Ấn lại xuống giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


....




Bên cạnh quầy tính tiền, kệ bày đầy đồ ăn vặt như bánh mì và khoai tây chiên, ngay lúc cô và anh đang nói chuyện, mấy nam sinh năm cuối xếp hàng bước vào siêu thị, đi thẳng đến khu ăn vặt.

Đột nhiên, một nam sinh đeo kính vấp phải một vật gì đó, loạng choạng vô tình va vào một cô gái bên cạnh.

Cô gái bị đụng đứng không vững, vì giữ thăng bằng, vội vàng lui về phía sau nửa bước, cô không chú ý đến phía sau, cũng vì thế bị đẩy lắc lư, khẽ kêu một tiếng lao về phía trước.

Junghwan vốn ở gần, nhìn thấy như vậy, sợ cô sẽ ngã, mắt anh hơi nhíu lại, vô thức đưa tay bắt lấy cô.

Cứ như vậy, trong nháy mắt, cô vùi đầu vào trong lòng anh.

Chóp mũi nhỏ và thẳng chạm vào quân phục của người đàn ông, lồng ngực cứng và căng, giống như một bức tường gạch. Cô đau đến chảy nước mắt.

"Ahh

Đồ cầm trên tay hai gói gì đó cũng rơi xuống đất.

Vào lúc này, sự chú ý đều tập trung vào cô gái nhỏ trong lòng anh, cho nên không quan tâm đến việc nhặt lên hay nhìn xem. Anh chỉ đỡ cô đứng vững, cúi đầu nhìn cô, cau mày nhẹ giọng hỏi:
"Va vào mũi phải không?"

Cô cố nén cơn đau âm ỉ, ủ rũ đáp: "Ừm."

Anh lại hỏi: "Có chảy máu không?"

"Không...không có."

Cho đến khi, một thanh âm trong trẻo du dương vang lên bên cạnh cô, thấp giọng nhẹ nhàng nhắc nhở:

"Bạn học, đồ của em rơi rồi kia."

Cô lúc này mới định thần lại, cúi đầu nhìn kỹ hơn, quả nhiên là hai gói băng vệ sinh của cô đang nằm trên mặt đất, cách đôi bốt quân đội màu đen của anh chắc chưa đến năm cm.

Eunsim: "."

Cô xấu hổ đến mức hai mắt đầy sao, vội vàng cúi người nhặt lên. Tuy nhiên, trước khi đầu ngón tay mảnh khảnh của cô chạm vào bao bì, có thể thấy rõ một bàn tay khớp xương rõ ràng to lớn xinh đẹp đã giành trước một bước, nhặt đồ lên.

"..." Băng vệ sinh của mình, a aa.

Bên kia, Junghwan nhìn xuống và thấy hai túi đóng gói trong tay có màu đen và hồng, trên đó có một vài ký tự to bắt mắt: Sử dụng ban đêm, phiên bản mở rộng 380mm, dung lượng lớn.

Đôi mắt anh hơi di chuyển, nhướng mày.

Năm giác quan của anh tự nhiên nhạy bén hơn người thường, khó trách anh ngửi thấy mùi máu trên người cô.

Thì ra là đến kỳ kinh nguyệt.

Cô không cho anh nhìn kỹ băng vệ sinh, nhân cơ hội này đưa tay ra không chút suy nghĩ, giật lấy băng vệ sinh từ tay anh, tiếp tục trốn đằng sau.

Sau đó liên tục cúi đầu xuống, toàn bộ đầu cô chuyển sang màu đỏ cà chua với một lực nghiền nát. Khẽ cắn môi, nhất thời không thốt ra được lời nào.

"Được rồi, So đội, cậu mau đi thanh toán đi."
Thanh âm lúc trước ân cần nhắc nhở lại vang lên, mang theo nụ cười như gió xuân trong nắng, nói:

"Xong rồi đi mạ thôi, không nhìn thấy cô gái nhỏ người ta đang xấu hổ, mặt đỏ bừng rồi kìa?"

Khi nghe thấy những lời đó, theo bản năng quay đầu lại.

Nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô gái, trong nháy mắt, ánh mắt nhảy dựng lên, sửng sốt.

Hóa ra là... Hoạ sĩ trẻ, Tami?

Vị họa sĩ mặc bộ váy mới tươi mát được vào nơi này tìm người, cũng có thể tới đây tìm người, đủ để chứng tỏ cô ấy hoặc là người nhà của người mình tìm, hoặc là một người bạn rất quan trọng với đối phương.

Cô nhìn Tami, nhất thời có chút xuất thần.

Junghwan không di chuyển ánh mắt, anh vẫn nhìn chằm chằm Eunsim. Anh nhẹ giọng nói:
"Chỉ là hai gói băng vệ sinh thôi, cũng không nhiều tiền, sao lại khách sáo với tôi? Mau để lên đi, cùng thanh toán."

Mặt càng ngày càng nóng, cô sắp khóc vì anh. Thầm nghĩ đây là vấn đề về tiền sao, là vấn đề cô khách sáo với anh sao?

Con gái nào lại để con trai giúp thanh toán băng vệ sinh!

"Không cần, không cần đâu."

Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, còn muốn quay ra phía sau nói với cô gái cái gì, nhưng Tami ở một bên đã không thể chịu đựng được nữa.

Cô ấy sải bước đi tới, đứng trước mặt cô, nói:
"Huấn luyện viên So, cậu mau thanh toán hóa đơn đi. Cậu nói mời mình uống nước, cổ họng mình muốn bốc khói đến nơi cũng không đợi được nước của cậu, có phải không muốn mời mình không hả?"

Những lời này quen thuộc thoải mái, ngữ khí thân thiện, từng chữ nghe ra đều cho thấy hai người có quan hệ mật thiết.

Anh không còn cách nào, vì vậy anh thu lại tầm mắt trên người cô, xoay người đi đến tủ đồ uống nóng lấy một chai sữa nóng, đem hai chai đồ uống đi quét mã, tính tiền.

Sau khi thanh toán xong, anh tỏ ra bình tĩnh, đưa sữa nóng trong tay cho cô gái nhỏ phía sau.

Eunsim kinh ngạc giương mắt, "Đây là..."

Junghwan dừng một chút, nhẹ giọng nói:
"Con gái đang trong kỳ kinh nguyệt, uống chút đồ uống nóng sẽ dễ chịu hơn."

Do dự hai giây, nhận lấy sữa, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Junghwan lại đưa chai soda đào cho cô ta.

Tami nhận lấy, lắc cái chai về phía anh, nhướng mày cong môi nói "Cảm ơn".

Cô thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mặt, tay bưng chai sữa nóng, những ngón tay mảnh khảnh vô thức siết lại.

Dưới ánh đèn rực rỡ, nữ hoạ sĩ tự tin và xinh đẹp đứng bên cạnh chàng sĩ quan trẻ cao lớn anh tuấn, mỉm cười với anh một cách tự nhiên và hào phóng.
Bất kể ngoại hình, khí chất, nghề nghiệp hay gia cảnh, họ đều rất xứng đôi vừa lứa, như trời định một đôi, xứng đôi vô cùng.

Chỉ trong vài giây, cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại, khiến cô không thể phát ra âm thanh.

Một phỏng đoán nảy ra từ sâu thẳm trong tâm trí.

Cô cho rằng mình đã đoán được mối quan hệ giữa hai người, và có lẽ, cô cũng đã đoán được nguyên nhân tại sao cả năm nay So Junghwan không đến tìm cô.

Trong lòng có một cảm giác rất lạ, không hẳn là đau, mà là chua xót xen lẫn một chút tự giễu, khó chịu vô cùng. Cô cúi đầu, rời mắt khỏi cặp đôi.

Cô nhanh chóng quét mã QR, quẹt thẻ khuôn viên để thanh toán, sau đó lấy một chiếc túi ni lông màu đen, cho hai gói băng vệ sinh vào đó. Cầm lên, xoay người rời đi.

Bên ngoài siêu thị, dưới ánh đèn đường, người qua lại.

Anh và Tami đã rời khỏi siêu thị trước. Họ đứng dưới ngọn đèn, đối mặt với nhau và dường như đang nói gì đó.

Cô liếc nhìn hai người họ từ khóe mắt, lướt qua họ mà không dừng lại, đi thẳng về phía tòa nhà ký túc xá.

Sau anh cũng chú ý đến Eunsim, đang định nói chuyện với cô, nhưng thấy phản ứng của cô gái nhỏ có chút không bình thường, không những không chào hỏi mà còn không nhìn anh, hoàn toàn coi anh như không khí.

Phát hiện này khiến Junghwan khá khó chịu. Anh cau mày, gọi ở phía sau:

"Kang Eunsimm."

Cô gái nhỏ hiển nhiên cũng nghe thấy, dáng người nhỏ nhắn hơi khựng lại. Nhưng cô không quay đầu lại, giống như đã hạ quyết tâm, tiếp tục đi về phía trước.

"Uống sữa khi còn nóng, đi ngủ sớm chút đừng thức khuya."

Cô gái vẫn không quay đầu lại, bóng lưng lập tức biến mất trong màn đêm.

Junghwan: "..."

Lông mày ngay lập tức nhướng cao, anh đi vòng quanh hai lần, bực mình cười một tiếng.

"Học viên nhỏ này hình như không muốn nói chuyện với cậu."

Junghwan mím chặt đôi môi mỏng, im lặng.

"Này."Lúc huấn luyện bình thường có phải cậu quá tàn nhẫn không, ngược đãi tiểu tân binh?"

Bị tiểu nha đầu phớt lờ, tâm trạng anh không tốt một cách kỳ lạ, đáp lại, giọng điệu có chút hung hăng:

"Mình ngược đãi cô ấy khi nào?"

Nâng niu trong lòng bàn tay thì sợ lạnh, ngậm trong miệng sợ tan, thiếu điều khảm vào xương cốt. Anh sao có thể ngược đãi cô?

"Theo lý thuyết cậu đưa sữa nóng cho người ta, biểu hiện hành động tương đối quan tâm, tiểu cô nương kia hẳn là rất cảm kích cậu mới đúng. Làm sao có thể như không nghe thấy, không để ý tới cậu?"

Tami nhún nhún vai, lắc đầu thở dài nói:
"Nhất định là cậu đắc tội người ta, dù sao cậu hung thần ác sát như vậy, người biết thì gọi cậu là chiến thần mặt lạnh, người không biết còn tưởng cậu là đại ma đầu tội ác tày trời.
Tiểu học viên kia đầu nhỏ mặt nhỏ, khó trách không bị cậu hù dọa mới là lạ."

"..."

Anh nhắm mắt lại, giơ tay lên nặng nề véo giữa mày của mình. Không có tâm trạng nói chuyện với Tami

"Vất vả cho cậu rồi, hôm nay đặc biệt đi một chuyến. Giúp mình gửi lời hỏi thăm đến chú."

"Được rồi, đừng khách sáo như vậy."
"Mình được chú So chiếu cố từ nhỏ, chú ấy và bố mình tình như thủ túc, chuyện của chú ấy chính là chuyện của nhà mình."

Anh im lặng vài giây: "Cảm ơn."

"Sau này, chính mẹ cậu đã xách tai cậu dạy dỗ cậu một trận, cậu mới bằng lòng hạ cái tôi cao quý của mình, mặt lạnh ném cho mình một cây kẹo."

"Nếu như dì còn sống thì tốt biết mấy, mình thật sự rất nhớ dì."
"Mình nhớ không nhầm, sắp đến ngày giỗ dì phải không?"

Junghwan nhẹ giọng đáp: "Ừ."

"Năm nay có muốn mình cùng cậu đi nghĩa trang không? Vừa lúc mình cũng muốn đi thăm dì."

Anh liếc nhìn bầu trời đêm trên đầu, từ chối:
"Không cần đâu."

Tami nói: "Đừng vội từ chối mình, một hồi nếu cậu đổi ý, muốn mình đi cùng, không phải là vả vào mặt sao."

"Nếu cậu muốn gặp mẹ mình, cậu có thể tự mình đi, hoặc hẹn Haruto."

Tami khó hiểu:
"Tại sao mình không thể cùng cậu đi?"

"Mình đã nói với mẹ, sau này mình đưa cô gái nào đến trước mặt mẹ sẽ là con dâu của bà ấy đừng gây ra bất kỳ sự hiểu lầm nào."

Tami nghẹn ngào, hồi lâu mới đáp: "Ồ."

.....

*

Năm giờ năm mươi sáng hôm sau, trời vẫn tối đen như mực, tiếng còi báo thức đã vang lên.

Các học viên mới của Công nghiệp Quân sự nhanh chóng bật dậy khỏi giường, đánh răng rửa mặt, mặc quân phục và chạy đến sân thể dục để tập hợp với tốc độ nhanh nhất.

Sáu giờ, mọi người đã vào vị trí, mấy người ngay ngắn đội hình vuông vức xếp hàng từng người, khắp nơi đều là màu xanh quân đội, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.

"Đội chỉ huy, tất cả có mặt! Nghiêm! Nghỉ!"

"Đội ngôn ngữ học, bên phải làm chuẩn!"

"Bước nhỏ bước! Lên tinh thần hết cho tôi!"

Hết âm thanh này đến âm thanh khác, khẩu hiệu huấn luyện vang lên, từng đội bước vào trạng thái một cách có trật tự.

Đội thông tin bên đây.

Jihoon buổi sáng có việc xin nghỉ phép, để Junghwan dẫn dắt đội một mình.

Lúc này, Junghwan đứng trước toàn đội với vẻ mặt nghiêm túc, nhìn xung quanh, hô khẩu hiệu bắt đầu điều chỉnh đội hình.

Qua một lúc lâu, anh mới lạnh lùng nói:
"Hôm nay chính thức bắt đầu huấn luyện quân sự.
Tôi là người tương đối thẳng thắn, đối với mọi người yêu cầu cũng rất đơn giản, hai chữ - phục tùng. Bốn chữ - tuyệt đối phục tùng. Có vấn đề gì không?"

Cả đội đồng thanh hô lên: "Không có!"

"Được."
Anh chậm rãi đi vài bước, sau đó nhẹ giọng nói:
"Có cảm thấy không khỏe không, hiện tại báo cáo trước, tôi sẽ xem xét."

Giọng nói rơi xuống, toàn bộ đội ngũ im lặng như tờ.

Junghwan nhướng mày, nhìn về phía bóng dáng mảnh khảnh cuối cùng, cất cao âm lượng, lại nói:
"Có cảm thấy không khỏe không, trước tiên báo cáo!"

Cô gái nhỏ trên mặt lộ ra vẻ ôn hòa, nhưng ánh mắt lại kiên định, thân hình nhỏ nhắn thẳng tắp, không nói lời nào.

Junghwan: "..."

Lần này, anh trực tiếp bước chân dài đi thẳng tới chỗ cô.

Đứng yên, đôi mắt đen cụp xuống, nhìn thẳng vào gương mặt đẫm mồ hôi của cô, lặp lại:
"Tôi nói lần cuối, có cảm thấy không khỏe không, trước tiên báo cáo. Trong kỳ sinh lý có nhu cầu đặc biệt, cũng lập tức báo với tôi."

Cô gái vẫn tránh mặt anh, sắc mặt dịu dàng tĩnh lặng, bất động như núi.

"..." Junghwan nhìn Eunsim, nheo mắt lại.

Tiểu tổ tông muốn mệnh này cũng không biết bị gì, từ tối hôm qua không biết làm sao liền không nói không rằng với anh.

Anh không hiểu gì, quay về ký túc xá vắt óc suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra mình làm chuyện gì khiến cô không vui.

Ngọn lửa trong lồng ngực vẫn luôn hừng hực tới hiện tại, cảm thấy bản thân anh mẹ nó sắp bị bé con này chọc cho tức chết rồi.

Sau khi bế tắc trong khoảng mười giây, Junghwan nắm chặt tay, quay người sải bước.

Anh lạnh lùng nói:

"Đi căn tin ăn cơm trước!."

Tất cả mọi người đều bị chấn động, đều sợ hãi trước áp lực đáng sợ và không khí lạnh lùng xung quanh huấn luyện viên.

Đứng ở hàng cuối cùng, nam sinh nghi hoặc nhíu mày, quay đầu nhìn bên cạnh, thanh âm đè nén:
"So đội sao vậy? Sao đột nhiên không vui?"

"Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai. Hy vọng So đội có thể dịu dàng hơn với chúng ta, đừng giận chó đánh mèo..."

Ai ngờ lời còn chưa dứt, huấn luyện viên của bọn họ cong môi, nhìn qua, ngữ khí ân cần nói:

"Này, hai người các cậu đang tán gẫu sao?"

"."

"."

Sau một khắc, nụ cười của huấn luyện viên đột nhiên thu lại, một đôi mắt đen nhánh lộ ra sát khí, nghiêm giọng nói:
"Mỗi người nhảy ếch ba mươi vòng."

Hai người đều sắp khóc, nước mắt trong lòng chảy xuống nước hồ, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, biết mình vi phạm kỷ luật trước nên im lặng đi chịu phạt.

*

Cứ như vậy, trong suốt kỳ kinh nguyệt, Eunsim nghiến răng mà sống sót, một lần cảm thấy không khỏe đều chưa bao giờ báo cáo.

Đồng thời, cô cũng cố gắng hết sức để tránh mọi liên hệ riêng tư với Junghwan.

Mà nguyên nhân tránh mặt anh không phải bài xích hay phản cảm, mà đơn giản là...
Sau khi biết anh và Tami có lẽ là người yêu, nhất thời không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Mối quan hệ giữa con người với nhau thường kỳ lạ và tinh tế như vậy, đôi khi không biết lý do, không rõ tâm trạng, chỉ thay đổi trong một hơi thở.

Cô cần thời gian để chấp nhận, thời gian để tiêu hóa và thời gian để che giấu tâm sự của bản thân, sắp xếp lại khổ sở của mình.

... ..

Hôm đó

Lia là người cuối cùng tắm rửa vào đêm hôm trước, vì vậy cô ấy có chút bất cẩn, quên đóng cửa sổ, tình cờ đêm đó gió bắc thổi qua, thổi suốt đêm.

Cô ngủ bên cửa sổ, chăn không bung, gió lạnh thổi qua, ngày hôm sau tỉnh lại đầu choáng váng nặng như ngàn cân.

Mặc dù vậy, cô vẫn cố gắng tham gia tập hợp và xếp hàng vào buổi sáng, thậm chí còn đi theo đại đội, đồng loạt đi đến cổng nhà ăn trong cơn mê mang.

Không ai ngờ rằng tai nạn đến bất ngờ.

Lệnh "Tất cả hát quân ca" của Jihoon vừa phát ra, giai điệu "Đoàn kết là sức mạnh" còn chưa kịp đợi mọi người hát, trong đội đột nhiên xảy ra náo động.

Jihoon cau mày nghi ngờ, đang định bước lên phía trước để kiểm tra tình hình, ..
nhưng thoáng thấy thần tượng nhà anh ta Junghwan vốn đã mặt mày u ám, ba bước thành hai bước, bước nhanh về phía cuối hàng.

"Sao vậy?"

"Báo cáo đội trưởng Park." Kang Eunsim ngất xỉu rồi ."

Giọng nói rơi xuống, trong nháy mắt, Junghwan đã cúi người bế cô gái mảnh khảnh lên, để hai cánh tay cô vòng ra sau gáy anh, cánh tay trái anh vòng qua cái eo mảnh khảnh của cô, cánh tay phải xuyên qua khuỷu chân cô, không tốn nhiều sức bế người lên.

Thấy vậy, Jihoon sửng sốt, bước lên phía trước nhỏ giọng nói:

"Anh Junghwan, anh đang làm gì vậy?"

"Không thấy cô ấy không khỏe sao."
Sắc mặt anh cực kỳ khó coi,
"Tránh ra, đừng cản đường."

Jihoon liếc nhìn cô gái trong lòng Junghwan.

"Không phải vấn đề gì lớn, chắc là say nắng thôi."
Jihoon nói, "Tìm một học viên trong đội đưa đến phòng y tế không phải được rồi sao, không nhất thiết anh tự đưa đi."

Anh vẫn như cũ nói:

"Tránh Ra."

Jihoon sững người, đành phải ngoan ngoãn trốn sang một bên, nhìn thần tượng của mình ôm tiểu tân binh sải bước đi về phía phòng y tế.

Nhìn dáng người cao thẳng, Jihoon híp mắt, khó hiểu sờ sờ cằm.

Xưa nay, binh trạm nào chưa từng ngất xỉu trong thế trận, chuyện thường tình mà thôi. Sợi dây thần kinh nào của thần tượng chập mạch, đột nhiên căng thẳng như vậy?

*

Cô lúc này cảm thấy khó chịu khắp người.

Cố mở mí mắt, nhưng không thể. Trong cơn choáng váng, chỉ cảm thấy có ai đó đang ôm lấy mình, bước đi một cách vững vàng và nhanh chóng.

Đầu óc chậm chạp, không kịp phản ứng, người ôm cô vào trong ngực là ai.

Chỉ mơ hồ ngửi được một mùi quen thuộc, một mùi trong trẻo và hơi mát, bá đạo chiếm lấy từng hơi thở của cô, khiến cô bối rối, lại khiến cô cảm thấy yên tâm.

Không biết đã bao lâu.

Trong khoang mũi có một mùi khử trùng, sau đó là cái mềm mại ở phía sau. Người đó nhẹ nhàng di chuyển, cuối cùng cẩn thận đặt cô xuống... Nằm thẳng một hồi, mơ hồ, cuối cùng đầu óc cũng khôi phục một chút minh mẫn.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy trần nhà màu trắng, một chiếc đèn sợi đốt âm tường, bốn phía đều màu trắng, hai chiếc giường bệnh, bàn quân sự, tủ quân sự, và...

Một người đàn ông cao lớn đứng cạnh giường.

Eunsim: "..."

Bốn mắt nhìn nha, không nói nên lời một lúc.

Một lúc sau, Junghwan bình tĩnh nói:

"Nhân viên y tế không có ở đây, tôi đã gọi rồi, em nằm nghỉ vài phút. Tôi cho em uống chút nước."

Vừa nói, trong tay anh rót nước ấm, đặt ly nước trên chiếc bàn nhỏ, anh cúi xuống, chuẩn bị đỡ cô dậy.

Eunsim đỏ mặt, bối rối và xấu hổ, hoảng sợ xua tay tránh anh:

"Không, không cần. Em không sao, huấn luyện viên. Em có thể tiếp tục huấn luyện."

Rõ ràng là đang né tránh và kháng cự.

Junghwan thu về bàn tay không, động tác dừng lại, ánh mắt trong nháy mắt tối sầm lại.
Đôi môi mỏng mím thành một đường, không nói nữa, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Có trời mới biết, Eunsim không còn dũng khí ở một mình với người đàn ông này nữa.
Cô không muốn đợi nhân viên y tế nữa, hai tay chống vào thành giường, khó khăn ngồi dậy chuẩn bị quay lại sân thể dục.

Nhưng mà, trước khi ngón chân chạm đất, cô đã bị nắm chặt cổ tay, người đàn ông tóm lấy cô, ấn lại xuống giường mà không có bất kỳ lời giải thích nào.

Bóng tối đổ xuống, che phủ tất cả ánh sáng trên đỉnh đầu cô.
Eunsim sững sờ, kinh ngạc mở to mắt.

"Nói!"

Đôi mắt So Junghwan cực kỳ tối tăm, sự tức giận và tính xâm lược mạnh mẽ của anh bắt đầu mất kiểm soát.

Anh nằm trên ghé sát vào người cô, môi và môi chỉ cách hai ngón tay, hỏi:

"Sao em lại trốn tránh tôi?"








.
.
.
.
.
.
.










___________________

____.___

Quạo quá quạo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro