Cạnh tranh công bằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_____

...

Khi cô rửa bát xong đi ra, Junghwan và Haruto vừa mới bước vào ngưỡng cửa từ bên ngoài tòa nhà đơn vị.

Đi tới cửa phòng 3208, không biết tại sao, nhưng Junghwan đột nhiên dừng lại, cúi đầu, ngửi vai và cổ mình.

Haruto khó hiểu hỏi anh: "Làm sao vậy?"

"Trên người tôi có mùi thuốc lá không?"

Ruto nghi hoặc cau mày, cúi người ngửi hai lần, nói: "Có chút, sao vậy?"

Anh ngay lập tức đứng ở cửa, không đi về phía trước.

Haruto: "Vào đi chứ."

"Mùi thuốc còn chưa tan."

Junghwan nói, "Đứng một lát chờ mùi bay đã."

Haruto nghe xong lời này, suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm. Anh ấy ngạc nhiên nhướng mày, nói:

"Từ khi nào cậu trở nên chú ý như vậy?"

Anh không cảm xúc nói:

"Trong nhà có hai đứa trẻ, khói thuốc không tốt cho sức khỏe họ."

"Được."
Haruto sửa sang lại quần áo, nói:
"Cậu cứ từ từ, tôi vào trước."

Nói xong liền chuẩn bị đi vào.

Tuy nhiên trước khi anh ấy có thể cất bước, đã bị một cánh tay chặn lại, dừng lại một cách nhẹ nhàng.

Ruto nhíu mày: "Lại sao nữa?"

"Tôi chưa vào, cậu cũng không được vào." Junghwan lười biếng nói, liếc anh ấy một cái,

"Ở đây với tôi."

Kẻ man rợ độc đoán này không chịu nói lý do, khiến phải bật cười vì sốc. Anh ấy mấp máy môi đang định nói, Eunsim trong nhà nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện, nghi hoặc đi tới.

Junghwan và Haruto một người cao 1m81, người kia cao 1m83, chỉ một người đứng đó thôi đã cảm thấy rất ngột ngạt, giờ họ đang cùng nhau đứng trước cửa nhà cô, giống như hai ngọn núi, ánh sáng bên ngoài hoàn toàn bị chặn lại.

Hơi sửng sốt, hỏi: "Hai người các anh đứng ở chỗ này làm gì?"

Junghwan: "Tôi vừa hút điếu thuốc, sợ ám lên em và Hanna, đợi bay mùi."

"Ồ."

Cô gật đầu, sau đó nhìn Haruto cạnh Junghwan,
"Cảnh sát Ruto, còn anh?"

Ruto chưa kịp trả lời, Junghwan đã lên tiếng trước, nói một cách bình tĩnh:

"Từ nhỏ tôi đã bám cậu ta, cho nên cậu ta phải ở cùng tôi."

Eunsim: "..."

Haruto: "..."

Hai người không nói nên lời, nhìn So Junghwan với ánh mắt "lão gia anh vui là được".

*

Hôm nay, Junghwan và Haruto ở lại nhà của Eunsim cho đến hơn hai giờ chiều.

Hai người đàn ông cùng Tiểu Han đọc truyện, hết cái này đến cái khác, còn tận lực đặt ông ngoại lên xe lăn, cõng ông cụ xuống tầng một, chậm rãi đi dạo trong khu dân cư một lúc.

Ông ngoại đã nhiều năm không nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Vừa ra khỏi khu nhà đơn vị, ông cụ thậm chí còn rơm rớm nước mắt vì kích động, mới lạ nhìn cái này cái kia.

Khoảng hai giờ rưỡi, Haruto nhận được cuộc gọi từ đội, nói có người đến tìm, muốn báo cáo tình hình với đội điều tra tội phạm.

Sau khi hiểu được một chút, anh ấy cất điện thoại, đứng dậy khỏi ghế sô pha, nói với cô:

"Simsim, tôi còn có việc phải làm, cho nên đi trước."

Cô gật gật đầu, đứng dậy tiễn anh ấy: "Cảnh sát Ruto anh cứ bận việc đi."

Haruto gọi Hanna lại, cúi xuống xoa đầu cô bé, dặn dò vài câu rồi nhìn Junghwan.

Anh ấy hất hàm: "Cậu không đi sao?"

"Tôi không xử lý vụ án."

Quá lười nói chuyện với anh. Anh ấy lại nhìn cô, mỉm cười, dịu dàng nói:

"Đúng rồi em, gần đây có một bộ phim đề tài quân sự mới, bình luận phim và danh tiếng đều khá tốt, chắc em sẽ cảm thấy hứng thú.
Tôi đã đặt mua hai vé xem phim mười giờ sáng ngày mai, đến lúc đó tôi tới đón em cùng đi xem."

"Anh đặt vé rồi sao?"

"Ừ."

"... Ồ, được."

Vé xem phim một khi đã phát ra thì không thể hoàn lại, cô gái nhỏ suy nghĩ một chút, cũng không thể từ chối Haruto, liền gật đầu, cười đồng ý.

Không ngờ vừa dứt lời, bên cạnh lại có một ông lớn không vui.

Junghwan hơi mím đôi môi mỏng, lạnh lùng nói:
"Được cái gì, không được đi."

Ruto nghe vậy sắc mặt tối sầm lại: "Cậu dựa vào cái gì không cho cô ấy đi? Tại sao cô ấy không thể đi?"

Eunsim: "Phải đó huấn luyện viên, tại sao em không thể đi?"

Junghwan: "Ngày mai em không có việc gì muốn làm sao?"

Eunsim: "Không có."

Junghwan mặt vô cảm: "Sao lại không. Em không cần ở cạnh tôi à?"

Eunsim: "."

Haruto: "."

Haruto kinh ngạc đỡ trán. Anh ấy thực sự không ngờ rằng đại ma vương nổi tiếng với quyết tâm sắt đá, trí tuệ và tàn nhẫn này lại có một đức tính tốt như vậy trước một cô gái nhỏ như Kang Eunsim .

Kết hợp giữa sự trẻ con, ảo tưởng và sự vô lý, trông giống như một con gấu nhỏ cùng lắm là ba tuổi.

Cô trầm mặc, nhẹ giọng nói: "Khi nào anh trở về Seoul?"

Junghwan: "Nếu không có việc gì ở bên kia, tôi muốn ở lại đợi đi cùng với em."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Eunsim đỏ bừng khi nghe như vậy, ân cần thương lượng với anh:

"Vậy anh còn nhiều thời gian, lần sau em ở cùng với anh được không?"

Bộ phim mà cảnh sát Ruto đề cập có danh tiếng tốt, cô có chút hứng thú với những bộ phim có chủ đề quân sự.

Junghwan nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trong mắt ẩn giấu sự mong đợi, ý thức được điều gì đó, nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn đi xem phim?"

Cô do dự, rồi chậm rãi gật đầu.

Anh im lặng hai giây, rồi nhẹ nhàng nói: "Được, tôi đi với em."

Haruto: "Ai mẹ nó nói muốn mời cậu đi cùng?"

"Ai mẹ nó cần cậu mời?"

Junghwan liếc Ruto với ánh mắt không thiện cảm, một lúc sau mới miễn cưỡng thốt ra mấy chữ:

"Cậu chọn rạp chiếu phim nào, số ghế nào."

Một phút sau, Junghwan đã đặt vé thành công trên ứng dụng di động, tự trả tiền mua vé xem phim.

Ruto liếc nhìn đồng hồ, mỉm cười với Eunsim, nói "Ngày mai gặp" rồi mở cửa rời đi.

Sau khi chứng kiến tất cả những gì vừa xảy ra, Tiểu Han cầm cây bút màu nước của mình và thở dài, trong đầu lo lắng nghĩ:
Anh xinh đẹp hung dữ rõ ràng cũng thích chị Simsim.

Mình nên làm gì đây, anh Haruto rất tốt, anh xinh đẹp hung dữ cũng không tệ.

Nhưng chỉ có một chị Simsim.

Vấn đề là, mình nên chọn anh trai nào làm chồng của chị Eunsim đây?

*

Khi đi rửa mặt, cô đi ngang qua nhà bếp, đang dùng thìa khuấy nồi nấu cháo. Nhìn thấy cô, Mẹ thuận miệng hỏi:

"Mẹ nghe Tiểu Hanna nói, hôm nay con muốn cùng huấn luyện viên của con và cảnh sát Haruto đi xem phim hả?"

Cô bị nghẹn, vừa bóp kem đánh răng trên bàn chải, vừa khô khan trả lời mẹ:
"Dạ."

"Đi đi. Người trẻ tuổi các con, hiếm khi có một kỳ nghỉ, đi chơi một chút với bạn cũng khá tốt."

Bà mỉm cười, sau đó nhớ ra điều gì đó, nói: "Đúng rồi, chiều hôm qua mẹ mua một ít dâu tây, con rửa sạch mang theo, lúc xem phim lấy ra ăn."
.

Chín giờ sáng, vừa mới từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc áo khoác màu be, điện thoại đột nhiên vang lên, biểu thị có tin nhắn mới.

Cô chớp mắt, cầm điện thoại lên kiểm tra, là một tin nhắn WeChat mới.

Ánh mắt nhất thời lóe lên, trong lòng run lên, đưa ngón tay ấn vào.

Junghwan:[ Chuẩn bị xong chưa?]

Eunsim: [Huấn luyện viên, em vừa thay quần áo.]

Junghwan:[Ồ.]

Cô suy nghĩ một lúc, sau đó gõ chữ dò hỏi: [Bây giờ anh đang ở đâu?]

Junghwan:[ Dưới lầu nhà em.]

"..." Eunsim ngẩn người, ôm điện thoại chạy tới bên cửa sổ, vén rèm nhìn xuống lầu.

Quả nhiên, một người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh cây ngô đồng trong tiểu khu cũ, ánh bình minh mờ ảo tạo thành một vầng hào quang nhẹ xung quanh bóng dáng của anh.

Đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, tay kia cầm điện thoại, vẫn cụp mắt xuống, tựa hồ nhận ra ánh mắt, anh lười biếng nhướng mi nhìn về phía bệ cửa sổ trên lầu bốn.

Mặt trời mùa đông không chói mắt, nhưng anh theo thói quen ngước mắt lên liền nheo mắt lại, ánh mắt sáng ngời chiếu vào cô, hơi nhướng mày.

Khóe mắt đuôi mày, quyến rũ tùy ý không thể diễn tả.

Eunsim bị anh nhìn chằm chằm, tim đập lỡ nửa nhịp, đỏ bừng mặt, hoảng loạn rụt cổ về.

Nhắn lại cho anh: Anh đợi em một lát, em xuống ngay.

----Ừm.

Sau khi trả lời tin nhắn, Junghwan bóp mẩu thuốc lá và ném vào thùng rác. Sau khi chờ đợi tại chỗ khoảng năm phút, một loạt tiếng bước chân nhẹ vang lên trong tòa nhà đơn vị phía sau anh.

Anh quay lại.

Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo khoác màu be, quần jean bó sát, vai đeo chiếc túi nhỏ màu hồng, tà áo lộ ra ngoài, bắp chân cân đối thẳng tắp, duyên dáng đáng yêu.

Tóc của cô dài hơn một chút, phần đuôi tóc mềm mại nhẹ nhàng chồng lên khăn quàng cổ, đôi mắt to trong veo, liên tưởng đến động vật nhỏ có lông.

Khi Junghwan nhìn thấy cô, khóe miệng anh vô thức nhếch lên, tạo thành một vòng cung.

"Huấn luyện viên."

Cô cũng cười ngọt ngào với anh, "Mười giờ chiếu phim, từ nhà em đến rạp chiếu phim không đến 20 phút, sao anh đến sớm thế?"

Junghwan cười khẩy: "Nếu không đến sớm hơn, sẽ có người nhanh chân đến trước."

Eunsim:?

Cô bị người đối diện này làm cho bối rối, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói, bình tĩnh nói:

"Đang định gọi cho em, kết quả em đã xuống rồi."

Cô kinh ngạc quay đầu lại, Junghwan liếc nhìn từ khóe mắt. Là Haruto.

Viên cảnh sát trẻ tuổi mặc một chiếc áo khoác dài màu xám, dáng người cao thẳng tạo thành một đường nét ngay ngắn, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, một người đàn ông khiêm tốn và lịch lãm.

Haruto đi thẳng đến chỗ hai người họ, nhìn Junghwan, tùy ý chào hỏi:

"Tới sớm vậy."

Junghwan lười biếng nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười:

"Không còn sớm, so với cậu sớm hơn hai mươi phút."

Haruto ngoảnh mặt làm ngơ trước sự kỳ lạ âm dương này.

Anh ấy hơi giơ tay phải lên, đem túi điểm tâm trong tay đưa cho Eunsim, bình tĩnh nói:

"Eunsim, đây là tôi thuận tiện mang sữa và bánh rán cho em, nhân lúc còn nóng em ăn đi."

"Cô ấy không thích đồ nhiều dầu mỡ, đặc biệt là bánh rán chiên."
Junghwan uể oải nói,

"Mấy ngày nay không phải ngày nào cậu cũng tới chỗ dì sao, dì không nói với cậu?"

"..." Sắc mặt Haruto hơi biến.

Anh khẽ mỉm cười, sau đó giống như có ma lực, từ đâu đó lấy ra một túi đồ ăn sáng đưa cho cô gái nhỏ bên cạnh,

"Tôi mua cho em sữa đậu nành và bánh bao trứng, ăn đi."

Eunsim: "..."

Đại lão gặp đại lão, khí tức va chạm, đối đầu vô hình, áp suất không khí xung quanh giảm xuống vài độ, cực kỳ khó chịu.

Eunsim mơ hồ cảm nhận được bầu không khí khó xử, ho khan một tiếng, cười nói:
"Cảm ơn, nhưng mà ở nhà em đã ăn xong bữa sáng, hai anh tự ăn đi."

Chín giờ bốn mươi lăm, còn mười lăm phút nữa là chính thức chiếu phim, ba người trẻ tuổi đến rạp chiếu phim lớn nhất.

Sau khi lấy vé, Junghwan nhìn vào số ghế.

Ba vé là số 7 ở hàng 6, số 8 ở hàng 6 và số 9 ở hàng 6.

Anh phân phát vé "số 7" cho cô, giữ "số 8" cho mình, cuối cùng ném vé số 9 cho Haruto.

Haruto bất lực mà nhìn anh: "Số 8 là tôi đặt."

Junghwan: "Ồ."

Haruto: "?"
"Trả lại cho tôi."

Junghwan trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, bình tĩnh nói:

"Bao nhiêu tuổi rồi còn tranh giành vị trí, Haruto, cậu có ấu trĩ hay không?"

Haruto trực tiếp bị chọc giận, cười: "So Junghwan, rốt cuộc ai ấu trĩ?"

"Được rồi được rồi! Dừng lại!"

Eunsim giơ một bàn tay nhỏ, ngắt lời tranh luận của hai người đàn ông.

Cô vươn tay giật lấy "số 8" từ tay Junghwan, sau đó đặt số 7 của mình vào tay anh, bình tĩnh nói với hai người:

"Mẹ bảo em mang trái cây đến, để mọi người thuận tiện ăn, cho nên em ngồi ở giữa, các anh có phản đối không?"

Haruto cong môi: "Không có."

Junghwan không nói gì, biểu lộ sự đồng ý bằng một khuôn mặt lạnh lùng.

Thấy vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười:

"Được, chúng ta vào thôi."

Bộ phim này kể về một số cô gái trẻ từ khi vào quân doanh đến khi dần dần trở thành một người lính bộ đội đặc chủng, câu chuyện cô đọng, có cao trào thay nhau, kéo dài trong hai giờ, toàn bộ quá trình không nghỉ ngơi.

Eunsim xem một cách thích thú, cho đến khi kết thúc bộ phim, cô vẫn đang nhớ lại tình tiết của bộ phim vừa rồi.

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, cô ném túi ni lông đựng dâu tây vào thùng rác, thản nhiên nói:

"Người huấn luyện viên trong phim giỏi quá, hai lần đoạt bằng khen hạng hai."

Anh ấy nghe vậy cười nói: "Cũng không tệ."

Cô quay đầu nhìn anh ấy, đột nhiên có chút tò mò:
"Haruto, cảnh sát các anh hẳn là cũng có các loại khen thưởng đúng không?"

"Ừm." Ngữ khí Haruto bình tĩnh nói:

"Giống tôi, bình thường. Chỉ ba lần đạt được công trạng hạng hai và hạng nhất, hai lần đạt được hạng hai anh hùng mẫu mực. Vẫn nên tiếp tục làm việc chăm chỉ."

Eunsim trố mắt: "Cảnh sát Ruto, anh quá khiêm tốn rồi."

Lời vừa dứt, Junghwan bên cạnh cũng lên tiếng. Anh thản nhiên nói:

"Giống tôi, càng bình thường. Cũng chỉ ba lần đạt bằng khen hạng ba, bốn lần lập công hạng nhì, hai lần lập công hạng nhất, ba lần thi đặc công toàn quân hạng đặc biệt. Vẫn còn nhiều chỗ cần cải thiện."

"..."

Lúc này, hai cô gái trẻ lẳng lặng đi qua sau lưng cô, nhỏ giọng bàn luận sôi nổi: "Oa, hai anh này đẹp trai quá, thật là một màn so tài lớn!"

Eunsim: "..."








....



_______





______________












Mỏi tay quá ikkkkkkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro