"Bảo bối anh khó chịu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Bé con chậm rãi nói, giọng điệu nhẹ nhàng, hơi thở mát lạnh mà cô thở ra phả vào mặt Junghwan.

Anh ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào say đắm của rượu bạch đào trong miệng cô.

Mắt anh tối sầm, hai tay ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, cúi đầu tới gần cô. Nhẹ giọng nói:

"Kang Eunsim, em uống say rồi."

"Vậy sao." Cô gái nhỏ lắc đầu, cố gắng mở to hai mắt, làm cho mình có vẻ tỉnh táo,

"Thì ra đây là cảm giác say rượu."

Junghwan: "Cảm giác thế nào?"

Cô gái nhỏ giương lên một nụ cười ngốc nghếch với anh, nghiêm túc trả lời từng chữ một:

"Chóng mặt, lâng lâng, còn rất vui vẻ."

Junghwan nhìn chằm chằm vào đôi mắt mù sương sáng lấp lánh của cô, suy nghĩ dâng trào, anh đột nhiên muốn hôn cô.

Nghĩ đến đó, anh liền muốn in môi lên môi cô.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào đôi môi đỏ tươi kia, bé con lại đột nhiên cúi đầu, vùi mặt vào trong ngực anh.

Anh không hôn được gì cả, chỉ có thể co hai cánh tay lại, ôm chặt lấy cô trong sự cam chịu.

Ai ngờ, cô gái trong lòng anh im lặng vài giây, sau đó đột nhiên buông hai cánh tay gầy guộc đang ôm cổ anh ra, rồi vòng qua eo anh thật chặt.

Sau khi siết chặt vòng tay, cô nghiêm túc bình luận thêm:

"Ừmmm, vẫn là chiều cao vòng eo của anh thích hợp nhất để em ôm."

Eunsim đã say đến mức không thể suy nghĩ rõ ràng, cách nói của cô không rõ ràng như bình thường, nội dung cũng không logic.

Một cơn gió thổi qua, Junghwan sợ cô bị cảm lạnh nên càng ôm cô chặt hơn, bịt kín không kẽ hở.

Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu xù xù của cô, sau đó không để ý mà trả lời:

"Eo anh làm sao?"

"Anh quá cao, cổ cũng quá cao, ôm cổ anh cánh tay em đều đau. Eo sẽ không đau."

Bé con trả lời nghiêm túc, vừa nói chuyện, vừa sờ sờ véo véo thắt lưng anh, không quên kinh ngạc cảm thán tận đáy lòng,

"Oa. Huấn luyện viên, xúc cảm eo anh thật là tốt."

Junghwan: "..."

Anh vốn dĩ nhẫn nhịn đến khó chịu nổi lên phản ứng, bị bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô nàng này sờ sờ véo véo, một cơn bốc hỏa xông tới bụng dưới, da đầu lập tức căng ra.

Cảm giác được tình thế không ổn, anh nắm lấy hai móng vuốt nhỏ đang đốt lửa khắp nơi, trầm giọng nói:

"Ngoan, đừng sờ lộn xộn."

Eunsim từ trước đến nay rất ngoan, ngay cả khi say rượu, cô vẫn là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Nghe được câu này, cô đầu tiên là mơ màng chớp chớp mắt, lộ ra vẻ khó hiểu, sau đó gật đầu, rất phối hợp nói "Được", mười ngón đan vào eo sau của anh, ôm chặt lấy anh, thật sự không còn lộn xộn nữa.

Anh hơi cụp mắt xuống, nhìn cô nhẹ giọng hỏi:

"Em còn sức tự đi được không?"

Cô gái nhỏ ngước cổ lên nhìn anh ngây ngốc. Nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ hai giây, đầu tiên là ngơ ngác gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Junghwan cúi người, một tay ôm eo cô, tay kia luồn qua khuỷu đầu gối hai chân cô, hơi dùng sức bế cô lên.

Trên thực tế, Eunsim không tính là thấp, nhưng cô có dáng người nhỏ nhắn và nhẹ cân, Junghwan chỉ cảm thấy cánh tay trong lòng mình nhẹ và mềm khi chạm vào, không khác gì ôm một cục bông.

Anh đi thẳng về phía khách sạn.

Đột nhiên, trong lòng anh truyền đến một tiếng cười trầm thấp, tinh tế mà giòn vang, tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Anh cúi đầu nhìn con mèo nhỏ say khướt, thanh âm không tự chủ mềm xuống:

"Cười ngốc gì đấy?"

Cô nhìn anh, đột nhiên giơ ngón trỏ lên, uốn cong đốt ngón tay, móc đầu ngón tay về phía anh.

Junghwan nhích đầu lại gần đôi môi hồng hào đó.

Cô thoải mái ôm lấy cổ anh, kề môi bên tai anh, thần bí thì thầm:

"Huấn luyện viên, em lén nói cho anh biết, kỳ thực bây giờ em có sức, cũng có sức tự mình đi."

Anh mấp máy môi đang định trả lời thì bên tai lại vang lên một tiếng cười trầm thấp.

"Nhưng mà." Thanh âm của cô mềm mại, đôi tay nhỏ bé ôm anh càng chặt hơn,

"Em chỉ muốn dựa vào anh thôi."

Junghwan: "."

Anh đột nhiên bắt đầu hối hận vì đã để cô uống rượu. Khi đang ăn sáng vào buổi sáng, anh tình cờ nghe thấy cô nói về việc uống rượu, tâm huyết dâng trào muốn cho cô uống một chút.

Thứ nhất muốn ước lượng tửu lượng của cô, nên trong lòng nảy ra một ý tưởng, thứ hai cũng muốn xem cô trông như thế nào khi say.

Không ngờ sau khi say, bé con này so với bình thường càng mê người hơn, ngọt ngào, tinh tế, ấm áp lại còn dính người.

Điều này giống như châm lửa vào đống cỏ khô, đốt cháy trái tim một giây liền lan ra cả đồng cỏ.

Junghwan thầm cắn răng, sâu sắc cảm thấy sự tự chủ vốn luôn không thể chê vào đâu được của mình bắt đầu sụp đổ, có xu hướng sụp đổ mơ hồ.

Anh không nói chuyện với cô nữa, thậm chí còn thu hồi ánh mắt, không dám nhìn cô, chỉ vô cảm tăng tốc bước chân.

Mặc dù hôm nay là Chủ nhật, cũng không nằm trong khoảng thời gian giới hạn của lệnh "Cấm uống rượu", nhưng Junghwan vẫn bế Eunsim vào thang máy riêng.

Cô gái trong vòng tay có đôi má ửng hồng, đôi mắt trong veo sáng như sao, dung mạo này vừa có nét đáng yêu ngây ngô lại có cả ngàn nét quyến rũ cùng tồn tại.

Thực sự thu hút người tiến vào xương cốt.

Anh không muốn chia sẻ với bất cứ ai.

Đến trước cửa phòng cô, Junghwan đặt bé con say xỉn xuống thảm, đặt tay lên vai cô, đỡ cô đứng thẳng.

Anh nhẹ giọng hỏi: "Thẻ phòng của em đâu?"

Cô gái nhỏ mờ mịt chớp chớp mắt. Sau khi ngây người hai giây, cô nấc lên một tiếng rồi cúi đầu xuống, mở nắp túi ra, đưa tay vào trong để tìm kiếm xung quanh.

Đợi nửa phút, thấy cô vẫn chưa lấy đồ ra, đành phải giúp đỡ, lấy thẻ phòng từ ngăn bên trong túi ra, quẹt thẻ mở cửa.

Cánh cửa mở ra.

Anh lại bế cô đưa cô vào phòng, anh không dùng tay đóng cửa mà dùng chân đá ngược cửa ra sau, ổ khóa tự động rơi xuống "cạch" một tiếng rồi khóa chặt.

Trong khách sạn cần cắm thẻ để bật điện, căn phòng rộng lớn và rộng rãi hoàn toàn tối om.

Chỉ có ánh trăng lạnh lẽo từ cửa sổ sát đất tràn vào, trở thành nguồn sáng trong bóng tối, mờ nhạt mà mát lạnh, gần như không đáng kể.

Junghwan đi đến mép giường, quỳ một chân dài trên mép giường, đặt cô trong vòng tay của mình nằm phẳng trên chiếc giường lớn màu trắng, kéo chăn đắp cho cô.

Làm xong tất cả những thứ này, anh đứng thẳng dậy rời khỏi cô, chuẩn bị mở đèn ở cửa.

Không ngờ đúng lúc này, cô gái trên giường lại duỗi tay ra, ngoài ý muốn vòng qua cổ anh.

Cô nhích đầu lại gần anh, cơ thể nhẹ nhàng ngọt ngào mà không nhờn dính, hòa lẫn với mùi rượu bạch đào, xông thẳng vào mặt anh.

"..." Trong lúc nhất thời, cơ thể Junghwan đột nhiên cứng đờ, ánh mắt không đáy, hai cánh tay mảnh khảnh hữu lực đỡ ở hai bên đầu cô, mười ngón tay chậm rãi nắm chặt thành quyền.

Bé con nhìn anh với đôi mắt trong suốt như pha lê, rất nghiêm túc hỏi: "Anh lại muốn đi đâu?"

Đôi môi mỏng của anh hơi hé mở, giọng nói có chút khàn khàn, anh trả lời cô:

"Anh đi bật đèn."

"Em không muốn anh đi."

Cô ôm chặt lấy anh, nũng nịu lẩm bẩm:

"Không cần bật đèn, em có thể nhìn thấy anh."

Trong lòng Junghwan nhất thời mềm nhũn, ánh mắt nhu hòa thành hai dòng nước cạn, dỗ dành nói:

"Bé con ngoan, em uống say rồi, cần uống chút nước ấm, anh đi lấy nước cho em được không?"

"Không được."

Cô lắc đầu, lắc nguầy nguậy, không hiểu lý do liền khóc nức nở, nói:

"Em không muốn uống nước, em chỉ muốn anh ở bên cạnh em."

Junghwan sững sờ một lúc, ngây ngẩn cả người.

Trong tầm mắt, cô gái nói không thành lời, sau đó dùng hai tay nhỏ bé che mặt, bắt đầu khóc thút thít, nói:

"Có phải anh lại muốn giống như hai lần trước không, nói đi là đi."

Cảnh này khiến Junghwan ngạc nhiên. Anh hoàn toàn không nghĩ tới, vốn dĩ đang yên đang lành, bé con này sao nói khóc là khóc, lại còn khóc thành như vậy.

Nước mắt nhỏ giọt, như hoa lê dính hạt mưa, đáng thương vô cùng.

Khóc đến nỗi cả trái tim anh như bị siết chặt lại.

Junghwan cảm thấy có lỗi với cô đến tận xương tủy, nhanh chóng đưa tay dựng người ngồi dậy khỏi giường, sau đó kéo cô vào lòng và ôm thật chặt.

Bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về lưng cô gái, một lượt một lượt giống như đang dỗ dành một đứa bé, dịu dàng nói:

"Bé con ngoan, đừng buồn, đừng khóc."

Thế nhưng càng dỗ dành, cô gái nhỏ càng khóc nhiều hơn. Cô vùi mặt vào ngực anh, không ngừng khóc, giống như bị oan ức vô cùng, nức nở lắp bắp nói:

"Anh..., anh còn không biết hồi học năm hai khi ấy em thế nào."

Lúc này tâm trí Eunsim rối bời.

Cô dường như đã trở lại vào ngày thứ Tư năm cô mười chín tuổi, cái đêm anh dạy cô cách bắn mục tiêu.

Cô nhìn thấy anh trong gió đêm quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy quyến luyến và bất đắc dĩ, nhưng bóng lưng anh xoay người lại kiên định như vậy, dứt khoát kiên quyết...

Nỗi sợ hãi đến nghẹt thở một lần nữa nhấn chìm. Cô nhớ lại nhiều chuyện sau khi anh đi.

Dưới ảnh hưởng của rượu, những lời chôn sâu trong lòng cô không giấu được nữa, liền tuôn ra từ miệng cô.

"Lúc đó, mọi người đều chấp nhận cuộc sống không có anh. Mỗi ngày tham gia các lớp học chuyên ngành, làm bài tập về nhà, đến thư viện, vào tòa nhà huấn luyện, rèn luyện thể chất và đào tạo giải mã...

Mọi người đều nhanh chóng thích nghi và cống hiến hết mình với cuộc sống mới. Em không thể."

Eunsim nói: "Em bắt đầu sợ sáng sớm, sợ bình minh, sợ thức dậy. Em sợ vừa mở mắt ra phải đối mặt với một thế giới không có anh, cũng không có bất kỳ tin tức nào về anh.
Em sợ mọi người quên anh. Càng sợ một ngày nào đó, em cũng sẽ quên anh như bao người khác."

"Hai lần, đã hai lần rồi."

Hai mắt cô sưng đỏ thành hai quả hạch đào, thở hổn hển nói:

"Chúng ta quen biết không đến năm năm, anh đã hai lần rời khỏi em."

"Em biết, em nên là người hiểu anh nhất, chúng ta có nghĩa vụ và trách nhiệm giống nhau, em nên ủng hộ anh, không nên tùy hứng, càng không nên tạo áp lực cho anh.
Nhưng lý trí và tình cảm là hai chuyện khác nhau, em rất lo lắng cho anh, em thật sự không muốn xa anh..."

Khi giọng nói rơi xuống, chỉ còn lại tiếng nức nở trầm thấp của cô gái nhỏ trong bóng tối.

Thật lâu sau, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán cô gái.

Anh khàn giọng nói: "Anh xin lỗi."

Sau đó, một nụ hôn khác đáp xuống mắt trái sưng đỏ của cô gái.

"Anh xin lỗi."

Anh lần lượt hôn lên giữa lông mày, khóe mắt, sống mũi, chóp mũi nhỏ và thẳng, gò má đẫm nước mắt, khóe miệng, cằm.

Hôn đi tất cả những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.

Một nụ hôn, một lời xin lỗi, một nụ hôn, một lời xin lỗi.

Cuối cùng, anh nhẹ nhàng véo chiếc cằm nhỏ của cô và nâng lên.

Eunsim khóc đến mệt mỏi, đầu óc hỗn loạn còn chưa rõ ràng, lông mi dài dày đầy nước mắt, chớp chớp mắt, hoa mắt nhìn anh.

Trong bóng tối, đôi mắt hoa đào hẹp xinh đẹp của người đàn ông thâm trầm u tối, ánh mắt nóng rực.

Hai cánh môi mỏng của anh ghé sát vào môi cô, mơ hồ cọ vào môi cô, lười biếng nói:

"Bé con em thích anh như vậy à."

Eunsim không nghe rõ lời của anh. Cô chỉ cảm thấy môi anh vừa mềm vừa mát, lướt qua miệng cô, lướt qua lướt lại, khiến mặt cô nóng bừng, trong lòng ngứa ngáy.

Ngứa ngày càng nhiều.

Cô có chút chịu không nổi, sau đó ma xui quỷ khiến mở miệng, cắn nhẹ bờ môi gian xảo kia.

Vừa cắn xong, cô cảm thấy rõ ràng những ngón tay thon dài đang kẹp cằm mình hơi siết chặt.

"...Huấn luyện viên."

Làn da non nớt của cô không chịu nổi lực hơi nặng của anh, yếu ớt rụt đầu lại, không quên thành thật kháng nghị,
"Cằm em hơi đau."

Thật hiếm khi Junghwan không nuông chiều cô.
Anh nhìn thẳng vào cô, đầu ngón tay lui về phía sau, không để cô trốn tránh, ngược lại để chiếc cổ mảnh khảnh của cô uốn thành hình vòng cung, không chút kiêng nể mà đối mặt với anh.

Anh hôn lên cằm cô, dịu dàng dỗ dành: "Bé con, hôn anh."

Cô nhất thời ngẩn người cũng không biết xấu hổ, nghe câu này thì rất phối hợp chu môi, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của anh rồi rời đi.

Tia u ám trong mắt Junghwan càng ngày càng đậm, anh lại cắn vành tai cô, kiên nhẫn dạy bảo:

"Không phải hôn như vậy, phải dùng đầu lưỡi."

"Em không biết cái này."

"Đừng căng thẳng, anh sẽ dạy cho em."

Khóe miệng Junghwan hơi cong lên, dịu dàng hôn cô dỗ dành,

"Bây giờ em duỗi ra trước, đưa vào đi..."

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn vâng lời.

Người đàn ông nắm lấy cằm cô, lòng bàn tay bá đạo ôm lấy eo cô, không cho cô có một chút cơ hội trốn tránh, nhưng môi lưỡi lại vô cùng dịu dàng.

Môi lưỡi nấn ná một hồi.

Nụ hôn còn chưa kết thúc, vốn đã say đầu lại càng thêm choáng váng, hai mắt mơ hồ, sắc mặt đỏ bừng, ngón chân khẽ co lên, cơ hồ như tan vào trong ngực của anh.

Ô. Rất dễ chịu.

Dễ chịu đến buồn ngủ...

Ngược lại, Junghwan lại chịu đựng dày vò cực hạn.

Cả người anh căng thẳng, mạch máu đều sắp vỡ tung, anh bàng hoàng đặt cô xuống giường.

Trong đầu anh, lý trí không ngừng cảnh báo, kéo anh lại, nhưng anh không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì.

Bé con của anh, cô gái mà anh khao khát và si mê, giờ phút này đang nằm trong vòng tay anh. Nằm dưới anh.

Mọi dây thần kinh, mọi tế bào trong cơ thể anh đều kêu gào rằng anh muốn cô.

.

Tuy nhiên, ngay khi đầu ngón tay Junghwan chạm vào thắt lưng váy của cô gái, một âm thanh kỳ lạ đột nhiên vang lên trong yên tĩnh.

Động tác anh chợt ngừng lại, ngẩng đầu lên và nhìn xuống.

Cái đầu tròn của cô gái nhỏ chìm vào chiếc giường mềm mại, mái tóc đen rối bù tung bay trên gối, hai đám mây đỏ dừng trên mặt, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt yên bình, thế mà đã ngủ.

Tiếng động kỳ lạ đó là tiếng khẽ dễ thương của cô.

Junghwan: "."

"..."

"..."

Tích tắc, tích tắc, vài giây im lặng trong căn phòng tối.

Một lúc sau, Junghwan quay đầu đi và cười thành tiếng.
Anh cụp mi, vừa tức vừa buồn cười nhìn bé con đang say ngủ. Thực sự bị anh hôn cho chìm vào giấc ngủ.

Thật không biết anh nên tự hào hay chán nản.

Sau khi nhìn khuôn mặt mềm mại và xinh đẹp đang ngủ của Eunsim trong giây lát, Junghwan cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó quay người xuống giường, bật đèn, đi vào phòng tắm, làm ướt khăn tắm bằng nước ấm và vắt khô, rồi quay trở lại, nhẹ nhàng lau mặt, tay và cánh tay cho cô.

Cuối cùng, anh rửa sạch hai bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn cho cô gái, lau khô nước rồi nhét trở lại giường.

Làm xong mọi chuyện thời gian trước mắt cũng đã hơn mười giờ tối.

Anh lấy điện thoại và đặt báo thức lúc bảy giờ sáng mai, tiện tay ném điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Anh mở vòi và vặn công tắc sang phía "nước lạnh".

Vài tia nước lạnh từ mái tóc xù xù lao xuống, lạnh lùng dội vào cơ lưng và toàn thân căng cứng của Junghwan.

Anh cụp mắt xuống, vô tình liếc nhìn đâu đó, dừng lại, rồi vô cảm nhìn đi chỗ khác.

"Đêm nay vẫn là quên đi."

Anh uể oải nói, quyết định với người anh em phía dưới,

"Là vợ của mày mày cũng không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hù dọa cô ấy chạy mất thì phải làm sao."

________

*

Cửa sổ phía ghế phụ hạ xuống, để lộ một khuôn mặt mờ ảo sau làn khói. Người đàn ông hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mặc một chiếc áo khoác da màu đen, đeo một chiếc nhẫn đinh tán kiểu punk, đang ngậm một điếu thuốc, nheo mắt, trông rất ưa nhìn, nhưng lông mày và ánh mắt lại đầy vẻ bất cần và thờ ơ.

Anh ta tập trung vào trận chiến đội trong trò chơi di động trên tay, thậm chí không buồn nhìn Dalia.

Cô ấy nhíu mày: "Em nhiều hành lý như vậy, anh định để em xách từng cái một vào cốp xe sao?"

"Gấp cái gì, ván này sắp kết thúc rồi, đợi chút." Yohan không kiên nhẫn ném lại một câu, sau đó tiếp tục chiến đấu.

Dalia không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng đó và chờ đợi.

Sau vài phút, trò chơi của anh ta kết thúc, cuối cùng anh ta cũng tỏ ra thương xót mở cửa xuống xe, giúp Dalia bỏ mấy vali lớn vào cốp xe, cảm thấy nặng và phiền phức, miệng ngậm điếu thuốc phàn nàn:

"Trở về dự đám tang chứ có phải chuyển nhà đâu, không biết mang nhiều đồ như vậy làm gì."

" Anh nói gì vậy"

"Anh làm sao?" Yohan liếc cô một cái,

"Anh mới từ Myanmar bay về, chỉ vì lời nói của em mà anh đi đưa tang một bà lão không quen biết, anh còn không quan tâm đến em?"

Dalia mở to mắt vì bất bình, không thể tin được nói:

"Bà lão không quen biết? Xin anh hãy chú ý đến lời nói, đó là bà ngoại em, bà ngoại ruột thịt của em! Từ nhỏ đến lớn bà thương em nhất!
Em bảo anh đi đưa tang bà ngoại, không phải là để anh thể hiện trước mặt bố mẹ em sao, không phải em cũng đang nghĩ đến tương lai của chúng ta sao?"

Yohan rất không kiên nhẫn, nói cho có lệ:
"Đúng đúng đúng, em nói đúng, em đều đúng. Đều là lỗi của anh hết, được chưa đại tiểu thư?"

Dalia quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ xe với đôi mắt ngấn lệ.

Vừa vặn có một đèn đỏ ngay phía trước.

Anh ta đạp phanh, đầu ngón tay mảnh mai tùy ý gõ nhẹ vô lăng.

Một lúc sau, anh ta liếc nhìn sang người ở ghế lái phụ, thấy Dalia đang khóc, anh ta lập tức trợn tròn mắt không nói nên lời, không kiên nhẫn nói:

"Em lại khóc cái gì chứ?"

Dalia mấp máy môi, đang định nói thì điện thoại của Yohan vang lên.

Anh ta liếc nhìn ID người gọi, sắc mặt hơi thay đổi, bình tĩnh ngắt điện thoại.

Dalia nhận thấy hành vi kỳ lạ này, tiếng chuông báo động trong đầu cô vang lên,

"Ai gọi vậy, anh ngắt máy làm gì?"

"Mẹ anh."
Anh hắng giọng đáp:

"Chắc là lại bảo anh mang quà cho bố mẹ em, lười nghe bà ấy cằn nhằn."

Cô không tin, đưa tay ra: "Đưa điện thoại cho em."

Yohan: "Làm gì vậy?"

"Đưa em!" Dalia đột nhiên cao giọng.

Yohan từ chối, Dalia đã đưa tay ra để giật, đèn đỏ phía trước chuyển sang xanh, tiếng còi của những chiếc xe phía sau nối đuôi nhau inh ỏi.

Anh ta hốt hoảng đạp ga, buông năm ngón tay ngay lúc mất tập trung, cô ấy  giật lấy điện thoại.

Sắc mặt lập tức thay đổi, do dự hô:

"Dalia, em..."

Dalia đã mơ hồ đoán được điều gì đó. Cô cắn chặt môi, đầu ngón tay run rẩy, lục cuộc gọi nhỡ vừa rồi, tên ghi chú hiện ra không chút trở ngại, cay xè mắt cô.

Run tay nhấn nút gọi lại.

Một lúc sau, người bên kia bắt máy, một giọng nói ngọt ngào phát ra, nói bằng tiếng Myanmar:

"Bảo bối, vừa rồi sao anh cúp điện thoại của người ta? Không phải anh đang ở cùng bạn gái đó chứ?"

Oành.

Trái tim cô hoàn toàn chìm xuống đáy biển lạnh giá.

Sau khi cúp điện thoại, cô ném điện thoại vào ngăn đựng đồ giữa ghế phụ và ghế lái, nhắm mắt lại, đưa tay nhẹ nhàng đỡ trán.

Yohan ở một bên hiển nhiên cũng không xa lạ gì với việc bắt gian như vậy. Anh ta thậm chí còn không dừng lại một chút trước khi đưa ra một vài lời giải thích, nói:

"Dalia, cô gái này thích anh, cứ quấy rầy anh cả ngày, phiền muốn chết, anh căn bản không muốn nói chuyện với cô ta chút nào.
Từ chối mấy lần, không biết sau này da mặt cô ta dày như vậy, lại gọi điện thoại cho anh."

Dalia cười lạnh: "Chán ghét người ta như vậy, còn ghi chú cho người ta là 'Cặp mông đào 34D'? Dáng người khá tốt nhỉ, đã ngủ mấy lần rồi?"

Yohan xấu hổ ho khan một tiếng, ấp úng nói:

"Lúc trước ghi chú, lâu rồi không liên lạc."

Cô im lặng.

.
"Kim Yohan, vì sao anh lại biến thành như vậy?"

Anh ta lạnh lùng quay đầu nhìn cô, nói: "Không phải anh vẫn luôn như vậy sao."

Dalia sửng sốt.

Quả thật, hồi cấp ba Yohan là một kẻ ăn chơi nổi tiếng trong toàn trường, ỷ vào ngoại hình đẹp và gia cảnh tốt nên tuần nào cũng đổi bạn gái, phong lưu thành tánh.

Sau khi Dalia và anh ta ở bên nhau, cô đã từng nghĩ mình là nữ chính trong câu chuyện tình lãng mạn, có thể khiến lãng tử quay đầu.

Nhưng vô số sự thật đã chứng minh, hiện thực rốt cuộc không phải là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn.

Chợt nhận ra, giấc mơ đẹp khiến lãng tử quay đầu của mình, nên thực sự phải tỉnh giấc.

Trong xe một khoảng im lặng.

Vài sợi mưa phùn chậm rãi bay xuống bầu trời đêm. Dalia nhìn vết mưa trượt xuống cửa sổ xe, đột nhiên nói:

"Yohan, chúng ta chia tay đi."

Nghe thấy vậy, anh ta mệt mỏi nhéo lông mày,

"Đừng quậy nữa, em quậy không mệt, anh dỗ em cũng mệt."

Dalia nhẹ nhàng nói: "Ừm, lần này không quậy nữa."

"Vậy thì tốt."
Yohan xoa xoa cổ, nhìn thấy bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi, liền dừng lại, ném mấy trăm tệ vào lòng Dalia, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt má cô, chậm rãi nói:

"Giúp anh mua bao thuốc lá, thuận tiện mua một bộ hộp quà, trước đó anh không đồng ý, nhưng hôm nay đồng ý muốn mua rồi."

Dalia dường như nghe thấy một trò đùa lớn, cười to vài tiếng, nhặt vài tờ tiền trực tiếp ném thẳng vào mặt anh ta.

Yohan sửng sốt.

"Cứ coi thanh xuân của tôi như bị chó gặm đi. Yohan, anh đúng là đồ cặn bã."

Sau khi chửi xong, cô ra khỏi xe, lấy hành lý, dầm mưa rời đi mà không ngoảnh lại.

*




_____

*




Toàn thân nóng bừng, nửa người trên nặng nề, giống như bị vật nặng khổng lồ nào đó đè xuống, đầu óc cũng rối bời như một khối hồ dán.

Đây là tất cả những gì cô cảm thấy vào lúc này.

Bốn giờ sáng, cả thành phố vẫn còn say ngủ, Eunsim bị hơn một lon rượu trái cây đào trắng chuốc say, không hiểu gì mà tỉnh dậy.

Suy nghĩ vẩn vơ dần dần quay trở lại trong não, cô trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh khẽ cau mày, muốn đưa tay lên dụi mắt, lại phát hiện mình không thể động đậy, muốn lật người lại, nhưng thấy không thể di chuyển.

Cô sững người, cố gắng đá chân, ngẩng đầu vặn cổ nhưng vẫn không thể động đậy ---- toàn thân như bị thứ gì đó cứng rắn đè nén, hoàn toàn không thể động đậy.

Cảm nhận được cảm giác áp bức và giam cầm kỳ lạ đó, bối rối, sau vài giây dại ra, cô mở mắt ra.

Một chiếc đèn ngủ nhỏ được để lại ở lối vào phòng, ánh sáng lờ mờ nhưng không tối hẳn.

Nương theo ánh sáng rời rạc đó, thứ đầu tiên nhìn thấy là vùng ngực của một người đàn ông da trắng lạnh lẽo.

Cơ ngực nở nang và săn chắc, không cần cố ý căng thẳng mà chỉ ở trạng thái nghỉ ngơi thư thái nhất, các đường nét họa tiết cũng gọn gàng đẹp mắt, tràn đầy sức sống mãnh liệt và sức mạnh bùng nổ.

Dục vọng hừng hực, tràn đầy hoang dại.

"..."

Eunsim sững sờ chớp mắt hai lần, ngước mắt lên vài phân, lại nhìn thấy đường quai hàm sắc sảo xinh đẹp.

Bộ não trì độn hoạt động trở lại, cô tỉnh lại sau khi nhận ra gì đó, sợ ngây người.

Thảo nào không thể tự di chuyển.

Junghwan trần như nhộng nhắm mắt, tay chân mảnh khảnh đang ôm lấy cô một cách cực kỳ bá đạo, ôm chặt lấy cô, khiến cô và anh vừa khít với nhau.

Trời ơi.

Rặng mây đỏ trên hai má ập lên tai, vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng xấu hổ, vội vàng chạy trốn, không kịp suy nghĩ tại sao mình lại ngủ với huấn luyện viên khỏa thân.

Cô cắn môi, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay đang ôm ngang eo mình, cẩn thận nâng lên, nhích sang bên, lại nhích tiếp, giữ khoảng cách nhỏ với anh, tiếp tục di chuyển sức nặng mà anh đang đè lên đôi chân dài của cô.

Ngay trước khi nâng chân phải của anh ra, chuẩn bị trốn thoát thành công, một giọng nói đột ngột vang lên từ trên đầu cô.

"Anh đủ tử tế nhắc nhở em."

Eunsim:" Hở?"

Động tác của cô đột nhiên khựng lại, sau đó bị bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy, không khỏi phân trần kéo lại vào trong ngực anh, ôm thật chặt.

"Em còn vặn vẹo trên người anh..."
Anh áp môi vào vành tai nhỏ ửng hồng của cô, thanh âm lười biếng khàn khàn, cực kỳ gợi cảm,

"Ba ngày sau em có thể không xuống giường được đâu."

Eunsim: "."

Mặt nóng đến muốn rán trứng, nhất thời không dám động. Cô khó hiểu nói:

"Huấn luyện viên, anh, sao anh lại ở trong phòng em?"

"Em hỏi anh?"
Junghwan lười biếng mở mi mắt nhìn cô, nhướng mày,

"Không phải em ôm anh vừa khóc lóc vừa nháo không buông tay, thế nào cũng không chịu cho anh đi sao. Bây giờ tỉnh rượu, chiếm tiện nghi xong liền chuẩn bị chối bỏ?"

"..."

Kí ức chảy ngược về, vô số hình ảnh rời rạc hiện lên trong đầu, trong đó hình như quả thật có hình ảnh cô ôm cổ anh khóc nức nở.

Trời ơi, tại sao lại uống không nhớ gì cả, tại sao lại làm nhiều điều ngu ngốc như vậy.

Đồ uống hương vị đào đó chắc chắn có cồn!

Áa.

Mất mặt quá!

Cô xấu hổ và phẫn nộ muốn chết, nước mắt chảy dài thành sông trên mặt,

"Thực xin lỗi, em uống nhiều quá."

Junghwan yên lặng nhìn cô với đôi mi rũ xuống, trái tim anh ngứa ngáy bởi vẻ ngoài thẹn thùng lại đáng yêu của bé con này, suy nghĩ của anh khẽ lay động, anh dán vào cô, cắn nhẹ vào gò má ửng hồng của cô, giọng điệu như muốn thảo luận:

"Nếu em dậy rồi, có thể giúp anh một chút được không?"

Cô khó hiểu, hỏi: "Giúp anh cái gì?"

"Bé con."

Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đi xuống, nhắm mắt lại, khẽ cau mày, thì thầm vào tai cô,

"Bảo bối, giúp anh. Anh khó chịu."










___




___




__________




_______________








.





Quá trời dài ròiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro