Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...

Thẳng thắn mà nói, bữa ăn này có ngon không? Không hề, thậm chí còn khó nuốt.

Nhưng các sinh viên đều đã ăn hết thức ăn trong bát của mình. Đây là bước đầu tiên để bọn họ trở thành chiến sĩ nhân dân, dù tự nguyện hay bị cán bộ đội và huấn luyện viên ép buộc, ít nhất cuối cùng bọn họ cũng nộp được một phiếu trả lời đủ tiêu chuẩn.

Hết giờ ăn, sinh viên xếp hàng trả bát đũa về điểm ăn, các chiến sĩ tổ nấu ăn xử lý thống nhất.

Sau khi đưa bát xong quay trở lại đội, khi đi ngang qua khu vực nghỉ ngơi của đội chỉ huy, đột nhiên nghe thấy một cô gái đang khóc, nức nở hết sức.

Cô hơi giật mình, vô thức tìm kiếm bóng dáng những người bạn cùng phòng ở cuối hàng.

Ngay sau đó, đã xác định được hướng phát ra tiếng khóc. Khi đến gần, vừa thấy liền phát hiện cô gái đang khóc là Lia.

Đối phương ngồi dưới đất cúi đầu, hai tay ôm chặt ba lô, mười ngón tay mảnh khảnh nắm chặt quai ba lô, nước mắt rơi xuống, khiến mặt vải ba lô hành quân bị ướt một mảng nhỏ.

Không biết chuyện gì xảy ra, vừa khó hiểu vừa lo lắng, cô ngồi xổm xuống nhỏ giọng hỏi:
"Lia, cậu sao vậy?"

"Eunsim, mình không muốn tham gia huấn luyện nữa, mình chịu không nổi."

Sau kỳ thi đại học của Lia, để sửa chữa tính cách yếu đuối của con gái mình, hai người lớn trong nhà đã nghe theo lời khuyên của người thân và bạn bè, đề nghị Lia thi vào trường quân đội.
Nói cách khác, bản thân Lia cũng không có ý chí tòng quân.

"Hức...ngày nào cũng dậy sớm hơn gà gáy, tập hợp, huấn luyện, đứng trong tư thế quân đội tập đội hình, thậm chí còn không được sử dụng điện thoại của mình... Mình có thể nghiến răng chịu đựng tất cả những điều này. Mình nghĩ, là một quân nhân, vất vả một chút, mệt mỏi một chút là điều bình thường, nhưng tại sao phải ép chúng ta ăn đồ bẩn như vậy!"

Nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Lia, Eunsim cau mày, trong lòng cảm thấy nghẹn lại. Cô không giỏi ăn nói, lúc này không biết nên an ủi như thế nào.

Sau khi suy nghĩ vài giây, cô nhẹ nhàng nói:

"Như Mina đội đã nói, chúng ta phải thích ứng với mọi môi trường chiến đấu. Điều kiện sống ở nơi hoang dã hầu hết đều rất tồi tệ, đây chỉ là mô phỏng một trong những tình huống. Cậu nghĩ mà xem, toàn bộ trường đại học đều có mấy lần như thế này, vượt qua là tốt rồi, có đúng không?"

Cô ấy vẫn tiếp tục khóc

Lúc này, Sunghoon ngồi bên cạnh Lia thở dài, nhỏ giọng nói với cô:
"Cậu ấy chỉ hơi xúc động thôi, khóc là tốt rồi, không sao đâu."

"Thật sự không sao chứ?"

Cậu ta dùng khuỷu tay đụng vào Lia
"Cậu không sao chứ?"

Lia khó khăn khịt mũi, lắc đầu với vẻ mặt buồn rầu.

"Đấy, cậu xem. Cậu ấy không sao đâu, Cậu mau trở về đội đi."

"...... Được rồi."

Không còn cách nào khác ngoài việc vỗ vai Lia một lần nữa rồi rời đi.

....

Về đến đội, phát hiện xung quanh vắng tanh, ngẩng đầu nhìn quanh mới phát hiện, các đồng đội đã bắt đầu xếp hàng dài trước tổ nấu ăn. Hơn nữa tất cả mọi người đều cầm trong tay bình nước tiêu chuẩn của mình.

Eunsim chớp mắt, thuận miệng hỏi Heeseung cách đó vài mét:

"Sao mọi người lại xếp hàng vậy?"

"À, tổ nấu ăn có nước nóng, có thể qua lấy."
vừa nói vừa vặn nắp nhấp một ngụm, cậu ta cười với cô:
"Mình mới lấy một bình đầy về này."

"Àh"

"Nghe đội trưởng Park nói từ đây đi bộ đến căn cứ sẽ mất hơn một giờ, cậu cũng đi đổ đầy bình nước đi, đường lên núi không có nơi tiếp nước đâu."

Cô vội vàng gật đầu: "Ừm ừm, được."

Định cầm bình nước đi lấy nước. Nhưng khi cô ngồi xổm xuống nhìn xung quanh, chỗ cô đang ngồi trống không, ngay cả bóng của bình nước cũng không tìm thấy. Cô cau mày nghi ngờ.

Lúc đó cả đoàn quân được lệnh nghỉ tại chỗ nên cô đặt bình nước trên tay xuống đất, vừa nãy ăn cơm còn uống nước, sao giờ lại không thấy?

Bối rối, tìm kiếm xung quanh chỗ ngồi của mình, thậm chí còn sờ vào bên trong ba lô của mình, nhưng cô vẫn không tìm thấy bình nước.

Ngay khi cô đang gãi đầu tự hỏi tại sao, phía sau đột nhiên có người hỏi:

"Em đang tìm gì vậy?"

Cô sững người, ngơ ngác quay đầu lại, a một tiếng, rất đau khổ nói:

"Huấn luyện viên, anh có nhìn thấy bình nước của em không? Em nhớ trước đó em đặt ở đây, tìm mãi không thấy."

"Tôi cầm đi rồi."

Sắc mặt anh lạnh lùng, trả lời xong liền đem bình nước đưa tới,
"Đây, trả lại cho em."

"Anh lấy bình nước của em làm gì vậy?"

"Vừa rồi tổ nấu ăn nói có thể lấy nước nóng, tôi thấy em không có ở đây, cho nên mới đi lấy cho em."

Nghe vậy, lập tức cảm thấy lồng ngực ấm áp nhẹ nhàng. Cảm giác bất cứ lúc nào cũng được quan tâm chăm sóc, ngoại trừ ông ngoại và mẹ, cô chỉ cảm nhận được từ anh.

Thực sự rất chu đáo.

Cầm bình nước, thấy nặng, lay động, có thể nghe tiếng sóng nước vỗ vào thân bình, ngay cả âm thanh cũng dễ nghe như thế.

Đặt bình nước trở lại ba lô, cong môi mỉm cười với anh:
"Cảm ơn huấn luyện viên."

Junghwan bị nụ cười của cô lây nhiễm, khóe mắt và lông mày lạnh lùng của anh cũng hiện lên sắc màu ấm, nói:
"Tôi đã rót gần đầy cho em cái bình này. Nếu không đủ có thể uống của tôi."

"Đủ rồi đủ rồi ạ."

Khi nghe thấy "có thể uống của anh", khuôn mặt của cô lập tức đỏ lên, lẩm bẩm:
"Chỉ là lộ trình hơn một giờ nữa thôi, em không phải là cái thùng nước."

Hai người nói chuyện phiếm, trong khoảng thời gian này, trăng đã lên cao trên đầu, gió thổi bay dày đặc mây mù, lộ ra nửa khuôn mặt bị che khuất, vầng trăng khuyết trong nháy mắt biến thành chiếc đĩa màu trắng bac.

Sau bữa ăn rồi nghỉ ngơi khoảng mười phút, chỉ huy ra lệnh cho mọi người lên đường.

...

Đạp trăng lên núi, hai bên đường có nhiều cây cối, xung quanh tràn ngập tiếng chim thú, côn trùng độc nhất vô nhị.

Thần kinh các sinh viên căng thẳng, từng đôi một, hết hàng này đến hàng khác, dài dằng dặc, hàng dài mấy dặm, như rồng con uốn lượn giữa sông núi.

Lúc này, đang đi ở cuối đội huấn luyện, chỉ huy giương loa hô to:

"Tất cả học viên, các bạn đã vào trong lòng núi, chú ý khoảng cách hàng trước hàng sau, đừng để tụt lại phía sau! Càng không thể tự mình rời khỏi đội ngũ! Đã rõ chưa!"

Ngồi xe lửa đi đường núi, sau hai ngày, dù còn trẻ đến đâu, cơ thể cũng chịu không nổi. Tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi, nghe được tiếng gọi này, đành phải cố gắng mở to hai mắt, lớn tiếng đáp: "Rõ!"

Người chỉ huy lại hét lên: "Xung quanh đây có rắn, côn trùng, chuột và kiến, mở to mắt ra cho tôi, để ý dưới chân!"

Cả đám đồng thanh đáp: "Rõ!"

Đang đi về phía trước với ba lô, thì đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng động nhỏ từ phía sau truyền đến.

Đại đội thông tin đi trước, theo sát sau đó là cán bộ đội Mina dẫn dắt đại đội chỉ huy.

Các sinh viên ở hàng trước đều nghe thấy tiếng huyên náo phía sau, không biết xảy ra chuyện gì nên vô cớ ngoái đầu nhìn lại.

Park Jihoon thấy vậy, nhướng mắt, lạnh lùng mắng:
"Nhìn cái gì! Tập trung đi đường của mình!"

Các sinh viên bị doạ, nhanh chóng rụt cổ quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Cô cũng tò mò, nhưng ngại vì Junghwan ở bên trái và Jihoon ở phía sau nên cô không có cơ hội nhìn xung quanh. Nếu không nhìn được, chỉ có thể vểnh hai lỗ tai nhỏ lên, cẩn thận lắng nghe.

Tuy nhiên vị trí xảy ra tình huống quá xa, sau vài phút trôi qua, cô không nghe thấy gì ngoài tiếng gió và tiếng chim cu.

Eunsim khẽ cau mày.

Đại đội chỉ huy... Vậy không phải là lớp trưởng và những người khác sao? Lia vừa rồi vẫn còn khóc trước khi rời đi, chắc không phải bạn cùng phòng của cô xảy ra tai nạn nào đó chứ!

Nghĩ như vậy, Eunsim sửng sốt trước suy đoán trong đầu. Cô trở nên lo lắng, rối rắm vài giây cuối cùng lấy hết dũng khí nói:
"Báo cáo!"

Hai chữ này đột nhiên vang lên bên tai, thanh âm lanh lảnh rõ ràng, rất dễ nhận ra. Junghwan theo bản năng liếc nhìn sang một bên, bình tĩnh nói:
"Có chuyện gì?"

Cô nhỏ giọng nói: "Huấn luyện viên, em có thể hỏi một chút được không, phía sau xảy ra chuyện gì vậy?"

Junghwan hơi sững người, ánh mắt quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ấy, thanh âm trầm thấp, ngữ khí không nóng không lạnh, không phân biệt được là vui hay giận:

"Em báo cáo nói muốn cùng tôi nói chuyện, là chuyện cỏn con này?"

Cô đành phải giải thích:
"Bởi vì vừa rồi một người bạn cùng phòng của em trước khi xuất phát... Tâm trạng không được tốt. Em rất lo lắng, sợ cậu ấy xảy ra chuyện."

Junghwan nhìn đi chỗ khác, nói:

"Có một nam sinh của đại đội chỉ huy không nhìn rõ đường, trượt chân dẫm xuống mương. Không phải là bạn cùng phòng của em."

"À."
"Vậy thì tốt. Cảm ơn huấn luyện viên."

Anh im lặng trong nửa giây, rồi nói: "Bạn cùng phòng của em bị sao vậy?"

"Bạn cùng phòng của em đã ăn sâu trong bữa ăn. Con gái mà, tâm lý trong lúc nhất thời có thể khó chấp nhận..."

Đến đây, dừng lại, sợ nói ra sự thật sẽ khiến mọi người có định kiến về Lia, cô nói thêm:
"Thực ra cũng có thể hiểu được. Bởi vì bạn cùng phòng của em lớn lên ở một thành phố lớn, điều kiện gia đình cậu ấy cũng rất tốt, có lẽ chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy."

Vừa dứt lời, anh không quay đầu mà ném cho cô một câu hỏi, thản nhiên nói: "Em đã từng trải qua chưa?"

Cô suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Chưa."

Junghwan: "Vậy tại sao em có thể chấp nhận về mặt tâm lý, nhưng bạn cùng phòng của em thì không thể."

....

Cô sững sờ một lúc.

Junghwan: "Cùng trải nghiệm lần đầu tiên, một số người có thể bình tĩnh chấp nhận, một số người sẽ để lại bóng đen tâm lý. Con người có tốt có xấu, giữa quân nhân cũng có sự khác biệt. Trong bốn năm ở trường quân đội, những khoảng cách này sẽ không bị thu hẹp lại và biến mất, mà sẽ chỉ tiếp tục mở rộng."

Sau khi nói xong, anh nghiêng người nhìn cô, nói:
"Cho nên em không cần lo lắng cho bạn cùng phòng của mình. Cổng trường Công nghiệp Quân sự ở đó, cô ấy ở lại thì ở, không ở lại thì đi, mạnh sống yếu chết, quy luật tự nhiên rất đơn giản."

Lúc anh nói ra những lời này, vẻ mặt cùng thái độ lãnh đạm đến gần như hờ hững, từng chữ từng chữ lọt vào trong tai, đều lộ ra một tia băng sương.

Eunsim muốn bác bỏ gì đó, nhưng cô không thể.

Anh nói rất rõ ràng, câu nào cũng có lý, câu nào cũng là sự thật.

Thật lâu sau, Eunsim cụp mi, ngẩn ngơ nói:
"Hiện tại rốt cuộc em đã hiểu được, năm đó anh nói 'quân phục không dễ mặc' là có ý gì."

Nghe vậy, Junghwan nhìn cô, nhướng mày:
"Bây giờ mới hiểu ra? Cô gái nhỏ, sớm nhận ra đi."

Cô ngơ ngác nhìn anh.

"Đây mới chỉ là khởi đầu."

*

Khi đội ngũ huấn luyện dã ngoại đến căn cứ núi Busan, đã gần mười giờ tối.

"Môi trường này..." Hanbin nhìn xung quanh, hạ thấp giọng phàn nàn với Sunghoon bên cạnh cậu ta,
"Sao giống như nhà tù thế?"

"Cậu còn biết trong tù điều kiện sinh hoạt thế nào sao, trước kia từng ở rồi?"

"Mẹ kiếp. Mình xem phim Hồng Kông chính là như vậy. Cậu đã xem "Ngục giam phong vân" chưa? môi trường cũng giống như ở đây."

Hai người thì thầm.

Lúc này, Jihoon đi đến giữa phòng lớn và nói với mọi người:

"Các bạn sinh viên, đây là ký túc xá của đại đội thông tin chúng ta, các bạn sẽ sống ở đây trong một tháng tới."

Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, trong đám đông liên tiếp truyền tới tiếng kinh hô.

"Nhưng đội trưởng Park! Tôi đã đếm, căn phòng này chỉ có bốn mươi chiếc giường. Đội của chúng ta bao gồm anh và huấn luyện viên, có tổng cộng sáu mươi bảy người! Chỉ ký túc xá này làm sao có thể ở?"

"Đúng vậy, ở đây không đủ giường."

"Chúng ta có rất nhiều chuyên gia, nên phân bổ một ký túc xá khác cho đội của chúng ta!"

"Thật sự mỗi phòng này thôi sao? Vậy căn cứ này cũng quá keo kiệt đi!"

"Đội trưởng Park, anh và đội trưởng So liên lạc căn cứ đi, ít nhất đều có giường cho chúng ta ngủ!"

Các thiếu niên mồm năm miệng mười, mọi người đều đầy oán giận.

Đột nhiên, có một tiếng "bộp" bị bóp nghẹt vang lên, bao trùm tất cả tiếng nghị luận. Mọi người đều bối rối, lần theo tiếng động, quay đầu nhìn về hướng ấy.

Thấy huấn luyện viên từ lúc nào đó đã dỡ chiếc ba lô ra khỏi lưng, cong chân uể oải cúi xuống, đưa tay ra, lạch bạch trải chăn hành quân của mình ra.

Các nam sinh cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, hai mặt nhìn nhau, không biết ông lớn này hành động như vậy là có ý gì.

Không ngờ chỉ hai giây sau, Jihoon cũng ném chiếc ba lô xuống đất, tự mình trải chăn hành quân.

Junghwan nhướng mi nhìn mọi người, mặt không đổi sắc nói:

"Tôi ngủ dưới đất."

Hai bạn học nam đứng cạnh giường tầng nhìn cô, nhìn giường, muốn trải chăn lại không dám trải, vẻ mặt xấu hổ không biết làm sao.

Eunsim: "..."

Cô xấu hổ, im lặng ôm lấy chăn của mình, cười khô khan với hai nam sinh: "Các cậu ngủ ở đây đi, mình đi đổi chỗ."

Tinh thần trốn chạy. Nhìn xung quanh, đôi mắt của Eunsim đột nhiên sáng lên.

Cô nhìn thấy bên cạnh Junghwan vẫn còn một chỗ trống.

Hơn nữa vị trí rất hoàn hảo, không có bạn cùng lớp ngủ hay giường ngủ.

Eunsim: "!"

Đây rồi!

Sau khi hạ quyết tâm, lập tức cầm chăn và súng di chuyển đến. Cô nhẹ nhàng tránh những sinh viên khác đang ngủ dưới đất, đi vòng qua chỗ cán bộ đội và huấn luyện viên đang nói chuyện, đến khu vực mong muốn, cúi xuống đặt đồ đạc.

Vì vậy, khi Junghwan trở lại chỗ nằm của mình, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một tấm lưng nhỏ nhắn và dễ thương.

Cô gái chỉ cách anh hai bước chân, đầu vùi vào trong chăn, hai tay nhỏ bé đang ấn chăn bông, giống như cán bột, ấn ấn, ra sức trải phẳng.

Junghwan: "..."

Anh ngay lập tức cau mày, nói:
"Em làm gì vậy?"

Câu hỏi của anh quá đột ngột khiến cô gái nhỏ như sửng sốt, giật mình quay đầu lại nhìn anh.

Đôi mắt bé con to tròn xinh đẹp tràn đầy trong sáng và ngây thơ:

"Huấn luyện viên, em cũng ngủ dưới đất."

Dừng một chút, cô hạ thấp âm lượng, cẩn thận hỏi ý kiến của anh:
"Em ngủ cạnh anh được không?"

Junghwan: "..."

Junghwan chưa bao giờ cạn lời như vậy trong đời. Anh nhắm mắt lại, giơ tay phải lên, cực kỳ dùng sức véo chính giữa lông mày, sau đó hít sâu một hơi mới nói tiếp, ngữ khí vô cùng bình tĩnh:

"Em là con gái, sao có thể ở chung với một đám đàn ông."

Eunsim lúc này thực sự bối rối. Động tác trải chăn của cô dừng lại, ngây người: "A. Vậy em ở đâu?"

Junghwan đè nén lửa giận, liếc nhìn cán bộ đội phụ trách sắp xếp chỗ ở cho sinh viên. Anh lạnh lùng gọi:

"Park Jihoon."

"Hả?" Jihoon sải bước trên đôi bốt quân đội, không biết tình hình vẫn còn hớn hở:
"Có chuyện gì sao thần tượng?"

Junghwan hếch cằm lên, sắc mặt khó coi:
"Cậu sắp xếp cho cô nương này ở chung với chúng ta?"

Bây giờ, cho dù có trì độn đến đâu, anh ta cũng có thể nhìn ra lão đại đang tức giận. Anh ta quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới trong phòng còn có một cô gái xinh đẹp mặc đồ sa mạc ngụy trang, cũng giật mình, buột miệng nói:
"Eunsim? Sao em còn ở đây?"

Cô khó hiểu:
"Lúc đó chỉ huy yêu cầu mỗi đội tự về ký túc xá, em liền đi theo anh... Vậy em nên đi đâu?"

"Nữ đồng chí có một phòng riêng nhỏ. Tôi đã đánh tiếng với đội trưởng Mina, tháng này em sẽ ở chỗ họ."
Đoán là đội trưởng cho rằng em biết, cho nên không một mình tới tìm em."

Jihoon lại nói: "Đi thôi, thu dọn đồ đạc, tôi đưa em đến ký túc xá nữ."

Cô hiểu ra, gật đầu: "vâng."

Sau đó, cô nhanh chóng thu chăn và trang bị lại, ôm vào lòng.

Jihoon đứng đó chờ đợi.

Thấy cô dọn dẹp xong, anh ta hỏi: "Xong chưa?"

Eunsim gật đầu với anh ta:
"Dạ!"

"Đi."

Sau khi nói xong, anh ta quay lại. Nhưng, ngay khi anh ta vừa bước một bước, ai đó đã nhẹ nhàng vỗ vai anh ta.

Anh ta nhìn lại, là thần tượng sắc mặt lạnh lùng nhà anh ta.

Jihoon:?

Jihoon: "Sao vậy anh Hwan?"

Junghwan bình tĩnh nói:
"Đội trưởng Park nghỉ ngơi đi, tôi đưa người đi."

"Vậy sao được?"
Jihoon xua tay, "Vốn là sai lầm nhỏ của em, hơn nữa em vốn là người phụ trách ăn uống ngủ nghỉ của sinh viên, không thể quấy rầy anh."

"Tôi nói." Junghwan thờ ơ nhìn anh ta, nhẹ nhàng lặp lại: "Tôi đưa."

Jihoon: "..."

Không thể không nói, đôi mắt này lạnh lùng bình tĩnh, cộng với sát khí tự nhiên của vị lão đại này, lực sát thương thực sự kinh người. Khủng khiếp như thế nào ư? Tất cả những ai nhìn thấy đều sợ hãi tranh nhau tránh.

Junghwan liếc nhìn anh ta một cái, anh ta đã cảm thấy một cảm giác uy hiếp mạnh mẽ.

Jihoon sửng sốt, dại ra hai giây, cuối cùng ma xui quỷ khiến gật gật đầu: "Ồ."

Nghe vậy, Junghwan cong môi kéo thẳng cổ áo của anh ta, ôn hòa nói:

"Hai ngày nay vẫn luôn ở trên đường, cậu cũng rất vất vả, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Jihoon:...!!!

Sau khi nhận được sự quan tâm của thần tượng, fan hâm mộ đã xúc động rơi nước mắt, quên ngay ánh mắt lạnh lùng cách đây vài giây. Anh ta vui vẻ cười cười, gãi gãi đầu ha hả nói:

"Không vất vả không vất vả, anh Junghwan, đi sớm về sớm."

Junghwan dẫn Eunsim đi.

*

Đêm đã khuya, căn cứ khắp nơi tối om, chỉ có mấy gian phòng ký túc xá cửa đóng then cài mơ hồ truyền ra ánh đèn cùng tiếng người.

Gió núi thổi mạnh, mây mù cuồn cuộn, che khuất hoàn toàn mặt trăng bầu trời trên đầu đen nhánh như mực.

Cô ngoan ngoãn ôm tất cả đồ đạc của mình, đi theo sau anh đến ký túc xá nữ.

Mới đi ra khỏi tòa nhà số 1 vài bước, Junghwan dường như nghĩ tới cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn cô gái nhỏ phía sau, hỏi:
"Em có mang theo mỹ phẩm dưỡng da không?"

Eunsim nghe thấy những lời này hơi sửng sốt, cũng không phản ứng gì:

"Mỹ phẩm dưỡng da?"

Anh cau mày, cố gắng nói tên cụ thể:
"Chẳng hạn như dầu, kem, kem dưỡng da hoặc thứ gì đó."

Cô lắc đầu, nói: "Em chỉ mang theo đồ vệ sinh cá nhân, mỹ phẩm dưỡng da đều không có cái nào."

Khi đó đội trưởng Mina đã đến ký túc xá để giải thích với họ rằng họ nên đóng gói gọn gàng, tốt nhất là không nên mang theo bất kỳ vật dụng không thiết yếu nào.

Câu trả lời của cô gái nhỏ rõ ràng nằm trong dự kiến của Junghwan. Anh nhàn nhạt nói:
"Tôi mang theo kem dưỡng da. Vừa rồi quên mất, tối mai sẽ tìm cơ hội đưa cho em."

Cô kinh ngạc chớp chớp mắt:

"Huấn luyện viên, thật không nghĩ tới anh còn chăm chút như vậy. Thế mà còn mang theo kem dưỡng da?"

Anh liếc cô một cái, nói: "Tôi biết em đơn giản, có thể không mang theo cái gì. Cho nên đặc biệt mang cho em."

Eunsim trong nháy mắt trợn to hai mắt, dường như cho rằng mình nghe lầm:
"Anh nói gì? Đặc biệt mang cho em?!"

"Ừm."
Junghwan gật đầu, tùy ý trả lời: "Khí hậu ở đây quá khô, tháng tới em sẽ tiếp xúc với gió và nắng mỗi ngày, em lại mỏng manh như vậy, không bôi chút mỹ phẩm lên người da dễ bị nứt nẻ."

Eunsim: "..."

Hoàn toàn chết lặng. Cô mất mười giây mới ngậm được cái miệng hình chữ "O" của mình.

Vì sợ thời tiết quá khô da cô sẽ bị nứt nẻ nên đã đặc biệt chuẩn bị cho cô kem dưỡng da...

Người đàn ông này trông cao lớn thô kệch, sao mà cẩn thận và tốt như vậy chứ!!!

Eunsim vừa ngạc nhiên vừa cảm động trong lòng, có chút ngọt ngào, một lúc sau cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói với anh:

"Anh thật chu đáo, cảm ơn anh."

Nói xong, lại ngước mắt nhìn gương mặt nghiêng anh tuấn lạnh lùng của anh, suy nghĩ một chút rồi đề nghị:

"Vậy ngày mai anh cho em ít kem dưỡng da, còn lại anh để lại dùng là được."

Junghwan: "Tôi là đàn ông, dùng kem dưỡng da làm gì?"

"Cái này và giới tính thì có quan hệ gì."

Cô nhìn anh, giọng điệu vô cùng chân thành,
"Khuôn mặt của anh đẹp như vậy, đương nhiên phải dưỡng cho tốt. Em kiến nghị anh..."

Xung quanh đã tối đen như mực, Eunsim tập trung nói chuyện với Junghwan đến nỗi không để ý rằng dưới chân mình còn có một bậc thang nữa.

Cô chưa kịp nói xong, đôi giày quân đội của cô giẫm vào hư không, trọng tâm mất cân bằng, cô không thể tận dụng những thứ mình đang cầm trên tay, lập tức hét lên và lao về phía trước.

Junghwan cau mày, sợ Eunsim sẽ ngã, anh lập tức lao tới, hơi khom người để đỡ lấy cô.

Đồ vật trong tay rơi xuống đất, cô đâm vào ngực anh, cái đầu tròn theo quán tính cũng đập về phía trước-----

"Ưm!"

Tiếng gió tĩnh mịch.

So Junghwan đột nhiên sững sờ. Sau một khắc, lông mày nhíu chặt của anh chậm rãi giãn ra, máu huyết khắp nơi trong cơ thể đập rộn lên, dòng máu khắp nơi giống như đang dồn về đại não.

Tất cả các dây thần kinh đang bốc cháy.

Trong bóng tối, anh nhìn thấy thân thể nhỏ nhắn của cô gái ngã vào trong lòng anh, anh ngửi được hương thơm ngọt ngào quen thuộc trong thế giới xung quanh, cảm giác rõ ràng một mảnh mềm mại lưu lại trên cằm mình...

Là bờ môi ngày đêm anh nhớ nhung.








_____________

......


__________________




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro