Chương 3: Viện trưởng công công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng hét của Shinichi làm Ran sợ tới mức cả người lại run lên!

Cô sợ nhất lúc cữu cữu tức giận, mỗi lần người tức giận thì cô không tránh nổi cảnh bị vụt vào tay, bắt cô nhịn đói một bữa. Có khi còn nhốt có mấy ngày, không cho cô bước ra khỏi phòng một bước.

Cô ấm ức cúi mắt xuống, hàng mi run rẩy, cưỡng ép mình không được rơi nước mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới, hai tay túm chặt lấy cái chắn trước ngực.

"Cậu ơi, cháu làm sai ở đâu thì cháu sửa không được sao, cậu đừng có giận Ran mà..."

"Mori Ran!" Shinichi nghiến răng nghiến lợi gầm lên, cắt ngang cái vẻ làm nũng mà anh ta cho là đáng ghê tởm của cô lại.

Anh dùng một tay kéo Ran xuống giường, lôi ra ngoài cửa. sức lực của Ran sao có thể so được với cữu cữu chứ! Nên cô chỉ có thể bị anh túm cổ tay chặt đến mức phát đau mà lôi ra khỏi phòng bệnh.

"Cậu... cậu..."

Ran vừa hô lên chữ "cậu" với vẻ mặt oan ức thì sắc mặt của Shinichi đã lập tức đen lại, nắm chặt lấy cổ tay cô mạnh hơn, khiến cô đau đến mức hút mạnh một hơi.

Bản thân sinh ra là hoàng thân, là một nàng công chúa kiêu ngạo, cô chưa bao giờ bị đối xử như vậy, Ran đau tới mức bật khóc thành tiếng.

"Cậu... cậu ơi... Ran sai rồi, như vậy chưa đủ sao..." Shinichi đi rất nhanh, Ran không thể theo kịp nên bị vấp chân mấy lần, suýt ngã sấp mặt xuống đất.

Tới tận khi gặp được một ông lão mặc tang phục đứng phía trước, Shinichi mới dừng lại, tay hất Ran ngã nhoài xuống đất. Shiho đi theo Shinichi, cô ta khinh miệt liếc nhìn Ran đang ngã sõng soài dưới đất. Da mặt của cô ả này chắc phải dày ngang tường thành, chỉ vì muốn trốn tránh ly hôn mà một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, không có trò nào mà chưa giở ra, ngay cả cắt cổ tay tự sát cũng dám làm.

Giờ thì giả ngây giả dại à?

Ran dù có đẹp như tiên trên trời đi chăng nữa thì Shinichi cũng sẽ không muốn lấy một người vợ ác độc, phóng đãng, còn "cắm sừng" trên đầu anh như thế.

Không thể không ly hôn được!

Thấy Shinichi thật sự nổi giận, Shiho bước lên nhỏ giọng khuyên nhủ.

"Kudo tổng, nếu viện trưởng cũng có mặt ở đây thì chúng ta nên để viện trưởng khám sức khỏe toàn thân cho cô Mori trước đã, xem cô ấy bị ngốc thật hay giả vờ ngốc, để cô ấy phải phục, xem còn gì để nói nữa không."

Viện trưởng đứng thẳng trước mặt Shinichi, thấy Ran đang ngồi dưới đất thì vội nâng cô dậy: "Cô Mori! Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Ran nhìn ông lão hiền lành, phúc hậu trước mặt có vẻ giống một công công.

Cô cúi đầu, ấm ức nói: "Ran cũng không biết tại sao cậu lại tức giận nữa, mong công công giúp ta nói tốt vài câu với cậu, để cậu đừng giận Ran nữa." "..." Công công? "Phì! Khụ khụ!" Viện trưởng nắm tay che miệng ho khẽ vài tiếng để giấu vẻ xấu hổ đi. Ngài viện trưởng 55 tuổi suýt chút nữa đã không nhịn được mà phun nước miếng, ông cũng không dám có cô con dâu như thế này đâu!

Viện trưởng quay sang nhìn Shinichi: "Kudo tổng, hay để tôi đưa cô Mori đi kiểm tra một chút nhé?"

"..." Shinichi nhíu mày nhìn Ran với vẻ khó chịu, nhưng cái cằm kiến nghị vẫn gật xuống.

Ran nhận ra vẻ ghét bỏ, phiền chán trong ánh mắt của Shinichi, trong lòng lập tức nặng trĩu như bị đả kích rất lớn.

Cô thật sự khó khăn lắm mới sống sót nếu như bị cữu cữu ghét bỏ thì có lẽ người sẽ lại tìm cách giết cô đúng không? "Cô Mori, xin mời đi theo tôi." Viện trưởng đi trước dẫn đường. Ran đi theo "công công", đầu cúi gằm xuống, không dám nhìn cậu lần nào, lặng lẽ bước qua cậu. Đến khi Ran dần đi khuất thì đôi mắt vốn lạnh lùng sắc bén của Shinichi hơi nheo lại, anh từ từ nhắm mắt, một chút cô đơn ánh lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro