Cơ Duyên nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Sau kỳ thi đại học, bữa tiệc tri ân thầy cô là điều bắt buộc phải có của mỗi lớp tốt nghiệp. Bữa tiệc tri ân của lớp 12-1 sẽ được tổ chức vào buổi tối ba ngày sau.

"Ồ, nói dễ nghe thì gọi là tiệc tri ân thầy cô, không phải là tiệc chia tay sao?"

Nghe điện thoại, Dalia buồn bã thở dài, không giấu nổi tiếc nuối, nói: "Eunsim, mình buồn quá, buổi sinh hoạt lớp cuối cùng mình cũng không về được."
"Nếu không mình lập tức đặt vé lén trở về?"

"Hai tiếng nữa là bắt đầu tiệc tri ân, đừng nói là bay, ngay cả cậu ngồi tên lửa lên mặt trăng cũng không kịp."

Bả vai Dalia đột nhiên trùng xuống, thê lương nói: "Đúng vậy."

"Được rồi, đừng buồn." Eunsim kiên nhẫn mềm mỏng dỗ dành:

"Ngoan ngoãn ở lại, chuẩn bị cho tháng sau cậu thi IELTS, biết chưa."

"OKK." À mình có việc phải làm, tạm thời không nói chuyện với cậu nữa."

"Vậy cúp máy. "Mình cũng đi thay quần áo."

Vừa định cúp máy, đầu dây bên kia đột nhiên lại nhỏ giọng nói: "Này! Đợi đã!"

Cô nghi ngờ, lại đưa tai lại gần điện thoại: "Hả?"

Dalia ấp úng, lời nói của cô ấy lấp lửng, nửa ngày cũng không nói gì.

Bây giờ rất ngạc nhiên. Dalia luôn là người thẳng tính, nói một là một hai là hai, hiếm khi e ngại và vướng bận như thế này.

Cô hỏi: "Cậu muốn nói gì?"

Bên kia im lặng mấy giây nữa. Một lúc sau, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi thở ra, giống như đã hạ quyết tâm, cuối cùng lấy hết dũng khí nói:

"Trước đây các cậu đều chăm chú vào việc chuẩn bị cho kỳ thi, mình còn chưa kịp hỏi cậu... Yohan có thi đại học không?"

"Yohan? Không có. Cậu ấy học đến học kỳ hai liền bỏ học, nghe nói theo bố đến bên kia cảng buôn bán hàng tiểu ngạch rồi."

"À."

"Cậu vô cớ hỏi thăm Yohan làm gì"

Dalia tặc lưỡi, ho khan để che đậy, nói: "Chỉ, chỉ tùy tiện hỏi chút thôi."

"Dalia, cậu không phải có ý với Yohan chứ..."

"Cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn! Mình không có. Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tạm biệt."

Cô giơ điện thoại di động lên, hai cánh tay buông thõng xuống. Nhìn cái tên trong danh bạ, trong lòng cô tràn ngập kinh ngạc và nghi hoặc, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Không hiểu tại sao Dalia lại thích Yohan.

*

Tiệc tri ân thầy cô của lớp 12-1 diễn ra ở một nhà hàng.

Buổi tối bảy giờ, đúng giờ đến địa điểm ăn uống.

Ăn trong hội trường không tiện, ban tổ chức lớp rất ân cần, còn đặc biệt đặt một chiếc bàn tròn lớn có thể chứa bốn phòng riêng.

Eunsim với lớp trang điểm giản dị và kiểu tóc đuôi ngựa sạch sẽ, không khác gì trước kỳ thi đại học.

Nhưng, mặc dù vậy, cô vẫn là tâm điểm chú ý nhất trong bữa tiệc tri ân giáo viên.

Con trai lén theo dõi, con gái cũng lặng lẽ quan sát. Khuôn mặt Eunsim thực sự đặc biệt, ngũ quan lộng lẫy, các đặc điểm trên khuôn mặt vốn dĩ có tính công kích nhưng lại cố tình thu vào trên khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt ôn nhu bình thản, khi cô ngước nhìn bạn, bạn sẽ không khó chịu chút nào, chỉ biết thở dài rằng sao trên đời lại có một cô gái xinh đẹp như vậy.

Thanh tú như hoa sen mới nở trên mặt nước, chẳng cần trang điểm đeo trang sức, cũng đủ đẹp mắt.

Cô gái như vậy được thượng đế yêu thích, ghen tị với cô dường như cũng là một tội lỗi.

Một lúc sau, hầu như tất cả học sinh đã đến đông đủ, ban cán sự lớp cũng mời giáo viên từng bộ môn vào chỗ.

Mở đầu tiệc tri ân thầy cô là giáo viên chủ nhiệm, với tư cách là người đại diện cho thầy cô gửi lời chúc đến học sinh.

"Các bạn học sinh, kỳ thi đại học đã trôi qua. Nhìn lại ba năm cấp ba, chúng ta không chỉ là thầy trò mà còn là đồng đội kề vai chiến đấu, mọi người đã vất vả rồi."

Tiếng vỗ tay vang như sấm.

Sau tám giờ tối, tiệc tri ân thầy cô sắp kết thúc. Sau khi các cô gái ăn xong liền ăn tráng miệng

Cô nuốt miếng bánh ngọt cuối cùng, ngây ngốc ngồi ở chỗ của mình.

Bên tai có tiếng bàn tán xôn xao, các bạn học bàn tán ai lớp nào được tỏ tình, ai sắp đi nước ngoài.

Những cái tên xuất hiện trong tin đồn, chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ ai trong số đó. Cô có chút buồn chán, uống hai ly nước trái cây, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Nói phòng riêng có thể chứa 60 người, lại chỉ có một toilet, rõ ràng cung vượt quá cầu. Cô liếc nhìn hàng dài nhỏ ở cửa, trầm mặc, không còn cách nào rời khỏi phòng tìm đường khác.

Lầu bốn của nhà hàng là quán trà, lầu này thực khách đã ít, nhà vệ sinh cũng trống không.

Sau khi rửa tay, đi xuống lầu trở về phòng riêng, trên đường nhận được tin nhắn của Dalia. Cô lấy điện thoại ra xem, đang gõ tin nhắn trả lời thì không để ý suýt đụng phải người nào đó.

Mùi rượu xộc lên mũi.

Eunsim sững người, vội vàng cất điện thoại và ngẩng đầu lên. Trước mặt là người thanh niên đeo kính không gọng, dáng người cao gầy, sau khi uống rượu, đôi gò má trắng nõn gầy gò ửng hồng, đồng tử thâm thúy, yên lặng nhìn cô.

"Kang Eunsim?" Jaehyuk hỏi, như thể không chắc đó là cô.

"Ừm, là mình."

Nhìn thấy bộ dáng cậu ta, có chút lo lắng, thăm dò hỏi: "Cậu ổn không?"

Jaehyuk dường như không nghe thấy cô hỏi, lại nói: "Kang Eunsim , mình có chuyện muốn nói với cậu."

"Cậu nói đi."

Jaehyuk: "Mình thích cậu."

"..."

Nghe thấy bốn chữ này, cô sinh ra phản ứng đầu tiên trong đầu là cậu ta uống say. Bất đắc dĩ nói:
"Jaehyuk, cậu uống nhiều rồi, đừng nói nhảm."

Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói:
"Mình không nói nhảm. Mình rất nghiêm túc."

Khi lời nói rơi xuống, Eunsim sững sờ, kinh ngạc không nói nên lời.

"Mình thích cậu từ, từ năm lớp 10 rồi."

Rượu nổi lên, đầu óc không minh mẫn, cậu lắc đầu thật mạnh, chậm rãi nói tiếp:
"Mấy năm trước chúng ta bận rộn học tập, hiện tại kỳ thi đại học đã kết thúc, mình nghĩ... Eunsim, mối quan hệ của chúng ta, có thể tiến xa hơn được không?"

Cô im lặng một lúc, sau đó bình tĩnh nói: "Chúng ta là bạn bè, nhưng sẽ không trở thành người yêu."

"Tại sao?"

"Bởi vì mình không có tình cảm với cậu."

Nói xong, cô xoay người chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, ngay khi vừa di chuyển, cổ tay cô bị siết chặt, bị Jaehyuk chộp lấy.

"Eunsim, cậu đừng tức giận, nếu cậu không muốn làm bạn gái của mình, vậy chúng ta tiếp tục làm bạn bè."

Đầu Jaehyuk đau như búa bổ, bối rối đến mê muội, tự nhủ:
"Mình có thể đợi cậu, cậu đừng nóng giận, đừng đi......"

Con trai sau khi uống rượu rất sung sức, người luôn dịu dàng, đã không còn biết phân nặng nhẹ và đúng mực, năm ngón tay nắm lấy cánh tay cô đau âm ỉ và tê dại. Cô mạnh mẽ vùng vẫy: "Cậu làm gì vậy? Thả mình ra..."

Cậu không những không buông tay mà còn dùng sức kéo cô gái trước mặt, vươn tay ôm lấy cô.

Hành động này ngay lập tức khiến cảm xúc của Eunsim chuyển từ kinh ngạc sang tức giận. Cô cau mày, dùng hết sức đẩy Jaehyuk ra.

Chàng trai thanh tú bước đi lảo đảo, loạng choạng lùi lại hai bước. Khi đứng yên dựa vào tường, khó khăn ngước mắt lên nhìn cô lần nữa, trong tầm nhìn cậu ta chỉ có một bóng dáng không quay đầu lại.

"..." Jaehyuk bị rượu làm cho nửa tỉnh nửa mê, vừa hối hận vừa khó chịu, chán nản ngã xuống đất dựa vào tường.

*

Sau bữa tiệc tri ân thầy cô, Jaehyuk đã gọi cho cô ba lần.

Cô không trả lời bất kỳ cái nào.

Sau đó, cậu ta lại gửi một tin nhắn khác, nội dung là:
( Tối hôm đó mình uống nhiều quá, Eunsim, thực xin lỗi. Mong cậu tha thứ cho mình. 】

Hứa Phương Phỉ nằm trên bàn học, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, suy nghĩ suốt hai giờ. Lúc chạng vạng, có tiếng cãi vã dữ dội lẫn lộn với tiếng khóc hoảng sợ của trẻ con, cắt ngang suy nghĩ của cô-

"Con khốn, cho rằng trốn ở chỗ này là tao không tìm được mày sao?"

"Anh làm gì ở đây? Cút đi!"

"Tao bảo mày lấy tiền, mày điếc à?"

"Tôi còn phải nuôi con, tiền đâu đưa cho anh! Muốn tiền thì anh cứ giết tôi rồi đem bán đi!"

"Đừng tưởng rằng tao không dám!"

"A a a, bố, bố không được đánh mẹ..."

Tiếng cãi cọ càng lúc càng to, chỉ trong vài phút đã biến thành lời mắng mỏ.

Bàn ghế đều bị xê dịch phát ra âm thanh chói tai, sau đó là tiếng xoong nồi đập vào nhau khiến bé gái sợ hãi khóc lớn hơn, tê tâm phế liệt.

Cô cau mày, nhanh chóng nhận ra tất cả những giọng nói này đều phát ra từ tầng một. Cô đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ.

Mẹ cũng nghe thấy những tiếng động đó, đang nhìn về hướng cửa đóng, vẻ mặt lo lắng.

"Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Bà mẹ đơn thân ở tầng dưới."

Bà định mở cửa đi xuống lầu, nhưng bị cô ngăn lại.

"Mẹ."

Bà nhìn cô

Eunsim biết bà mẹ đó là một người nghiện ma túy nên cô không thể nói thẳng với mẹ mình. Ánh mắt cô phức tạp, nói:
"Mẹ đã dạy con, không được xen vào chuyện của người khác."

Ngay khi giọng nói rơi xuống, một tiếng người phụ nữ hét lên từ dưới lầu.

Eunsim nhắm mắt rối rắm vài giây, cuối cùng lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.

Cảnh sát điều động cảnh sát hiệu suất rất cao, một lúc sau xe cảnh sát đã đến.

"Mẹ kiếp, anh làm cái gì vậy anh cảnh sát!"
Thái độ của người đàn ông đột nhiên thay đổi 180 độ, cười nịnh nọt,

"Cảnh sát, tôi là một công dân đàng hoàng, tôi chỉ là vừa cãi nhau với vợ, cùng lắm là tranh chấp gia đình thôi, không đến mức đeo thứ này chứ!"

"Đừng nói nhảm nữa!"
Nam cảnh sát chỉ dùi cui của mình, lạnh giọng quát lớn, "Đi theo chúng tôi một chuyến."

Người đàn ông không biết phải làm gì, chửi rủa bị áp giải đi.

Bị đánh đến bầm tím mặt mũi, nhưng cô ta vẫn quan tâm đến con gái còn nhỏ, quay đầu nhìn bên cạnh, lo lắng nói:
"Đồng chí cảnh sát, con gái tôi còn nhỏ, anh đưa tôi đi, con bé biết làm sao?"

Nữ cảnh sát: "Con bé không có người thân nào khác sao?"

"Bố mẹ tôi đã từ tôi từ lâu...Xin đồng chí cảnh sát đừng bắt tôi, tôi còn phải chăm sóc con gái mình..."

Lúc này, trong hành lang, Eunsim nói "Khoảng thời gian này Hanna có thể ở nhà em."

Cô ấy quay đầu nhìn, ánh mắt cảm kích, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn..... cảm ơn em."

Xe cảnh sát bấm còi inh ỏi rời khỏi sân số 9.

Cô bước vào căn nhà cho thuê lộn xộn, tìm thấy Hanna trong góc phòng tắm. Cô gái nhỏ đang ôm một con búp bê bẩn thỉu, run rẩy, như là cực kỳ sợ hãi, cả người run rẩy không kiểm soát được.

"Hanna, về nhà với chị, được không?"

Cô bé do dự một lúc, rồi gật đầu với cô.

..


****

. Hanna ghé trên vai cô cùng cô xem báo, đột nhiên, cô bé chớp mắt, bất ngờ hỏi: "Chị Simsim, chị nói xem, tại sao chúng ta phải sống?"

Cô sửng sốt, cảm thấy kỳ lạ, đưa tay xoa nhẹ đầu cô bé, nhỏ giọng nói:
"Sao em lại hỏi như vậy?"

"Bởi vì em đã suy nghĩ thật lâu."

Vẻ mặt gái nhỏ ngây thơ vô tội, nghiêng đầu, ngữ khí vô cùng chân thành nói: "Em phát hiện, hình như em không nghĩ ra được sống có ích lợi gì."

Eunsim nhéo tai cô bé:
"Sống thật tốt, em mới có thể ăn nhiều món ngon, ngắm nhiều phong cảnh đẹp, kết bạn với nhiều bạn nhỏ đáng yêu, những thứ này không phải là ích lợi sao?"

Ánh sáng trong mắt Hanna mờ đi, cô bé cúi đầu, thanh âm càng lúc càng yếu ớt:
"Nhưng mà, sống thực sự rất mệt mỏi rất khó khăn, vất vả như vậy."

"Em bây giờ còn nhỏ, chờ khi lớn lên sẽ có tín ngưỡng, có thể vững vàng mà sống."

Cô bé tò mò nhìn cô: "Tín ngưỡng là gì?"

suy nghĩ một chút, trả lời bằng trình độ hiểu biết của chính mình:
"Tín ngưỡng à, đó là cái gọi là sức mạnh tinh thần."

"Em không hiểu." Cô bé cũng không hiểu nữa, ôm cổ cô, bĩu môi nhỏ giọng nói: "Chị Simsim, chị cho em một ví dụ đi. Tín ngưỡng của chị là gì?"

"Kỳ thật chị cũng là người hoang mang."

Cô nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời xa xăm, chậm rãi nói:

"Nhưng mà, trước kia có người nói với chị, khi em hoang mang dao động, hãy nhìn xuống mặt đất dưới chân mình, đó là tín ngưỡng đã được khắc vào xương máu của mọi người."

Mỗi bước chúng ta đã đi qua, lưu lại mỗi dấu chân, đều sẽ được nó khắc ghi và ghi nhớ.

Nó cũng sẽ nâng đỡ chúng ta suốt cuộc đời, vượt qua mỗi mùa đông lạnh giá.

*

......

.......

Cô đã ghi danh vào Học viện Kỹ thuật Quân sự Quân đội Giải phóng Nhân dân, cũng được phê chuẩn trúng tuyển trước theo đợt.

Học viện Kỹ thuật Quân sự có trình độ toàn diện, được xếp hạng ba trong số tất cả các trường cao đẳng và đại học quân sự trong cả nước, bởi vì địa điểm của trường nằm ở Seoul, nên còn được gọi tắt là trường quân sự Seoul

Vào cuối tháng Bảy, Hứa Phương Phỉ nhờ bác cả và bác gái của cô chăm sóc ông ngoại và Hanna trong nhà tạm một thời gian, sau đó đi theo mẹ, dùng hai vé máy bay Haruto đưa đến thảo nguyên.

Bầu trời xanh trong vắt, mây trắng ngàn cuộn, dê bò thành đàn, đồng cỏ xanh tươi như biển, đẹp đến mức không nên thuộc về thế gian.

Gió trên đồng cỏ thổi qua,nhìn lên bầu trời xanh. Cho đến nay, cô cuối cùng đã hoàn thành ước định với bố mình.

*Ngày tháng trôi qua nhẹ nhàng êm đềm.  Đã hơn 1 năm

Vào cuối tháng Tám, cô cùng mẹ bắt chuyến tàu cao tốc đến.

Hai mẹ con xếp túi lớn túi nhỏ lên giá hành lý, loay hoay di chuyển thì vô tình khuỷu tay va phải hành khách bên cạnh.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Cô gái, không làm cô bị thương chứ?"

"Không sao."
Nói chuyện là một cô gái trẻ tuổi cao gầy, mặc váy dài trơn màu, dưới hàng lông mày lá liễu mong manh là một đôi mắt hạnh nhân trong vắt phẳng lặng.

Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, trang điểm nhẹ, khi nói chuyện ánh mắt theo thói quen nhìn đối phương, không chút biểu lộ rụt rè, hào phóng mà tao nhã.

Chỉ trong nháy mắt, người đẹp đã kéo vali rời đi, bước vào hàng ghế ghế hạng nhất ở đầu xe.

Eunsim sững sờ nhìn chằm chằm bóng dáng đó.

Khuôn mặt đó... hình như cô đã thấy ở đâu rồi. Cô cau mày.

Bà liếc nhìn con gái, nghi ngờ: "Sao vậy?"

"Không có gì ạ."

"Uống nước đi."

Cô cầm lấy bình và nhấp một ngụm, chỉ trong vài giây, trong đầu hiện lên một hình ảnh tuyên truyền cực lớn: Trời xanh mây trắng, cỏ xanh, thảo nguyên bao la, người phụ nữ hôn gió...

Cô đột ngột quay đầu lại và nhìn về hướng ghế hạng nhất.

Nhớ ra.

Người đẹp đó chính là họa sĩ trẻ Mina.

Lạ thật, một họa sĩ trẻ xuất sắc như vậy sao có thể chạy đến nơi hỗn loạn lạc hậu như Iksan... Chẳng lẽ là tìm cảm hứng sao?

Suy nghĩ mãi cũng không được, xoa xoa thái dương, gạt câu hỏi không liên quan này ra khỏi đầu.

Tình cờ gặp họa sĩ, tình tiết nhỏ lật giở chương hồi.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô rời Iksan đến thành phố lớn học tập nên có chút hưng phấn.

"Quý khách thân mến, trạm cuối của chuyến tàu này - Trạm ga Seoul, đã đến, xin vui lòng mang theo hành lý và tư trang của mình, xuống xe một cách có trật tự..."

Cô cùng mẹ xuống xe, theo đám đông ra khỏi sân ga, nhìn xung quanh.

.

Cô liếc nhìn những biển hiệu cao ngất kia một lượt, sau đó quay đầu lại, thoáng nhìn thấy một màu xanh ô liu tươi mát thẳng tắp, cực kỳ bắt mắt.

Màu xanh ô liu đó cao khoảng 1m8, mặc một bộ đồng phục mới kiểu đầy đủ, khuôn mặt điển trai, ít khi nói cười. Bên cạnh người này là một số binh lính và sĩ quan mặc đồ ngụy trang thông thường, một trong những người lính giơ tấm biển có chữ đỏ trên nền trắng, ghi:
【 Học viện Kỹ thuật Quân sự Quân đội Giải phóng Nhân dân, điểm đón 】 .

Bên trái mấy người họ, ba biển số xe bắt đầu bằng chữ đỏ, những chiếc xe buýt quân sự xếp hàng ngay ngắn, đậu bên vệ đường.

Cô chớp mắt, do dự hai phút rồi ngập ngừng bước về phía trước.

Lúc này, một sĩ quan quân đội trẻ tuổi mặc quân phục ngụy trang nhìn thấy cô liền hỏi:
"Xin chào bạn học, bạn có phải là sinh viên năm nhất của Công nghiệp Quân sự Seoul không?"

"Đúng ạ."

Viên sĩ quan có ngoại hình anh tuấn, mắt một mí, sống mũi cao, độ nhận diện rất dễ nhận ra, trên vai đeo một sọc ba sao, là thượng úy. Anh ta đưa tay ra với vẻ mặt nghiêm túc:
"Mời cho tôi xem giấy nhập học và báo cáo kiểm tra y tế của bạn."

Cô nhanh chóng lấy từ trong cặp sách ra hai thứ, đưa qua.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, đối phương nói:
"Không có vấn đề. Bạn học Kang Eunsim, lên xe bên kia. Xe đầu tiên."
"Mẹ em có thể đi cùng không?"

"Xin lỗi, bố mẹ chỉ có thể tiễn đến đây."

Quân lệnh như núi, không thể trái lệnh. Không còn cách nào khác, chỉ có thể từ trong tay mẹ lấy lại vali, lưu luyến không rời nói:
"Mẹ, con đi đây. Mẹ mau trở về đi."

Mẹ cô hai mắt đỏ bừng, vươn tay gắt gao ôm lấy con gái:
"Bảo trọng đấy, nha đầu."

Sau khi từ biệt mẹ, đặt hành lý của mình vào cuối xe buýt, sau đó quay người lên xe buýt. Sau khi leo lên cầu thang, cô nhìn lên và thấy xe buýt đã gần đầy, có rất nhiều người, không có cô gái nào khác ngoài cô.

Vì vậy, ngay khi hình bóng của cô xuất hiện, tất cả các chàng trai đều nhìn cô chằm chằm.

"..."

Hàng chục cặp mắt dõi theo. Cô thật xấu hổ. Cúi đầu, bước nhanh về phía trước, tìm một chỗ trống ở hàng sau, yên lặng ngồi xuống.

Lúc này đã có một nam sinh phía trước quay đầu, lặng lẽ liếc nhìn hướng phía sau cô, chỉ thấy không thể tin được. Cậu ta thấp giọng nói với người bên cạnh:
"Tôi không có nhìn lầm chứ, cô gái kia xinh đẹp ngọt ngào như vậy, thế mà thi vào trường quân đội?"

"Trường quân đội rất ít nữ sinh, Công nghiệp Quân sự Seoul càng nổi tiếng là miếu hoà thượng."
Nam sinh bên cạnh trầm giọng đáp:

"Năm nay học viên mới có được một mỹ nhân như vậy, chúng ta thật may mắn."

Trước khi người trước có thể trả lời, một lời khiển trách sắc bén vang lên:

"Ai cho phép các cậu châu đầu ghé tai?"

Hai thiếu niên thoáng chốc im lặng.

"Nghe tôi nói rõ đây." Sĩ quan mắt một mí lạnh lùng nhìn chằm chằm:

"Ngay từ ngày đầu tiên nhập học, thân phận của mọi người là quân nhân! Kỷ luật nghiêm minh, bất luận có nhu cầu cần thiết gì cũng nhất định phải báo cáo! Không cho phép ngoại lệ! Rõ chưa?"

Mọi người đồng thanh: "Đã rõ!"

"Nếu lại bị tôi phát hiện không chấp hành quân lệnh, lập tức thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi! Rõ chưa!"

"Đã rõ!"

Một lúc sau, xe lính nổ máy, rẽ vào một khúc cua, lái sang đường, vững vàng đi về hướng khu công nghiệp quân sự.

* Thấy xe quân sự đi tới, lính gác cổng giơ tay ra hiệu ngăn lại, kiểm tra thấy đúng mới cho đi. Bánh xe vượt qua hàng rào, chở một đoàn tân binh tiến vào cổng trường.

Trên đường đi cho đến khi xe dừng lại, trong xe im lặng, không ai nói chuyện.

Không lâu sau, xe dừng lại.

Sĩ quan mắt một mí đứng dậy, mặt đối diện với chiếc xe chở thực tập sinh và tân binh, nói: "Toàn thể đứng dậy!"

Cô theo những người khác, đồng thời đứng dậy, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lưng thẳng.

"Bắt đầu từ ghế bên cửa sổ ở hàng đầu tiên bên trái, xuống theo thứ tự dích dắc, lấy hành lý của mình, xếp thành đội ngũ ba hàng."

Các học viên tuân theo hiệu lệnh, lần lượt xuống xe, xách hành lý ra, yên lặng đứng thành ba hàng, nín thở chờ đợi.

"Xin chào các tân sinh viên khoa thông tin, tôi là Park Jihoon, cán bộ của đại đội các bạn, các bạn có thể gọi tôi là đội trưởng Park.
Bốn năm sau này, tôi sẽ phụ trách cuộc sống hàng ngày của các bạn, cũng sẽ cố gắng hết sức cung cấp cho các bạn sự giúp đỡ tốt nhất có thể."

"Còn nữa, giới thiệu một người với các bạn."

Jihoon nói, ngước mắt nhìn phía sau hàng, hếch cằm: "Hay là tự mình lên đi?"

Trong hàng có rất nhiều nam sinh vóc dáng cao lớn, Eunsim một mét sáu mấy, thấp nhất trong hàng, vì vậy chỉ có thể đứng cuối cùng của hàng.

Nghe xong lời nói của cán bộ đại đội, trong lòng cô dâng lên một tia tò mò, không khỏi lén lút liếc ngang, lén liếc về phía sau.

Vừa nhìn.

Cô chết lặng.

Chạng vạng cuối mùa hè, hoa thạch lựu được trồng ở đại lý của quân doanh vẫn chưa tàn, cành hoa đỏ rực phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời, trời quang mây tạnh, kiều diễm như tranh.

Một thân hình mảnh khảnh sải bước đi tới với đôi chân dài miên man, quân phục chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng, cả người khí chất ngay thẳng, cương nghị, lạnh lùng cứng rắn. Như một tảng đá sừng sững giữa vách núi, sau bao năm sương gió, gươm giáo lạnh lùng, vẫn như cũ đứng vững vàng.

Trong hơi thở ngắn ngủi đó, những bông hoa lộng lẫy và ráng chiều đều trở thành phông nền.

Đối phương đứng yên ở đầu hàng, giơ tay chào mọi người theo tiêu chuẩn quân đội.

Sau đó, tay anh buông xuống.

"Các bạn học viên, hoan nghênh nhập học. Lần đầu gặp mặt, tôi là huấn luyện viên của các bạn."

Mặt mày nghiêm nghị sắc bén y hệt như trước, ánh mắt đầy áp bức, thong dong lạnh lẽo, không hề gợn sóng,

"Tôi họ So, tên So Junghwan."


















.
.

.
.
..
.
.
.
.
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro