Chap 5: gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sáng sớm hôm sau, của nhà có tiếng chuông réo inh ỏi. Tối qua xem tivi đêm nữa đêm, Ran quả thật khó lòng tỉnh dậy nổi. Mặc kệ tiếng chuông kêu, cô chui đầu vào chăn ngủ tiếp.

"A...a...a" tiếng chuông kêu suốt nữa tiếng đồng hồ, Ran cuối cùng cũng ko chịu nỗi nhổm dậy ấn công tắc mở cửa trên đầu giường.

"Chị biết ngay em lại ngủ nướng mà, mau dậy đi thôi, sắp muộn giờ rồi. Nhanh lên, đến lớp ứng phó cũng được. Ông ấy có nhiều tiết học đâu. Lúc khác em ngủ không sao nhưng hôm nay nhất định phải đi". Sakura liếc nhìn phòng khách đồ đạc vứt bừa bãi. Cô cảm thấy may mắn là mình tương đối hiểu cô em này.

"Em không đi, không đỗ thì thôi". Ran quyết định đi học là vì cô nghĩ việc học hành thú vị. Bị gò bó theo kiểu này thì chán chết. Tuy học vấn của cô không cao nhưng không có nghĩa là, cô nhất định phải tốt nghiệp đại học mới có thể kiếm miếng cơm manh áo.

"Trưa nay về chị sẽ nấu món vịt om tương, cánh gà nước, ốc xào, xách bò hầm, rau cải..."Sakura thấy Ran không để ý đến mình, cô cũng không tỏ ra tức giận, liền ngồi xuống đầu giường giơ ngón tay ra đếm.

"Rau cải xào nữa".

Sakura nhìn bộ dạng lờ đờ của Ran, cười nói "Được thôi, em mau dậy đi".

Ran cúi xuống thở dài. Cái miệng làm khổ cái thân không phải là chuyện hay ho gì. Đáng tiếc đây là tử huyệt duy nhất của cô. Sống trên giang hồ bao nhiêu năm, tay nghề của Sakura hợp khẩu vị của cô nhất. Đúng là ông trời biết cách trêu ngươi mà.

Mang theo sự phẫn nộ với ông giáo sư Hawk gì đó, Ran chở Sakura phóng bạt mạng tới trường, khiến Sakura ngồi trên xe mặt xám ngoét như một xác chết.

"Hi, đây không phải là Sakura sao? Cô lại đổi xe mới rồi à. Đẹp thật đấy, là loại mới nhất đúng không?", Sakura lảo đảo bước xuống xe. Vừa có cảm giác như chết đi sống lại, đằng sau cô vọng đến tiếng chào hỏi. Mấy anh chàng mắt xanh tóc vàng khá đẹp trai bước tới.

Sakura hơi cau mày lùi lại một bước tựa vào cửa xe. Mấy anh chàng này là con trai nhà giàu có tiếng ở trường. Tuy nhiên, Sakura chẳng hơi sức đâu để ý. Ngôi trường này tương đối có tiếng tăm, người nhiều tiền như lá rụng mùa thu.

Mấy anh chàng tiến lại gần, Sakura bất giác quay đầu cầu cứu Ran. Cô há hốc mồm khi nhìn thấy Ran gục đầu ngủ ngon lành trên bàn lái, giống như cô nàng vừa lái xe trong cơn mộng du. Sakura chỉ cảm thấy lạnh toát người. Cô mặc kệ đám con trai, bước tới mở cửa túm áo Ran hét lớn, khiến đám con trai đứng ngây người.

"Lần sau không cho phép em lái xe nữa, nguy hiểm quá...""Chị thấy bán quách xe đi cho xong..."

"Em lái xe kiểu gì thế..."

Sakura cằn nhằn một hồi rồi đi vào giảng đường. Cuối cùng Ran cũng đừng dậy ra khỏi xe. Co chẳng cần biết đây là giờ giảng bài của giáo sư Hwak, đi thẳng vào giảng đường đang im phăng phắc, ném chiếc chìa khóa cho Sakura. Kệ chị ta muốn làm gì thì làm, bán cũng được, tự lái cũng xong. Sau đó, cô hiên ngang đi ra ngoài dưới con mắt trợn ngược trợn xuôi của tất cả mọi người.

Lúc này, Ran tình táo hẳn. Cô càm thấy bản thân đúng là có sức nhẫn nại. Skura luôn chỉ tay năm ngón bắt cô làm thế này thề kia, vậy mà cô có thể chịu đựng lâu như vậy. Hơn thế, cô còn chuẩn bị chịu đựng thêm một thời gian. Có thể thấy các món ăn đối với Ran có sức hút vô cùng lớn.

Ran một mình đi ra ngoài đường. Lâu rồi cô mới có dịp đi bộ như thế này, cảm giác cũng không tồi.

Lúc Ran ở quảng trường làm người mẫu vẽ tranh, đằng sau cô bỗng có tiếng nói "Sakura đang tìm cô đấy"

Ran quay đầu lại, thấy Araide đứng cách cô không xa. Hôm nay anh ta mặc bộ đồ thể thao, bên cạch anh ta là một người đẹp bốc lửa. Mấy cô gái đi qua đều liếc nhìn anh ta với ánh mắt thèm muốn. Araide vẫn nở nụ cười gợi cảm trên môi, không hề để ý đến xung quanh, duồng như anh ta đã quen thuộc với cảnh tượng này.

"Tìm tôi" Ran bất giác cau mày. Sakura tìm cô làm gì nửa? Xe đã giao cho chị ta giải quyết rồi. Lẽ nào cần cô đi gặp người mua hay sao? Sắp đến bữa trưa rồi. Nghĩ tới bàn ăn đầy ắp các món, Ran cảm thấy phấn chấn hẳn.

Nhìn Ran quay đầu đi, tiếp tục tập trung để họa sĩ đường phố vẽ chân dung cô, Araide cười nhếch mép. Anh ta quay sang cô gái bên cạnh nói câu gì đó rồi một mình đi về phía Ran. Anh ta cúi người xuống chiếc ghế Ran đang ngồi, ghé sát vào tai cô: "Không hỏi cô ấy tìm cô làm gì sao?" 


Ran không hề để ý đến tư thế mờ ám của Araide, cô vẫn nhìn về phía trước, cười nhạt: "Chắc gọi tôi về ăn cơm".

Araide nghe xong cười lớn. Gương mặt điển trai của anh ta mang chút tà khí rất quyến rũ, thu hút ánh mắt của mọi phụ nữ xung quanh. Người đẹp đi cùng Araide nhăn nhó tiến lại gần, kéo tay anh ta: "Arai, đi thôi".


Araide nghiêm mặt. Anh ta quay sang vuốt nhẹ tóc cô nàng: "Anh không thích những người không nghe lời". Cô gái vội vàng lên tiếng: "Em không có".

Araide mỉm cười. Người đẹp nóng bỏng kia lặng lẽ đi về chỗ cũ đứng chờ.

Có mấy cô gái lạ mặt tiến đến bắt chuyện với Araide. Anh ta không hề có hứng thú nhưng ra sức thể hiện sức hút trước người phụ nữ dám coi thường anh ta, Araide tươi cười tươi họ rồi từ chối một cách lịch sự.

Araide cúi đầu nhìn Ran, cô vẫn coi anh ta như không khí. Araide nhìn cô chăm chú hồi lâu, anh ta hơi nghiến răng: "Sakura nói cô tức giận bỏ đi, cô ấy sắp khóc đến nơi rồi".

Ran nghe xong ngẩng đầu nhìn Araide. Anh ta có ý gì? Sao cô không biết bản thân tức giận lúc nào nhỉ?

Araide thấy Ran lần đầu tiên biểu lộ vẻ mặt khác vẻ bình thản thường trực với anh ta, trong lòng anh ta dễ chịu vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mimi24