Chương 8: Cậu không biết xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ran kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn Shinichi như đang nhìn quái vật vậy, một lúc lâu sau mới định thần lại được. "A!" Tiếng thét chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ, cả căn nhà dường như rung lên. Shinichi bực bội xoa xoa lỗ tai đáng thương của mình: "Cô lên cơn điên đấy à?" Một tay che mắt, một tay ôm bình rượu, Ran chửi ầm lên: "Đồ háo sắc! Đồ không biết xấu hổ! Mau mặc quần áo vào!" "..." Shinichi cúi đầu nhìn cơ bụng tám múi và phần dưới eo nhân ngư của mình, có phải anh không mặc quần đầu, cô ta còn giả vờ thanh thuần cái gì?

"Ran, tôi không có thời gian giả ngây giả dại với cô. Trước sáng mai, cô phải vệ sinh sạch sẽ!" Nói xong, Shinichi xoay người lên tầng.

Ran lén lút nhìn qua các kẽ ngón tay, nói với vẻ vô tội: "Mấy chai rượu này chán lắm, để lại cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có mỗi chai này là ngon thôi!" Nói xong, cô còn giơ giơ chai rượu trong tay lên.

Nghe vậy, Shinichi bỗng nhiên dừng bước, nheo mắt lại, mặt đen như đáy nồi. Rượu chán? Dù có là rượu chán thì cũng là thứ anh bỏ tiền ra mua. Cô ta có quyền gì mà đập vỡ? Anh đâu nhớ rằng Ran biết cách thưởng thức rượu? Anh quay đầu lại cảnh cáo: "Ai cho phép cô đụng vào đồ của tôi?"

"Cậu..."

"Không được gọi tôi là cậu!" Shinichi tức giận gầm lên. Ran run rẩy sợ hãi, suýt chút nữa thì chai rượu trong lòng cũng rơi xuống đất. May mà cô đúng lúc đỡ được. Cô biết rõ người đàn ông trước mặt không phải hoàng thượng, nhưng khí chất và uy quyền của anh giống hệt cậu, khiến cô không hiểu sao lại thấy rất sợ hãi. Người ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn luôn mang uy quyền khiến người ta phải cúi đầu xưng thần, mang khí thể khiến người ta không rét mà run, mặc dù một công chúa kiêu ngạo như cô cũng phải co rụt người lại mỗi khi nhìn thấy anh.

"Cậu... Bản cung... Cháu chỉ là muốn lấy chai rượu này thôi, ai mà biết cái kệ kia lại yếu ớt như đậu hũ ấy, mới đẩy một cái đã đổ mất rồi."

"..." Cái kệ bằng gỗ tử đàn của anh từ khi nào được làm từ đậu hũ thế? Anh còn nhớ lúc nó mới được chở tới đây, phải mất 4 thanh niên to khỏe mới nhấc vào được. "Tít tít tít..." Ngay lúc Shinichi đang nghiến răng vì giận dữ thì tiếng còi báo động trong bếp vang lên. Theo bản năng, Shinichi bước qua đống đổ nát trước mặt, nhanh chóng đi vào phòng bếp. Phòng bếp ngổn ngang rác rưởi như vừa bị trộm "ghé thăm", rau củ, sữa, bánh ngọt, thịt tươi rơi đầy trước cửa tủ lạnh đang mở, các đồ ăn bên trong tủ thì bị lục lọi lung tung.

Shinichi đóng sầm cửa tủ lạnh lại, tiếng còi báo động mới tự động tắt đi. Ran ôm chai rượu đứng ở cửa phòng bếp, trợn mắt lên như hiểu ra điều gì, cô nhìn Shinichi với ánh mắt "cậu thật lợi hại!".

"..." Thì ra nếu không đóng cửa đó lại thì nó sẽ kêu to nhắc nhở! Shinichi bước đến trước mặt cô, giật lấy chai rượu cô đang ôm để lên kệ rồi kéo cổ tay cô lôi lên tầng, đồng thời nói với ông quản gia vốn đã đi ngủ: "Bác Tomoaki, nghĩ cách cho người tới dọn dẹp lại phòng khách!" Động tác của Shinichi hơi thô lỗ khiển đầu gối của Ran và phải bậc cầu thang mấy lần làm cô đau tới mức nghiến răng.

Về tới phòng, Shinichi đẩy Ran vào nhà vệ sinh.

"Rửa sạch sẽ rồi ra đây cho tôi!"

"..." Ran bị đẩy vào nhà vệ sinh, chưa kịp hiểu Shinichi có ý gì thì cô chợt cảm thấy bụng đau quặn lại, cô cúi gập người xuống ôm lấy bụng, có vẻ rất khó chịu, hai chân không ngừng giãy giụa lung tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro