹn ứ hết lần này đến lần khác. Không thể nhị được nữa. Muốn chữi cho nhỏ một trận rồi mai về Hà Nội ngay lập tức.
- Tui xin lỗi Kỳ nha, hic...
Xin lỗi con khỉ. Xin lỗi giờ có móc ra được quần cho chị mặc không? Nhỏ mặc váy chứ không mình đã bắt nhỏ đền quần cho mình. Giờ mặc quần đùi ước nhem này về đất liền, giễu suốt đoạn đường rồi về khách sạn à? Mình như đứa điên. Tức quá đi. Mẹ đẻ mình giờ gì mà xui từ lúc lọt lòng đến khi lớn thế này.
Nhỏ Hiền lững thững ra đầu tàu ngồi. Gió làm tóc nhỏ bay ra phía sau. Nắng chiều chiếu bóng nhỏ đổ dài trên boong. Mình có quá đáng lắm không nhỉ? Quần mất rồi thì thôi, lại gắt nhỏ ghê thế. Nhìn nhỏ bây giờ lại thấy tội, khác hẳn lúc cười đùa tươi tắn khi chơi với lũ nhỏ.
- Thôi, mất rồi thì thôi. Chị cố bận về khách sạn vậy.
- Tui thấy người Kỳ đẹp mà, có ghẻ lở gì đâu mà ngại.
- Cho xin, Hiền thử mặc bikini rồi đi tung tăng trên đường xem, người ta hốt ngay vào trại điên.
Nhỏ này cũng dễ cười thật. Dỗ vài câu là lại cười, lại tíu tít pha trò. Thôi thì nhỏ cứ cười nhiều vào, nhỏ mà xị mặt ra cái là lòng mình lại đau như thắt. Thương nhỏ lắm.
--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro