Chương 39: Sở thích của Ran thay đổi rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn cô thì sao? Cô là con gái vợ cả à?

Ran lười suy nghĩ nên cô hất ngay tay cậu ta ra: "Sinh nhật mẹ của cậu chứ có phải sinh nhật mẹ chị đâu, chị đi làm gì?" "..." Kaito nhìn cô mà không dám tin nổi. Cơ hội tiếp cận cậu tốt như vậy, thế mà Ran lại từ chối! Nhưng mẹ đã nói rõ là cậu nhất định phải mang Ran đến! Cậu thật sự không hiểu tại sao bà mẹ thiện lương của mình lại cứ khăng khăng cho rằng cả nhà tụ tập đông đủ thì mới là sinh nhật đúng nghĩa.

"Chị thật sự không đi hả?"

"Không đi!"

"Chị thật sự không đi? Đây là lần cuối tôi hỏi chị đó!" Kaito không thể tin nổi, lại xác nhận một lần nữa. Cậu đoán Ran rất có khả năng đang chơi trò lạt mềm buộc chặt đây. "Không đi! Không đi! Cậu đừng có quấy rầy chị ăn sáng!" Nói xong, Ran trở lại chỗ ngồi tiếp tục ăn. "..." Kaito đờ người ra nhìn cô, rồi cậu đi tới chỗ ngồi bên cạnh cô, kéo ghế ra rồi ngồi xuống. "Ran, dù có chơi lạt mềm buộc chặt thì cũng phải có mức độ thôi! Chị đã quá mức rồi đó! Cẩn thận tôi sẽ không đưa chị đi nữa đấy!"


"..." Ran thật sự không còn gì để nói với cậu em trai chim sẻ này. Cô đành mặc kệ cậu ta vậy. "Ran, chị thực sự không đi?" "..." Ran ngẩng đầu lên khỏi bát ăn, lườm cậu ta một cái: "Sao cậu phiền phức quá vậy? Bản cung đã nói là không đi rồi mà!" Ran do quá bực bội nên nhất thời buột miệng lại xưng là "bản cung".

"..." Kaito nhìn Ran từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại quan sát thêm lần nữa. Cậu luôn thấy hình như chị ta thật sự có gì đó không giống trước kia, nhưng đó là gì thì lại không nói ra được.

Mà trồng chị ta lúc không trang điểm lại có vẻ xinh đẹp hơn nhiều. "Nhưng mẹ tôi nói chị phải đi!"

"Cậu cứ nói chị không rảnh." "Lẽ nào chị muốn cha của chị tự mình tới tìm à?" "..." Nghĩ đến người cha hai mặt, đầu rồng đuôi tôm kia, Cảnh Y Nhân chỉ thấy cả người bực bội khó chịu. Cô thật sự không muốn gặp lại người cha" kia chút nào.

Ran ăn bữa sáng xong, thay một bộ váy liền thân rồi xuống tầng.

Kaito đứng giữa phòng khách, hai tay lười biếng cho vào trong túi quần. Vừa thấy Ran đi từng bước từ cầu thang xuống, cậu ta nhất thời ngây ra.

Cô mặc váy liền thân, chân váy xếp ly màu be dài đến mắt cá chân, viền vạt áo có nhiều màu đan xen khiến vóc người của cô lại càng thêm thon dài, tôn lên đường cong cơ thể tuyệt đẹp. Mái tóc dài hơi xoăn được buông xõa tự nhiên xuống trước ngực.

Không trang điểm cũng không có trang sức cầu kỳ nên trông cô thanh nhã, khí chất càng thêm cao quý. Mỗi lần đưa tay, nhấc chân đều rất xinh đẹp, rất tự nhiên.

Bước đi tao nhã xinh đẹp giống như mỗi đóa hoa được sinh ra sau từng gót chân vậy. "..." Đây thực sự là cái bà Ran quê mùa kia sao? Đến tận khi Ran đã ra trước cửa để thay giày thì Kaito mới định thần lại, vội vã đuổi theo.

Quản gia Tomoaki đứng một bên nhắc: "Cô Mori, cô muốn về nhà mẹ đẻ thì tôi không phản đối, o nói tối nay ngài ấy snhưng nhất định phải về trước bữa cơm tối. Ngài Kudẽ về nhà dùng bữa ạ."

"..." Bởi vì Shinichi muốn về nhà ăn cơm nên cô nhất định phải về sao? Ran không nói gì, chỉ đạo mắt một cái nhưng cũng không phản đối.

"Tôi đã biết rồi."

Ran nhìn đôi giày gót cao chót vót màu đỏ thẫm mà hôm qua vừa đi thì nhíu mày. Tại sao giày ở đây đôi nào cũng xấu như vậy? Hôm qua cô không còn cách nào khác mới đi đôi giày đó thôi. Cô quay sang hỏi quản gia Tomoaki: "Giày của tôi chỉ có mấy đôi như thế này thôi sao? Còn loại nào khác không?"

"..."Quản gia Tomoaki nhìn cô với vẻ khác thường.

Mấy đôi giày này đúng là xấu thật, nhưng Ran chẳng bao giờ cảm thấy óc thẩm mỹ của mình "đặc biệt" khác với người khác, đôi giày này không phải là đôi mà cô thích nhất hay sao?

Trước khi kết hôn, ngài Kudo đã chuẩn bị cho Ran rất nhiều quần áo và giày dép, nhưng trình độ thưởng thức của Ran có hạn nên không hề động đến bao giờ. Thế nên họ đã cất hết giày đi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro