Bé con, em không thích anh sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu Eunsim.

Mặt cô đỏ như hai viên phấn hồng diễm lệ, tim đập loạn nhịp, theo bản năng giơ hai cánh tay khoanh trước ngực, nhỏ giọng xấu hổ nói:

"Em.., em nói trước cho anh biết, chúng ta đều đang đi công tác, mang nhiệm vụ trên người. Không cho phép anh lại lộn xộn."

Một tay cầm bó hoa, anh chậm rãi đi về phía cô vài bước, ánh mắt trêu đùa:

"Vị đồng chí nhỏ này, anh hỏi em một chút."

Eunsim vốn đã tâm hoảng ý loạn, thấy anh đến gần, cô theo bản năng lùi lại.

Lần rút lui này, sau lưng bị ép đến chết, lưng dán thẳng vào bức tường bên cạnh bàn làm việc.

Không có cách nào để rút lui, cô lại bị anh phong tỏa hoàn toàn trong không gian của anh.

Bàn làm việc ở trong tầm tay, tùy ý đặt bó hoa lên bàn, thân hình cao lớn hơi nghiêng người, ghé sát vào người cô, nhẹ giọng nói:

"Cái gì gọi là lộn xộn?"

Mùi hương trên người anh lạnh lẽo sảng khoái, bao trùm lên đầu và mặt cô, khiến cô có chút choáng váng.

Nghe được câu hỏi này, hai má càng nóng hơn, cô ấp úng nói:

"Chính là... Chính là như vừa rồi."

"Vừa rồi là như thế nào?"

Junghwan yên lặng cụp mắt nhìn cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi hồng nhuận hơi sưng của cô.

"Chính là..."

Muốn trốn lại trốn không thoát, toàn thân cô sắp bị hành hạ như điên, giọng nói nhỏ nhẹ, giống như một con muỗi đói mấy ngày trong mùa thu: "Chính là..."

Junghwan cúi đầu, mổ nhẹ vào môi cô.

"Thế này?"

"...?"

Cô xấu hổ kinh ngạc, bụm mặt mở to hai mắt.

Anh lại cúi đầu, cắn nhẹ vào môi cô.

"Thế này?"

"...!"

"À, anh nhớ ra rồi."
Junghwan dùng ngón tay nâng cằm nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ nhàng véo chiếc cằm tròn hơi hếch, thản nhiên nói:

"Vừa rồi hình như chúng ta không chỉ là dán môi."

"...!!!"

Eunsim đỏ mặt không thể chịu đựng được nữa, cô thấp giọng:

"So Junghwan, anh lại còn không đứng đắn như vậy, em sẽ không nhận hoa của anh!"

Sau khi nghe điều này, anh nhướng mày:
"Em đang đe dọa anh?"

"Em..."

Cô dũng cảm trả lời: "Em đe dọa anh đấy. Thế thì sao?"

Cô gái nhỏ hai gò má ửng hồng, hai mắt ướt át, miệng bị anh hôn hơi sưng đỏ, lời uy hiếp thốt ra chẳng những không có lực sát thương, ngược lại giống như trẻ con làm nũng, đáng yêu vô cùng.

Junghwan hơi di chuyển, vòng tay qua eo kéo cô vào lòng, còn mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó bế cô đặt lên đùi, vòng tay ôm cô, vùi đầu vào trong cái cổ thơm mềm của cô, sống mũi khẽ cọ.

Mặt cô nóng đến mức có thể chiên trứng, hô hấp gần như ngưng trệ, cô cảm giác được cái mũi thẳng tắp của người đàn ông mang theo hơi lạnh mát mẻ của màn đêm mùa thu ngoài cửa sổ, cọ cọ trên cổ cô.

Cọ xát làm lung lay trái tim cô.

Eunsim khẽ cắn môi.

Tư thế này

Thật mờ ám và thân mật.

Cô nép vào lòng anh như một con mèo con, anh ôm chặt lấy cô, vòng tay mảnh khảnh ôm cô vào lòng, tư thế bá đạo mà dịu dàng, dụi dụi vào cổ cô như một con chó lớn.

"Này..."

Eunsim cố gắng di chuyển nhẹ nhàng, muốn đẩy đầu Junghwan ra, thì thầm

"Chúng ta có thể đừng thế này được không?"

Một giọng mũi lười biếng trong hõm cổ cô phát ra. Junghwan ậm ừ, không ngước mắt lên, nhỏ giọng hỏi cô:

"Tại sao?"

Cô ngập ngừng, thật lâu sau mới thốt ra được vài chữ:

"Thế này... khiến em rất nhột."

Mũi anh quá cao, lực đạo lại rất nhẹ, cộng thêm hơi thở mỏng manh từ hốc mũi truyền ra, quả thực làm cổ cô nhột nhột.

Nhận được câu trả lời này, anh cười rất khẽ, hôn mạnh lên gò má ửng hồng của cô, phát ra một tiếng "chụt" vang dội.

Eunsim đưa tay lên che nửa mặt bên trái, trợn mắt há mồm.

Anh bình tĩnh nhìn cô hai giây, sau đó lại tặng cho cô một tiếng "chụt" thật mạnh vào má phải.

Cô đỏ mặt, không còn cách nào khác là phải lấy tay che má, xấu hổ đến phát điên. Cô ngại ngùng mắng:

"So Junghwan, anh làm gì vậy? Sao cứ giở trò lưu manh?"

Junghwan thích nhất nhìn vẻ ngoài thẹn thùng đỏ mặt của cô gái nhỏ này, vẻ ngây thơ và nét duyên dáng vốn có từ trong xương, không cần tô điểm, mềm mại dễ thương.

Anh vòng tay ôm chặt lấy cô, ngữ khí như thường nói:

"Từ nay về sau sẽ như vậy, ban đầu em có thể không quen, tập quen là được."

Eunsim: "..."

"Trước đây em vẫn coi anh là một quân tử ngay thẳng, trước đây rõ ràng anh rất quy củ!"

Thậm chí còn nghi ngờ, tự hỏi liệu nhiệm vụ của đại lão này có phải là tấn công người ngoài hành tinh hay không, bị bắt đi phẫu thuật thay não rồi.

"Trước đây đều là giả dối."

Junghwan ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, "Đây mới là bộ mặt thật anh đối với em."

Vẻ mặt cô nghiêm túc lại không thể tin được hỏi:
"Cho nên bộ mặt thật của anh là một tên biến thái?"

Junghwan: "."

Cảm thấy anh cần phải làm rõ. Anh nói:
"Anh thừa nhận anh tương đối biến thái, nhưng chỉ với em thôi."

Cô đỏ mặt, khóe mắt thoáng nhìn thấy dạ lan hương trên bàn, sững sờ một chút, sắc mặt nhất thời trở nên có chút buồn rầu.

Anh chú ý tới, nhẹ giọng hỏi cô:

"Sao vậy?"

Cô gái nhỏ cúi đầu do dự vài giây, mới nhẹ giọng đáp:

"Không có gì, em cảm thấy lần này anh trở về, thay đổi có chút lớn, có thể tạm thời không quen."

Junghwan nhẹ nhàng nói:

"Cái này dễ mà. Anh hôn em vài lần để em nhanh làm quen."

Không nói nên lời, cô xấu hổ lắp bắp:

"Em còn chưa nhận hoa của anh, anh không thể tùy tiện hôn em."

Junghwan nghe vậy hơi khựng lại. Anh dán mắt vào cô gái trong lòng, hơi nhíu mày:

"Bé con, em không thích anh sao?"

Cô do dự, trả lời: "Không phải."

Junghwan: "Vậy là thích à?"

Xấu hổ đến mức đầu ngón tay ửng hồng, cô do dự một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu với anh.

Khi cô mười mấy tuổi thiếu hiểu biết, có lẽ còn chưa nhận ra tình cảm của mình đối với anh, nhưng lần trước chia tay, cô nhớ anh như sóng biển che trời lấp đất, dù chậm chạp đến đâu cũng không thể không rõ tâm tư của mình.

Năm đó trên phố Iksan, nếu anh không xuất hiện trong cuộc đời cô, có lẽ cuộc đời này cô cũng không biết cái gọi là "tín ngưỡng" là gì, và cô sẽ không bao giờ bước vào Công nghiệp Quân sự, trở thành một quân nhân.

Nếu nói, mười tám năm đầu của cuộc đời cô là một hành trình cô đơn giữa sa mạc thì anh như một vì sao dẫn đường, hiện ra trong hoang vu hiu quạnh, chập chờn trong bóng tối vô tận, chỉ lối cho cô thoát ra khỏi hoang mang và tăm tối.

Junghwan như vậy, sẽ không ai thay thế được trong trái tim cô.

Sau một lúc, thu hết can đảm, ngẩng đầu nhìn anh, nói:
"Đúng vậy, Hwanie, em thích anh. Em rất chắc chắn."

Vào lúc đó, một sự ngây ngất tột độ quét qua cơ thể anh.

Từng dây thần kinh và từng tấc máu trong anh khẽ run lên vì ánh mắt kiên định và lời nói chắc nịch của cô, cảm giác này không lời nào có thể diễn tả được.

Anh không nói, chỉ ôm chặt cô gái vào lòng.

Cô chớp mắt trong vòng tay anh, hỏi:

"Cho nên, chúng ta hiện tại tính là... Xác định quan hệ?"

Junghwan: "Ừ."

Sau vài giây trầm mặc, đột nhiên cảm thấy một niềm hạnh phúc và ấm áp chưa từng có.

Cô mím môi khẽ cười, ngoan ngoãn vùi đầu vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ từ lồng ngực bên tai truyền đến, thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch.

Lặng lẽ ôm nhau, thời gian như ngừng trôi vào giây phút này.

Một lúc sau, cô gái nhỏ chớp chớp mắt, đột nhiên ngẩng cổ lên tò mò nhìn lên, hỏi:

"So Junghwan, sao tim anh lại đập nhanh như vậy?"

Junghwan hơi cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô gái.

Anh khàn giọng nói: "Bởi vì anh rất vui."

Eunsim sẽ không bao giờ biết trong cuộc đời này, trước khi rời khỏi nơi đóng quân dưới chân núi, Junghwan đã đưa ra quyết định trong lòng.

Lúc đó anh đã nghĩ, nếu lần này anh trở về, bé con nhà anh vẫn còn độc thân, anh sẽ chính thức tỏ tình với cô, xác định mối quan hệ với cô.

Vào thời điểm đó, Tami nghe tin Junghwan sẽ tỏ tình với người trong lòng của mình qua điện thoại, đã sốc đến nỗi mắt kính rơi xuống đất, thậm chí còn hét lên rằng trời sắp có cơn mưa đỏ, mặt trời sẽ mọc ra từ đằng tây.

Sau một hồi trêu chọc đùa giỡn, Tami nghĩ tới điều gì đó, dừng lại, ngập ngừng nhắc nhở:

"Cậu ở đó lâu như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới, lỡ như cô gái đó đã có bạn trai, hoặc có người khác trong lòng rồi thì sao?"

Junghwan đã đưa ra câu trả lời của mình vào thời điểm đó rất bình tĩnh.

Anh nói: "Vậy tôi sẽ khiến cô ấy di tình biệt luyến."

Tami chỉ cho rằng anh đang nói đùa, liền chế nhạo:

"Thôi nào, Junghwan cậu là một người kiêu ngạo, có thể hoành đao đoạt ái, vì một cô gái mà làm tiểu tam sao? Cười chết."

Junghwan phớt lờ câu hỏi của Tami, trực tiếp cúp điện thoại.

Hoành đao đoạt ái, làm tiểu tam, những từ ngữ này thực sự vô lý và lố bịch, vi phạm nghiêm trọng các nguyên tắc sống của Junghwan.

Tuy nhiên, nếu đối tượng là Kang Eunsim, anh có thể bỏ qua mọi nguyên tắc.

Sự mê hoặc của anh với cô gần như ám ảnh và điên cuồng.

Cho dù hiện tại cô muốn mạng của anh, anh cũng sẽ không chút do dự móc ra trái tim còn sống của mình, đem đến trước mắt cô.

*

Hai người vẫn duy trì Junghwan ngồi trên ghế và Eunsim ngồi trên đùi anh, lặng lẽ ôm nhau thân mật.

Trong một lúc không ai nói một lời nào.

Cơ thể của Junghwan rất ấm áp, nhiệt độ cơ thể của anh hợp với hơi thở sạch sẽ và dễ chịu của anh thành một hơi dày đặc, quấn vào lỗ mũi Eunsim, xâm nhập vào não cô, kích thích các giác quan, rất dễ chịu.

Khóe miệng cô khẽ cong lên, cô mê man nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.

Đang lúc mê mang, cảm thấy cơ thể mình bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, sau đó tiến vào trạng thái bước đi vững vàng.
Cuối cùng, cô bị đặt nằm bẹp trên chiếc giường.

Eunsim vừa mới ngủ thiếp đi, ngủ không sâu, cho nên lưng chạm giường một khắc liền mở mắt ra.

Junghwan dùng ngón tay nhéo má cô một cái, nhẹ giọng nói:

"Khuya rồi, ngủ đi."

"Không." Eunsim dụi dụi mắt, ngồi dậy, mơ hồ trả lời:

"Em còn phải đi tắm."

Cô đã đi trên đường gần như cả ngày hôm nay, đi máy bay và ô tô, gập ghềnh mấy tiếng đồng hồ, chỉ chờ tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi ngủ.

Junghwan: "ừm."

Anh đứng thẳng người ra khỏi giường, nhìn quanh phòng thì thấy chiếc vali của cô đặt cạnh quầy pha trà.

Anh đột ngột lên tiếng, hỏi: "Trong vali của em có gì không tiện cho anh xem không?"

Câu hỏi này không đầu không đuôi. Cô  mơ màng nửa giây, không biết anh hỏi câu này là có ý gì, đáp:

"Không có."

Junghwan cúi người ngồi xổm xuống, tùy tiện mở chiếc vali ra.

Thấy vậy, Eunsim chớp chớp mắt, sau đó nhảy ra khỏi giường, chân trần chạy tới, còn chưa kịp xỏ giày.

Cô nắm lấy cánh tay anh, khó hiểu hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Không phải em muốn đi tắm sao?"

Anh ngữ khí tùy ý tự nhiên nói: "Anh tìm quần áo cho em thay."

"Không, không cần."

Eunsim lại đỏ mặt, xua tay, "Chuyện này làm sao quấy rầy anh được, em tự mình tìm."

Junghwan nhìn thẳng vào cô. Hai giây sau, anh trầm giọng nói:

"Đồng chí Kang Eunsim."

Bị anh gọi như thế này, trí nhớ cơ bắp cho phép, thiếu chút nữa chào anh theo phản xạ.

Nhưng cử động cơ thể bị kiểm soát, miệng đáp lại rất to: "Có!"

Junghwan: "."

Anh có chút buồn cười, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nói:

"Xin hãy sửa lại vị trí của em, nhớ rõ, bây giờ anh không phải là huấn luyện viên của em, không phải cấp trên của em, cũng không phải là lãnh đạo của em. Anh là bạn trai em."

Cô sửng sờ một chút, sau đó theo bản năng gật đầu: "Vâng, bạn trai."

Anh tiếp tục: "Em có biết hai người đang yêu nhau, nên ở chung như thế nào không?"

Eunsim nghiêm túc nghĩ. Vài giây sau, cô ngơ ngác gãi đầu, xấu hổ nói:

"Thật xin lỗi, em chưa từng yêu đương nên không rõ lắm."

Junghwan: "Vậy em nghe đây, anh dạy em. Anh là bạn trai của em, làm mọi thứ cho em đều là nên làm, đạo lý hiển nhiên, lẽ đương nhiên."

Cô cảm thấy có chút khoa trương, kinh ngạc nhỏ giọng nói:

"Vậy cũng không đến mức, ngay cả tìm quần áo tắm rửa thay cũng cần anh giúp em chứ?"

Anh nghiêm túc nói:
"Anh yêu, anh thích, chỉ muốn nâng niu em trong lòng bàn tay."

"..."

Cô gái nhỏ bế tắc, mở to đôi mắt trong veo chân thành hỏi:

"Anh có chắc là yêu đương đều như vậy không?"

Junghwan: "Ừm."

Eunsim im lặng, bán tin bán nghi nhìn anh, vẻ mặt vô cùng phức tạp, không nói được lời nào.

Junghwan rũ mắt nhìn cô. Một lúc sau, anh nhướng mày:

"Em nhìn anh làm gì?"

"Sao em cảm thấy hình thức tình yêu mà anh đề cập không đáng tin cậy như vậy."

Eunsim khó hiểu nhíu mày, nói ra nghi hoặc:
"Hơn nữa, anh cũng chưa từng yêu đương, cũng là người mới, lấy đống lý luận tri thức đó ở đâu?"

Anh rất bình tĩnh nói: "Mặc dù anh chưa yêu đương, nhưng anh đã mô phỏng trong lòng rất nhiều lần."

Eunsim: "..."

Cô ngây người: "Mô phỏng? Mô phỏng cái gì?"

"Mô phỏng yêu em."

Anh vừa nói vừa mở chiếc vali màu trắng bạc trước mặt. Thấy tất cả vật dụng bên trong đều được đựng trong một chiếc túi đựng đồ trong suốt màu hồng nhạt, được sắp xếp ngăn nắp không tì vết.

Anh lấy chiếc túi đựng chiếc váy ngủ sáng màu ra, nói tiếp:

"Anh đã nhiều lần tưởng tượng, nếu sau này ở bên em, anh sẽ chăm sóc em như thế nào, sẽ yêu em như thế nào, chiều chuộng em, đối xử tốt với em như thế nào.
Vì vậy nghiêm túc mà nói, anh không phải là người mới."

Thẳng thắn mà nói, cô thực sự bị sốc trước câu nói vô nghĩa và tự biện minh của anh.

Một mặt dở khóc dở cười, một mặt lại thẹn thùng vui mừng, lỗ tai như lửa đốt. Chỉ biết im lặng cầm lấy váy ngủ từ anh.

Junghwan cúi đầu tiếp tục xem xét vali, tùy ý hỏi: "Quần lót ở đâu?"

Eunsim xấu hổ, thầm nghĩ đừng có thái quá, quần lót có thể để anh chạm vào được sao!

Cô không còn cách nào khác, vội vàng đóng vali lại, đỏ mặt thúc giục:

"Được rồi được rồi. Anh mau trở về phòng anh đi, em rất muốn tắm rửa đi ngủ."

Không ngờ sau khi nghe xong lời này, vẻ mặt của Junghwan rõ ràng là đông cứng lại.

Anh nhướng mi nhìn cô, trong mắt cố ý có chút nghi hoặc, hỏi lại:

"Trở về phòng anh?"

Eunsim: "Đúng vậy."

Junghwan: "Sao anh phải trở về phòng anh."

"..."

Cô chết lặng trước câu hỏi này. Dừng một chút, nhàn nhạt đáp:

"Vậy nếu không trở về phòng anh, buổi tối anh ngủ ở đâu?"

Junghwan nhìn cô chằm chằm: "Anh muốn ngủ với em."

"."

"..."

Eunsim nghẹn ngào, cô thực sự bị doạ không nhẹ. Cô đỡ trán, phải mất vài giây để lấy lại chức năng phát âm.

Cô nhìn anh chằm chằm, ngượng ngùng nhỏ giọng trách móc:

"Muốn cái đầu anh! Anh là đàn ông còn em là phụ nữ, có thể ngủ cùng nhau sao? Mau trở về đi."

Ánh mắt thẳng thắn, Junghwan rất có hứng thú mà đến gần cô, nói:

"Bé con, chúng ta là bạn trai bạn gái, tất nhiên có thể ngủ cùng nhau."

Eunsim che mặt.

Cô không nghĩ tới, đây là lần đầu gặp mặt khi vừa trở về, ôm hôn đã xác nhận quan hệ, nhưng tên biến thái này lại không hài lòng, còn muốn ngủ cùng giường với cô.

Trời ơi!

Lần này rất kiên định, lắc đầu như trống bỏi: "Không được, không được."

Nhìn thấy bé con này căng thẳng như đối mặt với quân địch, tựa hồ đã tiến vào trạng thái cảnh giác cấp một, biểu tình có chút buồn cười, nhưng cũng có chút đáng yêu.

Junghwan không nhịn được, quay đầu lại cười nhẹ một tiếng, sau đó bờ vai rộng của anh giật giật, càng cười càng khoa trương.

Thấy anh như vậy, sau đó mới ý thức được điều gì, cầm túi trữ vật xông tới đánh anh, cả giận nói:

"Anh lại trêu em, trêu em như vậy vui lắm sao?"

Anh nhéo nhéo hai cổ tay mảnh khảnh của cô, đưa lên môi hôn một cái, nói:

"Lát nữa tắm xong đi ngủ sớm một chút."

Eunsim: "Ừm, em biết rồi."

Junghwan: "Ngủ ngon."

Eunsim: "Ngủ ngon."

Đầu ngón tay Junghwan xoa xoa vành tai nhỏ của cô, thản nhiên nói:

"Hôm nay bỏ đi."

Eunsim khó hiểu: "Hả? Bỏ cái gì?"

"Từ nay về sau anh chúc em ngủ ngon, em phải hôn anh coi như nụ hôn chúc ngủ ngon."

Anh vẫn luôn lạnh lùng, lúc này ôn hòa như nước, bình tĩnh nói:

"Hôm nay thấy miệng em sưng thành như vậy, bỏ qua trước."

Eunsim: "..."

Vài phút sau, anh rời khỏi chỗ của cô, trở lại phòng mình.

..

Khi vào trong, anh đi thẳng vào phòng tắm, châm một điếu thuốc.

Hút thuốc trong khi tắm nước lạnh.

Trong hai năm ở trạm gác, cơn nghiện thuốc lá của anh trở nên mạnh mẽ hơn trước, mỗi khi màn đêm yên tĩnh, sau giờ làm việc anh lại nghĩ đến Eunsim, cơn nghiện của anh lại dâng lên không ngừng, không ngừng, chỉ có thể dựa vào nicotine làm tê liệt thần kinh.

Bây giờ cô đã trở lại với anh, anh có thể ôm cô, hôn cô bao nhiêu tùy thích.

Junghwan ban đầu nghĩ rằng chứng nghiện này sẽ thuyên giảm. Tuy nhiên, mọi thứ đã phản tác dụng.

Sau khi chạm vào cơ thể cô, lưu luyến môi lưỡi của cô, dục vọng và sự nghiện ngập của anh đối với cô không những không thuyên giảm mà còn dâng trào và cuồng loạn hơn trước.

Anh đôi khi cảm thấy mình, người luôn lãnh cảm và thờ ơ, dường như đã trở thành nô lệ của dục vọng.

Trước đó, anh chưa bao giờ quá háo hức với một người hay một vật nào đó, như thể cần phải làm gì đó, phải làm gì đó, để chứng minh và tuyên bố rằng cô thuộc về anh.

Thuộc về một mình anh.

Anh nhắm mắt lại, nhớ lại đôi mắt ngấn nước, đôi má ửng hồng và chiếc lưỡi mềm mại ngọt ngào của cô gái vài phút trước.

Cơn nghiện thật tham lam, anh không thể thỏa mãn với sự đụng chạm như vậy, anh chỉ muốn nhiều hơn nữa...

Sau khi phóng thích, anh áp trán vào bức tường gạch lạnh lẽo, nhắm mắt lại hòa hoãn.

Khi mở mắt ra lần nữa, sự lạnh lùng trong mắt anh đã trở lại như xưa.

Sau khi vô cảm rửa tay, anh nằm lại trên giường.

Đột nhiên, màn hình điện thoại di động bên cạnh giường sáng lên, thông báo tin nhắn đồng thời vang lên nhẹ nhàng, anh cầm điện thoại lên nhìn.

Ảnh đại diện của một cô gái hoạt hình đầy màu sắc xuất hiện trên WeChat, được anh đặt làm trò chuyện hàng đầu, tên ghi chú là "Bé con".

Bé con: "À..."

Sau một giây lát, sự băng giá nghiêm trọng trong mắt Junghwan biến thành một dòng nước ấm áp.

Anh nhướng mày, gõ cho cô một câu trả lời:" À... Cái gì?"

Bé con: 囧.

Bé con: "Em chỉ muốn hỏi anh, ngày mai anh có muốn ăn sáng cùng nhau không?"

Khóe miệng anh hơi cong lên, trả lời: "Được."

Một phòng khác cùng tầng của khách sạn.

Eunsim đang trốn dưới chăn trong chiếc váy ngủ, đôi mắt cô mở to khi nhìn thấy chữ "Được" được gửi đến trong không trung, trái tim cô nhảy lên một lúc, đang định trả lời tin nhắn, đầu dây bên kia nhắn tiếp.

Junghwan: Ngày mai cuối tuần, không có lịch làm việc. Em định dậy lúc mấy giờ?

Cô phồng má suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tám giờ đi. Ngủ nướng một chút Hehe ngủ nhiều"

"Ừm."

"Tám giờ anh sẽ qua đánh thức em dậy."

"..."

Bé con: "Không cần, lúc trước em thấy có một quán ăn sáng gần đây, em sẽ gửi địa chỉ cho anh sau, chúng ta gặp nhau ở quán lúc tám giờ rưỡi nhé? "

Junghwan: "Vì sao không cho anh đến phòng gọi em dậy."

Eunsim: "Vì..."

Junghwan: "Sợ đồng nghiệp của em sẽ nhìn thấy chúng ta ở bên nhau?"

Eunsim: "Vâng vâng."

Sau khi trả lời hai từ này, cảm thấy thấp thỏm lo âu, chọc ngón tay lên bàn phím màn hình cảm ứng của điện thoại di động:

"... Bạn trai, anh không vui sao? "

Junghwan:" Có chút."

Eunsim:"...QAQ"

Junghwan: "Ngủ đi bé con."

Eunsim:".Anh.. Ngủ ngon."

Junghwan: "Ngủ ngon."

*

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với anh, tiện tay đặt điện thoại bên cạnh gối, trợn tròn mắt, phát ngốc nhìn trần nhà.

Bây giờ cô vẫn còn hơi hoang mang.

Chỉ trong một ngày, Junghwan đã bắt được cô hoàn thành cuộc hội ngộ, ôm hôn, đồng thời cũng xác nhận quan hệ, tiến độ nhanh chóng, hành động rõ ràng, không chút cẩu thả, điều này thực sự khiến có chút choáng ngợp.

Mấy năm trước cô chậm chạp trì độn, còn anh thì điềm tĩnh, lý trí và biết kiềm chế, quan hệ của hai người vẫn luôn tươi mới và trong sáng.

Ai có thể ngờ rằng anh sau khi trở về từ nhiệm vụ này lại trở nên nhiệt tình và không kiềm chế như vậy.

Eunsim cảm thấy mình như một con vịt đột nhiên bị bỏ vào lò nướng, không hiểu sao lại bị nướng chín dọn lên bàn, chế biến thành món ngon khoái khẩu, bày ngay trước mặt anh.

Đêm lặng lẽ trôi qua trong tâm trạng vừa ngơ ngác vừa háo hức và hồi hộp này.

Mãi đến rạng sáng, mới ngủ thiếp đi.

*

Đúng tám giờ, chuông điện thoại reo đúng giờ.

Eunsim rất buồn ngủ, trở mình đang định ngủ tiếp, cô chợt nhớ ra mình có hẹn ăn sáng với đồng chí mới nhậm chức bạn trai.

Ngay lập tức, cô mở to mắt, giật mình tỉnh dậy, lao vào phòng tắm đánh răng rửa mặt thật nhanh.

Đơn giản trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy bình thường và ra ngoài.

Khi Eunsim đeo chiếc túi nhỏ chạy một mạch, đến gần quán điểm tâm đã hẹn, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp đứng ở ven đường từ xa.

So Junghwan, khuôn mặt đẹp trai đến mức quỷ thần khóc thét, bất kể xuất hiện ở đâu và khi nào, anh đều tuyệt đối là tâm điểm chú ý.

Lúc này, anh đang đứng cạnh một cửa hàng, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, phong thái lạnh lùng, khá lạc nhịp với pháo hoa phố phường sầm uất xung quanh.

Hầu như mọi người dân đến mua đồ ăn sáng đều không khỏi lặng lẽ nhìn anh.

Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chạy lon ton đến chỗ anh, đứng yên, cười nói:

"Huấn luyện viên, anh lại đến sớm mười phút."

Anh cúi đầu nhìn cô, nhướng mày:

"Em gọi anh là gì?"

"..." Được rồi, thói quen là một điều khủng khiếp. Cô thực sự đã gọi anh bằng xưng hô cũ lần nữa.

Mặt cô hơi nóng, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi."

Junghwan không nói gì nữa, dẫn cô gái nhỏ vào quán ăn sáng, ngồi xuống một chỗ cạnh cửa sổ.

Sau khi gọi món, nhân viên phục vụ đi chuẩn bị các món ăn.

Eunsim cảm thấy có gì đó không ổn, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện.

Thấy anh cụp mắt, sắc mặt nhàn nhạt, đang cẩn thận dùng khăn giấy lau cái bàn trước mặt cô.

Từ đầu đến cuối, anh không nói một lời nào, nhìn không ra bất kỳ dao động cảm xúc nào.

Đột nhiên, nhớ đến một vài tin nhắn WeChat cuối cùng từ đêm qua. Cô trở nên căng thẳng, ngập ngừng hỏi:

"Hôm nay tâm trạng anh vẫn không tốt lắm ạ?"

Cô nhớ tối qua anh nói rằng anh có chút không vui.

Bên kia bàn, Junghwan dừng lại. Hai giây sau, anh tùy ý ném khăn giấy sau khi lau bàn vào thùng rác, giọng điệu vẫn như thường, nghe không ra vui buồn:

"Khó khăn lắm mới có danh phận chính thức, kết quả bị con gái người ta giấu giếm không thể công khai, có thể tốt sao?"

Eunsim: "."

Bên kia, Junghwan nói xong, ánh mắt trực tiếp dừng trên mặt cô. Anh nói:

"Không định giải thích một chút, nói lời hay ý ngọt dỗ anh à?"

....








...._

 

______

________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro