Chương 6: Sao giờ anh mới quay đầu lại (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nghỉ cuối cùng của tuần lễ vàng, buổi tối bảy giờ, anh bao trọn một quán bar nhỏ, gần nhà chúng tôi, còn mới mấy người bạn tốt đến chơi, đều là những gương mặt quen thuộc, Lô Quân, Lưu Cẩm, Kim Chung Đại, bọn họ đều dẫn theo bạn gái.

"Anh Tiểu Lộc!" Bạn gái Lô Quân là một cô gái trẻ, nhìn qua thật ngây thơ, cô ấy vừa đi đến, bộ dáng liền thật thẹn thùng, xấu hổ đến bên cạnh tôi, gọi tôi một tiếng. Tôi cười cười nhìn cô ấy.

"Tú Tú không đến được, để các cô ấy chơi với em đi!" Thế Huân kéo áo khoác giúp tôi, sau đó nhìn mấy người Lô Quân, bá đạo nói, "Còn không đem mấy thứ kia lấy ra đi!"

Lô Quân cùng Lưu Cẩm cười cười, để bạn gái lấy quà ra. Một cái, là một ghim cài áo đính kim cương hình con bướm, một cái, là áo khoác trắng hơi cổ điển bằng tơ tằm. Tôi có chút ngượng ngùng nhận lấy, sau đó Thế Huân nghiêng người đi qua bọn họ, tự mình phủ áo choàng cho tôi, ánh sáng từ chiếc ghim trên ngực lốm đốm, vừa lúc chiếu trên mặt anh, anh ngẩng đầu nhìn tôi, cách trong gang tấc, sau đó chúng tôi nhẹ nhàng hôn nhau.

"Tiểu Lộc, đây là tâm ý, cậu nhận lấy đi!" Đợi chúng tôi tách ra, Kim Chung Đại liền lấy ra một chiếc hộp rất hình chữ nhật rất tinh xảo đưa cho tôi, bên trong là một chiếc dao nhỏ bằng bạc tinh khiết, tôi lấy ra khỏi vỏ, 'xoạt' một tiếng, dưới ánh đèn mờ ảo, thấy được dòng chữ ghi trên mặt lưỡi dao: Mênh mông nửa đời người, quay đầu vẫn như cũ!

Trong lòng nhấp nhô một chút, tôi ngẩng đầu nhìn Kim Chung Đại, ý thức mơ hồ nói, "Cảm ơn!"

Lúc này, Thế Huân nhăn mày lại, "Chung Đại!" Trong giọng nói có chút hờn giận.

Kim Chung Đại cười cười, nói, " 'Tiểu Lộc, cậu không vui sao?"

"Cậu còn hỏi nữa!" Thế Huân nói xong liền thật sự tức giận, trừng mắt nhìn Kim Chung Đại, "Tớ đã sớm bảo cậu, đừng tặng cái gì làm cho cậu ấy thương cảm rồi mà!"

Tôi vội vàng trấn an Thế Huân, "Không phải, em rất thích, đừng như vậy!"

Thế Huân quay đầu lại, xoa mặt tôi, miệng nhẹ gọi tên tôi, "Lộc Hàm....."

Hôm nay, không phải ngày lễ, cũng không phải kỷ niệm gì cả, lại càng không phải sinh nhật của tôi, là một ngày gần như là bình thường, trong bữa tiệc này, bạn bè tốt củaThế Huân đều thận trọng đến gặp tôi, mỗi người tặng cho tôi một món quà, mọi người đều chân thành gọi tôi một tiếng 'Tiểu Lộc'. Mà tôi trừ bỏ cười khẽ, cũng chỉ là quay đầu lại nhìn Thế Huân.

Cuối cùng, Thế Huân cầm lấy tay tôi, ánh mắt dừng ở chiếc nhẫn kết hôn ngày càng mờ đi kia, thật lâu không dời đi. Tôi cả kinh, sợ anh lại đem nó ném đi, vì thế vội muốn rút tay về, nhưng mà anh vẫn nắm chặt, không có chút thả lỏng.

"Thế Huân, đừng mà!"

Tôi thấp giọng cầu xin, tôi biết, hạnh phúc không phải được tạo nên từ sự gạt bỏ quá khứ, mặc dù tôi rất đáng buồn, nhưng mà tôi cũng không muốn cố tình quên đi tất cả, cũng không muốn trốn tránh sự thật đã từng tồn tại. Cho nên tôi không muốn anh cởi bỏ chiếc nhẫn đã từng chứng kiến hôn lễ của chúng tôi này, tôi không muốn.

Thế Huân lại cười, vươn tay, còn thật sự mang cho tôi một chiếc nhẫn khác, ở trên ngón áp út. Viên kim cương trên chiếc nhẫn kia rất nhỏ, nhưng mà rất được, mỹ lệ, lộ ra một vòng linh khí.

Anh nắm tay tôi áp lên ngực, nói, "Thiếu gia Lộc Hàm, em có đồng ý để cho anh chăm sóc em cả một đời không?"

Mắt tôi đỏ hoe, không khỏi vội đảo đảo con ngươi, ép nước mắt chua xót chảy ngược vào trong, tôi đáp, "Ông xã, em đồng ý."

Sau đó anh ôm tôi, tay tôi vòng qua lưng anh, ôm trọn bờ vai anh, gắt gao quấn quýt anh, trên ngón áp út, tôi đeo hai chiếc nhẫn, rạng rỡ chói loà.

Tôi biết, tất cả.. một lần nữa lại bắt đầu.

Lúc chúng tôi về đến nhà là vừa đúng mười hai giờ, vừa vào cửa, anh liền mở tất cả các đèn, trong phòng nơi nơi ấp ám, tôi ngồi trên sô pha, có chút mệt, ngẩng đầu nhìn anh, anh đã vào phòng tắm, nước ấm từ vòi phun ra, rơi xuống róc rách. Không lâu sau, anh tắm xong, bọc một chiếc khăn tắm quanh hông, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh dưới ánh sáng rõ rệt như vậy, mặt đỏ lên, vội vàng tìm cái khăn lau không người cho anh. Thân thể Thế Huân thật cường tráng, anh là người rất chăm tập thể hình, trước khi chúng tôi kết hôn, anh thường nói, thân thể không khoẻ mạnh, còn làm được cái gì nữa!

Tôi vừa lau cho anh, vừa nói, "Mùa thu đến rồi, anh như vậy sẽ cảm lạnh mất!"

Anh không nhúc nhích, chỉ cúi đầu nhìn tôi, sau đó nhỏ giọng, "Vào phòng đi, được không?"

Tôi kinh ngạc, chiếc khăn trong tay rơi xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn anh, anh cười ha ha, bàn tay to buông bên hông kéo nhẹ, chiếc khăn tắm bao ở trên người rơi xuống.

Tôi vội xoay người, nhưng mà trên lưng, lập tức cảm giác được sự ấm áp trong ngực anh, anh dán vào tai tôi hỏi, "Vào trong phòng đi, được không?"

Tôi giống như bị mê hoặc, không thể khống chế được ý thức, ngơ ngác gật đầu.

Tôi thật sự rất yếu đuối, trong tình huống thế này, lại càng thêm yếu đuối.

Tôi thật sự rất dễ dàng cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần được ôm như vậy, cũng đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Trong phòng ngủ, đèn ngủ cũng không bật, nhưng mà lại làm cho đêm tối càng thêm dịu dàng, kiều diễm. Tôi nằm trên giường, ánh mắt xuyên qua bờ vai anh, nhìn trần nhà cao cao, lại nhất thời phát hiện thế giới này của chúng tôi là cỡ nào nhỏ bé. Nhỏ bé đến thật tịch mịch.

Tay anh dao động trên người tôi, hơi thở sít sao thỉnh thoảng thổi bên tóc tôi, lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt.

"Thế Huân, hay là thôi đi, buông em ra. Cơ thể này của em đã không còn cảm giác gì nữa rồi."

Thế Huân không nói lời nào, cũng không chịu buông, anh ôm tôi càng chặt, trong chăn rất ấm, làm cho mặt tôi nhiễm hồng, anh nhợt nhạt hôn tôi, lưu lại dấu vết trên từng nơi của cơ thể tôi, anh lần tìm môi của tôi lần nữa, trong lưỡi ướt át ngọt ngào.

Tay anh đặt hai bên người tôi, chịu đựng sức nặng của anh, anh càng không ngừng nói bên tai tôi, "Đừng, anh có cảm giác, em có nghe được không? Lộc Hàm, anh rất có cảm giác mà. Anh không dừng lại được, anh không dừng được."

Tôi hỗn loạn, thân thể khi có cảm giác, có khi lại tê tê dại dại, có khi tôi có thể nghe thấy lời anh, có khi lại không nghe được, nhưng mà anh nói đi nói lại, vì thế tôi cũng nghe thấy lặp đi lặp lại.

Anh nói, anh yêu em, Lộc Hàm.

A, lúc này tôi muốn đáp lại anh, đáp lại lời nói đã muốn nói ngàn vạn lần ở trong lòng, nhưng đối với người đã không thể khống chế được mình như tôi, anh cho tôi sự khoái cảm rất lớn, vô luận là linh hồn hay thể xác, đều rất nhanh trở nên vui sướng, tôi chỉ có thể ôm bờ vai anh thở dốc.

Dục vọng của anh cùng thân thể này chỉ ở thời khắc cuối cùng này mới không hề có sự dữ tợn cùng trả thù, sự thô bạo cùng chiếm đoạt của anh cũng không còn lãnh khốc cùng hung tàn nữa.

Nụ hôn của anh ẩm ướt, giống như khi dấu giày đạp trên tuyết, in trên nền tuyết một dấu vết thống khổ.

Môi anh vương nước mắt của tôi, nước mắt mằn mặn bi ai, không ngừng nói lên tuyệt vọng cùng ưu sầu.

Đây không phải là một cuộc chiến răng môi, cũng không phải là sự tiếp xúc dày vò.

Anh có chút động dung, cho dù chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt như vậy, lòng tôi cam nguyện trả giá nhu tình cả đời mình. Tôi biết một người thô lỗ giống tôi vậy, dù cho phải truy đuổi tình yêu đến vĩnh viễn cũng sẽ không thể nào đạt được.

Tôi sắp phải đi rồi, vì thế tôi thoả mãn.

Đó là một đêm khó quên, từ sau đêm hôm đó trở đi, tôi và Thế Huân ở chung càng ngày càng... vui vẻ hơn, nhưng mà càng vui vẻ, về sau sẽ tịch liêu càng nhiều, mỗi một giây phút trôi qua, dường như máu của tôi càng khô cạn, khiến tôi đau đớn vô cùng.

Đầu tháng 11, tôi nhập viện, lâm vào hôn mê với tần suất cao.

Thế Huân sắp xếp chuyện công ty ổn thoả, liền ở bên giường bệnh trông tôi không rời.

"Anh có mệt lắm không?"

Lúc thanh tỉnh, tôi cuối cùng cũng hỏi anh.

"Không sao!" Mà anh thì vẫn tươi cười. Đầu tóc anh rối bời, tôi biết anh trừ bỏ lúc nhất định phải về công ty xử lý công việc, còn lại những lúc khác đều là ở bệnh viện trông tôi.

Chúng tôi nói chuyện không nhiều lắm, lúc tôi tỉnh lại thường cười với anh một cái, anh hôn nhẹ lên trán tôi một chút, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Sau đó tôi tiếp tục hôn mê, mang theo một chút ý thức mơ hồ mỏng manh.

Trong bệnh viện có rất nhiều y tá hâm mộ tôi, tôi trở thành người đáng hâm mộ nhất trong mắt các cô ấy, có được người chồng hoàn mỹ, cùng với sự che chở toàn tâm toàn ý. Các cô ấy thường không nhịn được mà nói với tôi, "Chồng cậu đối với cậu tốt như vậy, coi như là đã đáng giá cả đời này rồi."

Nhưng thật ra, tôi rất sợ người khác nói với tôi như vậy, bởi vì ý nghĩa đó sẽ làm cho tôi rời đi trong tiếc hận. Nhiều người như vậy cứ đến đến đi đi nhìn tôi, bọn họ đều cảm khái rằng tôi cuối cùng cũng được viên mãn. Mà điều này làm cho tôi thật khó chịu, tình đời nóng lạnh, thường làm cho tôi sợ hãi, nhỡ đâu tôi không chết ngay, những điều này rồi hết thảy sẽ ra sao. Điều đó, thật đáng sợ!

Cứ như vậy, tình yêu lại trở thành một loại so đo lo được lo mất, hoặc là đến khi chạm vào kết thúc, lại càng thêm khó nắm chắc.

Ai cũng không biết, mỗi khi tôi tỉnh lại, sẽ có những loại cảm giác bất đồng, có khi đó là một loại hạnh phúc, có khi đó là một loại chua xót, còn có không cam lòng, bất đắc dĩ, khổ sở, cùng với hờ hững, đó là một cảm giác rất hững hờ của người sắp ly thế, thoát khỏi chật hẹp, đối với vạn trượng hồng trần nhẹ cười, hoàn toàn hờ hững.

Mà loại hờ hững này, chỉ có khi trong nháy mắt được nhìn thấy anh, mới có thể biến mất.

Lúc tôi nhìn thấy anh, cũng chỉ muốn cười.

Lúc anh nhìn thấy tôi, đã muốn hôn môi.

Anh cảm thấy người bạn đời cùng chung một chỗ, chuyện vui vẻ hạnh phúc nhất, chính là hôn môi, chia sẻ hoạn nạn trong lúc đó, an ủi lẫn nhau.

Anh nói, đây là suy nghĩ của đàn ông.

Một ngày nào đó của tháng 11, lần thứ hai tôi tỉnh lại, ngoài ý muốn tinh thần lại rất tốt. Trên mặt có chút hồng hào, tôi ngồi ở đầu giường, tự mình vươn tay mở cửa sổ, một làn gió thu ùa vào, thổi nhẹ vào Thế Huân đang ghé vào trên giường ngủ.

Anh ngẩng đầu mạnh mẽ, nhìn thấy tôi đang dựa vào đầu giường cười với mình.

Anh ngây người thật lâu, mới nói, "Em đã tỉnh rồi!"

"Vâng, em muốn ăn chút gì đó!" Tôi nói.

Anh lại ngẩn ngơ, tôi nhìn cái miệng há hốc của anh lại không nhịn được bật cười. "Ừ, anh đi mua cho em! Muốn ăn cái gì nào?"

"Gì cũng được...... Vậy cháo đi! Em không muốn bị dính dầu."

Tôi dựa vào sau, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh giường, "Anh đi mau về mau nhé!"

"Ừ!" Anh xoay người bước đi.

Tôi thích nhất, chính là lưng anh, rất đẹp, anh mặt chiếc áo lông màu trắng kia, trên cổ áo vương mấy sợi tóc thật dài, khi anh quay đầu thường hay mím môi, lúc mở cửa ra ánh mắt của anh lại trở nên thâm trầm. Ánh mắt anh luôn luôn thâm trầm, giống như đã nắm hết thảy mọi thứ trong tay.

Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng nhắm mắt, chờ anh trở về.

Rầm!

Nhưng mà, tôi còn chưa kịp lắng đọng suy nghĩ, lại chợt nghe thấy một thanh âm vang động bên ngoài cửa. Tiếp theo là tiếng khuyên can, "Ngô tiên sinh, Tiểu Lý là người mới đến, không hiểu chuyện, nhưng cậu ta cũng chỉ là tốt bụng, nơi này dù sao cũng là bệnh viện, xin anh bớt giận! Đừng so đo!"

Sau đó là trầm mặc.

Cạch, cửa mở.

"Sao vậy?" Tôi ngồi dậy, người đi vào là Thế Huân, tay anh nắm chặc, vẻ mặt xanh lè, giận dữ ngồi vào trên giường.

Thế Huân nhìn tôi, bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, một bàn tay hơi dùng sức, lại chặt thêm một chút, sau đó cả hai tay cùng cầm lấy, lại càng dùng sức nhiều hơn, "Đau không?" Anh hỏi.

Tôi gật gật đầu "Đau!" Thật ra tôi đã không còn giảm giác gì nữa.

"Bác sĩ Lý làm sao để lại đắc tội với anh?" Tôi hỏi anh.

Anh lắc đầu, không chịu nói.

"Cháo của em đâu?" Tôi lại hỏi.

"Bảo y tá đi mua cho em rồi!"

"......" Tôi tựa vào ngực anh, vươn một bàn tay vào bên trong áo lông của anh, anh run lên.

"Tay em có lạnh không?" Tôi nhìn anh.

Anh lắc đầu, "Không lạnh!"

Tay tôi di chuyển đến lưng anh, sau đó lật tay, một góc áo lông lộ ra, trên mặt thêu một mảnh vải, đã bị cuốn góc, tôi vươn tay kia, đẩy mảnh vải ra, trên mặt thêu hai chữ: Lộc - Hàm.

Anh thấy vậy, mặt run rẩy một chút, tôi cảm giác thấy được sự bi thương, chính là trong khoảng thời gian này, chúng tôi cũng đã quen thuộc với loại chua xót này, cho nên anh chỉ nhíu mày, không nói cái gì cả.

Tôi cầm lấy chiếc kéo trên bàn, lật mặt kia tấm vải, 'xoẹt' một tiếng, cắt bỏ tên của tôi, sau đó vò lại trong tay. Anh nhíu mày, "Sao lại cắt bỏ?"

"Thêu xấu quá!"

"Đưa anh!"

"Không đưa!"

"Đưa anh!"

"Không đưa!"

"......" Anh tức giận.

"Em sẽ cho anh một thứ khác làm kỷ niệm!"

"Cái gì?" Anh hỏi.

"Để em suy nghĩ đã......" Tôi nói.

Lúc này một trận gió thu lại thổi vào, tóc chúng tôi cùng tung bay, giống như nước.

Anh ôm tôi, tôi ôm anh.

"Bác sĩ Lý, sao lại chọc giận anh, lâu nay người ta vẫn thật tận tâm chăm sóc em, anh phát giận như vậy, họ sẽ ghét em mất!" Đợi gió thổi đi, tôi mới nhỏ giọng nói.

"Hắn nói lung tung!" Khẩu khí của anh thật không tốt.

"Hắn nói cái gì?"

"Hắn nói......" Anh nhắm mắt lại, "Hắn nói em là đang hồi quang phản chiếu*, tuỳ thời sẽ đi, muốn anh đừng đi đâu cả. Muốn mua gì thì nhờ y tá đi cho!"

(*: Trước giây phút đối mặt với sinh – tử, con người thường trở nên khỏe mạnh và minh mẫn lạ thường. Người xưa đã quan sát thấy hiện tượng đó và gọi nó bằng cái tên – Hồi quang phản chiếu.)

Tôi cười khanh khách, "Thì ra đây là hồi quang phản chiếu, rất tốt, nhưng mà em không có cảm giác gì khác biệt lắm!"

Thế Huân không nói chuyện, còn nói được cái gì nữa chứ.

Bộ dạng của tôi nhất định rất xấu, nhưng mà không có vấn đề gì, sẽ không xấu vĩnh viễn được. Thế Huân ngồi bên cạnh, chưa từng rời đi nửa bước, chỉ cần ngẩng đầu, anh sẽ hôn tôi, ngọt ngào lại chua xót, không mang theo chút dục vọng.

Loại thời điểm này, tôi chỉ cảm thấy thật im lặng, thật thoải mái, không có thống khổ, thì ra, đây là hồi quang phản chiếu.

Tôi chính thức rời đi là vào thời điểm ngày 23 tháng 11, cuối mùa thu, mùa ly biệt.

Ngày đó, khi anh nhận được điện thoại của Tú Tú, tôi liền tỉnh lại. Vừa lúc là giữa trưa, bác sỹ y tá đều không có đây. Trong phòng chỉ có tôi và anh, tôi nghe thấy anh nói với Tú Tú, "Vẫn như vậy...... sẽ không đâu...... A, cậu ấy tỉnh rồi, cậu có muốn nói chuyện với cậu ấy hay không?"

Bên kia tựa hồ trầm mặc một chút.

"Ừ!" Thế Huân nghe xong, nói, "Vậy được rồi! Tuỳ cậu." Sau đó ngắt máy.

"Là điện thoại Tú Tú sao?" Tôi hỏi.

"Ừ, cậu ấy đang làm kiểm tra, một lát nữa...... sẽ gọi lại cho em."

Tôi cười cười, nói với anh, "Mở cửa sổ ra đi."

Anh nắm lấy tay tôi, thật chặt, sau đó nói vọng to ra cửa, "Y tá! Y tá! Mở cửa sổ ra!" Anh thật hung dữ, trong khoảng thời gian này vẫn thường như vậy, cho nên lúc cô y tá chịu trách nhiệm vào, vẻ mặt thật tức giận, lại chỉ có thể nhẫn nhịn không phát hoả, cô ấy thô lỗ đẩy cửa sổ ra, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, lại ngúng nguẩy người đi ra ngoài.

"Cô y tá thật hung dữ!" Tôi nói.

Mu bàn tay chợt lạnh, anh không nặng không nhẹ cắn tay tôi, cắn mạnh đến hiện lên dấu răng, sau đó trả lời, "Chúng ta đừng để ý đến cô ta."

Tôi nhìn ngoài cửa sổ, lá cây khô vàng rực rỡ bay xuống, đột nhiên, tôi phát hiện, mất đi cũng là một loại vẻ đẹp, một vẻ đẹp hoàn mĩ. Tôi quay đầu nhìn Thế Huân nói, "Chỉ trách em lúc nhỏ học không giỏi, khi lớn lên lại là một kẻ ngốc nghếch, rõ ràng là có thiệt nhiều điều muốn nói với anh, kết quả lại không thể nhớ được để mà nói!"

Anh ngẩng đầu, trong mắt đều là tơ máu.

Tôi rút bàn tay bị anh nắm chặt, thả vào chăn, chọn một tư thế nằm đoan chính nhất.

Anh ngây người một chút, "Lạnh không?" Nói xong định đóng cửa lại.

Tôi nhắm mắt, lại nói, "Lúc còn rất nhỏ, em có nghe một bài hát, nhớ không được rõ ràng cho lắm, cũng không biết là ai hát, đại khái là như vầy..."

Lúc tôi nói những lời này quả thật mệt chết đi, tôi không biết mình đã nói xong chưa, dù sao tôi cũng đã quá mệt mỏi, chỉ nhìn anh, cho đến khi cái gì cũng không thể nhìn thấy, tôi rơi vào bóng đêm vô tận.

Vào lúc đó, tôi vẫn còn suy nghĩ, lời nói của mình không biết rốt cục đã xong hay chưa nữa.

Nhưng mà, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được......

"Đôi cánh em khẽ động thu hút ánh nhìn anh
Đôi tay em ra hiệu như muốn nói rằng hãy đi theo em
Ánh mắt em tha thiết, câu chuyện thầm kín em kể trong đêm gió lốc ấy

Anh đánh mất chính mình, tâm trí anh ngập tràn bóng hình em
Anh đánh mất hơi thở của mình khi đắm chìm trong từng chuyển động của em
Như một điệu valse, em nhẹ nhàng ngồi xuống khiến anh chẳng thể rời mắt
Đôi mắt anh cứ vô thức dõi theo từng bước chân em

Hãy dẫn lối anh
Đưa anh đến nơi đâu có em
Anh sẽ theo em đến nơi tận cùng thế giới
Xin đừng rời khỏi tầm mắt anh, đừng tan biến khi bình minh lại đến
Bước chân mà anh từng mơ tới, em là cánh bướm xinh đẹp của riêng anh

Em đến từ nơi đâu, em đang đến nơi nào?
Cũng xin hãy đến nơi đây gặp anh
Những vách đá dẫu khó khăn hiểm trở
Cũng đừng sợ hãi, đừng lo lắng điều gì

Bóng hình duyên dáng của em
Anh đã đắm chìm trong nó biết bao lần
Tình yêu đến bất ngờ không báo trước
Khiến anh chẳng hề hay biết
Như một điệu valse, em nhẹ nhàng ngồi xuống khiến anh chẳng thể rời mắt
Đôi mắt anh cứ vô thức dõi theo từng bước chân em

Dù anh có lang thang nơi vô định, dù cho anh có lạc lối
Anh vẫn sẽ làm theo những gì con tim mách bảo, sẽ chân thành hơn bất cứ ai
Đôi mắt anh bắt gặp những chuyển động nơi em, ánh mắt em vừa mạnh mẽ lại vừa yếu mềm
Khiến anh chẳng thế nào chối bỏ

Hãy mang anh đi
Đưa anh đến nơi đâu có em
Anh sẽ theo em đến nơi tận cùng thế giới
Xin đừng rời khỏi tầm mắt anh, đừng tan biến khi bình minh lại đến
Đôi tay em chỉ khẽ động cũng như cơn lốc cuốn lấy trái tim anh "

Lá rơi xuống rồi, em biết, không lâu sau, mùa xuân lại quay về nhưng đã không còn là mùa của em nữa.

Thế Huân, em thật sự từng muốn hỏi anh một lần, cả đời này, xuân có mấy độ.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro